Chân Huyền Ảo - Kỳ Ngộ Dưới Hố
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Chân Huyền Ảo


Kỳ Ngộ Dưới Hố



Cũng không lâu sau, chỉ khoảng hơn ba phút. Vô Thường đã đi đến một mảnh đất nhiều cỏ rậm rạp, xanh tươi.

-Đây rồi.

Đi đến phần cỏ rậm rạp nhất trong vùng cỏ, Vô Thường khẽ ngồi xuống, tay rẽ đám cỏ để làm lộ ra một cái hố khá tròn, có đường kính 3m ẩn ở bên dưới.

Cái hố này thoạt nhìn khá sâu, bên trong chỉ là một màu tối đen, ánh sáng từ trên truyền xuống thập phần mập mờ.

-Có khí tức yêu thú nhưng rất suy yếu, có lẽ đang trọng thương hoặc sắp chết. Ta không cần phải lo lắng.

Cảm nhận khí tức từ phía dưới đáy cái hố truyền đến, Vô Thường thoáng ngẫm nghĩ một chút liền chu mỏ xuống hố, rú lên.

-Ố mai gọt, Ố mai gọt…

-Ố… gọt… Ố…

Âm thanh bên trong hố vang vọng giúp hắn tạm thời đoán được khoảng cách từ trên đây xuống dưới đó.

-Không xa, chỉ khoảng 80m là cùng.

Dứt lời, Vô Thường cũng không nghĩ ngợi gì mà nhảy xuống.

Bịch… rắc!

Với độ cao như thế, dù là Linh Thể thì Vô Thường khi đáp xuống đất, lăn vài vòng để giảm lực nhưng cũng phải gãy mất chân bên trái.

-A a…

Tay đã nát, chân lại vừa gãy, Vô Thường thật sự đang có cảm giác thốn không thể tả. Còn may là Linh Thể có khả năng tự trị liệu vết thương, thương thế dần dần khôi phục, nếu không thì hắn lúc này có lẽ không xong rồi.

– Hửm! Linh Khí nơi đây cực kỳ nồng đậm!

Vừa ôm chân trái sưng bầm, to lớn, ngay lập tức Vô Thường đã cảm nhận nguồn linh khí nồng đậm từ xung quanh tràn vào cơ thể hắn, được hắn hấp thu, luyện hóa cực nhanh. Điều này khiến hắn qua đổi vui mừng.

Nơi có linh khí nồng đậm như vậy thì chắc chắn sẽ có cơ duyện cực lớn. Không những thế, tu luyện trong đây sẽ giúp hắn tích lũy được nhiều linh lực, nhanh chóng đột phá Linh Nhân cảnh.

Vô Thường cố gượng người dậy, Linh Thể vẫn đang hết lực khôi phục từng nét gãy của xương, từng vết nát của thịt. Hắn đảo mắt, nhìn một vòng không gian cứ tưởng tối om nhưng thật ra lại rất sáng này.

– Xung quanh được gắn rất nhiều viên Dạ Minh Châu. Vậy ra nơi đây không phải không có trận pháp, mà căn bản là do ta không đủ năng lực để cảm ứng trận pháp che giấu cao thâm này.

Nhờ ánh sáng của 49 viên Dạ Minh Châu, mỗi khỏa đều to bằng đầu người được khảm ở khắp vách động, Vô Thường đã nhìn được tất cả mọi thứ xung quanh.

Nơi đây, cái hố không ngờ lại là một cái thạch động không lối thoát, dài, rộng chừng 100m.

Tại trung tâm là một hồ nước nhỏ, màu nước bên trong trắng thanh tựa nước tinh khiết nhưng đặc hơn, nhớt nhát hơn mà chuẩn xác đem so sánh ra là giống nước dãi hoặc nước “ấy” khi “đồ vật” hứng lên đang không ngừng tỏa khói nghi ngút. Linh khí nồng đậm gấp vạn lần so với bên ngoài chính là tỏa ra từ đó.

Vô Thường nhìn bên kia hồ nước, đối diện vị trí hắn đứng là một bộ xương khô màu vàng kim đang được che đậy bởi một bộ đồ đỏ rực, không phai tàn theo năm tháng. Dưới mông bộ xương là một chiếc giường đá được chế tác từ nguyên liệu có màu thạch bích kì bí. Bên cạnh là một cổ quan tài thủy tinh dường như có thi thể, không, một nữ nhân nguyên vẹn ngủ bên trong.

Mắt Vô Thường đảo ra sau lưng, hắn lập tức giật mình.

-!!!

Ngay bên cạnh hắn, cực kỳ gần đó là một con mãng xà thập phần to lớn, thân rộng 3m, chiều dài không thể rõ vì nó đang cuộn mình lại mà yên lặng nằm ngủ… không đúng, nó dường như là suy yếu, mệt mỏi, muốn mở mắt trừng lên dữ tợn với Vô Thường nhưng làm không nổi.

Từ trên cơ thể của mãng xà, Vô Thường cảm nhận được khí tức suy yếu, nhưng rõ ràng ở đằng sau mà cái loại suy yếu này lại là một cỗ khí tức mạnh bạo, kinh khủng hơn đang dần dần mạnh mẽ hơn.

Con mãng xà này dĩ nhiên đang ở thời kỳ lột xác, chỉ cần vượt qua liếp nạn suy yếu hiện tại liền tiến cấp, sức mạnh khủng bổ tăng lên gấp bội.

-Da màu xanh vàng, thân xác lại to lớn, xem ra nó là Huyền Kim Xà, yêu thú cấp hai đỉnh phong. Tình trạng của nó hiện tại có lẽ là muốn lột xác thành yêu thú cấp ba.

– Hừm… Huyền Kim Xà muốn đột phá thành yêu thú cấp ba, theo sách thì phải mất vài năm nên ta cũng không cần phải giết nó. Cứ kệ nó thôi.

Cảm thấy yên tâm trong người, Vô Thường đi cà nhắc đi đến phía bên kia của hồ nước.

Đến nơi, gần trong gang tất với bộ xương khô vàng lấp lánh, Vô Thường lắc đầu đầy cảm khái.

-Năm tháng có thể mài mòn tất cả. Trước kia mạnh mẽ ra sao, hiện tại cũng chỉ là một đám cát bụi vẫn đang cố gắng cầm cự để không bị rơi rụng xuống đất.

Theo hắn đoán chừng, bộ xương này hẳn ngày xưa là cường giả tuyệt thế gì đó nhưng đã chết ít nhất trên vạn năm, do đó nên bộ xương cốt vốn dĩ có uy áp mạnh mẽ, kinh thiên thì bây giờ cũng đã trở thành hạt bụi nhỏ nhoi, không sức lực vẫn cố chưa chịu tan biến trước mặt hắn.

Hắn quan sát tỉ mỹ từng thứ trên bộ xương vàng.

-Một chiếc nhẫn rất có khả năng là giới nhẫn. Một bộ quần áo diệu kỳ. Một cái giường không đơn giản. Và một tờ giấy cùng với một cái quan tài phi thường.

-Tất cả chỗ này ta xin nhận. Cảm ơn và hãy yên nghỉ đi.

Thổi một hơi thở vào bộ xương, Vô Thường trực tiếp hóa bộ xương thành bụi vàng bay đi.

Hắn cuối người, lụm chiếc nhẫn có hình dạng con Cổ Long cuộn mình mạnh mẽ thành hình vòng tròn đang tỏa ra khí tức cổ xưa nhàn nhạt lên, xem xét.

-Chủ nhân đã chết từ lâu, nó hiện tại là vô chủ. Do vậy dù có phải là giới nhẫn hay không, ta chỉ cần nhỏ máu vào để nó nhận chủ sẽ rõ.

Vô Thường cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu đỏ hồng vào chiếc nhẫn.

– Xì…

Một tiếng tan chảy, bốc hơi vang lên. Chiếc nhẫn ngay lập tức xảy ra biến hóa.

-Grào…

Cổ Long (chiếc nhẫn) như sống lại, thân thể nó từ màu xạm đồng bỗng chợt hóa thành màu xanh lục phỉ thúy rực quang, hai mắt nó tỏa ra luồng ánh sáng đỏ, miệng gầm thét liên hồi. Tiếp đó, nó bay lên, lượn vài vòng trước người Vô Thường rồi hướng đến ngón trỏ trên bàn tay trái của hắn mà quấn quanh, trở lại thành chiếc nhẫn bất động như trước nhưng là một màu xanh đẹp đẽ.

Roẹt… roẹt…

Một pháp tắc kỳ lạ hình thành, tạo nên một mối liên kết vững chắc giữa chiếc nhẫn và hồn của Vô Thường, khiến hắn trở thành chủ nhân và chỉ có mỗi hắn mới sử dụng được chiếc nhẫn.

– Quả nhiên là đồ tốt.

Vô Thường đưa ta sờ chiếc nhẫn mà vuốt ve trong sự hài lòng. Sau đó hắn tức thì động ý niệm tiến sâu vào chiếc nhẫn, mong muốn kiểm tra mọi đồ đạc tồn tại ở bên trong, cũng như độ rộng lớn của không gian chiếc nhẫn để xác định cấp bậc của nó.

Bùm!

Đầu Vô Thường bỗng dưng nổ lớn, máu huyết, não, óc, răng, con ngươi đều bay ra ngoài trông vô cùng kinh dị. Thân thể của hắn nửa giây sau liền ngã xuống đất, chết tức tưởi.

Chừng vài phút sau, Vô Thường lần nữa có lại đầu, thương tật trên cơ thể cũng đã lành lặng lại. Hắn đứng dậy, nhìn chiếc nhẫn mà thở dài.

-Trong nhẫn có tồn tại vài món bảo vật quá mạnh, chỉ cần một tia khí tức cũng đã giết được ta, làm ta không thể nào kiểm tra được bên trong có thứ gì.

-Xem ra từ nay cho đến khi ta đủ cấp độ để đối chọi với cỗ khí tức kia, ta chỉ có thể lấy ra những thứ mà chính ta đã thu vào mà thôi.

Nguyên lý sử dụng của giới nhẫn khá đơn giản, hầu như chỉ cần hình dung ra hình dạng thứ đã thu vào rồi động ý niệm sẽ lấy ra được. Thế nên Vô Thường mặc dù không dùng được thứ đã có ở bên trong nhưng những thứ hắn thu sau này, hắn sẽ dùng được.

Tạm bỏ chiếc nhẫn qua một bên, hắn cầm lấy tờ giấy không biết làm từ vật liệu gì mà xương cường giả thành tro mà nó vẫn chưa nát, rồi một tay phủi bụi trên chiếc giường màu lam ngọc, đặt mông ngồi xuống.

-Cảm giác thật tuyệt.

Vừa ngồi xuống giường, một trận thư thái tinh thần, thư giãn gân cốt tức thì truyền lên cơ thể Vô Thường, không những thế tốc độ hấp thụ linh khí, tốc độ chuyển hóa linh khí thành linh lực lại tăng lên… có lẽ đối với hắn là rất nhỏ, nhưng đối với người bình thường là gấp vài chục, vài trăm, thậm chí là ngàn lần. Khiến hắn cảm thấy khá sướng trong mề.

Hắn bắt đầu cầm tờ giấy toàn chữ cổ lên trước mặt, đọc.

May mắn là hắn học được chữ cổ từ các “linh” gần nhà, không thì hắn cũng chẳng đọc được tờ giấy này hay luyện tập Linh Thể.

“Ngày 22 tháng 10 năm Minh Nguyệt.

Cuối cùng lão phu cũng đã đi đến giới hạn thọ nguyên của…”

Đọc đến đây, Vô Thường nhanh chóng bỏ khúc, lựa chọn những từ ngữ nên đọc liền đọc, không nên đọc thì cho qua, không cần thiết phải nhớ.

“… Sau cuộc đại chiến với Ma Hồng Thiên Quân…

… Phong ấn…

…ta là Diễm Long lão tổ…

… con gái lão phu bên trong quan tài bị ma chưởng xâm lấn…

… mong rằng hậu bối nhận được tất cả đồ vật…

… cho phép lão phu van cầu ngươi, ngàn vạn lần quỳ lạy ngươi hậu bối, làm ơn hãy cứu lấy tiểu nữ của lão phu, giúp nó một lần nữa thấy được ánh sáng mặt trời…

… nó chỉ 16 tuổi niên thiếu xuân xanh…

… cầu máu Thánh thú Phượng Hoàng…

…”

– Ừ hứ, vậy à.

Đọc hết tờ giấy, Vô Thường chỉ nở nụ cười nhạt nhẽo rồi vo tròn tờ giấy lại, ném thẳng thừng vào một góc bên trong thạch động với vẻ chẳng màn đến.

Cứu người ư? Nào rãnh, hắn sẽ tính.

Còn chuyện mà “uống nước phải nhớ nguồn” thì hắn xin lỗi. Đây là do hắn tự mò ra chứ không phải Diễm Long lão tổ gì đó tận tay đưa cho nên hắn xin kiếu. Chưa kể, máu Thánh thú Phượng Hoàng nghe đồn đã tuyệt tích từ vài vạn năm trước, giờ kiếm đâu ra mà cứu mới chả không cứu.

Đợi khi nào hắn có được máu Thánh thú Phượng Hoàng lại nói,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN