Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi
Quyển 1 - Chương 9: Duyên Phận
Tần mama nhìn thấy Trần lão bản quay trở về, liền lên tiếng cười nhạo nói: “Thế nào, Trần lão bản bị cự tuyệt nên vấp phải bụi trở về đó sao?”
Trần lão bản lau mồ hôi, sau lại cười nói: “Tần mama thật biết nói đùa, Thừa tướng đại nhân đang ở trên xe ngựa, ta nào dám tiến đến chứ?”
Dường như hắn lại nghĩ tới cái gì, vội quay đầu nói với Thượng Trang: “Tiểu thư thích cái gì, cứ chọn nha.”
Một đại khách hàng thân thiết cũng đã đi, hắn không thể để tuột tay một cái nữa nha.
Vừa vặn, tiểu nhị lấy hàng mới đi ra ngoài, Trần lão bản vội chạy qua.
Tần mama lập tức giật mình, tiểu thư mới vừa rồi kia, thật là muội muội Thừa tướng? Sắc mặt của bà ta càng thêm trắng bệch, đắc tội Thừa tướng, chuyện này có chỗ nào tốt chứ? Bà ta thấy tiểu thư kia rất hiền lành, còn nghĩ chắc chắn không phải là vị Mộ Dung tiểu thư kia. Nếu là muội muội Thừa tướng, sao còn có thể để bà ta la lối om sòm như vậy chứ?
Thượng Trang cũng không biết vì sao, bước chân gần như không chịu nghe theo sự sai khiến, cư nhiên ngây ngô dại dột làm sao mà lại đi đến bên cửa ra vào vài bước. Xe ngựa bên ngoài cũng đã đi khá xa, mà dưới ánh mặt trời, ngay cả một chút dấu vết bụi cuồn cuộn nổi lên cũng không còn thấy.
Mộ Dung Vân Sở, là Thừa tướng trẻ tuổi nhất từ khi Tây Chu khai quốc cho tới nay. Nghe nói năm nay, hắn cũng vừa tròn 20 tuổi mà thôi.
Đáng tiếc, không thể nhìn thấy phong thái của hắn.
Thượng Trang ở dưới đáy lòng suy nghĩ.
Trần lão bản đã lấy son phấn đi ra, cười cười, muốn nàng chọn.
Giờ phút này Tần mama lại không có khí thế như trước, mãi cho đến khi ra khỏi Chi Hoa Trai, bà ta vẫn mang một dáng vẻ mệt mỏi chán chường.
. . . . . .
Trở về An Lăng phủ, vừa vặn gặp lão gia cùng phu nhân đang tản bộ ở trong vườn hoa. Thượng Trang liền bước lên phía trước hành lễ với hắn, lão gia nói: “Sao rồi, hôm nay có chọn được món gì vừa lòng không?”
Nàng vội gật đầu.
Lão gia lại nói: “Ngươi cũng mệt rồi, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng!” nàng ứng thanh, sau đó, xoay người lui xuống.
Dù sao, cũng không phải là cha mẹ của mình, hai câu xưng hô kia, nàng thủy chung không thể nói ra khỏi miệng được.
Nhưng Tần mama lại không đi theo sau, thấy nàng đi xa, mới lộ ra vẻ mặt hoang mang rối loạn, nhìn lão gia nói: “Lão gia. . . . . . Lão gia ngài nói, muốn tiểu thư hôm nay đi ra ngoài để ọi người nhìn một chút. Ta…Ta liền nghĩ hay là tạo một cái náo nhiệt ở Chi Hoa Trai. Nhưng không ngờ tới lại đụng phải Mộ dung tiểu thư!”
Mặt phu nhân liền biến sắc, vội hỏi: “Ngươi nói Mộ Dung tiểu thư của phủ Thừa Tướng?”
Tần mama sợ run lên, đành phải gật đầu.
An Lăng lão gia cũng chỉ im lặng một lát, thật ra thì, cũng chưa chắc đó không phải là chuyện tốt. Có người ở phủ Thừa Tướng làm chứng, nữ nhi này của hắn, giả cũng thành thật. Không khỏi lại đưa tầm mắt nhìn về hướng Thượng Trang rời đi một chút, mở miệng nói: “Việc này cũng không quan trọng, có lẽ Mộ Dung Tướng( * ta nghĩ là nói về người ở phủ Tể Tướng ) cũng chỉ là nghĩ tiểu nữ điêu ngoa tùy hứng mà thôi, không có gì đáng ngại.”
Nghe vậy, Tần mama mới nhẹ nhàng thở ra.
. . . . . .
Thượng Trang trở lại trong phòng, liền thấy bọn nha đầu đã đem son phấn đặt cẩn thận ở trên bàn trang điểm, sau mới nhẹ giọng lui xuống.
Nàng thở dài một tiếng, ngồi ở bên cạnh bàn.
Lúc nàng giơ tay lên, mới nhớ tới vết thương ở tay phải.
Lúc này, mảng lớn màu đỏ kia đã vơi bớt, chỉ còn để lại một mảnh xướt da mà thôi. Hiện giờ, nơi rỉ ra chút ít máu cũng đã đông lại, chạm vào liền cảm giác có chút thô sáp, cũng không còn đau nữa.
Vừa lấy lại tinh thần liền nhớ tới, từ nay trở đi, đó là phải vào cung.
Chẳng biết tại sao khi nhớ tới chuyện này, dường như cảm thấy trong lòng có một món đồ vật gì đó bị mất, thật trống trơn.
Đầu ngón tay, chạm đến ngọc bội đeo trên cổ, cẩn thận lấy ra, nắm ở trong tay. Trên ngọc bội còn dính nhiệt độ cơ thể của nàng, cho nên, một chút cũng không lạnh.
Nàng cùng muội muội, đời này, thật sự là vô duyên .
Suy nghĩ một hồi lại cảm thấy trong lòng thật chua xót.
Lúc này, liền thấy một tiểu nha đầu đi vào, đem một bọc đồ đưa cho nàng, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, bên ngoài có người nói đem cái này giao cho ngài.”
Thượng Trang thấy nó được gói bởi khăn tay, liền lấy làm kinh hãi.
Nam nhân, khăn tay.
Vội vàng mở ra liền nhìn thấy một hộp thuốc trị thương.
Bất giác, ánh mắt rơi vào lòng bàn tay của mình, người biết nàng bị thương. . . . . .
Là hắn!
Ngước mắt hỏi: “Người đâu?”
Nha đầu sợ run lên, vội nói: “Vừa rồi còn ở bên ngoài.”
Tiếng nói vừa mới rơi, Thượng Trang cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên đứng dậy, phóng ra bên ngoài
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!