Chân Huyền Ảo
Linh Thể - Đả
Trước mặt Vô Thường, cách hắn tầm 20m là một bầy sói lông xám gồm tổng 13 con. Mỗi con trong đó đều cao to ít nhất 1m5, dài đến 2m5, 3m, hai con đầu đàn cao to tận 2m, dài 4m, vô cùng khủng bố. Tất cả bọn chúng đều đang trừng đôi mắt đỏ về Vô Thường, miệng không ngừng nhỏ xuống từng dòng dãi nhớt nhãi, tanh tưởi.
Vô Thường cũng nhìn chúng không rời.
“Không đến nỗi xui xẻo. Dựa theo Linh Thể cảm nhận được thì tất cả bọn chúng chỉ có sức mạng ngang bằng Linh Nhân cảnh tầng 1 có thiên phú 80 sợi xích. Ta vẫn đủ sức để đối phó”.
“Tuy nhiên, để đảm bảo chiến thắng trong trường hợp da thịt chúng có khả năng cứng rắn hơn trình độ sức mạnh chúng sở hữu, ta nên sử dụng sức mạnh thật sự của Linh Thể”.
Chỉ trong chớp mắt, cơ thể Vô Thường bỗng nhiên hơi phình to ra một chút. Linh khí xung quanh cấp tốc bị da thịt hắn hấp thụ, chuyển hóa thành một loại lực lượng kỳ dị rồi vận chuyển liên tục qua lại trong từng thớ cơ bắp hắn, khiến hắn lúc này trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều lần so với lúc chiến đấu với Bát Hải.
Linh Thể vốn là một môn Luyện Thể được tạo thành bằng Kinh Tự Cổ, nó đơn nhiên phải có sự kỳ diệu hơn bất kỳ một loại Luyện Thể nào khác.
-Húuuu….
-Grừ… gào…
Không nhiều lời, đàn sói vừa phát hiện Vô Thường, tích tắc một giây cảm ứng Vô Thường chẳng có khí tức gì đáng sợ liền lao lên như điên, tấn công Vô Thường.
Cả đám chen chúc, cạnh tranh nhau để xem con nào sẽ nuốt được miếng mồi nhỏ nhắn, đủ nhét kẻ răng phía trước này vào bụng.
-Linh Thể – Đả!
Phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, thế nên Vô Thường cũng không muốn đứng tại chỗ chờ đợi địch đến. Hắn lao lên, lực lượng kỳ lạ của Linh Thể tỏa khắp người hắn, tập trung cao nhất là tại hai bàn tay của hắn.
“Thể tích của chúng lớn, do đó cao lắm ta chỉ đối phó cùng lúc với hai con, mười một con còn lại có tốc độ chậm hơn sẽ phải khựng lại và chờ đợi”.
Đoán trước diễn biến sẽ xảy ra, Vô Thường nhảy vào phạm vị công kích của hai con sói gần nhất. Mười một con sói còn lại hoàn toàn như hắn nghĩ, chúng chỉ gầm gừ, đứng một bên chờ đợi chứ không điên cuồng nhảy vào, đá bay hai con sói đồng bọn đi rồi thay thế vị trí, xơi món mồi ngon tiểu Vô Thường.
– Thiên Nhãn!
Thiên Nhãn mở, mọi thứ trong mắt Vô Thường trở nên chậm chạp, kể cả hành động của hắn.
“Đặc tính săn mồi của sói, báo hay hổ,… chúng đa phần đều sẽ vồ vào người và cắn cổ con mồi để giết con mồi. Hai con sói trước mắt đã nhe răng ra, hẳn sẽ là một cú vồ thẳng đầu của ta mà cắn”.
“Đã thế thì ta sẽ giết con bên phải trước rồi lao thẳng vào những con ở đằng sau đang không phòng bị lắm mà thịt tất cả!”.
Nhìn rõ mọi hành động của mười ba con sói, Vô Thường đảo nhẹ bước chân nhằm lệch thẳng về bên phải, một quyền không đơn giản chỉ có sức lực của Linh Thể được hắn vung ra.
– Gào!
Con sói bên trái đưa miệng vồ hụt Vô Thường, thân thể theo đà vụt qua người Vô Thường, chưa thể dừng lại.
Bụp!
Con sói bên phải đưa đầu đến cũng là lúc Vô Thường tung quyền, một quyền như trời giáng đánh thẳng vào đầu của con sói.
– Chuyển!
Ngay khi quyền chạm vào đầu lớn, mà chính xác là sống mũi của con sói, một lực lượng kỳ dị của Linh Thể chạy từ quyền của Vô Thường sang mũi con sói, xông thẳng lên đại não của nó, giết chết nó ngay tức khắc. Tay Vô Thường trong chớp mắt từ quyền chuyển thành móc, bé lấy hai cái răng nanh của con sói rồi lại chuyển thành chưởng, đẩy bay thân thể con sói ra đằng sau, đụng trúng một con sói đang lấp ló chờ thời.
Vút!
Vô Thường chuẩn xác ném hai chiếc răng năng về mắt của hai con sói đằng trước.
Vụt!
Chân Vô Thường đồng thời dậm mạnh, nhảy về một trong hai con sói đầu đàn ở một góc 20 độ bên phải đang trực chờ hắn.
– Gáo!
Vật nhỏ nhưng sức lớn dẫn đến tốc độ của răng nanh quá nhanh, hai con sói không kịp phản ứng đã đau đớn kêu gào. Mọi ý định tấn công của chúng lập tức bị dừng lại vài giây.
“Là dã thú, chúng đã kinh thường taa thì chắc chắn sẽ không né đòn này đâu”.
– Vô Thường Quyền!
Trong khi hai con sói kêu gào, Vô Thường đã tung ra một quyền nhắm thẳng vào con sói đầu đàn.
– GÀO!
Ngay từ đầu Vô Thường ở trong mắt con sói chả là cái đinh gì, bây giờ hắn lao đến tấn công thì con sói cũng chẳng ngại né. Nó nhe răng dữ tợn ra, nhảy về Vô Thường cùng một cú táp cực kỳ kinh khủng với bất kỳ một Linh Nhân cảnh tầng 1 nào.
Buỵch!
Và kết quả của nó không hề khác so với con sói chết đầu tiên, bị một quyền mang tên Vô Thường đấm lún mõm, răng gãy lưa thưa, chết khi chưa kịp đau đớn.
– Haaa…
Vô Thường đáp xuống bên cạnh xác con sói đầu đàn liền gồng người lên, hai tay nhấc bỗng thi thể con sói đầu đàn ném mạnh về phía sau, nơi đang có ba con sói phản ứng nhanh, định lao đến bắt hắn.
Bịch!
Ba con sói bị cản, bước chân khẽ dừng lại một nhịp.
– Grao… grao…
Phát hiện vợ chết, con sói đầu đàn còn lại trở nên điên cuồng, miệng gào rống lên như heo bị cắt tiết.
Vút!
Trong khi xác con sói đầu đàn vừa bị ném bay đi, Vô Thường đã lao về hai con sói đang còn đau mắt bởi hai chiếc răng nanh do hắn phóng mà giết đến.
– Grừ… Gư!!!
Con sói đầu đàn hung tợn, cơ thể nó bỗng nhiên to lớn lên gấp 1,3 lần, đôi mắt đỏ hơn cả màu máu cùng vô số chiếc răng nhọn ở cái miệng lớn của nó nhe thằng về hướng Vô Thường đang đánh nổ đầu một con sói bị đau mắt.
Chín con sói còn lại trở nên sợ hãi với khí thế của con sói đầu đàn, bước chân không tự chủ được lùi ra xa, không tham gia giết Vô Thường nữa.
Vụt!
Vô Thường vừa đánh chết con sói thứ ba, hắn không có thời gian dừng lại, chân lại dặm mạnh để tăng nhanh tốc độ phóng đến con sói đau mắt còn lại, giết nó.
– Gứm!!!
Một tiếng cuồng dữ chợt bạo phát lên.
“Nguy hiểm, lùi!”
Vô Thường biến sắc, tay phải lập tức vận lực rồi lập tức tự đánh vào ngực của bản thân để ngăn trở cơ thể hắn phóng đến con sói kia.
– Hự!
Khóe miệng hắn nôn máu, nhưng hắn đã lùi được.
Rầm!
Ngay lúc đó, một con sói cao gần 3m, dài gần 5m cũng bỗng từ trên cao đáp xuống, hai chân sắt nhọn, mạnh mẽ đè lên người con sói Vô Thường vừa định tiến đến, khiến nó gãy người, thân thể lún xuống đất mà chết ngay tức khắc.
Xem ra con sói đầu đàn này đã vồ hụt Vô Thường rồi giết lầm đồng bọn.
– Gào!
Con sói khổng lồ không chần chờ, một kích trả thù cho vợ đã thất bại, nó liền quay phắc đầu về Vô Thường cùng tiếng gào ghê gớm.
Vèo!
Bốn chân nó đẩy mạnh từ trước ra sau để rồi tạo nên một cú phóng đầy uy lực.
– NÀM!
Miệng lớn của nó đưa, răng nhọn như đao kiếm cắn về Vô Thường.
– Thiên Nhãn.
Đối diện chỉ chừng 7m, Linh Thể của Vô Thường đã cảm nhận được sức mạnh vượt trội hơn rất nhiều lần so với lúc đầu của con sói, điều đó buộc hắn phải đẩy nhanh tốc độ xử lý của não bộ để đưa ra hành động thích hợp nếu không muốn trở thành bà ngoại của cô bé quàng khăn đỏ, nằm trong bụng con sói nghe âm thanh rên rỉ của cô bé quàng khăn đỏ khi bị con sói hiếp dâm với đủ tư thế.
“Thực lực của nó đã vượt qua Linh Nhân cảnh tầng 2 khiến cú cắn này tuyệt đối không phải một cú cắn đơn giản như những con khác. Thế nên ta không thể lại dùng tiếp một quyền đấm nó như đấm hai con kia”.
“Mà không, không phải chỉ mỗi cú cắn của nó. Cả cơ thể của nó đều đã trở nên cứng hơn, mạnh hơn. Với khoảng cách nhỏ này ta không thể né mãi và chờ đợi nó hết sức. Nếu làm vậy, ta sớm muộn rồi cũng sẽ bị nó đánh trúng”.
“Xem ra phải dùng cách này. Hy vọng khi cả hai con đầu đàn chết, những con còn lại sẽ sợ ta mà bỏ đi, nếu không thì…”.
Quyết định một lần đặt cược trong lòng, Vô Thường dùng gương mặt lạnh lùng nhìn con sói đang lao đến.
Trong cơ thể hắn, toàn bộ sức mạnh kỳ lạ của Linh Thể đều dồn thẳng lên nắm tay phải của hắn.
– GRỪM!
– Vô Thường Quyền – Chung Cực!
Miệng con sói vừa lao đến vị trí cận chiến thích hợp, tay phải Vô Thường lập tức tung ra một quyền xoáy toàn lực.
Uỳnh!
Quyền và đầu va chạm, con sói lập tức bị đánh bay đi 1m, nằm dài trên đất, chết.
– Phụt!
Còn Vô Thường thì nôn máu đỏ, phản chấn từ hai loại lực lượng va chạm khiến hắn phải liên tục lui lại mười hai bước chân mới bình ổn được cơ thể.
– Gú… grú…
– Grú… gú…
Hai con sói đầu đàn chết, tám con sói còn lại như binh lính mất đi tướng quân mà sợ hãi đối với Vô Thường. Chúng đã nhanh chóng quay đuôi, bỏ chạy thật nhanh dù rằng Vô Thường giờ đây là sức cùng, lực kiệt.
– Phù…
– May mắn cho ta là chúng không có linh trí cao, nếu không thì đã một đường đi xuống hoàng tuyền.
Tay trái ôm cánh tay phải đã gãy nát hoàn toàn vì không chịu được nguồn lực lượng hợp nhất của Linh Thể, Vô Thường nhìn đàn sói bỏ đi mà thở phào nhẹ nhõm.
– Mùi huyết đã lan vào không khi, rất nhanh sẽ hấp dẫn yêu thú khác chạy đến đây. Ta phải đi nhanh, khoảng cách cũng rất gần rồi.
Vô Thường lập tức cắn răng nhịn đau, hai chân ráng sức chạy thêm 200m nữa để đến được nơi cần đến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!