Sói Tới Rồi! - Chương 77
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Sói Tới Rồi!


Chương 77



Khi tiếng chuông báo phát ra từ máy tính đã làm hai người đang quấn chặt lấy nhau bừng tỉnh, anh đẩy cô ra giống như bị điện giật, trong khoảnh khắc ấy Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy rất rõ sự đấu tranh và tự trách trong đáy mắt của Trình Điệp Qua, anh quay người đi tay chân luống cuống sửa sang lại quần áo.

Bóng lưng ấy là nỗi phiền muộn.

Lưng rời khỏi tủ quần áo, tay buông xuống cuộn lại ở phía trước, Nặc Đinh Sơn có phần đã hiểu ra, hiểu được rằng phải như thế nào để giảm bớt sự phiền não của anh.

Cô mở miệng nói khẽ: “Không có, đêm đó không có phát sinh chuyện gì cả”.

Anh dừng lại động tác sửa sang quần áo.

Sợ anh còn không tin: “Em thề đấy!”

“Vậy thì tốt quá!” Đây là câu trả lời anh dành cho cô.

Sau khi nói xong câu này anh cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng ngủ, bước chân của anh cực kỳ vội vã vừa bắt đầu nói chuyện qua điện thoại với tài xế của anh, cũng chỉ trong thời gian ngắn cánh cửa đã “bíp” một tiếng.

Xác nhận được Trình Điệp Qua đã rời đi lúc này Nặc Đinh Sơn mới đứng thẳng người dậy, cài lại cúc áo ngực bị cởi ra, sau đó là tới khuy áo động phục.

Mở toàn bộ đèn của phòng ngủ lên, cô đứng ở trước tấm gương toàn thân, sắc mặt của người trong gương vô cùng trắng bệch, đối lập với sắc mặt trắng bệch của cô là đôi môi như muốn chảy máu của cô.

Sáng sớm nay anh đã hôn môi cô tới sưng tấy, là anh chủ động hôn cô, anh hôn cô cũng không phải bởi vì cô bị nấc cụt.

Nên vui mừng. Không phải là nên vui mừng sao?

Nhưng vào giờ phút này lòng của Nặc Đinh Sơn lại mờ mịt, một chút ngọt ngào, một chút cay đắng, còn có nỗi xót xa.

***

Sáng sớm hôm nay Tiêu Kiều đã mơ một giấc mơ, bà mơ thấy ánh nắng tràn ngập mọi nơi trong tứ hợp viện, bà ngồi trong sân với cái bụng lớn, ngồi đối diện bà chính là Tiểu Thu, người bạn tốt nhất của bà. Lần này Tiểu Thu dẫn theo chồng mới cưới của cô ấy tới Bắc Kinh du lịch, hai người đã lâu chưa có gặp mặt trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Lúc đó Tiêu Kiều sắp lâm bồn, mà Tiểu Thu lại vừa mới lấy được giấy xét nghiệm mang thai, họ nói qua nói lại cũng không biết thế nào lại tán gẫn tới chuyện đứa trẻ trong bụng, trong tâm trạnh vui vẻ Tiêu Kiều đã nói vui cho con của họ một cuộc hôn nhân: “Nếu như tiểu bảo của mình là trai, của nhà cậu là gái thì để cho tiểu bảo của nhà chúng mình từ Bắc Kinh tới London tìm con gái nhà các cậu, nếu như của nhà cậu là nam nhà mình là nữ vậy thì hãy để cho con trai của cậu từ London tới Bắc Kinh tìm con gái nhà mình”.

“Nếu như chúng ta sinh ra đều là nữ hoặc sinh đền là nam thì sao?” Tiểu Thu thẳng thắn hỏi.

“Làm sao có thể, trong phim đều biên tập như vậy mà”. Tiêu Kiều cũng thẳng thắn đáp lại.

Nói xong họ đều bật cười, ước muốn thật tốt đẹp.

Từ biệt cả năm trời, khi họ gặp lại nhau lần nữa là ở dưới núi Alpes, bà đã là một quả phụ, Tiểu Thu là phụ nữ ly hôn đã trải qua hai lần thất bại trong hôn nhân.

Đó là một ngày mùa xuân, tuyết trắng xóa rít gào rơi trên đỉnh núi giống như thủy triều nổi giận cuồn cuộn trong đại dương ùn ùn kéo tới phía dưới núi, cảnh tượng hùng tráng như vậy khiến cho Tiêu Kiều nhìn mà sững sờ, tất cả mọi người thét gào chạy xuống núi chỉ có bà tới ngắm cảnh đẹp mà đứng ngây ngốc, miệng lẩm bẩm nói “Đẹp quá, thật là đẹp”.

Một cánh tay giơ ra túm lấy bà miệng thét to tên của bà “A Kiều — chạy mau, tuyết lở rồi”.

Thực ra làm sao mà bà lại không biết đó là tuyết lở kia chứ, nhưng khi đó bà nghĩ yên nghỉ ở thế giới trắng tinh khiết này cũng là một lựa chọn tốt.

Nhưng một người khác lại không nghĩ như bà, người đó thiết tha mạng sống, người thiết tha mạng sống ấy cứ thế mà ra đi, người không thiết tha mạng sống thì còn ở lại.

Cô ấy ở trước mặt bà trút hơi thở cuối cùng, cô ấy nói với bà: Nếu như cậu có thể sống sót thì hãy giúp mình chăm sóc đứa con gái của mình, nói cho nó biết rằng mình yêu nó.

Tiểu Thu cứ như vậy ra đi, thời điểm tuyết lở cô ấy vốn là ở trong nhóm người chạy đều tiên, nhưng khi chạy được một lúc cô ấy lại quay trở lại.

Nhóm người đầu tiên trong trận tuyết lở ấy không một ai bị thương vong, mà nhóm thứ hai trong mấy chục người thì người sống sót chỉ còn có một mình người tên là Tiêu Kiều, Tiểu Thu cũng ở trong danh sách người tử vong.

Tiểu Thu tên là Đoàn Thu, Đoàn Thu có một cô con gái tên là Chu Ly An.

Trong lúc hoảng loạn Tiêu Kiều lại mơ thấy thế giới trắng tinh ấy, bà đứng ở trong đó, xung quanh không một bóng người, sau đó bà lại nghe thấy có người đang khẽ gọi tên của bà “Dì Kiều”.

Trình Điệp Qua đang gọi tên của bà ư.

Còn mảng tuyết dưới núi kia thì sao?

Như thật lại như không phải là thật, vậy người gọi bà là Dì Kiều sao mà nghe thật đau buồn, anh đang thì thầm nói chuyện với bà, nói cái gì vậy nhỉ? Bà lắng tai nghe.

“Dì Kiều, cô ấy lúc nào cũng quấn lấy con, con sắp bị cô ấy làm phiền chết rồi”.

Cô ấy? Là Chu Ly An sao? Quả thực là có lúc Chu Ly An rất là đáng ghét, đó đúng là một cô nàng nói nhiều, cứ giống như con chim sẻ ríu rít không ngừng, cũng không biết tế bào nói nhiều như vậy của cô ấy từ đâu mà ra.

Tiêu Kiều tiếp tục nghe, nhưng sao mà càng nghe lại càng không đúng vậy kìa.

“Dì Kiều, cô ấy nói với con không có phát sinh chuyện gì, cô ấy đã thề rồi, con nghĩ chắc là cô ấy không lừa con, nhưng dường như con lại không có cảm giác nhẹ nhõm, thậm chí…”

Giọng nói càng lúc càng thấp xuống, thấp tới nỗi phải thật tập trung mới nghe được.

“Thậm chí con lại mong chờ nghe được đáp án ngược lại từ miệng của cô ấy, cứ thế này con nghĩ con sẽ thực sự trở thành một người đàn ông hư hỏng mất, cứ thế này”. Giọng nói ngập ngừng: “Cứ thế này thì con có thể mở lời với một người khác mất”.

Đứa trẻ này đang nói cái gì vậy? Làm sao mà bà càng nghe lại càng mơ hồ vậy.

“Con đã có thể mở lời nói với một người khác, Xin lỗi, anh đã làm chuyện không thể tha thứ, anh không cách nào tha thứ cho mình được”.

Hơi thở như có như không cho thấy nỗi đau đớn của người đang thấp giọng nói chuyện, tay đưa ra muốn an ủi anh một chút, lại nghe thấy giọng nói kia đau đớn nói “Dì Kiều, có phải là con rất ích kỷ không?”

“Không không, không có chuyện như vậy”. Tiêu Kiều muốn nói một câu như vậy với anh, nhưng dường như không cách nào phát ra được âm thanh.

Trình Điệp Qua không phải là một đứa trẻ ích kỷ, ở bệnh viện ở Thụy Sĩ bác sĩ nói với Tiêu Kiều, thần kinh chân của bà đã bị nhiễm trùng, nhất định phải làm phẫu thuật cắt bỏ, bằng không một khi vi khuẩn lây nhiễm tới toàn thân thì sẽ bị ảnh hưởng tới sự an toàn của tính mạng bà. Không được, bảo một giáo viên múa cắt bỏ hai chân thì còn tàn khốc hơn so với việc mất đi mạng sống. Lần đần tiên Tiêu Kiều cầu xin đứa trẻ ấy: Điệp Qua, dì Kiều không muốn làm loại giải phẫu ấy, dì Kiều không thể.

Sau một ngày Trình Điệp Qua nói với bác sĩ điều trị chính của bà: Chúng tôi tôn trọng sự lựa chọn của dì Kiều.

Sau đó Trình Điệp Qua dẫn con gái của Tiểu Thu tới trước mặt bà, cô bé tên Chu Ly An đó rất xinh đẹp, Trình Điệp Qua còn nói với Tiêu Kiều một chuyện, lúc trước họ đã từng quen nhau trong một khoảng thời gian ngắn. Duyên phận thật kì diệu biết bao, Tiêu Kiều dường như lại nhớ tới câu nói đùa hồi trước của bà và Tiểu Thu ở Bắc Kinh.

Hồi ấy hai chân của Tiêu Kiều vẫn còn có thể đi lại được, hai người trẻ ấy thường đi tản bộ bên cạnh cùng với bà, những lúc như vậy đều làm cho Tiêu Kiều có một loại nhớ nhung: Tiều bảo của mình ở Bắc Kinh tới London gặp con gái nhà Tiểu Thu, mong ước tốt đẹp ấy đã được duy trì tiếp tục.

Ngày đó Tiêu Kiều ngồi trên xe lăn ám chỉ với Trình Điệp Qua bà rất thích Chu Ly An, ngày hôm sau anh nhân tiện nắm tay Chu Ly An xuất hiện trước mặt bà.

Sau đó tiểu bảo của bà cuối cùng đã mang con gái nhà Tiểu Thu từ London về Bắc Kinh rồi.

Trình Điệp Qua là đứa trẻ rất hiểu chuyện, trong mơ màng tay bà cuối cùng đã chạm được tới anh rồi, đặt ở trên đầu của anh, ngón tay chạm vào mái tóc mềm mại của anh Tiêu Kiều liền tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy người đang nằm nhoài trước giường của bà.

Cả tứ hợp viện sáng trưng, bà đang ở Bắc Kinh chứ không phải là ở dưới núi Alpes.

Tiêu Kiều chớp chớp mắt gọi một tiếng “Điệp Qua”.

Trình Điệp Qua ngẩng đầu lên nhìn bà, dưới đáy mắt của anh vô cùng bình tĩnh không gợn sóng.

“Tới bao lâu rồi?”

“Tới được một lúc rồi”.

“Vừa rồi con có nói chuyện với ta sao?”

“Nói chuyện?” Giọng của anh mang theo sự nghi hoặc: “Không có, vừa rồi con không có nói gì với Dì Kiều”.

“Sao mà ta lại nghe thấy dường như con nói rất nhiều với dì Kiều vậy”.

Anh cười với bà rồi đứng lên: “Vậy thì nhất định là dì Kiều nằm mơ rồi, nói thử xem trong mơ con đã nói những gì với dì Kiều vậy”.

Anh đứng ở đó điều bộ tính nghe bà nói chuyện, biết đâu được, nói không chừng vừa rồi đúng thật là giống như anh nói vậy, đó là một giấc mơ dài của bà.

“Ta đã quên rồi”.

Anh cúi người xuống, môi nhẹ nhàng chạm vào trán bà: “Dì Kiều, con đi làm đây”.

Bà đưa tay làm động tác tạm biệt với anh.

Vào bữa sáng Tiêu Kiều đã phát hiện ra một chuyện, sáng hôm nay Chu Ly An dùng bữa sáng với bà im lặng lạ thường, Chu Ly An rất thích nói chuyện mà sáng nay lại vô cùng yên tĩnh.

“Chu Ly An”. Tiêu Kiều buông đũa xuống: “Sao vậy?”

Người đối diện giống như không nghe thấy lời của bà vậy.

“Chu Ly An con làm sao vậy? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Tiêu Kiều tăng giọng.

Lúc này Chu Ly An giống như người vừa tỉnh lại từ trong mộng, lúng túng cười với bà, giải thích: “Xin lỗi dì Kiều con đang suy nghĩ tới mấy việc”.

“Việc gì? Có quan trọng không?”

“Không quan trọng, là chuyện ở trường học thôi”.

“Trước đó không lâu Điệp Qua có tới, nó có tới chỗ con không?”

Chu Ly An cụp mắt xuống, uống một ngụm nước, đặt ly lại trên bàn, vẻ mặt có vẻ vô cùng phiền muộn: “Không có, nếu như biết hôm nay anh ấy tới thì con đã không ngủ nướng rồi”.

Tiêu Kiều lại nhìn Chu Ly An một cái, luôn cảm thấy sáng nay cô ấy nhìn có chút kỳ lạ.

Sáu giờ tối thứ bảy Nặc Đinh Sơn bị quản lý khách sạn dẫn tới phòng của Trình Điệp Qua, phòng của Trình Điệp Qua còn có một phụ nữ trẻ khoảng gần ba mươi tuổi.

Chỉ vào bộ lễ phục màu rượu, Trình Điệp Qua không đầu không đuôi nói với cô: “Tối nay em sẽ mặc cái này”.

Còn chưa đợi Nặc Đinh Sơn kịp hỏi Trình Điệp Qua muốn cô mặc cái này làm gì thì Trình Điệp Qua đã tỏ ra điệu bộ vô cùng thiếu kiên nhẫn, anh bảo người phụ nữ kia dẫn cô đi.

Năm phút sau Nặc Đinh Sơn theo sau người phụ nữ ấy rời khỏi phòng của Trình Điệp Qua.

Nhìn cửa phòng đóng lại Trình Điệp Qua thở ra một hơi thật dài, sau khi thở dài là nỗi ảo não. Cực kỳ ảo não giống như nhiều lúc gần đây, Trình Điệp Qua đã không cách nào dùng lời lẽ thích hợp để hình dung được tâm tình của mình vào lúc này.

Tất cả sự việc phát triển đều đã bị xáo trộn, cần phải giữ chừng mực, tất cả đã mất kiểm soát rồi.

Thật ra tất cả mọi chuyện anh đã phải làm như vậy mới đúng: Buổi chiều anh đã ký thỏa thuận hợp tác với nhà đầu tư Đức, buổi tối khách sạn sẽ có nghi thức công bố ngắn gọn, sau khi kết thúc nghi thức công bố là bữa tiệc liên hoan nhỏ, bộ phận PR sẽ sắp xếp bạn gái cho nhà đầu tư Đức, Cohen là một trong số nhà đầu tư ấy đã đưa ra một yêu cầu với quản lý bộ phận PR. Anh ta muốn bạn gái của anh ta là nhân viên phục vụ của khách sạn tên là Nặc Đinh Sơn, bộ phận PR của khách sạn trả lời Cohen là cô ấy phải gọi điện cho Nặc Đinh Sơn, Nhưng bộ phận PR khách sạn cũng đảm bảo cô ấy có thể thuyết phục nhân viên phục vụ tên Nặc Đinh Sơn kia. Lúc bộ phận PR khách sạn gọi điện thoại anh đang đứng ở bên cạnh vẫn duy trì im lặng, mà không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nói ra “Tìm bạn gái khác cho ngài Cohen”.

Sau khi nói xong câu đó anh đã giải thích với Cohen, Nặc Đinh Sơn là nhân viên phục vụ phòng của anh, tối nay bạn gái của anh có một buổi tụ họp với bạn học của cô ấy, anh chẳng muốn đi tìm bạn gái nên tạm thời mượn nhân viên phục vụ phòng của anh, dù sao thì bữa tiệc rượu cũng được tổ chức ở khách sạn hơn nữa chuyện này cũng đã được sự đồng ý của nhân viên phục vụ phòng của anh rồi.

Có một điểm Trình Điệp Qua nói không sai, đó chính là tối nay Chu Ly An có buổi tụ tập cùng với đồng nghiệp của cô ấy, lời của anh nghe ra hợp tình hợp lý, gã người Đức chỉ có thể bày tỏ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Có trời mới biết trong tâm tư của anh đã có mưu đồ sắp đặt cái gì: Ừ, hôm nay là thứ bảy, Vinh Tuấn lại muốn tới trạm tàu điện ngầm kia biểu diễn, mà năng lực của quản lý bộ phận PR khách sạn của anh thì không cần nghi ngờ, dựa vào năng lực giao tiếp của cô ấy tất nhiên là sẽ thuyết phục được Nặc Đinh Sơn làm bạn gái của Cohen. Nếu như để Nặc Đinh Sơn ở bên cạnh anh vậy thì hai người đàn ông kia cũng đừng mơ tưởng.

Thế là Nặc Đinh Sơn dưới tình huống không biết sự tình đã trở thành bạn gái của anh tối nay, sau khi làm ra tất cả chuyện này Trình Điệp Qua nghĩ, anh đúng là điên rồi!

Sau khi Nặc Đinh Sơn rời đi Trình Điệp Qua khoan khoái bước đi trong phòng, bước chân của anh đi tới đi lui kéo theo suy nghĩ của anh cũng trống rỗng theo từng bước chân. Anh nghĩ nếu để cho suy nghĩ họat động thì có lẽ anh sẽ tìm tới cầu thang, anh sẽ đi từng bậc cầu thang từ tầng bốn mươi hai xuống thầng một lại leo lên từng bậc để trút ra sự bất mãn đối với mình.

Đúng vậy, Trình Điệp Qua có đầy bất mãn với chính mình.

Bước chân đi tới đi lui, hỗn loạn, không có trật tự.

Những bất mãn trong lòng kia dường như cũng theo bước chân càng lúc càng nhanh kia mà tụ lại càng lúc càng nhiều. Những tức giận đã tìm được chỗ để phát ra, theo đó mà chuyển tới trên người của một người khác.

Kẻ đầu sỏ là Nặc Đinh Sơn.

Nặc Đinh Sơn. Nặc Đinh Sơn!

Dừng bước lại, hít thở, suy nghĩ cẩn thận, Trình Điệp Qua nhấc điện thoại lên, anh gọi tới số điện thoại cá nhân của một quan chức ở cục dân chính của Bắc Kinh, anh nói với người đó rằng anh không muốn nhìn thấy một người ở lại Bắc Kinh, người đó đã năm lần bảy lượt đảm bảo với Trình Điệp Qua vấn đề của anh rất nhanh sẽ được giải quyết.

Không thể để Nặc Đinh Sơn tiếp tục ở lại Bắc Kinh nữa.

Trình Điệp Qua vừa cúp điện thoại thì cửa phòng đã bị đẩy ra, theo khe cửa từ từ mở rộng đầu tiên đập vào mắt anh chính là làn váy rủ trên mặt đất.

Nhưng cũng vỏn vẹn chỉ có làn váy mà thôi.

Thân thể không tự chủ được mà nghiêng qua một bên, anh đã nhìn thấy cô.

Cô đứng ở chỗ khe cửa được mở một phần tư, dáng vẻ tỏ ra có chút thận trọng, mái tóc dài một bên buông xuống trước ngực, một bên được chiếc kẹp tóc hình lá oliu tạo hình cố định ở phía sau lộ ra cái tai xinh xắn. Trên mặt tranh điểm nhẹ nhàng, cô đứng ở đó, vẻ mặt thận trọng.

Có lẽ ánh mắt của anh dán lên mặt của cô một lúc lâu đã khiến cô sinh ra sợ sệt, người theo bản năng hơi lùi lại ra bên ngoài.

Ngắm nhìn hình dáng ấy, chắc đây là lần cuối cùng chăng? Trưa mai, hoặc có lẽ là tối mai cô sẽ bị dẫn đi khỏi thành phố Bắc Kinh này.

Vậy thì đây chính là lần cuối cùng rồi.

Anh mở miệng, câu “Nặc Nặc” kia sắp từ miệng anh nói ra đã đổi thành “Nặc Đinh Sơn”.

“Nặc Đinh Sơn”. Khẽ khàng gọi cô.

Giọng của cô chần chừ nghi hoặc: “Trình Điệp Qua, Anh có thể nói cho em biết vì sao em phải mặc thế này không?”

“Đương nhiên có thể”.

“Vậy vì sao?”

Anh cười: “Cái này rất dẽ đoán, tôi định mang em bán cho tên người Đức kia, để em trang điểm đẹp một chút mới có thể bán ra với giá cao một chút”.

Cô rủ mắt xuống, tay đặt trên tay nắm cửa.

“Qua đây”. Anh nhẹ giọng nói với cô.

Cô không nhúc nhích.

“Sợ rồi sao? Những lời vừa rồi là lừa em thôi, Nặc Đinh Sơn, tôi cần em giúp”. Anh nói với cô.

Cô đẩy cửa ra.

Theo cánh cửa đẩy ra, cô đã hiện ra hoàn toàn ở đó, má hồng nhàn nhạt làm cho sắc mặt lúc nào cũng tái mét của cô đã có chút sức sống.

Khóe miệng hơi cong lên, anh xoay người về phía cô, đứng yên chờ đợi, ánh mắt nhìn về phía trước giống như kỵ sĩ khải hoàn trở về.

Dường như biết anh đang chờ, cô bước từng bước đi tới trước mặt anh.

“Nặc Đinh Sơn, tối nay em làm bạn gái của tôi”. Anh nói với cô.

Cô tỏ ra có chút không hiểu.

Anh cũng lười giải thích với cô, nhíu mày: “Có vấn đề gì sao?”

Cánh tay trái mở ra bên ngoài, chờ đợi.

Tay của cô chậm chạp khoác lên khủy tay anh.

MM

Hết chương 77!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN