Cô Ngốc, Cởi Áo Ra - Chương 37 + 38 + 39 + 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Cô Ngốc, Cởi Áo Ra


Chương 37 + 38 + 39 + 40


Tấm rèm che cửa sổ kín mít, một tia sáng mặt trời cũng không lọt vào được. Trong phòng tối như mực, giơ tay không thấy năm ngón. Trần An An vừa tỉnh lại, mơ mơ màng màng không rõ hiện tại là ngày hay đêm.

Hạ thân có hơi đau, cũng không phải quá dữ dội, chỉ là mơ hồ cảm giác được, không ngừng nhắc nhở cô đêm qua chính xác đã xảy ra chuyện gì. Khuôn mặt của Trần An An trong bóng đêm như bị thiêu đốt, đã mở mắt từ lâu mà chưa dám nhúc nhích, cô còn chưa hình dung phải đối mặt với Diệp Lương Nhất thế nào.

Nhưng mà đang ngủ say sưa, nếu tỉnh lại vẫn không nhúc nhích duy trì một tư thế, thật sự là quá mức tra tấn. Trần An An cắn môi, vừa thật cẩn thận giật giật thân mình, vừa dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên cạnh, thấy Diệp Lương Nhất vẫn im lặng, giống như không bị cô làm ồn chút nào, liền thoáng yên tâm, trong bóng đêm sờ soạng tìm quần áo mặc vào, lúc này mới cầm lấy di động, mở máy lên thì thấy đã đến giữa trưa.

Vậy mà cô lại ngủ lâu như thế, Trần An An xoa xoa gương mặt còn nóng, rốt cục cố lấy dũng khí nghiêng người lại, vừa định kêu Diệp Lương Nhất rời giường, thân mình bỗng nhiên cứng đờ tại đó.

Ánh đèn di động chiếu đến giường, toàn bộ đều trống trơn, làm gì có một bóng người.

Trong lòng Trần An An hoảng hốt, gần như lảo đảo chạy tới mở đèn, ánh đèn sáng ngời chỉ trong giây lát đã xua đi bóng tối trong phòng, toàn bộ đều sáng bừng lên, cho dù muốn lừa mình dối người cũng không được.

Anh ấy đi rồi, nhanh chóng mà dứt khoát, sau khi cô đã đem điều quý báu nhất không hề giữ lại dâng cho anh. Anh không nói một câu, để cô lại khách sạn, giống như đối xử với một gái gọi giá rẻ vậy.

Nước mắt không hề đoán trước rơi lên sàn nhà màu vàng, một giọt lại một giọt, rồi thi nhau chảy xuống, cuối cùng như hóa thành một vũng nước nhỏ.

Tất cả bàng hoàng, sợ hãi, ủy khuất, tại một khắc này phát tiết toàn bộ, cảm xúc mãnh liệt đến nỗi Trần An An không thể khống chế được. cô hiếm khi yếu ớt như vậy, từ ngày còn nhỏ, cô đã biết gia đình mình không giống người khác, cô không thể giống đứa trẻ khác sà vào lòng cha mẹ mà làm nũng, cô phải cố gắng học tập, phải lo tiền thuốc men cho ba, mong ba cô sống lâu trăm tuổi.

Cô kiên cường, phải tự mình giải quyết mọi chuyện, nếu cô không kiên cường, sẽ không có ai giúp cô đi tiếp con đường phía trước. Tấm lòng cô rộng rãi, cho dù là bị người ta bắt nạt cũng không để ý, chỉ cố gắng phấn đấu cuộc sống của mình.

Nhưng vào giờ phút này, cô thật sự không kìm nén được. Trái tim đau đến run rẩy, hình ảnh tối hôm qua anh dịu dàng tựa như chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng, anh lại biến thành bộ dáng lạnh như băng, không thân không gần.

Nhưng mà cô nhớ rõ ràng câu nói kia của anh, lấy anh nhé. không phải là ảo giác, tuyệt đối không! Trần An An run run tay nhấn số Diệp Lương Nhất, cô sẽ không làm rùa rụt cổ, cô muốn nghe chính miệng anh nói!

Tiếng chuông quen thuộc một lần rồi một lần vang lên, giọng nữ ngọt ngào vô cùng êm tai, lòng Trần An An từng phút từng phút lại thêm lạnh lẽo.

Cùng lúc đó, một y tá nhỏ vội vã thở hổn hển chạy tới trước mặt Diệp Lương Nhất, ngăn Diệp Lương Nhất đang chuẩn bị vào phòng cấp cứu, giơ lên điện thoại trong tay lên, “Diệp, bác sĩ Diệp, điện thoại của anh!”

Diệp Lương Nhất không chút để ý liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, trong mắt nhất thời vô cùng dịu dàng, vươn tay định nhận lấy.

Ngay lúc đó, Chung Vận bỗng nhiên từ phía sau kéo hắn lại, “Sư huynh, bệnh nhân sắp chờ không kịp rồi! Nhanh lên!”

Ánh mắt Diệp Lương Nhất thoáng lạnh, không quay đầu lại nhìn điện thoại đang vang không ngừng nữa, cách khẩu trang giọng nói đượm buồn, không giống sự lạnh lùng như bình thường, “Tắt đi!” nói xong liền bước nhanh vào phòng phẫu thuật.

Để lại y tá nhỏ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn màn hình điện thoại vẫn không ngừng lóe lên vô cùng khó xử, cuối cùng đành cắn răng một cái, nghe theo lời Diệp Lương Nhất, tắt điện thoại.

Từ lúc giọng nữ ca sĩ êm tai đến khi tiếng tắt máy khô khan vang lên, Trần An An hai tay ôm đầu gối cuộn tròn ở trên giường, ngực tức nghẹn gần như không thể thở nổi. Giọng nói thân mật của anh tối hôm qua như là một cái búa ngàn cân, không ngừng đập gõ vào lòng, tàn nhẫn nghiền nát trái tim mềm yếu của cô, giống như phải ép ra giọt máu cuối cùng của cô vậy.

“An An, đừng bao giờ tin tưởng lời nói của đàn ông.” Bên tai bỗng nhiên vang lên câu nói của Lý Duyệt Nhiên ở quán bar khi đó, Trần An An lau nước mắt lạnh lẽo trên mặt, cảm thấy một trận thê lương.

Thần kinh của cô quá mức rối loạn, thế cho nên căn bản không phát hiện trên bàn đầu giường, một mảnh giấy nho nhỏ trên cạnh bàn rơi nhè nhẹ xoay vòng rồi rơi xuống đất.

Chờ Trần An An ổn định tâm trạng xong đi đến bãi trượt tuyết, nhóm đồng nghiệp của cô đã tụ tập chơi từ lâu.

“An An, sao lại có một mình thế, bạn trai cậu đâu?” Đồng nghiệp Triệu Lâm thân thiết kéo tay Trần An An lại gần, làm bộ nhìn ra phía sau Trần An An, trong mắt hiện lên một tia căm ghét, “Sao họp xong đã không thấy tăm hơi rồi? Chắc không phải là về rồi chứ?”

Triệu Lâm và Trần An An căn bản cũng không có qua lại gì, nhưng mà tháng chín năm ngoái khi bình chọn nhân viên xuất sắc, bộ phận quảng cáo có hai người được đề cử, một là Trần An An, một người khác chính là Triệu Lâm.

So với Trần An An, lý lịch của Triệu Lâm cao hơn nhiều, hơn nữa, thời gian cô ta làm việc ở công ty còn lâu hơn Trần An An một năm.

Cô ta vốn tưởng rằng vị trí này đương nhiên thuộc về mình, Trần An An là người mới, lại ngốc nghếch không thông minh, cho nên cô ta hoàn toàn không đem Trần An An để vào mắt.

Ai biết lúc công bố kết quả, Triệu Lâm liền trợn tròn mắt, nhân viên xuất sắc lại là Trần An An, không phải cô! Triệu Lâm quả thực hận không thể bổ nhào qua cào nát khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia của Trần An An!

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì là Trần An An mà không phải cô ta? cô ta không cam lòng!

Từ đó về sau, cô ta luôn có thái độ thù địch với Trần An An, ở công ty nhiều lần gây khó dễ cho Trần An An, kết quả là đều bị Lý Duyệt Nhiên cắn ngược trở lại, trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo.

Ngày hôm qua lúc nhìn thấy Diệp Lương Nhất, sự ghen tị trong lòng cô ta đối với Trần An An lại càng bành trướng đến tột đỉnh. Người đàn ông tốt như vậy lại rơi vào tay An An, Trần An An này đến tột cùng có thủ đoạn gì?

Buổi tiệc thường niên, cô ta mặc một chiếc áo khoác slim đỏ rực, boots cao gót đen cùng thắt lưng cao tôn lên vòng eo mảnh mai, hấp dẫn được rất nhiều ánh mắt nhân viên nam trong công ty. Nhưng mà Diệp Lương Nhất lại không thèm liếc mắt nhìn cô chút nào, chỉ lo lấy đồ ăn rồi bóc tôm cho Trần An An!

Triệu Lâm hận gần như cả đêm không ngủ, lúc này bỗng nhiên nhìn thấy Trần An An lạc lõng một mình, tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội giễu cợt một trận. không ngờ cô ta chó ngáp phải ruồi, một câu liền nói trúng tâm tư Trần An An.

Cô ta vốn tưởng rằng Trần An An sẽ phản bác, kết quả Trần An An vẫn suy sụp mất tinh thần như cũ. Triệu Lâm nheo mắt, trong lòng sáng tỏ.

“An An này, về sau cậu tìm đàn ông phải cảnh giác cao độ đấy.” Triệu Lâm che miệng cười vô tội đơn thuần, “Cậu xem xem ở đây làm gì có ai bạn trai về trước? Chậc chậc, cậu nhìn thấy anh chàng mặc áo lông màu da cam kia không? Đó là bạn trai mình đấy, ai nha, cậu biết không, mình vốn không muốn anh ấy đến, anh ấy lại cố tình tới.”

Là như thế sao? Bạn trai người khác thì ra đều là như vậy. Ánh mắt Trần An An chua xót, nước mắt không kiềm chế được liền rơi xuống, anh ấy không thích cô, một chút cũng không thích……

“An An, cậu và cô ta đứng đó làm gì vậy?” Ngay lúc đó, Lý Duyệt Nhiên bỗng nhiên vọt lại đây như một cơn lốc, cô túm Trần An An đến bên cạnh mình, dương cằm nhìn Triệu Lâm, “Ai da, đụng hàng!”

Lý Duyệt Nhiên luôn thích màu đỏ thẫm, hôm nay vừa khéo, cô cũng mặc một chiếc áo khoác dáng dài màu đỏ. cô so với Triệu Lâm cao hơn nửa cái đầu, eo nhỏ chân dài, khuôn mặt lại trắng nõn xinh đẹp, cả một thân màu đỏ mặc trên người cô quyến rũ mà không tầm thường, ngược lại toát lên một phong cách phóng khoáng.

Cùng Triệu Lâm đứng chung một chỗ, cao thấp rõ ràng.

Triệu Lâm bị cô làm cho tức nghẹn, khuôn mặt xinh đẹp liền vặn vẹo, lại chỉ có thể đem bực bội nhịn ở trong lòng. Tính cách Lý Duyệt Nhiên rất mạnh mẽ, cô ta căn bản không dám đối chọi với cô, đành sầm mặt đi tìm bạn trai.

Lý Duyệt Nhiên khinh thường liếc nhìn bóng dáng cô ta, quay đầu nói với Lăng Tiêu: “Giao cho anh một nhiệm vụ, hack máy tính cô ta đi!”

“Cái này, cái này không nên……” Lăng Tiêu có chút khó xử nhỏ giọng nói: “Anh không thể tùy tiện đụng đồ người khác……”

“Anh hack máy tính cô ta em liền hôn anh một cái, thế nào?” Lý Duyệt Nhiên đưa tay khoát lên vai Lăng Tiêu, thấp giọng nói vào tai anh ta: “Hôn thế nào đều được.”

Mặt Lăng Tiêu vụt cái đỏ bừng, giọng nói lộ ra một chút hân hoan, “Được!”

Lý Duyệt Nhiên cùng Lăng Tiêu thì thầm xong, ánh mắt lại lần nữa chuyển qua Trần An An, “Bạn trai cậu đâu?”

Trần An An vẫn còn mất hồn mất vía, uể oải lên tiếng, “đi rồi.”

“đi rồi thì thôi!” Lý Duyệt Nhiên cũng không biết chuyện Trần An An và Diệp Lương Nhất phát sinh quan hệ, chỉ cho là Diệp Lương Nhất có việc nên về trước, nên không để ý lắm, trực tiếp cầm tay Trần An An, “đi, dẫn cậu sang bên kia chơi.”

Trần An An không lay chuyển được Lý Duyệt Nhiên, đành để cô kéo thẳng ra sân trượt tuyết. đi qua chỗ ngày hôm qua Diệp Lương Nhất và cô chơi đùa, bước chân của cô dừng một chút, mắt to rơm rớm nước mắt, nhưng chỉ giây lát liền biến mất dưới lông mi dày rậm.

Chung Vận là bác sĩ khoa ung thư và u bướu, khả năng phẫu thuật và điều trị não vô cùng xuất sắc, ngay cả Diệp Lương Nhất cũng phải ngưỡng mộ. Nhưng đối với một loạt phẫu thuật thì không thể nào tinh thông hết được. Tuy rằng Medicine và Surgery cũng trùng lặp khá nhiều nhiều, nhưng phẫu thuật thì không thể có sơ sót gì được, chỉ cần có một chút không chắc chắn sẽ lập tức không thể tiến hành.

Bệnh nhân này của Chung Vận và Trương Kì là tụ máu não, cần làm phẫu thuật mở hộp sọ, trong lúc phẫu thuật, tình huống của bệnh nhân rất bình thường, nhưng ngay tại lúc kết thúc, bệnh nhân lại bỗng nhiên xảy ra tình trạng chảy máu lá lách.

Bệnh viện cũng không thiếu bác sĩ tay nghề cao, nhưng đây là vấn đề xảy ra trong quá trình phẫu thuật, đương nhiên cần bác sĩ phối hợp lẫn nhau, mà trong số các bác sĩ của bệnh viện, có thể cùng Chung Vận phối hợp tốt nhất không thể nghi ngờ chính là Diệp Lương Nhất.

Bởi vậy viện trưởng cũng đành gọi Diệp Lương Nhất tới bệnh viện.

Cuộc phẫu thuật này so với phẫu thuật bình thường yêu cầu toàn bộ sức lực và tâm huyết, phải cẩn thận từng bước, nếu không chính là một mạng người.

Diệp Lương Nhất, Chung Vận cùng Trương Kì gần như là tập trung hết sức, ước chừng phẫu thuật khoảng năm tiếng, lúc này mới rốt cục đem bệnh nhân từ ranh giới tử thần kéo lại. Tuy vậy cũng chưa phải chấm dứt, bởi vì bệnh nhân xuất hiện tình trạng chảy máu lá lách, mà thể lực rõ ràng đã yếu đi, cho nên trước mắt chỉ có thể áp dụng phương án phẫu thuật. Trước tiên giữ được tính mạng rồi nói sau, nếu muốn hoàn toàn không có việc gì, còn phải làm phẫu thuật lần hai.

Từ phòng phẫu thuật đi ra, Diệp Lương Nhất như muốn quỵ xuống, phẫu thuật này tuy rằng Chung Vận mổ chính, Trương Kì phụ trợ, nhưng mệt nhất vẫn là hắn.

Hắn cởi đồ phẫu thuật và dụng cụ ra, bước chân nặng nề trở về văn phòng, chuyện đầu tiên chính là tìm di động, kết quả tìm nửa ngày cũng không thấy. Cuối cùng đành đi tới phòng y tá tìm y tá lúc trưa đã cầm di động của hắn, nào ngờ y tá này đã xin phép về nhà.

Mưa rả rích suốt đêm, Diệp Lương Nhất ngồi ở văn phòng hơi trầm ngâm một chút, rồi lập tức mượn áo mưa rời bệnh viện.

Chung Vận là phụ nữ, lại trải qua cường độ làm việc liên tục như thế, thể lực tất nhiên không theo kịp, Trương Kì thấy mặt mũi trắng bệch cô, liền xung phong nhận việc đưa cô về nhà.

Chung Vận vốn không muốn Trương Kì đưa cô về, cô vừa nhìn thấy Trương Kì liền phiền lòng. Nhưng biết bây giờ đây là lựa chọn tốt nhất, việc cần nhất của cô hiện tại là về nhà tắm rửa một cái sau đó đi ngủ, đành đồng ý yêu cầu của Trương Kì.

Trương Kì khó khăn lắm mới có được cơ hội ở chung với Chung Vận, đương nhiên vô cùng cao hứng, dọc đường đi không ngừng bắt chuyện, đáng tiếc Chung Vận không biết là thật sự mệt mỏi hay làm sao, luôn không hào hứng.

Trương Kì thấy cô như vậy, liền vắt hết óc suy nghĩ đề tài, chỉ là bọn hắn thật sự không có mấy liên hệ, Trương Kì cũng không biết sở thích của Chung Vận là gì, suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nghĩ ra được, đành phải nhạt nhẽo mở miệng, “cô và Diệp Lương Nhất quan hệ rất tốt a, ha ha.”

không ngờ Chung Vận nghe xong hắn nói, vốn đang cúi mặt lại nháy mắt ngẩng đầu lên, “Vì sao nói như vậy?”

“không, không có gì.” Đây chính là lần đầu tiên từ lúc vào xe Chung Vận trả lời hắn, Trương Kì khẩn trương nuốt nước miếng, “Anh ấy rất quan tâm đến cô.”

“Phải không?”

“Đúng vậy, khi đó ở Mĩ, anh ấy đi tới phòng tôi hỏi có để cô xách cơm hay không, bạn trai cũng không chu đáo như vậy!” nói tới đây, Trương Kỳ có chút chua xót.

Mĩ? Chung Vận hiện tại vừa nghe đến chữ này liền sốt sắng, nhưng có gì đó không đúng, sư huynh đi phòng Trương Kì là để quan tâm cô? Ánh mắt Chung Vận bỗng nhiên sáng ngời, hơn nữa, nếu sư huynh và Trương Kì thật sự có xảy ra cái gì, Trương Kì sao lại không e dè ngay trước mặt cô nói ra chuyện ngày đó.

Tim Chung Vận đập càng nhanh, hai má vốn tái nhợt giờ lại có huyết sắc, hô hấp của cô dồn dập, như là phát hiện ra chuyện gì đó bất thường, “Ngày đó anh nói thế nào với sư huynh?”

“không có gì.” Trương Kì gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi đương nhiên không thể để cô xách, nên ăn ngay nói thật, Diệp Lương Nhất cũng không nói gì cả, chúng tôi uống chút rượu, sau đó anh ấy về phòng.”

“Chỉ như vậy?” Chung Vận nắm chặt hai tay dưới ghế, trái tim gần như nhảy bật ra khỏi cổ họng.

Trương Kì có chút nghi hoặc quay đầu nhìn cô một cái, “Nếu không còn phải thế nào?”

Hóa ra tất cả đều là cô hiểu lầm! Sư huynh và Trương Kì căn bản chưa phát sinh cái gì! Chung Vận cao hứng gần như muốn hoan hô! Nhưng vì sao thuốc kích dục mạnh thế kia lại mất đi công dụng? Nghi hoặc trong lòng chợt lóe rồi biến mất, bị vui sướng vì hiểu lầm được sáng tỏ thay thế.

