Chân Huyền Ảo - Lục Kiệt Đến Xem
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Chân Huyền Ảo


Lục Kiệt Đến Xem



– Hửm…

Vô Thường dời tầm nhìn khỏi bảng thông báo, hắn quay đầu sang trái, phải, trước, sau nhưng không thấy ai bèn nghi hoặc tự hỏi.

-Người kiểm tra vũ khí đâu?

Theo quy định trên bảng đã ghi rõ, người mang vũ khí sẽ bị kiểm tra, tức là bên trong phòng này phải có ít nhất một người của đấu trường cư ngụ, thế nhưng hiện tại Vô Thường xem xung quanh liền không thấy một ai. Điều đó không khỏi khiến hắn cảm thấy quái lạ.

*Tính cách thay đổi, hành động cũng thay đổi.

– Mà ta cũng có mang theo vũ khí đâu, thắc mắc làm gì.

Hắn lắc đầu, bản thân đang chuẩn bị loay hoay tìm vũ khí đẻ có thêm phần thắng thì bất chợt một giọng nói già nua thình lình vang lên trong phòng.

-Ngươi hỏi lão phu sao?

Vô Thường giật mình. Hắn từ phương hướng âm thanh đã biết người nói đang núp ở bên trên nhưng giả bộ không biết mà cung kính với không khí, lễ phép nói.

-Vãn bối thất lễ, đã quấy rầy tiền bối.

Vụt.

Từ một thanh xà ngang trên đầu Vô Thường, một bóng người già lão, tóc bạc, mặc áo nâu nhưng không hề ốm yếu nhảy xuống đất, đứng trước mặt của Vô Thường.

Lão có chút hiền hòa nhìn Vô Thường, nói.

-Ngươi gọi lão phu có chuyện gì?

Vô Thường hơi chút suy nghĩ, sau đó liền đáp.

-Mong tiền bối giúp đỡ vãn bối. Vãn bối muốn chọn một số vũ khí để chuẩn bị cho việc chiến đấu với yêu thú nhưng không có khả năng biết được đâu là vũ khí tốt, nên là mong tiền bối giúp vãn bối trong việc chọn lựa.

Lão giả quái lạ nhìn Vô Thường.

– Người không tự mang vũ khí của bản thân đến?

Ai cũng biết khu vượt thử thách yêu thú rất khó khăn và nguy hiểm. Thế nên để làm tăng thêm phần thắng của mình, các đấu sĩ luôn tự mang vũ khí tốt nhất đã có tẩm thêm một chút độc dược được đấu trường cho phép mà bản thân có vào vòng thử thách yêu thú.

Vậy mà thiếu niên trước mặt lại không hề mang?

Chẳng lẽ thiếu niên này không biết, hoặc đã quá tự tin vào thực lực của mình?

Vô Thường thành thật trả lời.

– Không, thưa tiền bối. Vũ khí trong đây đã có, vãn bối không cần mang thêm.

– Thế ngươi có biết chuyện người tham gia được mang vũ khí của bản thân đến không? Thông tin này đã được ghi trong quyển sách hướng dẫn.

Lão giả nghi ngờ, hỏi.

Vô Thường thật chất không biết, những dòng đó hắn đã bỏ qua hoặc chưa đọc đến. Tuy nhiên hắn không ngu tự nhận, tranh thủ lúc này nên kiêu ngạo, tự tin một chút để hấp dẫn ánh nhìn của lão giả Linh Nhân cảnh này. Hắn đáp.

– Dạ có. Nhưng vãn bối rất tự tin với thực lực của bản thân, những thanh vũ khí ở đây đã đủ cho vãn bối.

Lão giả nhìn hắn từ trên xuống dưới thật kỹ càng. Một lát sau liền nói.

– Đươc, tùy ngươi. Thế loại vũ khí thuận tay của ngươi là gì?

-Vâng, cảm tạ tiền bối, vũ khí mà vãn bối chuyên dùng là…

Và thế, Vô Thường cùng lão giả đã nhanh chóng có một cuộc trò chuyện “thân mật” theo nhiều nghĩa.

Đấu trường Phong Ba, phân khu đấu trường vượt thử thách yêu thú. Bên trên dãy bàn ghế của khán giả hạng sang, đúng hơn là nơi ngồi chỉ giành cho con cháu các thế gia quyền lực và Linh Nhân cảnh.

Lúc này, một cuộc gặp gỡ có phần bất ngờ nhưng không hề khó hiểu giữa các Lục Kiệt danh chấn Châu Nam thành, khiến người xung quanh không khỏi đưa mắt chú ý đến.

Nhạc Thái Hùng là chàng trai thuộc hàng thanh thiếu niên cao ráo, tuấn tú, 17 tuổi. Hắn là con cháu Nhạc gia, một đại gia tộc sánh bằng Nhậm gia, là cháu trai của Hầu gia Nhạc Thái Phong và cũng là một trong Lục Kiệt.

Nhạc Thái Hùng vừa đến đây, dõi một vòng đã thấy những gương mặt quen thuộc khiến hắn không khỏi than thở.

-Haizz, cứ tưởng đến đây chỉ mình ta, không ngờ các ngươi lại cũng đã có mặt từ trước a.

-Hây da, ngươi có quyền tới, bọn ta tại sao lại không thể tới chớ hở.

Ngồi ở một chỗ bàn đẹp, có bánh trái trên bàn, có dù che nắng trên đầu, bên cạnh lại còn có thiếu nữ xinh xắn quạt mát, hầu hạ. Hàn Lâm Vũ, 17 tuổi, cháu trai thứ ba của Tướng quân Hàn Bách thuộc một trong năm đại gia tộc Hàn gia. Hàn Lâm Vũ ăn mặc đúng kiểu thiếu gia ăn chơi trác tán nhưng cũng là một trong Lục Kiệt, nhàn nhạt nói với Nhạc Thái Hùng.

-Ứ, cực chưng cho ta trái nho nào.

Một thiếu nữ ngọt ngào nhét vào miệng hắn một trái nho.

-Đến đâu là chuyện đơn nhiên. Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ hạn phân chia thứ hạng của Lục Kiệt chúng ta, mọi người đến xem để lấy kinh nghiệm về cách chiến đấu với yêu thú là chuyện binh thường.

Cũng ngồi ở vị trí cách Nhạc Thái Hùng hai cái bàn, hướng ngược lại với Hàn Lâm Vũ là Hình Luân, cháu trai thứ 15 của Hầu gia Hình Bá Thiên của một trong ngũ đại gia tộc Hình gia. Hình Luân, 17 tuổi, bộ dạng trông giống thư sinh yếu ớt, nhưng ẩn sâu bên trong là con người cực kỳ nguy hiểm, độc ác, bỗng chen chân vào cuộc đối thoại.

– …

Nhạc Thái Hùng và Hàn Lâm Vũ nghe Hình Luân nói nhưng không dòm đến, tựa như xem Hình Luân là người vô hình.

Thấy vậy, Hình Luân cũng chỉ cười tà tà, im lặng.

Nhạc Thái Hùng đi đến một chỗ ghế đẹp, có dù che nắng và dĩ nhiên là cách xa Hình Luân ngồi xuống. Ngay tức thì, một thiếu nữ đi lại, dịu dàng hỏi hắn cần phục vụ gì.

Phân phó cho thiếu nữ mang lên chút ít đồ ăn lên. Nhạc Thái Hùng lại tiếp tục lượn mắt một vòng xung quanh, tìm xem còn vị Lục Kiệt nào không.

-Đó là…

Vì khu đấu trường luôn mang hình dạng vòng tròn, dãy ghế hạng sang lại luôn là nơi gần nhất sân đấu để cận cảnh xem được cuộc đấu, nên là chỉ vài giây Nhạc Thái Hùng đã phát hiện ra thêm hai vị Lục Kiệt ngồi cách Hàn Lâm Vũ hơn 20 bàn. Là tiểu Vương gia Hồng Thanh Chí và đệ nhất mỹ nhân Châu Nam thành hiện tại, Vụ Hương Lan.

Nhìn Hồng Thanh Chí được bên cạnh nữ nhân mình yêu thích trò chuyện, Nhạc Thái Hùng hừ nhẹ, căm ghét lẩm bẩm như muốn ăn tươi nuốt sống người.

-Nàng chắc chắn phải là của ta và chỉ của ta, dù ngươi là Vương gia hay hoàng đế đều không được…

Phía bên kia, nơi của Hồng Thanh Chí và Vụ Hương Lan.

-Hương Lan à, cái cây linh chi 200 năm này…

-Cái này là một bộ nhuyễn giáp Linh Nhân sơ kỳ…

-Đây là Định Nhan Đan…

-…

Hồng Thanh Chí ngồi ở chiếc bàn sát bên mỹ nhân Vụ Hương Lan mà không ngừng biếu quà, biểu đạt tâm ý rõ ràng để lấy lòng người mình thích.

Bất quá mỹ nhân Vụ Hương Lan, thiếu nữ tràn ngập bí ẩn về xuất thân, gia cảnh đang mang theo khăn lụa trắng che nửa phần dung nhan tú lệ, chỉ để lộ một đôi mắt đen tuyền thanh khiết nhưng cũng đã đủ làm nam nhân phải chết ngợp vì xao xuyến, lại không hề để ý một chút nào đến Hồng Thanh Chí.

Ánh mắt của nàng chỉ hướng đến một nơi duy nhất, chiến trường vòng cung bên dưới đang sắp bắt đầu trận đấu.

– Ngu ngốc.

Bên này, Hàn Lâm Vũ lắc đầu với hành động ngây thơ cua gái của Hồng Thanh Chí. Sau đó hắn vội nhíu mày khi không thấy kẻ thù không đội trời chung của mình.

-Tất cả đều đến, duy nhất chỉ thiếu tên ác tặc Nhậm Thiên Tâm. Có lẽ hôm nay hắn có việc bận.

Nhậm Thiên Tâm đúng là bận, nhưng là bận nằm giường để dưỡng thương.

Cũng cùng dãy ghế hạng sang, đối diện bên kia vòng tròn so với Lục Kiệt. Một vị nam tử khoảng chừng trông hơn 43 tuổi khoác áo bào đen, tay cầm chén rượu nhạt tự nhẩm.

-Năm năm ta lại một lần đến, hi vọng thiếu niên muốn đánh với yêu thú lần này sẽ là một mầm móng tốt để đưa về tông môn bồi luyện. Gần 100 năm rồi, ta chưa một lần dắt đến một tên thiên tài nào cho Tông môn từ cái thành nhỏ chết tiệt này. Mẹ, so với các tiếp dẫn sứ khác, ta thật đáng xấu hổ a.

Uống cạn chén rượu, nam tử thở dài không ngớt.

Bình Thường cứ cách năm năm, vị trung niên nam tử này thường tổ chức một cuộc hội trà giành cho Linh Nhân cảnh dưới 20 tuổi tham gia, nhưng mà suốt trăm năm nay, Châu Nam thành dù cũ hay mới, thay đổi từ nước này qua nước khác vẫn không hề xuất hiện một tên thiên tài nào dưới 20 tuổi hoặc ít nhất vừa tròn 20 tuổi đột phá được Linh Nhân cảnh. Điều đó khiến hắn rất nản chí, hội trà cũng đã không còn tổ chức nữa mà thay vào đó hắn chỉ đi loay hoay, tra xét tin tức xem thử có thiếu niên nào dưới 20 tuổi là Linh Nhân cảnh không để đi đến kiếm tra, nếu hợp chuẩn sẽ mang đến tông môn làm trắc nghiệm đệ tử.

Hôm nay, hắn cũng tiếp tục cuộc hành trình. Rồi khi đi đường nghe loáng thoáng từ một đại hán què chân nói hôm nay có thiếu niên mang mặt nạ thỏ vượt thử thách ở Đấu Trường Phong Ba nên khiến hắn sinh ra hứng thú, đi đến để xem xét.

Đấu với yêu thú, dưới Bán Linh Nhân chắc chắn không ai có thể sống sót nên hầu như tất cả người đăng ký đấu với yêu thú đều có tu vi Bán Linh Nhân. Thiếu niên mang mặt nạ thỏ này nếu đã dám đăng ký thì chắc cũng là Bán Linh Nhân. Đây rõ ràng là một hạt giống đáng để hắn xem thử. Phù hợp điều kiện thì tốt, không phù hợp thì thôi, hắn lại bắt đầu loay hoay trong thành thêm vài ngày.

-Ê, buổi chiều hình như đông hơn ca một thì phải.

-Đơn nhiên rồi, nghe nói có người trẻ tuổi hăng hái thông ải, ai cũng muốn xem thực hư thế nào nên đến đông.

-Nhìn biết người ngu ngốc rồi.

-…

-He he, mình đã đặt cược hắn trụ được trong 1 phút, chắc chắn lãnh tiền a..

-Cầu trời cho tên này khá, trụ được 5 phút đi.

-Nam mô a di đà, cầu hắn qua vòng.

-….

Theo thể lệ cược, thời gian người tham gia trụ càng lâu, tiền bồi càng cao, gấp đôi, gấp 10, 100 lần, cho nên có nhiêu người cầu may người tham gia nổi “máu chó” duy trì càng lâu càng tốt, chỉ cần thời gian trụ được dài và đúng ngay mục bọn họ đặt cược thì phát tài.

-Cái gì, vợ của lão Tài có bầu, lão ta già rồi sao có con được?

-Nè bé cưng, cho sờ tí nha…

-Đừng, đừng, nơi này đông người lắm, người ta thấy đấy…

-Như vậy không phải kích thích hơn sao, hả cực cưng…

-…

Khắp đấu trường, gần cả ngàn người ồn ào, xôn xao, âm thanh liên miên không dứt.

Cuối cùng, khi một chén trà nữ trôi qua đi, âm thanh bắt đầu khu vượt ải thử thách yêu thú lần thứ hai trong ngày cũng vang lên, hấp dẫn mọi người chú ý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN