Chân Huyền Ảo - Vòng Thứ Hai, Hỏa Hổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Chân Huyền Ảo


Vòng Thứ Hai, Hỏa Hổ



– Không thể tin được.

– Cuồng Chiến Lang từ khi nào lại dễ bị hạ như vậy?

– Hư cấu quá!

Cả khán đài hầu như im lặng.

Lục Kiệt, bao gồm cả Vụ Hương Lan và đấu trường cũng im lặng.

Riêng chỉ có duy nhất trung niên nam tử là vỗ tay, khen ngợi không ngớt trong lòng.

– Rất hay, rất quyết đoán và dũng mãnh. “Thỏ con xinh xắn” lợi dụng khoảng khắc khi con sói há to mồm, nhắm đến cổ* hắn mà cắn đến trong lúc vồ, hắn dã dùng thương đâm mạnh lên trên, xuyên đúng vào mồm con sói để hủy diệt não của con sói, khiến con sói chết ngay.

*Sói, sư tử, beo, hổ,… luôn nhắm đến cổ của con mồi để tấn công. Và khi vồ, chúng đều há miệng lớn để chuẩn bị cho phát cắn.

– Nhìn bề ngoài thấy hành động này trông rất dễ, nói lại còn dễ hơn. Nhưng thực chất để làm ra hành động đó một cách đúng lúc, đúng lực, chính xác và không hề run sợ trước sự dữ tợn của Cuồng Chiến Lang lại là chuyện hầu như không tưởng, nhất là đối với Bán Linh Nhân, những tu luyện giả còn chưa thuần thục trong việc sử dụng linh lực để bổ trợ cho khả năng phản xạ của cơ thể và thiếu niên còn ít kinh nghiệm chiến đấu.

– Thiếu niên “thỏ con xinh xắn” đã làm được, nếu vậy thì chắc chắn hắn là người biết rèn luyện thân thể kỹ càng, thường xuyên đến một trình độ cực kỳ linh hoạt. Ngoài ra, nếu dựa vào tâm tính rất vững vàng khi ra tay giết Cuồng Chiến Lang tựa như kẻ từ trải, hắn có lẽ đã giết người, số lượng không hề ít…

Tiếp đó, khi hai giây lặng người trôi qua, tiếng ồn nhất tề rung động cả khu vực thử thách yêu thú.

-Cái… cái quái gì vậy? Không phải tên đó phải đứt đầu hay sao, tại sao lại là Cuồng Chiến Lang chết đây?

-Mẹ kiếp, bộ ta hoa mắt à. Rõ ràng Cuồng Chiến Lang đã chụp trúng đầu thỏ con xinh xắn, sao tự nhiên cái thằng thỏ con điên điên lại đứng vững vàng giơ tay lên, còn Cuồng Chiến Lang lại nằm dưới đất. Hư cấu mẹ nó rồi.

-Con mẹ nó Linh Nhân cảnh à, thế quái nào không nhìn ra hắn hành động?

-Chắc chắn là Linh Nhân cảnh. Phạm luật rồi, đấu trường xử lý đê.

-Cắn thuốc…

-Uống đan dược…

Cả năm vị Lục Kiệt xem cảnh vừa rồi cũng có một phen trợn mắt, ai nấy đều có một loại cảm giác sửng người trong lòng.

Hành động giết Cuồng Chiến Lang của “thỏ con xinh xắn” rành rành ngay trước mắt họ, một thương đơn giản đâm thẳng vào chiếc miệng lớn đầy rằng nhọn liền cướp đi mạng sống của Cuồng Chiến Lang. Họ không hề có dị nghị hay đổ thừa như rất nhiều khán giả trên kia với kết quả.

Nhưng mà không phải ở trong sách và lời nói của trưởng bối trong gia tộc đều bảo rằng yêu thú rất hung dữ, mạnh mẽ, giết người chỉ trong chớp mắt?

Ngày trước họ từng vài lần xem cũng thấy, kết quả thảm thương của khu thử thách yêu thú trong nửa năm qua cũng đã chứng minh. Vậy tại sao lúc này lại đơn giản đến như vậy?

Một thương, một yêu thú bị hạ?

Thật là một chuyện khiến họ ngẩn người, nên xem lại kiến thức của mình.

Lục Kiệt, danh xưng nổi danh này bất quá chỉ là do thiên phú của sáu người tạo thành. Còn kinh nghiệm chiến đấu, thực tiễn có khi còn thua cả một người phàm phải thường xuyên săn những con thú hoang đem về bán, kiếm tiền nuôi gia đình.

“Thỏ con xinh xắn, một nam nhân xuất sắc đến kinh ngạc. Mẫu thân từng nói, Lục Kiệt là một bức tranh để người nhìn ngắm, còn thiên tài thật sự của mỗi gia tộc đều được họ ẩn giấu rất kỹ, quả đúng là vậy. Nếu thỏ con xinh xắn là thiếu niên chưa đến 18 tuổi như mọi người bàn tán, vậy thì đây mới là thiên tài chân chính của một đại tộc trong Châu Nam thành”.

“Bất quá kiến thức với năng lực của ta đang còn thấp, vẫn chưa biết thực hư ra sao nên cũng lắm hoài nghi”.

Vụ Hương Lan không giống bốn vị Lục Kiệt dởm kia, nàng thầm suy ngẫm trong lòng với những gì nàng thấy được.

Bấy giờ, giữa dòng người chê bai gian lận, giọng nữ nhân làm việc cho đấu trường tuy khá gượng gạo nhưng vẫn phải cố vang lên, chứng thực kết quả khó tin.

-Vâng thưa quý khán giả. Mặc dù kết quả trận đấu có phần hơi bất ngờ, nhưng người chiến thắng đích xác là đấu sĩ thỏ con xinh xắn. Về việc đấu sĩ có gian lận hay không, chúng tôi đã có một cuộc thăm dò ý kiến với các cường giả Linh Sư cảnh của đấu trường. Các vị cường giả này đều phân tích và thống nhất vị thỏ con xinh xắn không hề gian lận, thực lực chưa phải Linh Nhân cảnh.

-Cái gì? Tai ta có nghe lầm không đấy?

-Tên đó thật sự giết Cuồng Chiến Lang chỉ bằng một thương?

-Người ta nói sao thì tin vậy. Bộ ngươi tưởng ngươi có mắt nhìn hơn các vị tiền bối Linh Sư cảnh?

-Chịu.

Thông báo khiến các khán giả cảm thấy khó tin như đang nằm mộng, nhưng cũng chẳng thể phản bác gì hơn ngoài nghe theo.

Giỡn, lời của Linh Sư cảnh cao cao tại thượng mà lại không tin? Chỉ có kẻ ảo tưởng trong khi không có năng lực mới làm như vậy.

Giọng nữ nhân lại vang lên, tiếp tục vòng thử thách yêu thú.

-Theo quy định, đấu sĩ Thỏ con xinh xắn đã đưa tay phải biểu quyết tiếp tục ải hai nên cuộc vượt thử thách vẫn tiếp tục.

-Yêu thú thứ hai, Hỏa Hổ.

Giọng nữ nhân vừa dứt, cánh cửa to lớn lần nữa mở ra. Một chiếc xe chở lồng sắt đang nhốt một con hổ thân dài 3m, cao lớn hơn 1m8, có một bộ lông màu đỏ cam quý hiếm, đặc biệt trên hai tai và đuôi dài của con hổ này còn tràn ngập hỏa diễm, bước đi ra.

“Đệch, thế không cho nghỉ ngơi lấy chút sức à?”

Nhìn con hổ mặt đầy dữ tợn đang quan sát chung quanh, Vô Thường hơi chút thắc mắc.

Giả sử lúc này người tham gia không phải hắn mà là một người khác. Người ta mệt như chó mới giết được Cuồng Chiến Lang, vậy mà lại không cho thời gian hồi phục sức, bắt ép đánh ngay với yêu thú thứ hai. Đây rõ là đấu trường đang muốn lấy mạng người.

Không sai. Nhưng ai bảo đấu sĩ kia ngu, sức không đủ còn muốn nhảy vào vòng trong đây?

Chết là do họ tự tìm đường, đấu trường chẳng làm gì cả.

-Để xem lần này ngươi đối phó thế nào đây, thỏ con xinh xắn.

-Làm đại gia ngươi thua mấy vạn bạc trắng, chết đi thằng khỉ.

-…

Tất cả người trên khán đài cố gắng tập trung ba tỷ phần sức lực, chú ý sắc nét đến từng hành động, cử chỉ của Vô Thường.

Chừng một phút đặt cược nhanh trôi qua, giọng nữ nhân to lớn vang lên.

-Ải thứ hai, bắt đầu!

Lồng sắt tức thì sụp đổ, Hỏa Hổ được tự do.

-Grào… GỪ…

Cũng tương tự như Cuồng Chiến Lang, khi nhìn thấy khắp xung quanh đều có món mồi ngon bao bọc, việc đầu tiên Hảo Hổ làm chính là gầm gừ, dữ tợn với mọi người, bao gồm cả Vô Thường.

-Gừ…

Cảm nhận được mùi máu thơm ngon, thịt tươi sống được gió đưa từ vị trí Vô Thường và xác Cuồng Chiến Lang đưa đến, Hỏa Hổ lập tức quay đầu nhìn chằm chằm thân ảnh Vô Thường không rời.

– Vụt!

Biết được đối phương là loài nhỏ yếu, trông như món ăn vô hại. Hỏa Hổ không chần chờ gì, cả thân thể to lớn và đầy răng nhọn của nó tức khắc lao nhanh về hướng Vô Thường, để lại một vệt lửa dài trong mắt của khán giả trên khán đài.

-Gòơ…

Trên đường chạy, Hỏa Hổ bỗng há to miệng ra, một luồng năng lượng kỳ dị hội tụ ngay miệng của nó, tạo thành một quả cầu lửa đỏ rực.

Phụp!

Hai giây hội tụ cầu lửa xong, nó phun thẳng về phía vô Thường.

Vụt!

Vô Thường nhìn quả cầu lửa có tốc độ gần như gấp đôi Hỏa Hổ, đơn nhiên hắn không có khùng mà đứng yên. Hắn lập tức phóng qua bên trái, sít sao né đi, sau đó liền phòng về phía trước, lao đầu thẳng đến con hổ hung tợn.

-Điên rồi, hắn muốn chết.

– Thôi xong, tiền cược của ta…

Khán giả trên cao xem đến tình trạng này cũng liền ngoác mồm, mắt trợn tròn không hiểu vì sao thỏ con xinh xắn lại điên như vậy. Bật nhảy về phía Hỏa Hổ, không phải là nộp mạng cho nó hay sao trời?

-GÀO…

Không hề khác so với hình ảnh tưởng tượng trong đầu mọi người. Khi khoảng cách giữa Vô Thường và Hỏa Hổ chỉ còn cách chưa đến 20m, con Hỏa Hổ cảm thấy con mồi tự dưng mạng nên rất súng sướng gầm lên, tốc độ cũng tăng nhanh hơn để có thể mau lẹ nuốt con mồi vào bụng.

Vút!

Thế rồi nay lúc nó vừa há miệng ra kêu gào thị uy này, một con dao nhỏ dắt ở lưng cũng đã được Vô Thường phóng mạnh đến, thuận lợi chui thẳng vào họng của con Hỏa Hổ.

– Ngáoo!

Hỏa Hổ lập tức bị đau, con dao nhỏ với sức phóng chưa phải toàn lực của Vô Thường tuy không làm nó thương nặng, nhưng đủ để khiến nó phải dừng bước kêu gào, hai chi trước nhanh chóng đưa vào họng móc con dao ra.

– Chết!

Hoàn toàn không bỏ lỡ cơ hội. Vô Thường khi đến phạm vi 5m với con Hỏa Hổ liền bật nhảy lên cao để mượn thêm lực, cây thương vươn dài ra đánh mạnh xuống cái đầu đang loay hoay của nó.

-Gáo…

Một tiếng kêu không đau lắm từ Hỏa Hổ kêu ra, vì dẫu sao thì da, thịt, xương của nó cứng rắng hơn Cuồng Chiến Lang nhiều, đao kiếm bình thường chỉ thương nhẹ được nó, trừ phi đâm toàn lực.

Nhưng rồi tiếp đó, khi mọi người cứ ngỡ nó sẽ điên tiết lên, bỏ qua con dao trong họng mà cắn về thỏ con xinh xắn đã ngay trước mặt thì miệng, mũi, tai, mắt của nó đột nhiên chảy máu. Nửa giây sau thì thân xác to lớn của nó cũng lập tức đổ ngã, nằm im lìm, bất động trên đất.

Cả khán đài lần nữa trơ mắt ra, lưỡi khô, miệng đắng với những gì bản thân vừa thấy được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN