Chân Huyền Ảo - Tiếp Tục Giết Người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Chân Huyền Ảo


Tiếp Tục Giết Người



Linh Thể là một biện pháp luyện thể thời cổ xưa, dùng Kinh Tự Cổ và một phần linh khí để luyện thành.

Dưới sư trao đổi với các “linh” lâu năm như là đất của Nhậm gia, Vô Thường may mắn có được Kinh Tự Cổ của “Linh Thể”.

Nhờ đó và do vậy, hắn có được thân thể mạnh ngang với một Linh Nhân cảnh chưa phân tầng nhưng thời gian trở thành Bán Linh Nhân cũng bị kéo dài đến mười bốn năm vì phải chia một nửa linh khí hấp thụ được cho việc luyện Linh Thể.

Bất quá đây cũng chỉ là do hắn may mắn.

Một miếng đất có được Kinh Tự Cổ từ thời xưa, thông thường đều đã chôn vùi ở trong lòng đất hoặc bị phá hủy, không còn tồn tại. Bắt gặp được ở Nhậm gia một khối có thể xem là do mệnh trời chiếu cố hắn, cũng như là mệnh trời đã từng ban tặng cho hắn “hai” khỏa Tâm Đan kỳ dị khi hắn vừa chào đời.

– Mùi máu… thật tanh, nhưng hoài niệm.

Dừng lại ở một con hẻm nghèo, vắng, gần hiện trường. Vô Thường nhìn một nhúm máu dính trên cánh tay, thì thào.

Sau đó hắn đẩy cửa một căn nhà ba người có con nhỏ, trắng trợn uy hiếp.

– Muốn sống thì câm họng lại, không thì nam giết, nữ hiếp, con nhóc này ta liền đem làm mồi nhắm cùng rượu. Hiểu chứ?

Nhìn hắn hùng hổ, dữ tợn, gia đình nghèo, ốm yếu tất sợ hãi than khóc.

-Dạ… vâng, chúng… chúng tôi ngàn vạn lần không dám.

-Thách các ngươi cũng không dám.

Trừng mắt với ba người. Vô Thường đi nhanh vào nhà tắm tẩy trần, rồi trộm quần áo “người cha” thay vào.

Một lúc sau, Vô Thường nhớ rõ vị trí ngôi nhà để lần sau có dịp trả ơn, liền hướng thẳng đến cổng Bắc của Châu Nam thành mà đi.

Giết người, mà lại còn giết ở giữa thanh thiên bạch nhật? Thật sự ban đầu mà nói, Vô Thường không hề muốn làm chuyện này.

Nhưng sự xuất hiện bất người của bốn tàn hồn nữ tử mà có lẽ khi còn sống họ đã bị bốn tên hộ vệ hiếp rồi giết, cùng một bản thỏa thuận có ích lợi to lớn cho sự phát triển sức mạnh của hắn. Hắn phải giết họ.

Không thù, không oán; không phân biệt người tốt, kẻ xấu; chẳng quan tâm người trưởng thành hay trẻ nhỏ, chỉ cần có được lợi ích cho bản thân thì hắn sẽ giết tất. Đây mới chân chính là tính cách thật của Vô Thường, của lão già Thiên Họa.

Cuộc sống thăng trầm, độ dài 300 tuổi đường đời, cùng một bộ não có khả năng thấu hiểu được nhân sinh xung quanh đã đủ để Thiên Họa biết con người thật ra là gì.

Giết người không phân biệt đúng – sai, trái – phải, tốt – xấu không phải vì hắn xem họ (kẻ yếu) là cỏ rác, là giun đế. Mà hắn giết người là bởi hắn cũng là con người. Đơn giản chỉ như vậy.

Đừng gần cổng Bắc của Châu Nam thành.

Nhìn đằng xa một thiếu nữ xấu xí, mặt mày nhem nhuốt lại có phần xanh xao đang hoảng sợ. Kế bên nàng còn có một thi thể trung niên khá bốc mùì khiến các binh lính giữ cửa thành và cũng là một bộ phận của Quân vệ thành không khỏi tiến đến ép người, đòi bức hai mẹ con nàng ra khỏi thành.

-Khá bất ngờ với cô gái này.

Vô Thường nhất thời đi nhanh đến.

-Biến, cút ra khỏi thành. Mẹ nó xác chết chắc cả tuần không đem thiêu luôn đi, bán bán cái củ giềng à con điên này.

-Nhấc cái mông lên và biến nhanh.

Hai trong bốn người mặc giáp sắt, tay cầm thương dài, gay gắt lớn tiếng với thiếu nữ, dự là chuẩn bị khiêng hai mẹ con thiếu nữ ra ngoài thành ném đi.

-Ê, đó chẳng phải mẹ con nhà họ Lâm bên cạnh nhà lão Nhị Cẩu sao?

-À, đúng thật. Nhưng mà kể ra cũng tội, người chồng nợ nần nhiều quá nên thành ra vậy a. Nhớ không lầm thì ba hôm trước mẹ con họ còn lủi thủi ăn xin ở một góc đường Tô Phương, thoáng cái người mẹ lại bất ngờ ra đi bỏ lại đứa con, thật tội nghiệp.

-Đời là khó đoán, khó đoán.

Một số người dân không giàu, có nhận thức vói hai mẹ con thiếu nữ liền bàn tán qua lại với nhau.

-Mẹ, không tự cút được thì để ta giúp ngươi một tay.

-Không, đừng, van xin ngài…

-À, ừm, xin lỗi hai vị đại ca. Ta là Nhậm Vô Thường, người của Kiếm Trận Kiếm Phủ.

Đúng lúc này, Vô Thường cầm lệnh bài thân phận của mình đi đến.

Nhậm ra được lệnh bài thân phận, Vô Thường cũng ăn nói lịch thiệp nên hai vị Quân vệ thành cũng không làm khó gì, nói.

-Nếu Nhậm công tử đã muốn họ thì ngươi cứ mang họ đi. Hai ta cũng được rãnh việc.

Sau đó cả hai cùng nhanh chóng quay lại vị trí của mình.

-Cảm tạ hai vị.

Mỉm cười tạm biệt hai vị binh lính. Vô Thường ngồi xuống, tay hắn nâng nhẹ cằm thiếu nữ, nhìn nàng nói.

-Nào hầu gái, hãy theo ta về phủ để ta giúp ngươi được an táng mẫu thân tốt đẹp.

Nói rồi, Vô Thường cũng nhanh bế thi thể mẫu thân thiếu nữ lên, quay người bước đi.

Thiếu nữ nhìn bóng lưng Vô Thường, trong đôi mắt không khỏi hoảng sợ khi nhớ về mọi hình ảnh giết người ghê rợn khi nãy của hắn. Nhưng chỉ vài giây, thiếu nữ cắn răng quyết tâm nhấc chân đi theo Vô Thường vì vốn dĩ nàng đã chẳng còn lựa chọn nào khác.

Đây là cuộc sống, nó khắc nghiệt và đầy khó khăn.

Trời chiều, Kiếm Trận Tướng Phủ.

-Thiếu gia.

Đứng trước cổng khác của phủ, một trong bốn vị gác cổng kính lễ với Vô Thường, còn ba người còn lại thì không.

Đối với “Phế vật”. Cao tầng, trưởng bối trong Nhậm gia không quan tâm lắm nên dù mang thân phận thiếu gia, người hầu hay binh lính trong Nhậm gia tùy thời đều có thể không nghe lệnh, cung kính với Vô Thường. Đây là điều tất yếu khi mang dang phế vật.

-Ừm.

Gật đầu thiện cảm với vị gác cổng trung niên kia, Vô Thường nhanh chóng dẫn Lâm Tĩnh Hoa vào.

Lâm Tĩnh Hoa là tên của thiếu nữ mà Vô Thường đã hỏi khi đang đi trên đường về phủ, còn Lâm Mộc Nha là mẹ nàng.

-Đứng lại, ngươi không thể vào.

Ba tên gác cổng không xem trọng Vô Thường lập tức ngăn thiếu nữ lại.

-Chát!

Vô Thường chưa kịp quay đầu lại. Lâm Tĩnh Hoa cũng chưa kịp phản ứng dừng lại, thì ngay sau câu quát, một tên nam tử gác cổng đã tát mạnh vào mặt nàng, khiến nàng nôn máu.

Vô Thường dùng mắt lạnh quay ra phía sau.

-Giữ giúp ta.

Trong tiếng nức nở, oan ức và sợ hãi của Lâm Tĩnh Hoa. Hắn đi đến, đưa thi thể Lâm Mộc Nha nhờ vị trung niên còn chút kính ý với hắn giữ. Đồng thời, hắn rút thanh kiếm ở bên hông của trung niên ra.

Nhẹ bước đi đến chỗ ba tên gác cổng đang khoái trá, dữ tợn với Lâm Tĩnh Hoa.

-Khốn, người ngượm gì mà gớm ghiếc, dơ hết cả tay của bổn đại gia.

Tên gác cổng trẻ tuổi đánh người xong còn phủi phủi tay, nhổ môt ngụm nước bọt xỉ nhục Lâm Tĩnh Hoa.

-Tiện nhân nơi nào dám đến Kiếm Trận Tướng Phủ, đánh chết ả đi.

Hai tên gác cổng khác cũng cười ác nói. Sau đó cả ba đồng thời nham hiểm tiến lên, chuẩn bị hành hung Lâm Tĩnh Hoa.

Ba tên gác cổng biết rõ Lâm Tĩnh Hoa là người của Vô Thường, nhưng vì họ thích trêu đùa thiếu gia phế vật để xả trét mà không có cách nào đụng tay chân lên được thiếu gia Vô Thường, nên họ đành đụng lên người người hầu của hắn.

Vô Thường đến gần họ, bảo.

-Này…

Ba tên gác cổng nghe vậy liền cười thầm, vì họ biết đã chọc tức được Vô Thường. Họ mang vẻ mặt không sợ hãi, cùng lúc quay ra sau kêu lên.

-Cái giề?

-Thế lào?

-Seo hử?

Vút!

Ngay lập tức, một tiếng xé gió hiển hiện. Tiếp đó, ba cái đầu người cùng lúc bay lên bầu trời một đoạn, rồi rơi rụng xuống mặt đất lăn vài vòng. Trên gương mặt ba cái đầu vẫn còn đó một nét mặt không rõ chuyện gì xảy ra, đôi mắt trừng lớn khó tin không thể nhắm lại.

Phụt… phụt… phụt…

Ba tia máu lớn bắn ra từ chiếc cổ của ba bộ thân thể không đầu nhanh chóng phun ra. Một giây sau, thân thể không đầu liền ngã xuống mặt đất, huyết đỏ thấm nhuộm xuống từng đường kẻ gạch đá.

Vô Thường không quan tâm. Hắn đi đến chỗ Lâm Tĩnh Hoa, kéo nàng vào phủ trong sự sợ hãi đến ngây người của nàng.

-Cảm tạ.

Trả kiếm cho vị trung niên đã mềm nhũng hai chân, hai mắt sợ hãi run lên cằm cặp. Hắn ôm Lâm Mộc Nha, khuất bóng nhanh ở con đường nhỏ trước mắt.

-Á… Á…

Vô Thường đi không lâu, chỉ khoảng hơn một phút. Hai tiếng hét thất thanh đến từ hai thiếu nữ xinh đẹp trong nhóm ba thiếu nữ tựa như hoa vừa đến cửa phủ, vang lên to lớn.

Nhậm Tử Y, 17 tuổi, con gái Nhị thúc Vô Thường (em trai của cha Vô Thường) nên tức là biểu muội của Vô Thường, không la hét. Nàng nhìn ba cổ thi thể cùng vị trung niên vẫn chua hồi phục được tinh thần ngồi ở một góc, nhíu nặng mày.

Nhậm Tử Y dùng ánh mắt lạnh bằng nhìn vị trung niên, quát lớn.

-Chuyện gì đã xảy ra, tại sao ba người kia chết? Do ngươi gây ra?

Trung niên chưa tỉnh, mắt ngơ ngác, ngó qua ngó lại nhìn lên người Nhậm Tử Y.

Ngay lúc này, một lão giả nhăn nheo gương mặt, sẹo nhỏ ở má phải cùng mái tóc đen dài đến vai từ ngọn cây lớn gần đó nhảy xuống, kính lễ trước mặt Nhậm Tử Y

-Tử Y tiểu thư, người không cần lo lắng. Đây là chuyện nhỏ mà thôi.

-Phúc lão, ngươi nói đây là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà có ba người của chúng ta chết ư?

-Tiểu thư bình tĩnh, chuyện tình là như thế này…

Lão giả được gọi là Phúc lão bắt đầu tường thuật ngắn gọn sự tình đã quan sát được cho Nhậm Tử Y rõ.

Chừng mười giây qua đi, Nhậm Tử Y sau khi biết biểu ca Nhậm Vô Thường phế vật là người đã ra tay chém giết ba vị nam tử gác cổng thì rất kinh ngạc.

– Thật sự là do tên phế vật đó gây ra?

-Hoàn toàn chính xác thưa tiểu thư. Ba người họ đắc tội với Vô Thường nên đã bị Vô Thường dùng kiếm chém rời đầu chỉ trong tích tắc.

“Kỳ quái, phế vật này không phải thường xuyên trốn tránh người, nhát như thỏ đế sao. Hắn lúc nào lại có đảm lượng và năng lực giết người như vậy?”

Nhậm Tử Y thắc mắc lớn trong lòng nhưng không ai có thể giải đáp giúp nàng.

-Ta hiểu rồi.

Ngẫm nghĩ thêm vài giây. Nhậm Tử Y liền cùng hai biểu muội bước vào trong phủ, mất hút.

“Chuyện này tốt nhất ta nên báo lại cho lão gia. Vô Thường, đứa trẻ này hôm nay có điều bất thường”

Nhậm Tử Y vừa đi không lâu, Phúc lão cũng hóa thành đạo tàn ảnh, nhảy lên các toàn kiến trúc để nhanh nhất đến được tòa kiến trúc lộng lẫy của Nhậm Thiên Hành, gia chủ Nhậm gia và cũng là chủ nhân Kiếm Trận Tướng Phủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN