Cuộc sống hàng ngày của Thẩm Liên Hoa Ổ
Có tiền đó
” Từ lúc Thẩm Liên Hoa Ổ nổi lên, Thần Chẩn ở Nguyệt Phổ Trấn kế bên liền xếp hạng hai bảng Thổ Hào. Không biết họ Trú kia của Thẩm Liên Hoa Ổ ăn gì mà giàu đến thế. “
Một người nọ thở dài lắc đầu ngao ngán.
Trong Giang Hồ Ánh Trấn còn một người nữa, cũng là một nhân vật bệnh hoạn của Thẩm Liên Hoa Ổ, Phó Ổ chủ của Thẩm Liên Hoa Ổ, đệ đệ song sinh của Ổ chủ Trú Diên Đàn, gọi là Trú Diên Đường.
Ai ai cũng biết hắn có cái bệnh, bệnh thích đập tiền. Hừ… Ngươi tưởng rằng ai hắn cũng đập tiền sao? Hắn chỉ đập tiền lên mỗi Ổ chủ của Thẩm Liên Hoa Ổ, chính là Trú Diên Đàn.
Nghe nói lần kỉ niệm thành lập Thẩm Liên Hoa Ổ, Trú Diên Đường này đã mua hẳn năm cái tửu lâu nổi tiếng nhất Trấn để ăn mừng, ai nấy thấy hắn tiêu tiền cũng mà kinh sợ, vào hôm sau liền thấy hắn đốt luôn năm cái tửu lâu đó. Có người ngạc nhiên, hỏi vì sao hắn lại đốt tửu lâu đi mà không bán lại, nghe bảo người kia nghe xong câu trả lời liền muốn vung dép quật chết Trú Diên Đường này
” Ta có tiền. Có tiền nên đốt không được sao? “
Lại một lần khác hắn ra ngoài không biết làm cái gì, bị triều đình bắt nhốt lại vào lao, chưa được nửa căn giờ liền thả ra. Ai nấy cũng lấy làm lạ. Có một tì nữ trong cung nhiều chuyện, đồn đại ra ngoài, nghe bảo hoàng thượng niềm nở, đích thân đưa tiễn họ Trú này từ nhà lao ra, còn nói
” Lần sau mong Trú khanh cố gắng phạm lỗi để ta tống vào đại lao. Nhớ, phạm thực nhiều lỗi vào, hăng say lên, hăng hái lên. “
Thiên hạ không nhịn được tính tò mò, mới đi hỏi Trú Diên Đường của Thẩm Liên Hoa Ổ rõ ràng chuyện này, hắn vừa đem tiền ra buồn chán đập đập vào người Ổ chủ Trú Diên Đàn, vừa đáp
” Mua triều đình. “
Dân chúng: …
Người hóng hớt: …
Trú Diên Đàn đang được đập tiền: Ta bảo đệ ấy mua.
…
Dân chúng: … +1
Người hóng hớt: … +2
Người của Thẩm Liên Hoa Ổ: Chúng ta đe dọa triều đình ép bán. Còn cho ít đồ tốt.
Giọng cực kỳ đắc ý.
…
Từ đó về sau không bang phái nào dám có ý đồ xấu với Thẩm Liên Hoa Ổ.
Thêm một vị cực kỳ có tiền trong Thẩm Liên Hoa Ổ, gọi là Thích Thuyết Mộng Thường. Nhưng y có một cái tật rất xấu, ai cũng có thể trêu chọc, sơn tặc hải tặc hái hoa tặc, y không ngán qua ai.
Nhớ có một lần có một tên trộm ngu ngốc nào đó thực không may, trộm đâu không trộm lại trộm đồ của Thẩm Liên Hoa Ổ, mà trộm đồ của Thẩm Liên Hoa Ổ, trộm người nào không trộm lại trộm trúng phòng của Thích Thuyết Mộng Thường này. Bị y bắt gặp
” Qùy xuống! “
Tên trộm này có vẻ không có kinh nghiệm trộm cướp lá gan cũng thực nhỏ, vừa nghe hô liền run lẩy bẩy người, hai đầu gối đập xuống đất run như cầy sấy. Thích Thuyết Mộng Thường cau mày, đi đến gần tên trộm. Tên trộm kia tưởng y muốn làm gì hắn, liền dập đầu xuống
” Xin tha mạng cho ta, ta –.. “
” Mới nói ngươi quỳ liền quỳ, không có tôn nghiêm của một tên trộm chút nào hết! Làm trộm cũng phải có tôn nghiêm chứ! “
Hả?
Tên trộm ngớ người ra nhìn Thích Thuyết Mộng Thường này, chưa kịp định hình liền nghe tiếng y quát to
” Còn không mau đứng lên cho ta?! “
Tên trộm hồn thần trở về, liền run rẩy nhanh chóng đứng lên lại nghe tiếng họ Thích Thuyết này quát ngược trở lại
” Mới nói ngươi đứng lên liền đứng lên, không có tiền đồ, bảo ngươi đi ăn c… phân ngươi cũng ăn sao? Ăn trộm bây giờ đúng là không có chút tôn nghiêm nào hết. Hừ! Còn không mau quỳ xuống cho ta? “
…
Đồ thần kinh!
Câu chuyện này không biết vì sao lại được kể ra ngoài, liền trở thành chuyện cười dân gian. Thậm chí còn có kẻ biên soạn ra sách để đi bán lại, mỗi lần bán liền đắt như tôm tươi, mỗi lần tái xuất bản người ta phải đi từ sớm để lấy hàng, thậm chí còn có người ẩu đả vì sách, nứt đầu chảy máu.
Còn những tên gian tặc trộm vặt nghe câu chuyện này liền rùng mình, lần sau có đi ăn trộm sẽ tự nhủ thầm né xa nơi “Điên rồ” Ổ gì đó ra nếu không muốn bị làm ” chò dải chí ” đến chết. Nhưng có một vài kẻ gan to một chút, lại đến đó ăn trộm. Cũng như tên trộm vặt trước đó, trộm đâu không trộm, lại trúng vào phòng của Thích Thuyết Mộng Thường này.
” Ngươi! “
Tên trộm này gan to hơn, nghe tiếng liền rút đao ra chĩa vào y
” Ngươi lui ra, đừng có đến đây. “
” Ngươi đến đây ăn trộm sao? “
” Ngươi nói nhảm! ”
Tên trộm cầm bọc vàng trên tay lắc lắc trước mặt Thích Thuyết Mộng Thường.
Y cười lạnh, nhìn tên ăn trộm
” Ngươi trộm vàng, có chắc hay không nó quý giá nhất? “
” Thế ngươi giao đồ quý giá ra đây cho ta! Mau lên! “
” Đây là ngươi nói nhé. “
Thích Thuyết Mộng Thường vạch y phục ra để lộ phần vai trắng nõn, cắn cắn môi lộ vẻ ủy khuất, dáng vẻ bất đắc dĩ cực kỳ đến gần tên trộm ngả vào lòng hắn
” Đến chiếm lấy thứ quý giá đi. Trinh tiết ta giữ gìn bao nhiêu năm, đến đi!!! “
…
Thứ thần kinh!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!