Sư huynh không phải gay! Anh ấy không thích đàn ông! cô còn có cơ hội! Hai mắt Chung Vận hừng hực kích thích sáng rực lên.
——————–
Trời mùa đông thường tối sớm, mới khoảng sáu bảy giờ mà thành phố đã lên đèn, đèn đường xinh đẹp xung quanh CBD nhất loạt bật lên, khiến con đường lớn vốn tối mờ bừng sáng như ban ngày.

Diệp Lương Nhất lái xe thẳng đến Tứ Hoàn, mặc dù cơ thể đã mệt mỏi rã rời nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo. hắn muốn gặp cô, muốn đến vô cùng, hận không thể lập tức đem cô kéo vào trong ngực, dùng hết sức mà ôm lấy, giống như chỉ có vậy mới giảm bớt nỗi nhớ nhung trong lòng.

Tình yêu thật là kỳ diệu, rõ ràng buổi sáng mới cùng cô tạm biệt, mà chỉ một khắc bước ra khỏi phòng đã bắt đầu nhớ cô.

Diệp Lương Nhất đạp phanh xe, dừng ở bên ngoài khu du lịch, xuống xe liền quan sát xung quanh tìm Trần An An và ba chiếc xe lớn của công ty bọn họ, nhưng mà hắn đi khắp bãi đỗ xe rộng lớn cũng không phát hiện cái nào.

Chẳng lẽ đã về rồi? Diệp Lương Nhất đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, liền dứt khoát lái xe khỏi khu du lịch. Lúc ấy Trần An An nói với hắn, tiệc họp hằng năm xong sang ngày hôm sau thì chín giờ tối đã có thể kết thúc, như vậy xem ra đã xong trước thời hạn. Nhưng mà xong rồi cũng tốt, Diệp Lương Nhất cong môi, lái xe thẳng về nhà, về nhà thì hắn muốn làm gì thì làm.

Mặc dù đã mệt mỏi đến nỗi chẳng thể làm gì, nhưng mà ôm cô ngốc kia ngủ cũng rất thoải mái.

Dừng xe trong gara nhà mình, Diệp Lương Nhất cũng không lập tức bước xuống, hắn dựa vào gương xe soi mặt mình, mặc dù có chút tiều tụy nhưng vẫn rất đẹp trai, miễn cưỡng có thể mê hoặc cô ngốc kia. hắn đưa tay chỉnh lại mái tóc có chút hỗn độn của mình, đem cả người từ trên xuống dưới đều chỉnh sửa gọn gàng, gắng gượng xoa xoa khóe miệng để nhịn lại ý cười đang phơi phới, lúc này mới thong thả xuống xe.

Gõ gõ cửa tượng trưng, không thấy ai đáp lại. cô ngốc kia nói không chừng đang xấu hổ, ừ, vậy hắn cho cô chút thời gian.

Cách mấy phút, lại gõ cửa vài cái, vẫn không thấy trả lời. Có lẽ cô thật sự thực ngượng ngùng, đúng rồi, cô ngốc kia luôn luôn là đà điểu cúi đầu, Diệp Lương Nhất lấy chìa khóa ra, hắn vẫn không cần lãng phí thời gian, trực tiếp tóm cô lại thôi.

Chìa khóa chậm rãi xoay xoay, cửa chống trộm rất nặng bị đẩy ra. Đập vào mắt không phải ngọn đèn quen thuộc mà là cả phòng tối om, Diệp Lương Nhất vừa bước vào liền đứng im tại chỗ, vài giây sau mới tỉnh táo lại.

Có lẽ cô ở trong phòng ngủ, cô rất thích ngủ, mỗi chiều chủ nhật đều ngủ nướng trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, đầu tóc rối bời chôn đầu vào chiếc gối màu hồng nhạt, vừa buồn cười lại đáng yêu.

Diệp Lương Nhất đẩy cửa phòng Trần An An ra, “An An?” không có tiếng trả lời. Lại kêu một tiếng, “An An?”

Trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ, trừ tiếng hít thở của chính hắn thì không nghe thấy gì khác.

Ánh mắt Diệp Lương Nhất trầm xuống, trực tiếp lần tìm công tắc, bật điện. trên giường gọn gàng chỉnh tề, ngoài chăn thì không có gì, cô không ở nhà, cô chưa trở về.

Diệp Lương Nhất tháo kính nằm ngửa trên giường Trần An An, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy cô đơn. Chóp mũi còn có thể ngửi được mùi hương của cô lưu lại, nhưng mà người lại không ở đây. Diệp Lương Nhất nghiêng người, trên khuôn mặt luôn lạnh như băng khó có khi lộ ra sự yếu ớt, sao cô còn chưa về?

Cường độ làm việc cao và liên tục khiến cho Diệp Lương Nhất có chút không chịu nổi, nằm trên giường Trần An An trong chốc lát liền mơ mơ màng màng ngủ mất, vừa mới thiếp đi một lát, điện thoại trong nhà liền vang lên, Diệp Lương Nhất bước tới nghe, là Chung Vận.

“Sư huynh, mau tới bệnh viện! Chúng ta cùng nhau thảo luận phương án phẫu thuật tiếp theo!”

Diệp Lương Nhất nhíu mày, giọng lạnh lùng nói: “Phẫu thuật đó chưa cần gấp vậy mà?”

“Bởi vì tình trạng bệnh nhân không tốt lắm, viện trưởng sợ lại xảy ra vấn đề, chúng ta vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng. Ông ấy gọi vào di động của anh mà không được, nên muốn em gọi anh.” cô ta dừng một chút lại nói: “Sư huynh, em biết hôm nay anh rất mệt, nhưng mà……”

“Anh sẽ tới ngay.” Diệp Lương Nhất ngắt lời, không để cô ta tiếp tục nói, “Đến văn phòng chờ anh.”

“Được.” Chung Vận ngắt máy, ý cười trong mắt gần như muốn tràn ra ngoài. Hôm nay ở trên xe nghe Trương Kì giải thích xong, cô ta vừa hưng phấn lại kích động, nằm ở trên giường mà không thể nào ngủ được, nhịn lại nhịn, cuối cùng quyết định mượn một lý do chính đáng gọi Diệp Lương Nhất tới.

Viện trưởng tất nhiên sẽ không để bọn họ liên tục làm việc cao độ như vậy, nhưng mà lần phẫu thuật này cô là bác sĩ mổ chính, mọi vấn đề liên quan đến phẫu thuật đều do cô phụ trách, bởi vậy cô mới lợi dụng điều này, mượn danh viện trưởng gọi Diệp Lương Nhất tới, cho dù chỉ nói chuyện công việc cũng được, chỉ cần có thể ở riêng với anh ấy, cái gì cô cũng không để ý.

Kỉ niệm thường niên công ty Trần An An chỉ hơn bảy giờ đã xong, cô vốn định về nhà, điện thoại Diệp Lương Nhất vẫn không gọi được, cô muốn trông thấy anh, giáp mặt hỏi rốt cuộc vì cái gì mà anh phải đi, nhưng lại bị Lý Duyệt Nhiên cứng rắn lôi kéo đi KTV.

Lý Duyệt Nhiên mà đã định làm gì thì ai cũng không ngăn cản được. Trần An An đành phải cưỡng chế lo sợ không yên trong lòng, cùng Lý Duyệt Nhiên và Lăng Tiêu đi KTV. Lý Duyệt Nhiên hát không tệ, Lăng Tiêu tuy rằng ngại ngùng nhưng giọng hát cũng rất dễ nghe, cùng Lý Duyệt Nhiên song ca có thể nói là hoàn mỹ.

Nhưng mà Trần An An lại không có tâm tình nghe, cô rất muốn về nhà, quả thực một phút cũng ngồi không yên được, trong lòng vừa vội vừa chua xót, khó chịu như là nước sôi vậy, ùng ục sủi bọt, làm tan nát trái tim của cô thành từng mảnh.

Cũng may Lý Duyệt Nhiên rất nhanh liền nhìn ra cô có điểm khác thường, bình thường Trần An An luôn có bộ dáng vô tâm vô phế, trời có sập xuống thì vẫn vô tư ngủ say, mà lúc này lại cúi đầu, bộ dáng ủ rũ giống như gà con rơi xuống nước vậy.

Kỳ thật, buổi chiều lúc thấy Trần An An mất hồn mất vía, Lý Duyệt Nhiên liền biết cô và Diệp Lương Nhất nhất định đã xảy ra vấn đề, nhưng cô nói bóng nói gió một hồi, Trần An An vẫn không nói gì. Lý Duyệt Nhiên không có cách nào, vấn đề cảm tình không thể ép buộc được, đành lấy cớ đi KTV, muốn cho cô khuây khỏa bớt, ai biết lại không có một chút hiệu quả nào.

Lý Duyệt Nhiên nháy mắt với Lăng Tiêu, ý bảo anh đi ra ngoài trước, rồi ngồi xuống bên cạnh Trần An An.“An An, cậu và Diệp Lương Nhất rốt cuộc làm sao vậy?”

“không, không có gì.” Trần An An phục hồi lại tinh thần, mắt to lẩn tránh, cúi đầu không dám đối diện với Lý Duyệt Nhiên.

Lý Duyệt Nhiên thấy thế thở dài, sờ sờ đầu Trần An An, “Có gì không giải quyết được thì nói với mình, nếu anh ta bắt nạt cậu, mình sẽ giúp cậu lấy lại công bằng.” nói tới đây, cô dừng một chút rồi mới tiếp tục: “An An, thật ra mình vẫn cảm thấy cậu và Diệp Lương Nhất không hợp……”

Trần An An đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng, bộ dáng lã chã sắp khóc đến nơi.

“Anh ta quá mạnh mẽ, cũng quá thông minh.” Ánh mắt Lý Duyệt Nhiên phức tạp, “Cậu lại là một cô ngốc, làm sao có thể khống chế được người như vậy!” cô điểm điểm cái trán Trần An An, “Phải giữ được lý trí, biết không? Anh ta khi dễ cậu thế nào, cậu liền khi dễ lại như thế! không thể bị anh ta nắm trong tay.”

Ngay cả Duyệt Nhiên cũng nhìn ra bọn họ không hợp, nước mắt Trần An An nháy mắt rơi khỏi hàng mi, cổ họng nghẹn ngào ép thế nào cũng không thốt ra được một lời, bả vai cũng run lên.

Lý Duyệt Nhiên kéo cô vào trong lòng, vỗ vỗ lưng cô, nhẹ nhàng nói, “Khóc đi, khóc ra được là tốt rồi.”

Tất cả mọi ủy khuất và sợ hãi giống như tìm được nơi phát tiết, Trần An An ôm Lý Duyệt Nhiên khóc òa một trận, cuối cùng mới giảm lại thút thít, lau lau khuôn mặt đã khóc thành mặt mèo, ngượng ngùng nói: “Duyệt Nhiên, mình, mình…… làm bẩn hết người cậu rồi.”

“không sao!” Lý Duyệt Nhiên sảng khoái vung tay lên, “Chị đây không chê em!” cô rút một chiếc khăn tay trên bàn đưa cho Trần An An, “Được rồi, tìm Diệp Lương Nhất nói chuyện rõ ràng đi, cậu không nói thì anh ta sẽ không biết suy nghĩ của cậu, đúng hay không? Đừng xấu hổ.”

Trần An An gật đầu, mắt to đỏ hồng như con thỏ, “Được, bây giờ mình sẽ đi tìm anh ấy.”

Chỗ KTV này cách bệnh viện của Diệp Lương Nhất cũng không xa, Lăng Tiêu lái xe chỉ hơn mười phút là đến. Tuy rằng Trần An An không biết Diệp Lương Nhất có ở bệnh viện hay không nhưng cứ đến xem thế nào, nếu anh đã về nhà thì cô sẽ về.

“An An, thật sự không cần bọn mình chờ sao?” Lý Duyệt Nhiên ấn cửa xe xuống, còn có chút lo lắng cho Trần An An.

“không cần đâu.” Trần An An miễn cưỡng nhìn cô cười cười, “Hai người về đi, nếu không thấy Diệp Lương Nhất thì tự mình sẽ về, dù sao nơi này cũng rất gần nhà.”

Lý Duyệt Nhiên nghe vậy gật đầu, lại dặn: “Cậu cẩn thận một chút, cứ từ từ nói chuyện với Diệp Lương Nhất.”

Trần An An đồng ý rồi cùng Lý Duyệt Nhiên hẹn gặp lại, liền xoay người đi vào bệnh viện.

Văn phòng Diệp Lương Nhất ở lầu ba, rất dễ tìm, Trần An An đeo túi nhỏ trên vai, hơi thấp thỏm, bước từng bước lên lầu.

Cô ổn định tinh thần một lúc lâu, rốt cục cố lấy dũng khí đi ra khỏi chỗ quẹo, đang cân nhắc trong lòng gõ cửa thế nào, đã thấy cửa văn phòng Diệp Lương Nhất hơi hé mở.

Cô cách cái khe hở kia nhìn vào bên trong, Diệp Lương Nhất và Chung Vận đang ngồi đối diện, không biết nói chuyện gì. Hai người cách nhau rất gần, đầu gần như chạm vào nhau. Vẻ mặt Chung Vận tươi cười, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

Trần An An nhìn nhìn, không tự giác đẩy cửa ra, trong lòng ê ẩm, Diệp Lương Nhất làm sao có thể để mình cô ở lại khách sạn? Bây giờ còn cùng Chung Vận nói chuyện cười đùa …… Anh làm sao có thể như vậy!

“đi ra ngoài!” Chung Vận vừa ngẩng đầu lên liền thấy Trần An An, cô ta liếc nhanh qua Diệp Lương Nhất đang cúi đầu xem bệnh án, trong mắt hiện lên một tia hung ác, lớn tiếng quát: “Sao không có quy củ gì hết vậy! đi ra ngoài!”

Cô ta biết Diệp Lương Nhất khi làm việc vô cùng tập trung, thường sẽ không phân tâm, nên trong lòng đột nhiên hiện lên một ý tưởng lớn mật.

“Còn không đi! Muốn tôi nói bao nhiêu lần hả?”

Trần An An không nghe cô ta, chỉ chằm chằm nhìn gáy Diệp Lương Nhất, vừa đau khổ vừa bất lực. cô hy vọng biết bao Diệp Lương Nhất có thể quay đầu nhìn cô một cái, hoặc là bảo cô ở lại, nghe cô nói mấy câu.

Nhưng mà anh chỉ cúi đầu như vậy, chăm chú nhìn tài liệu, cũng không thèm liếc cô một cái. Ngay khi Trần An An gần như tuyệt vọng, Diệp Lương Nhất đang vùi đầu nghiên cứu đột nhiên ngẩng đầu lên, lật sang tờ tài liệu mới.

Trần An An cắn cắn môi, vừa định gọi hắn, chợt nghe thấy giọng hắn lạnh lùng, “đi ra ngoài!”

Trần An An ngơ ngác đứng đó, đầu óc trống rỗng, trong phút chốc quên hết mọi thứ. Tuy rằng biết rõ anh đang làm việc, nhưng lòng vẫn đau, cô nhớ tới lúc mình ở bệnh viện để anh kiểm tra, sắc mặt lạnh như băng thoạt nhìn đáng sợ nhưng chu đáo nghiêm túc, giống như công việc trước mắt chính là hết thảy……

Cô cứ như vậy không thể kềm chế sa vào lòng anh vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, cô thích bộ dáng anh khi chăm chú làm việc, thích anh mặt lạnh tâm nóng, thích bộ dáng anh thỏa mãn khi ăn đồ cô làm……

Cô vốn tưởng rằng anh đối xử với mình là đặc biệt, cho dù là một chút cô cũng cảm thấy mỹ mãn, thì ra vẫn là cô tự mình đa tình. Buổi tối ngày đó chỉ là một sai lầm, mà anh rõ ràng là không có ý định đối mặt, chỉ có mình ngốc nghếch coi sai lầm kia là tình cảm của anh.

Trần An An mở to đôi mắt ngập nước mơ hồ nhìn chằm chằm tấm lưng Diệp Lương Nhất, nhìn nhưng giống như muốn vĩnh viễn khắc bóng hình kia vào đầu. Thấy người bất lịch sự xông vào nhưng chậm chạp không ra đi, trong lòng Diệp Lương Nhất hơi bực, đột nhiên đứng lên, giọng nói còn có phần lạnh lẽo hơn lúc nãy, “Còn không đi ra ngoài!”

Dứt lời quay đầu lại, muốn nhìn xem người bất lịch sự kia rốt cuộc là ai, hắn ghét nhất bị người khác quấy rầy khi đang làm việc, huống chi đêm nay hắn không tìm thấy cô ngốc kia tâm tình vốn đã không tốt.

Nhưng mà phía sau chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ, ánh mắt chỉ kịp bắt lấy góc áo màu lam. Nhìn có chút quen mắt…… Diệp Lương Nhất nhíu mày, đang định suy đoán thì Chung Vận lại cắt ngang.

“Sư huynh, ” cô ta đem số liệu một lần nữa nhét vào tay Diệp Lương Nhất, mỉm cười nói: “Chúng ta tiếp tục đi, anh xem có thể không gây mê mà thay bằng Pethidine (một loại thuốc giảm đau)……”

Diệp Lương Nhất xoa xoa mi tâm, một lần nữa ngồi xuống ghế, gõ gõ mặt bàn, “Pethidine không thể được, em học y mà không rõ à? Làm sao có thể phạm sai lầm cơ bản như vậy?”

“thật xin lỗi.” Chung Vận vội vàng nhận sai, trong mắt lại đều là ý cười, không có vẻ gì là bị trách mắng mà mất hứng, “Là em không tập trung.”

Lảo đảo đi ra khỏi bệnh viện, Trần An An gần như nhịn không được bật khóc, lòng đau đớn chết lặng, lần đầu tiên cô toàn tâm toàn ý thích một người như vậy, lại bị người ta chán ghét.

Nước mắt giống như đê vỡ, ào ạt trào ra, Trần An An ngồi xổm xuống ven đường, trong lòng tê tái. cô phải đi đâu? Nơi này không có nhà của cô, cũng không có ai thương cô yêu cô.

Ngay lúc này, di động trong túi bỗng nhiên vang lên, cả người Trần An An run bắn, tay chân luống cuống lấy điện thoại ra thì thấy, không phải Diệp Lương Nhất, là người khác……

Thất vọng giống như nước chảy tràn, đem ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi duy nhất còn lại trong cô dập tắt toàn bộ, cô hít vào một hơi, áp chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng, cảm thấy mình có thể miễn cưỡng nói chuyện bình thường, lúc này mới nhận điện thoại, “Chu Tề, có, có việc sao?”

“An An, em làm sao vậy?” Chu Tề nhạy bén nhận ra giọng Trần An An không bình thường, trong lòng rùng mình, lập tức lo lắng.

“không, không có gì, anh có việc sao?”

“Em đang ở đâu?” Chu Tề vừa ra khỏi sân bay, vẫy một chiếc taxi, cúi người vào xe, ra hiệu với lái xe, tiếp tục nói: “Anh đến tìm em.”

“không cần, em……”

Chu Tề lại vô cùng kiên trì, “nói cho anh địa chỉ!”

Trần An An dừng một chút, lau nước mắt, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói ra, “Cửa ra bệnh viện trung tâm.”
—————–
“An An, đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại ở đây một mình?” Chu Tề xách hành lý bước đến trước mặt Trần An An, ngồi xổm xuống dịu dàng hỏi.

Giọng nói hắn thực ôn nhu, ẩn chứa đầy quan tâm, trái tim Trần An An đau đớn, nước mắt lại không ngừng rơi xuống. nói cho cùng thì chỉ là giả bộ kiên cường mạnh mẽ, một khi gặp được người quan tâm đến mình, tất cả mọi ủy khuất liền tuôn ra hết.

Lúc Chu Tề nghe thấy Trần An An nói cô ở cửa bệnh viện trung tâm, liền biết sự việc nhất định có liên quan đến Diệp Lương Nhất. Nhưng hắn vẫn coi như không biết gì, mặc dù hận không thể lao thẳng vào, tóm lấy Diệp Lương Nhất hung hăng chất vấn một phen.

“Chúng ta về nhà được không?” Chu Tề xoa xoa tóc cô, lấy từ trong hành lý một cái khăn tay, cẩn thận lau nước mắt cho cô, ban đêm gió mát, cô cứ như vậy sẽ lạnh mất.

“Về đâu?” Trần An An đáng thương sụt sịt, mắt to đỏ hồng, nước mắt từ lông mi dài lăn xuống, “Diệp Lương Nhất không cần em nữa.”

Anh ngại cô làm phiền, ngại cô quấy rầy anh làm việc, cô cũng không biết mình có thể đi nơi nào, nhưng lại không dám về nhà, sợ anh nhìn cô không chút cảm tình, càng sợ anh nói ra những lời lạnh nhạt.

“Anh cần em.” Chu Tề chậm rãi xoa khuôn mặt lạnh lẽo của cô, ngón tay nhẹ nhàng tỉ mỉ vuốt ve, giống như muốn để đầu ngón tay vĩnh viễn ghi nhớ loại cảm giác này.

Hắn nhìn vào mắt Trần An An, ánh mắt ôn hòa mà kiên định, giống như mặt biển rực rỡ lúc ban trưa, mạnh mẽ mà bao dung, gằn từng chữ: “Theo anh về nhà, anh cần em.”

Trần An An khóc thút thít, mặt hơi né đi, tránh được ngón tay Chu Tề, chớp lông mi cúi đầu, “Cái gì, cái gì?”

không khí xung quanh giống như ngưng trệ, Chu Tề thu tay lại, rũ mắt xuống che giấu tình cảm mãnh liệt của mình, lúc ngẩng đầu lên đã khôi phục bộ dáng ôn hòa như bình thường, “không có gì, An An và Diệp Lương Nhất cãi nhau sao?”

Nhận thấy thân thể Trần An An nháy mắt cứng ngắc, hắn dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Đến nhà anh ở vài ngày được không? Diệp Lương Nhất không hối lỗi thì không thèm để ý đến cậu ta!”

Trần An An lắc đầu, “Phiền lắm.”

“Phiền thế nào.” Chu Tề mỉm cười, “đi tới nhà bạn ngủ lại gọi là phiền sao? Nếu sau này anh nói không có chỗ ở, muốn đến nhà em ở nhờ, chẳng lẽ em sẽ đuổi anh đi?”

Trần An An cuống quít xua tay, “không, em không có ý này, chỉ là……”

“Được rồi.” Chu Tề ngắt lời cô, chỉ chỉ vali bên cạnh mình, “Anh vừa đi công tác về, xuống máy bay là đi tìm em ngay, có thể hân hạnh mời em đến chỗ anh ở vài ngày không?” hắn mỉm cười, dưới ánh đèn sáng rực, khuôn mặt vốn rất tuấn tú bỗng chốc thật chói mắt.

Trần An An nhìn hắn, mơ mơ màng màng gật đầu, “Được.”

Nghe thấy cô đồng ý, nét cười trên mặt Chu Tề càng thêm sâu, giống như viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, từng vòng lại từng vòng lan rộng ra, “Chúng ta về thôi.”

Trần An An không biết làm sao, tự nhiên không dám nhìn mặt hắn, cô dời ánh mắt, không đối diện với Chu Tề, chân nhỏ dùng sức một chút đứng lên, kết quả bởi vì ngồi lâu quá, chân đã tê rần, kinh sợ kêu lên một tiếng tưởng ngã tới nơi rồi.

Chu Tề thấy thế lập tức vươn tay kéo cô lại, ôm cô vào trong ngực.

Sau lưng Trần An An toát một trận mồ hôi lạnh, vẫn còn hoảng sợ phục hồi lại tinh thần, liền nhận ra tình trạng của mình và Chu Tề, trong lòng cô hoảng hốt, lập tức đẩy Chu Tề ra, cúi đầu ấp úng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Trong ngực bỗng nhiên không còn, lòng cũng giống như khoảng không, giống như bị một cái gì đó sắc nhọn xé toạc ra một lỗ hổng lớn, gió lạnh cứ vù vù thổi vào bên trong, khiến cho cả người hắn đều lạnh lẽo. Chu Tề rũ mắt xuống, trong mắt chợt lóe tia u tối, nhưng chỉ chốc lát đã giấu kín dưới mặt nạ ôn hòa kia.

Trần An An ở ngoài trời gió lạnh một thời gian dài như vậy, lúc đến nhà Chu Tề mặt đã đỏ ửng lên, vừa căng vừa nóng, đầu cũng đau.

Chu Tề sờ trán cô, xem nhiệt độ, tuy rằng không phát sốt nhưng cũng có dấu hiệu bị cảm, liền tìm hai viên thuốc cảm bảo cô uống, lại chuẩn bị nước ấm cho cô thoải mái tắm rửa, xong mới để cô đi ngủ.

“không thoải mái thì gọi anh, không được chịu đựng một mình, biết không?” Chu Tề kéo chăn bông thật dày lên người Trần An An, bọc cô lại chỉ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, dặn dò nói.

“đã biết.” Trần An An chớp chớp mắt, miễn cưỡng nhìn Chu Tề cười, “Ngại quá, làm phiền anh.”

“Sao lại khách sáo như vậy.” Chu Tề đưa tay tắt đèn đầu giường, dịu dàng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên ngủ một giấc, ngày mai còn phải đi làm.”

Trần An An gật đầu, nghe lời nhắm hai mắt lại. Chu Tề thấy thế, cũng không lưu lại lâu, nhẹ nhàng bước chân ra ngoài.

Diệp Lương Nhất về nhà thì đã sắp mười một giờ, hắn vốn tưởng rằng bây giờ Trần An An đã về rồi, không ngờ vẫn không thấy người đâu.

Lúc này Diệp Lương Nhất cũng sốt ruột, Trần An An ngốc nghếch, nếu bị người ta lừa, bị khi dễ thì làm sao bây giờ? Lo lắng vẫn ẩn núp ở trong lòng nháy mắt phá vỏ bật ra ngoài, làm trái tim hắn đau đớn vô cùng.

Diệp Lương Nhất cầm lấy chìa khóa lao ra cửa, một chiếc giày cũng quên đổi, một bên giày da một bên dép lê liền lên xe, chạy thẳng đến chỗ mẹ mình.

Diệp phu nhân thấy con nửa đêm bỗng nhiên về nhà cực kỳ kinh ngạc, vừa định hỏi hắn có việc gì gấp, điện thoại trên bàn đã bị hắn chộp lấy, lại hấp tấp chạy ra khỏi phòng.

Làm loạn gì vậy? Chẳng lẽ là cãi nhau với An An. Diệp phu nhân nhướng mày, nhẹ nhàng đi theo sau Diệp Lương Nhất nghe lén.

Điện thoại vang lên vài tiếng đã được nhận, Diệp Lương Nhất thở dài nhẹ nhõm một hơi, trầm giọng hỏi: “Em đang ở đâu? Sao còn chưa về nhà?”

Bên kia ngừng vài giây rồi mới vang lên giọng nam quen thuộc, “Lương Nhất? An An còn đang ở trên giường tôi.”

Hô hấp Diệp Lương Nhất cứng lại, tâm co rút, sắc mặt nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, “Chu Tề, không phải chuyện cười đâu.”

“Tôi không có bản lĩnh nói giỡn với cậu.” Điện thoại bên kia, Chu Tề khẽ cười một tiếng, “Cậu có chuyện gì thì nói đi.”

Mặt mày Diệp Lương Nhất lạnh như băng, gằn từng tiếng giống như rít ra khỏi răng, “Để Trần An An nghe điện thoại!”

“An An đã quá mệt, đang ngủ.” Chu Tề ngáp một cái, giọng nói lười biếng , “Cậu có gì thì nói với tôi, nhưng mà cậu phải nhanh lên, hôm nay tôi cũng mất nhiều sức lắm, mệt chết được.”

Ánh mắt Diệp Lương Nhất chỉ một thoáng trở nên vô cùng lạnh lẽo, thái dương cũng nổi gân xanh, giật giật dữ dội, cơ trên mặt bởi vì nổi giận mà vặn vẹo, dưới ngọn đèn giống như ma quỷ, năm ngón tay nắm chặt điện thoại, giống như muốn đem cái khối kim loại kia nắm đến thay hình đổi dạng, “Hai người đang ở đâu?”

“Đương nhiên là ở nhà tôi.” Chu Tề gạt gạt tóc trên trán, mở mì ăn liền trên bàn ra, hít hà vài hơi đầy hưởng thụ rồi tiếp tục nói: “Cậu muốn tới sao? Kết quả cũng vậy thôi, An An……”

Hắn nói còn chưa nói xong, điện thoại bên kia đã tút tút, Chu Tề không sao cả nhún nhún vai, quấn mấy sợi mì bỏ vào miệng, ăn vài miếng liền bịch một tiếng đem cái dĩa ném vào thùng rác, mì này đắng như vậy, ăn thế nào được.

Chu Tề ngồi trên sô pha mới được năm phút, chợt nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm. Đến rất nhanh, Chu Tề chậm rãi mở cửa, cao thấp đánh giá Diệp Lương Nhất một phen, thấy giày hắn chiếc nọ chiếc kia, bộ dáng thật thảm hại, cười nhạo nói: “không biết còn tưởng cậu bị cướp.”

Diệp Lương Nhất đối với lời nói của hắn mắt điếc tai ngơ, nhấc chân bước thẳng đến phòng chủ nhà, không khí xung quanh lạnh đến nỗi muốn ngưng tụ.

Ai ngờ hắn vừa nắm lấy cửa, đã bị Chu Tề từ phía sau túm lại. hắn lạnh lùng nhìn Diệp Lương Nhất, tươi cười trên mặt đã biến mất không còn dấu vết, “không được ầm ĩ, cô ấy đang ngủ.”

Diệp Lương Nhất rũ mắt xuống, thô bạo trên người gần như không áp chế được, “Buông ra!”

“Tôi nói không được làm phiền cô ấy!” Ánh mắt Chu Tề u ám, cầm lấy tay Diệp Lương Nhất đã nổi gân xanh, gần như có thể nhìn thấy mạch máu ở bên trong, hơi thở hắn có chút ồ ồ, huyệt thái dương giật giật, mặt nạ ôn hòa trong khoảnh khắc liền gỡ xuống, “Tôi không cho cậu làm phiền cô ấy!”

Diệp Lương Nhất hít sâu một hơi, biết cảm xúc Chu Tề lại không khống chế được. hắn quay đầu lại, mặt lạnh như băng, “Cậu muốn như thế nào?”

“cô ấy sẽ không theo cậu trở về, cậu hết hy vọng đi.” Chu Tề không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên mỉm cười, kết hợp với vẻ mặt âm trầm, nhìn cực kỳ kinh khủng, “Về sau An An sẽ ở chỗ này của tôi.”

“Chu Tề.” Ánh mắt Diệp Lương Nhất đột nhiên sắc bén, giống như ngay cả không khí xung quanh cũng đều bị tia mắt này cắt thành từng mảnh, “Vì sao cô ấy lại ở đây?”

“Cậu muốn biết?” Khóe môi Chu Tề khẽ nhếch, giống như một đứa trẻ cố chấp, “Tôi không nói cho cậu!”

Cho dù Diệp Lương Nhất muốn nhẫn nhịn cậu ta nhưng lúc này tâm trạng cũng có chút không khống chế được. hắn nắm chặt hai tay, ánh mắt gắt gao đối chọi với mắt Chu Tề, “Tôi hỏi lại lần nữa, cậu……”

nói còn chưa hết, chỉ nghe cửa răng rắc một tiếng, Diệp Lương Nhất quay đầu lại, đã thấy Trần An An đứng ở cạnh cửa bình tĩnh nhìn hắn.

“An An, sao em lại đi ra? không ngủ được à?” Chu Tề vội vàng đi tới, chặn ánh mắt Trần An An nhìn về Diệp Lương Nhất.

Trần An An lắc đầu, nhẹ giọng nói: “À, chỉ hơi khó ngủ.”

Chu Tề nghe vậy, trong lòng trầm xuống, thuốc cảm kia có chứa thành phần thuốc ngủ, uống vào sẽ làm cho người ta rất buồn ngủ, nhưng mà cô lại nói cô không ngủ được, nếu không phải tâm sự quá nặng nề, làm sao lại như vậy?

“Theo anh về nhà.” Diệp Lương Nhất đẩy Chu Tề ra, trực tiếp đi đến trước mặt Trần An An, trầm giọng nói với cô: “đã trễ thế này còn ở bên ngoài thì ra cái gì!”

Trần An An nghe vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Lương Nhất đột nhiên lui về phía sau, trái tim như muốn ngừng đập.

Ánh mắt cô nhìn hắn, lạnh nhạt mà xa lạ, lạnh lẽo giống như bão tuyết vậy, hờ hững chẳng quan tâm. hắn đứng ở trước mặt cô, nhưng mà lại giống như khí loãng, không hề có cảm giác tồn tại.

Trong mắt cô không có hắn, một chút cũng không.

Lồng ngực Diệp Lương Nhất cực kỳ khó chịu, trong hô hấp dường như cũng mang theo mùi máu tươi, “An An, theo anh về nhà.”

“Em không về.” Trần An An cúi đầu, mười ngón chân cũng gắt gao co lại, “Mấy ngày tới em sẽ đi tìm phòng, năm sau sẽ chuyển đi.”

“Em đang nói cái gì?” Diệp Lương Nhất túm chặt cổ tay Trần An An, định kéo cô ra khỏi cửa, “Trở về! Lập tức! Lập tức!”

Lúc này, trái tim và sự đau đớn của Diệp Lương Nhất cũng như muốn chạy đua, muốn chạy thật nhanh, không cho nỗi đau vượt qua. hắn không biết chính mình đang nói cái gì, làm cái gì, chỉ muốn quên đi nỗi đau xé lòng này.

“Em nói nghiêm túc.” Đôi mắt Trần An An phủ kín một tầng hơi nước, cô không phản kháng động tác thô bạo của hắn, ngoan ngoãn để hắn túm đi, giọng nói không cao nhưng vô cùng kiên định, “đã làm phiền anh nhiều ngày như vậy, ” cô hít một hơi, ánh mắt đỏ ửng, “Bác sĩ Diệp, về sau anh phải tự học nấu cơm, dạ dày anh không tốt, phải ăn cơm đúng giờ, em……”

“Đủ rồi!” Diệp Lương Nhất ngắt lời cô, thanh âm lạnh lẽo như kết một tầng băng, “Em sẽ không đi đâu hết! Em là bạn gái của anh, đương nhiên phải ở nhà của anh! Anh không cho phép em đi!”

“Em không phải là bạn gái của anh.” Trần An An lắc đầu, mũi chua xót, “Em chỉ đóng giả diễn cho mẹ anh xem mà thôi, bây giờ em không làm nữa.” cô cố gắng nhịn xuống nước mắt đang cuộn trào, “Bác sĩ Diệp, anh buông tha em đi.”

Sau này sau này, rất nhiều năm về sau.

Trần An An [ đắc ý dào dạt ]: Khi đó anh có cảm thấy không giữ được em đúng không?

Bác sĩ Diệp: ……

Trần An An [ tiếp tục rèn sắt ]: nói đi, nói đi, lúc ấy có phải cảm thấy hết sức đau lòng không? Cảm thấy không có em một ngày là không chịu nổi, ha ha ha, em……

Bác sĩ Diệp [ ngắt lời ]: Ừ.

Trần An An [ ngây ngốc còn chưa rõ tình trạng ]: Cái gì?

Bác sĩ Diệp [ thực nghiêm túc thực nghiêm túc ]: Không thể không có em.
——————
“Đừng làm loạn nữa.” Đôi mắt Diệp Lương Nhất hơi híp lại, yết hầu nhấp nhô lên xuống, gắt gao túm cánh tay cô không buông, cố chấp không nghe lời của cô, “Đừng loạn nữa, theo anh về nhà.”

“Bác sĩ Diệp, ” Trần An An hít một hơi, trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào, “Em sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài, cám ơn anh trước kia đã quan tâm.”

“An An sẽ không theo cậu trở về.” Ngay lúc này, Chu Tề bỗng nhiên đi tới, mở bàn tay Diệp Lương Nhất ra, kéo Trần An An đến bên cạnh mình, trên mặt tràn ngập ý cười ấm áp, vô cùng thân thiết xoa xoa đầu Trần An An, “Cậu không nên ép cô ấy.”

Ánh mắt Diệp Lương Nhất lạnh đến thấu xương, ghim chặt trên người Chu Tề, hắn đẩy mắt kính, áp chế lửa giận ngập trời trong lòng, chuyển hướng sang Trần An An, “Vì sao không quay về?” hắn dừng một chút, ngữ khí thoáng hòa hoãn, “Nếu là vì anh đột nhiên rời đi trước, anh xin lỗi, bệnh viện quả thật có việc gấp.”

Hắn luôn luôn kiêu ngạo, cũng không cam chịu cúi đầu, mặc dù khi ở Mĩ bị mấy thanh niên con nhà quyền quý gây khó dễ cũng chưa từng khom lưng khuất phục.

Hắn là Diệp Lương Nhất, sinh viên được yêu quý nhất trong lòng các giáo sư, đứa con ưu tú trong lòng Diệp mẫu, lưu học sinh luôn ngẩng cao đầu nhìn lên, hạng mục thực nghiệm của các giáo sư Howard chỉ có một mình hắn là tân sinh viên được tham dự. Bất luận là đi đến đâu cũng đều có vô số ánh mắt hâm mộ và ca ngợi nhìn hắn.

không cần xin lỗi, cũng không cần lấy lòng phụ nữ, hắn chỉ cần một ánh mắt, một cái ám chỉ, thì sẽ có hàng loạt phụ nữ tự động đưa tới cửa.

Nhưng mà bây giờ, hắn lại dẹp bỏ hoàn toàn con người kiêu ngạo kia, giống như tất cả đàn ông trên thế giới này, đối với người trong lòng mình ăn nói nhẹ nhàng khẩn cầu, hy vọng cô ấy có thể thu hồi quyết định.

Trần An An rũ mắt xuống, lông mi dài rậm chặn lại tầm mắt của hắn nhìn vào mắt cô. thì ra là như vậy, bệnh viện anh có việc gấp. Bệnh nhân mới là quan trọng nhất, cô biết, nhưng vì sao không nói cho cô?

Cô có thể không để ý sau lần đầu tiên của bọn họ anh để cô lại một mình, lấy việc của bệnh viện làm trọng, nhưng ít nhất thái độ đối với cô quan tâm một chút, nói cho cô biết anh đi đâu, khi cô không cẩn thận xông vào văn phòng anh, chỉ cần nhẹ nhàng một chút, đừng lớn tiếng quát cô như vậy.

Cô cũng là được ba che chở mà lớn lên, cũng cần người ta thương yêu, cho nên lúc anh lớn tiếng với cô, cô cũng sẽ đau lòng.

“Thực xin lỗi, bác sĩ Diệp, ” Trần An An lắc lắc đầu, “không phải anh sai, chỉ là, chỉ là em không muốn làm phiền anh nữa.”

Giọng nói của cô không lớn, nhưng lại gằn từng tiếng giống như răng nanh dã thú, hung ác xé mở cả người hắn đầy máu thịt, phanh ra trái tim máu chảy đầm đìa.

Diệp Lương Nhất trầm mặc một lúc, bỗng nhiên mở miệng lạnh lùng nói: “Được lắm, nhưng mà ít nhất trước tiên phải về đem đồ của em thu dọn đi.”

Thân mình An An cứng đờ, khẽ gật đầu, “Được, em sẽ về.” Sức lực trong thân thể giống như bị cái gì đó nháy mắt hút hết, cả người mất đi sự chống đỡ, Trần An An cắn răng bước tới sô pha, cầm lấy áo khoác của mình, nhưng tay run run ngay cả khóa cũng không kéo nổi.

Diệp Lương Nhất thấy thế đi qua, nghiêm mặt đẩy tay cô ra, kéo cái khóa lên đến hết mức, bao chặt cổ cô lại, rồi chụp cái mũ lông thỏ vào đầu cô, rốt cục đem cô che kín mít, lúc này mới nắm chặt lấy tay cô kéo ra ngoài.

“An An, không phải em đồng ý ở chỗ anh trong vài ngày sao?” Chu Tề ngăn trước mặt Diệp Lương Nhất, không cho hắn đi, trên mặt tuy rằng còn mang theo ý cười nhưng ánh mắt đã trầm xuống rồi.

“Thực xin lỗi, Chu Tề.” Trần An An cắn môi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em đến chỗ bác sĩ Diệp dọn dẹp một chút, về sau, về sau nếu có cơ hội em lại đến.”

Chu Tề bình tĩnh nhìn cô, khóe miệng cười nhẹ, thanh âm không lớn nhưng lại tỏ ra một chút tủi thân, “Nhưng rõ ràng chúng ta đâu có nói thế.”

“Chu Tề, đủ rồi.” Sắc mặt Diệp Lương Nhất khó coi nhìn lướt qua Trần An An đang khó xử, trầm giọng nói: “một vừa hai phải thôi.”

Chu Tề mở miệng đang định nói cái gì, chuông di động Trần An An bỗng nhiên vang lên, vừa đúng lúc phá vỡ sự giằng co của bọn họ.

Cô lấy điện thoại ra, là số lạ, nhíu mày nhưng vẫn nghe, “Xin chào?”

“An An à, là thím ba này, ba con nhập viện rồi!”

Đầu Trần An An ông một tiếng, trước mắt tối sầm, môi run run, nói chuyện cũng không lưu loát, “Ba, ba con làm sao vậy?”

“Ai, con đừng vội, cũng không có chuyện gì. Chỉ là lúc cùng chúng ta chiên thịt viên bỗng nhiên bị phỏng dầu, té xỉu. Ba con lại ngang bướng không cho chúng ta nói cho con biết, còn muốn bảo con tết âm lịch không phải về, sao lại thế được! An An, nghe thím ba, đừng để ý đến ba con, tết âm lịch cứ về nha! Thím và chú ba con buổi chiều từ bệnh viện về suy nghĩ mãi, vẫn cảm thấy nên nói cho con một tiếng.”

Trần An An biết thân thể ba cô không xảy ra vấn đề gì, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng là vẫn không nhịn được lo lắng, “Thím ba, ba con ở bệnh viện nào, phòng số bao nhiêu?”

“Ở ngay bệnh viện quê mình thôi, làm gì có phòng riêng! Nhưng mà không phải con định về đấy chứ?”

Trần An An dạ một tiếng, nói: “Thím ba, cám ơn thím đã nói cho con biết, con sẽ về ngay.” nói xong liền ngắt điện thoại, đang định chạy ra ngoài cửa.

Bị phỏng dầu sôi chứ không phải là phỏng nước nóng, nhất định là rất nghiêm trọng ba cô mới phải đi bệnh viện, cô phải lập tức trở về xem sao!

Ai ngờ vừa quay người đi đã bị Diệp Lương Nhất kéo lại, Trần An An vừa định giật tay hắn ra, chợt nghe thấy hắn nói: “Anh đưa em đi, đã trễ thế này không có xe.”

Trần An An vốn không muốn để hắn đưa đi, nhưng cũng biết chỗ này khá vắng vẻ, lúc này không chắc là có xe, đành phải gật đầu.

Chu Tề thấy thế, vội vàng mặc áo khoác vào, “Tôi cũng đi.”

Diệp Lương Nhất liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng bỏ lại một câu, “Tùy cậu.” Liền nhanh chân đuổi theo Trần An An đang vội vàng chạy xuống.

Bệnh viện quê Trần An An quả thật vô cùng đơn sơ, nói là bệnh viện, thật ra cũng không khác phòng khám là mấy, bên trong phòng bệnh chỉ có mười mấy cái giường, mặc kệ dạng bệnh nhân gì đều xếp cùng một chỗ, đủ loại tiếng rên đau đớn không dứt bên tai.

Trần An An đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền thấy ba cô đang nằm trên một cái giường phía trong, đang ngủ say. Thấy sắc mặt ba cô như thường, lúc này mới thoáng yên tâm, nhẹ nhàng bước chân qua.

Chỗ chân ba Trần bị phỏng được băng bó chặt kín, căn bản nhìn không ra tình trạng vết thương, Diệp Lương Nhất quan sát ông một hồi, không tự giác nhíu nhíu mày, nói một tiếng với Trần An An rồi đi tìm bác sĩ của bệnh viện, chính bởi vì hắn là bác sĩ cho nên đối với vấn đề người bệnh đặc biệt nhạy cảm. hắn cảm thấy ba Trần An An có gì đó không bình thường, cả người quá mức gầy yếu, quan trọng nhất là, vì sao lại vô duyên vô cớ ngất xỉu?

Diệp Lương Nhất dạo qua một vòng bệnh viện, chỉ thấy có ba bốn bác sĩ, đều mặc áo blu trắng ngồi trên ghế nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn phát ra những tràng cười chói tai.

“Bệnh nhân bị phỏng kia là ai phụ trách? Tôi muốn hỏi thăm tình hình một chút.” Giọng nói Diệp Lương Nhất trong trẻo nhưng lạnh lùng cắt ngang đám bác sĩ đang cười đùa.

Có lẽ là từ trước đến nay chưa thấy qua người nhà bệnh nhân nào như Diệp Lương Nhất, mấy bác sĩ nhìn nhau một hồi, sau đó mới có một người đàn ông trung niên uể oải hướng Diệp Lương Nhất hất hất cằm, “Là tôi, anh muốn hỏi cái gì, nói nhanh lên, tôi còn đang vội đây!”

Mặt mày Diệp Lương Nhất lạnh như băng, ánh mắt thâm trầm giống như đại dương, từ trước đến nay hắn làm việc vô cùng nghiêm túc, khó chấp nhận nhất chính là những người đang làm việc mà lơ là vô trách nhiệm như vậy, hơn nữa những người này lại là bác sĩ, chỉ không cẩn thận một chút thì trả giá chính là một thậm chí mấy mạng người.

Nhưng hắn vẫn nhịn xuống tức giận trong lòng, nơi này là bệnh viện quê, không phải bệnh viện trung tâm, hắn không ngây thơ đến mức sẽ tiến lên ân cần dạy bảo họ một phen, khiến những người này từ nay về sau sẽ thay đổi hoàn toàn.

“Ông ấy làm kiểm tra thế nào, tất cả các chỉ tiêu có phải đều bình thường không?”

“Cậu bị bệnh à?” Bác sĩ trung niên kia chĩa ánh mắt như là đang nhìn quái vật về phía Diệp Lương Nhất, “đã nói là bị phỏng thì còn muốn kiểm tra gì nữa?” nói xong, ông ta cũng không thèm để ý tới Diệp Lương Nhất nữa, trực tiếp quay đầu lại tiếp tục gia nhập vào hội bác sĩ tán chuyện với nhau.

Diệp Lương Nhất hít một hơi thật sâu, tận lực làm cho mình bình tĩnh trở lại. Cái gì cũng không nói, hắn phải nói cho cô ngốc kia, ba cô phải lập tức chuyển viện, hắn sẽ tự mình làm kiểm tra cho ông!

Ba Trần nhập viên buổi chiều, buổi tối liền mua một hộp cơm năm đồng gắng mà ăn, nhưng mà chỉ được một nửa, còn lại ném vào thùng rác đầu giường, tản ra đầy mùi dầu mỡ.

Trần An An thấy thế liền ngồi xổm xuống đưa tay cầm lấy túi plastic trong thùng rác định đem ra ngoài vứt. Ai ngờ tiếng plastic soạt soạt lại làm ba cô thức giấc.

Ba Trần luôn ngủ không sâu, nhất là trong phòng bệnh này còn có đủ mọi tiếng bệnh nhân kêu rên, ông càng không thể ngủ say. Ai ngờ, ông vừa mở mắt đã thấy con gái mình đang ngồi xổm ở đầu giường.

“An An?” Ba Trần không dám tin kêu một tiếng, gần như nghĩ mình nằm mơ.

“Ba, ba tỉnh?” Trần An An vui mừng nhảy dựng lên, vội vàng đi đến trước mắt ba cô, “Ba, sao lại không cẩn thận như vậy, sao lại để bị phỏng, có đau không?” nói xong, cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, sẵng giọng đối với ba cô: “Còn nữa, sao buổi tối lại ăn cơm như vậy, dạ dày ba khó chịu à?”

Ba Trần nghe con gái nhà mình liên tục lải nhải một tràng dài, cả đám vấn đề cứ theo cái miệng nhỏ nhắn kia mà tuôn ra, liền dứt khoát không trả lời cái nào, ông ủ rũ, ánh mắt quét quét, vừa lúc nhìn thấy Chu Tề bên cạnh đang mỉm cười, ba Trần chuyển hướng sang Trần An An, “Trông khá nhanh nhẹn đấy.”

Trần An An ngốc nghếch chưa hiểu rõ, “Ba, ba nói gì?”

“Đối tượng của con.” Ba Trần đẩy con gái đang bám dính ở ngực mình ra, tỉ mỉ cao thấp đánh giá Chu Tề một phen, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, “Tiểu tử này không tệ.”

Diệp Lương Nhất vừa mới đẩy cửa vào, chợt nghe thấy những lời này của ba Trần, lập tức hiểu được, ba Trần tưởng Chu Tề là bạn trai Trần An An, hắn đẩy kính mắt, bước vài bước đi đến trước mặt ba Trần, lạnh lùng nói: “Bạn trai cô ấy là con.”

Ba Trần sửng sốt, lập tức nhìn Trần An An, bộ dáng kia giống như đang hỏi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Trần An An cắn môi, cô đã nói rõ ràng với Diệp Lương Nhất, cô không muốn tiếp tục giả làm bạn gái anh, nhưng mà mấy hôm trước cô còn cùng ba nói qua, tết âm lịch sẽ dẫn bạn trai về nhà. Vậy rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ?

Diệp Lương Nhất thấy bộ dáng này của cô, làm sao không biết cô đang suy nghĩ cái gì, sao có thể cho cô cơ hội phủ nhận, vội vàng tiến lên một bước kéo tay Trần An An, ở góc độ ba Trần không nhìn thấy ra sức nắm chặt để cảnh báo. Lúc này mới nhìn về ba Trần nói: “Ba, con là bạn trai An An, Diệp Lương Nhất.”

Ba Trần bị hắn kêu một tiếng “ba”, nửa ngày cũng chưa hồi lại tinh thần, lúc phản ứng kịp lập tức lớn tiếng nói: “Ai là ba cậu, đừng nhận bừa!”

Diệp Lương Nhất cũng không để ý, lấy điện thoại ra xem thời gian, nói: “An An, em thu dọn đồ đạc cho ba một chút, lập tức chuyển viện.”

Lúc Trần An An nghe ba cô ở bệnh viện quê liền nghĩ như vậy, tức thì cảm kích nhìn thoáng qua Diệp Lương Nhất, nhanh chóng thu xếp đồ dùng này nọ trên giường ba cô rồi đỡ ông đứng lên.

Ai ngờ ba Trần phớt lờ, ông trừng mắt làm thế nào cũng không chịu đứng lên, quay sang Diệp Lương Nhất quát: “Cậu nghĩ tôi tàn tật chắc? Bị một chút bệnh mà phải chuyển viện? Chẳng lẽ ngay cả nơi này cũng không chữa được!” Bàn tay to dài đầy vết chai của ba Trần vỗ một phát thật mạnh lên giường, lửa đạn nhất thời lại chuyển sang Trần An An, “Còn chưa gả đi đâu, tay đã vươn ra ngoài rồi! Tiểu tử này cho con uống thuốc mê gì rồi! Ba nói cho con biết, cậu ta còn không bằng tiểu tử kia, ” Ông chỉ chỉ Chu Tề nói: “thật không thuận mắt!”

Sắc mặt Diệp Lương Nhất nhất thời cứng đờ, kỳ thật từ lúc vào cửa trái tim hắn đã bồn chồn. Tuy rằng cô ngốc kia cùng hắn giận dỗi, đây cũng không phải chính thức gặp mặt người lớn, nhưng mà hắn vẫn khẩn trương. May mắn mặt hắn luôn luôn lạnh như băng nên lúc này không thể hiện ra ngoài chút nào.

Nhưng lời nói của ba Trần lại làm cho hắn cảm thấy có nguy cơ thật lớn, trong đầu Diệp Lương Nhất nhất thời cũng chỉ còn lại một suy nghĩ: Ba Trần không thích hắn! Thích Chu Tề!

So với việc Diệp Lương Nhất lo lắng không yên, Chu Tề lúc này thực sự vui vẻ ra mặt, hắn đi lên trước vỗ vỗ bả vai Diệp Lương Nhất, “Lương Nhất, nghe lời người lớn đi.”

Diệp Lương Nhất liếc mắt nhìn hắn một cái, nói khẽ vào tai hắn một câu đừng làm loạn, liền ngẩng đầu đón nhận ánh mắt ba Trần, “Mẹ con nghe nói ba nằm viện, cũng rất lo lắng, trước khi đi bà còn dặn con, nhất định phải mời ba trước năm mới đến thành phố A một lần, để nói chuyện của con và An An.”

Diệp Lương Nhất mặt không đổi sắc nói dối, “Vừa lúc nhân cơ hội này đưa ba tới thành phố A.”

Nghe thấy hắn nói như vậy, ba Trần cũng có chút dao động. Dù sao đây cũng là con gái cưng của mình, lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, tất nhiên phải đi gặp cha mẹ bên nhà trai, xem gia cảnh cậu ta thế nào, rồi đánh giá xem hai đứa rốt cuộc có hợp nhau hay không.

Nhưng mà tiểu tử này sao không nói trước, cái gì mà chuyển viện, cứ nói thẳng mời mình đi thành phố A không phải là được sao!

Trần An An thấy sắc mặt ba cô buông lỏng, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, giúp ông ngồi dậy, đi giày vào, “Ba, Diệp Lương Nhất là bác sĩ, để anh ấy kiểm tra chân cho ba.”

Từ điện thoại ba Trần đã sớm biết nghề nghiệp của Diệp Lương Nhất nên cũng không kinh ngạc, chỉ khẽ gật đầu, nhưng kiên quyết nói: “Có thể đến thành phố A, nhưng ba không đi bệnh viện kiểm tra.”

“Ba!” Trần An An giậm chân, còn muốn nhõng nhẽo thuyết phục, đã bị Diệp Lương Nhất cắt ngang, “Ba đã bị phỏng cấp độ ba, nếu điều trị chậm trễ, hoặc là điều trị không đúng cách, rất có thể sẽ bị hoại tử chân.” nói tới đây, hắn dừng dừng, đẩy gọng kính trên mũi, “Đến lúc đó khả năng sẽ phải cắt, ba.”

Trần An An vừa nghe hắn nói phải cắt, lập tức bị dọa, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống ôm chặt lấy ba Trần giống như bánh chưng, ba Trần thấy thế, bực bội phất phất tay, “đi thì đi! Trần An An, con lau sạch nước mắt cho ba! Khóc cái gì, ba còn chưa chết đâu!”

Ba Trần rốt cuộc đồng ý phối hợp, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Diệp Lương Nhất đỡ ba Trần vào xe, để Chu Tề lái xe thẳng đến bệnh viện trung tâm. Lúc này Chu Tề lại rất im lặng, cái gì cũng không nói, cẩn thận lái xe, để Diệp Lương Nhất ở phía sau hỏi thăm bệnh tình ba Trần.

Lúc bọn họ đến bệnh viện trung tâm đã gần nửa đêm, ba Trần rốt cuộc là già rồi, không thể thức đêm, ngồi trên xe cũng đã mệt mỏi. Diệp Lương Nhất thấy thế, vừa đến bệnh viện liền sắp xếp cho ông một phòng riêng, tự mình xử lý vết phỏng của ba Trần một lần, lấy máu, chụp CT toàn thân xong rồi để ông đi ngủ.

Diệp Lương Nhất cũng muốn Trần An An đi ngủ, nhưng thấy Trần An An lo lắng cho ba cô, nhất định phải đợi cho được kết quả kiểm tra, Diệp Lương Nhất bất đắc dĩ, đành đưa chìa khóa văn phòng mình cho cô, bảo cô vào trong đó ngồi, mình thì lại tiếp tục bận rộn đi tới phòng xét nghiệm máu.

Trần An An ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn vội vã rời đi, cúi đầu nhìn di động, đã hơn mười hai giờ đêm, hắn lại không hề oán hận một câu giúp ba cô làm kiểm tra.

Trong lòng bỗng nhiên vô cùng ấm áp vui vẻ, gần như quên đi những lời nói lạnh nhạt vô tình của hắn khi đó.

Bác sĩ Diệp thật là người tốt, Trần An An yên lòng cúi đầu, đôi mắt to long lanh nước mắt, không biết là cảm động hay là nghĩ tới điều gì khác.

Kết quả kiểm tra rất lâu mới có, một mình Trần An An ngồi ở văn phòng Diệp Lương Nhất cứ lo lắng không yên, thỉnh thoảng lại bật di động xem thời gian, đáng tiếc Diệp Lương Nhất vẫn chưa trở về.

Ở nhà Chu Tề đã uống chút thuốc, lúc này cô chỉ có một mình, tác dụng của thuốc lại đột nhiên phát huy, Trần An An mê man dựa người vào trên ghế lớn, dặn lòng không thể ngủ, phải đợi Diệp Lương Nhất về, lại không ngăn được cơn buồn ngủ cứ ập tới, chỉ chốc lát liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Diệp Lương Nhất cố gắng làm nhanh nhưng cũng phải đến hai giờ mới kéo tấm thân mệt mỏi về văn phòng, sắc mặt hắn cũng không tốt, đáy mắt đầy tơ máu, một phần là vì thời gian dài mệt nhọc mà không được nghỉ ngơi, mà phần khác là bởi vì kết quả kiểm tra của ba Trần.

“An An, tỉnh tỉnh.” Diệp Lương Nhất khẽ lay Trần An An, đánh thức cô đang ngủ mơ.

Trần An An dụi dụi mắt, nhìn thấy Diệp Lương Nhất, lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, “Kết quả kiểm tra của ba em thế nào? Có vấn đề gì không?”

Diệp Lương Nhất buông phim chụp X­quang và giấy tờ trong tay, kéo Trần An An vào trong lòng, nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy của cô, trong lòng đau xót, “An An, dạ dày ba em có khối u.”

Khuôn mặt Trần An An nháy mắt trắng bệch không một chút huyết sắc, Diệp Lương Nhất có thể cảm giác rất rõ ràng, cả người cô đang phát run. hắn thở dài, ôm chặt lấy thân thể mềm nhũn gần như không chống đỡ được của cô, cuối cùng nuốt xuống mấy chữ còn lại, “Rất có thể là…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN