Chân Huyền Ảo
Nhận Linh Nhân Cảnh
Cơ thể Nhậm Thiên Tâm cong như một con tôm bay ra khỏi phòng, rơi mạnh lên trên đất.
Vụt!
Nhậm Thiên Hành ngay lập tức lao đến, một tay đặt nhanh lên cơ thể Nhậm Thiên Tâm đang tràn ngập máu huyết để kiểm tra sinh tử.
-Vẫn còn cứu được.
Nhìn thân thể giã rời, huyết nhục be bét với nội tạng lẫn lộn nơi phần bụng đã không còn ra hình dạng, Nhậm Thiên Hành nhanh chóng sử dụng linh lực mạnh mẽ ngăn chặn khí huyết của Nhậm Thiên Tâm tiêu thất, bảo trì hô hấp, giữ cho đứa cháu thiên tài này tránh thoát được một mạng để từ từ chữa trị.
-Lão gia, có chuyện xảy ra?
Hai vị Nhân Linh cảnh đứng ngoài bên ngoài chợt nghe tiếng nổ cũng vội chạy đến xem xét tình hình bên trong.
Đúng lúc đó, Vô Thường cũng nhàn nhã từ trong phòng của Nhậm Thiên Hành đi ra, gương mặt cực kỳ mỉa mai, xem thường nói lớn.
-Đây là thực lực của Lục Kiệt? Là thực lực của một trong ba vị thiên tài đỉnh cấp Nhậm gia chúng ta sao?
-Buồn cười, quả là buồn cười…
Đứng sau lưng Vô Thường, “bà nội kế” đã giật mình tỉnh giấc, thân thể trắng trẻo quấn một mảnh chăn quanh thân, che đi những đường con gợi cảm cùng hai cặp nhũ phong ngạo nghễ đứng ngơ ngác nhìn về hướng Nhậm Thiên Hành với đầy sự khó hiểu trong lòng. Tuy vậy nàng không hề lên tiếng gì, mọi sự đều mong chờ ở Nhậm Thiên Hành.
Nhậm Thiên Hành bình ổn xong thương thế rất nặng của Nhậm Thiên Tâm, lão liền quay đầ nhìn về Vô Thường bằng một đôi mắt cực kỳ khó tin.
Trong trận chiến vừa rồi, thời gian phân ra thắng bại tuy diễn ra rất nhanh đối với ánh mắt của Phàm Nhân cảnh trở xuống, khiến không ai có thể nhìn ra điều gì, nhưng đối với một Linh Sư cảnh như lão, lão nhìn rất rõ chuyện gì đã xảy ra.
Ngay khi hai từ “bắt đầu” của lão hô lên, Vô Thường ngay lập tức dậm mạnh chân tạo bước tốc, bay thẳng về phía Nhậm Thiên Tâm với tốc độ mà Nhậm Thiên Tâm hoàn toàn bị choáng ngợp.
Nhậm Thiên Tâm thủ thế ở đối diện chỉ thấy Vô Thường trong một giây đã tự dưng đến trước mặt, căn bản liền không kịp làm ra phản ứng gì, não bộ không thể xử lý được thông tin bất ngờ dẫn đến tình trạng lúc túc điều khiển, buộc bản năng vô thức của một người phải thức tỉnh để quyết định hành động và tạo nên tình huống giật mình, tung trảo mạnh về phía trước nhằm xé xác Vô Thường.
Một trảo đến trong cự ly gần, người thường chắc chắn hung hiểm mười phần nhưng đối với Vô Thường, động tác đó chẳng khác gì một con bướm bay ngang trước mặt hắn. Hắn đơn giản xoay người né đòn, sau đó kết hợp cùng ưu thế tốc độ từ Linh Thể nên đã đồng thời tung một cước dũng mãnh đạp xoáy vào bụng Nhậm Thiên Tâm, xoắn nát vùng bụn Nhậm Thiên Tâm và đá bay Nhậm Thiên Tâm ra ngoài phòng. Kết thúc trận đấu trong ngắn ngủi hai giây và chỉ đúng một chiêu duy nhất.
Nhậm Thiên Hành đứng một bên quan chiến đã thấy rất rõ mọi chi tiết. Nếu không xét đến chuyện Vô Thường không có Tâm Đan thì đứa cháu Vô Thường này của lão quả thật kinh khủng, dù chỉ mới 14 tuổi hơn.
Khả năng cận chiến tốt, tốc độ ra tay vượt mặt người bình thường, đặc biệt là sự tàn độc trong cách ra đòn, nó hệt như một tên vua chúa đầy tàn độc. Nhưng chỉ có người như vậy thì mới xứng đáng được nối ngôi của lão trong tương lai, trở thành gia chủ Nhậm gia.
Lão liếc nhìn hai người Linh Nhân cảnh là phụ tá của Nhậm Thiên Tâm, ra lệnh.
-Cuồng Tiêu, ngươi nhanh chóng mang Tâm nhi đến gặp Hòa trưởng lão.
-Vâng.
Cuồng Tiêu là vị trung niên có cơ bắp cuồn cuộn nhận mệnh, đi nhanh đến ôm Nhậm Thiên Tâm, xoay người nhảy lên những tòa kiến trúc rời đi.
Nhậm Thiên Hành bấy giờ mới nhìn Vô Thường bằng một bụ cười cực kỳ tán thưởng, nói.
-Khá lắm Thường nhi, ngay cả ta cũng không ngờ ngươi lại có bản lĩnh như vậy.
-Hé hé, bình thường, chỉ là bình thường thôi Nội.
Vô Thường một bộ hứng chí, cười tự đắc.
Nhậm Thiên Hành không quan tâm bộ dạng lúc này, lúc kia của hắn, nói tiếp.
-Làn da khá xạm, cơ thể sẳn chắc hẳn là do ngươi luyện tập nghiêm khắc mà tạo thành. Nhưng cái sức mạnh và tốc độ vượt qua Phàm Nhân cảnh trong khi không dùng đến linh lực thì… Xem ra ngươi đã gặp kỳ ngộ a.
Bằng hiểu biết của mình, Nhậm Thiên Hành đoán là như vậy. Bởi lẽ ngoài việc Vô Thường có được cơ duyên, lão không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác mà có thể khiến Vô Thường trở nên bất thường đến thế.
Vô Thường cười hê hê, đáp.
-Vâng thưa Nội. Cháu sau một lần bị đá rơi trúng đầu thì đột nhiên trở nên mạnh mẽ lạ kỳ. Chứ cũng chẳng có gì to tát đâu.
Hắn nói dối. Nhậm Thiên Hành biết. Nhưng lão cũng không muốn nói tiếp về vấn đề này khi cháu trai của lão đã muốn giấu.
Mỗi người đều có một bí mật riêng không bao giờ muốn chia sẻ với bất kỳ ai. Vô Thường có lẽ cũng vậy. Lão hiểu và tôn trọng điều đó.
Lão nói.
-Ừm. Trận vừa rồi ngươi thắng, cũng đã hạ Tâm nhi trong vòng một chiêu nên từ nay trở đi, Cuồng Tiêu và Lý Hạt đều sẽ thuộc về ngươi, là Linh Nhân cảnh ngươi có thể phân phó, nhờ vả công việc.
-Hả, cái gì? Lão gia bắt ta đi theo tên phế vật này?
Lý Hạt là lão giả áo đen, gầy yếu đang ngẩn người, không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra thì chợt nghe Nhậm Thiên Hắn nói liền giật mình, trợn mắt lên đầy khó tin hỏi.
– Hỗn xược!
Nhậm Thiên Hành tức giận với cái cách xưng hô của Lý Hạt đối với Vô Thường “hiện tại”. Lão lập tức cách không chưởng Lý Hạt, đánh bay Lý Hạt đi một đoạn nhỏ.
– Phụt!
Lý Hạt đau đớn té trên đất, miệng tức thì nôn máu.
Nhậm Thiên Hành nhìn Lý Hạt lạnh lùng, nói lớn.
-Ta phân ngươi ở đâu thì ngươi phải ngồi ở đó. Từ nay về sau ta không muốn nghe ngươi nói hai từ “phế vật” một lần nào nữa, nếu không thì đừng trách ta độc ác.
-Dạ vâng. Tiểu nhân không dám.
Lý Hạt áp chế thương thế nhỏ, thân thể sợ hãi run rẩy mà đáp.
– Hừ.
Để lại ánh mắt lạnh thấu xương cho Lý Hạt, Nhậm Thiên Hành nói với Vô Thường.
-Từ nay Cuồng Tiêu và Lý Hạt sẽ do ngươi quản, ngươi có thể nhờ họ làm bất cứ thứ gì trong khả năng của họ, họ sẽ không bao giờ từ chối.
– Tạ ơn Nội.
Vô Thường khom người kính lễ. Sau đó miệng lại nhàn nhạt nói.
-Hy vọng Nội sẽ không ngăn cản việc cháu muốn lấy hai chân của nhị ca.
-Đó là chuyện của hai người, ta không quan tâm. Nhưng hãy nhớ rằng hắn dù gì cũng là anh trai ngươi, đừng vì vài chuyện hắn ngạo mạn, kiêu căn, xem thường ngươi mà anh em sống chết.
Nói rồi, Nhậm Thiên Hành liền quay người, cùng với mỹ nữ đang đứng quay trở vào bên trong phòng.
Xem ra tối nay, lão phải vừa hóng gió mát vừa yên giấc với người tình.
Đối với sự tình của Thiên Tâm và Vô Thường, chỉ cần Thiên Tâm không chết, tay chân dù có đứt đoạn thì lão cũng có thể làm lành lại. Nên lão cứ mặc Vô Thường, tùy Vô Thường quyết định đối với đôi chân của anh trai mình.
-Cháu hiểu, nhưng nam nhân nói lời phải giữ lấy lời.
Vô Thường nói xong câu này cũng không đợi Nhậm Thiên Hành hồi đáp. Hắn quay người rời đi.
-Lão cẩu, chúng ta đi thôi.
-Lão cẩu? Ngươi… ngươi…!
Lý Hạt thập phần tức giận khi vị Vô Thường sỉ nhục, nhưng chợt nghĩ lại lời Nhậm Thiên Hành phân phó, lão không thể không chấp nhận sự thật mà nhẫn nhịn cơn tức nghẹn phổi ở trong lòng.
– Chết tiệt!
Mắng chửi phong long một câu, lão cay đắng lủi thủi theo sau hệt như một con chó già theo sau chủ nhân của nó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!