Cô Ngốc, Cởi Áo Ra - Chương 49 + 50 + 51 + 52
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Cô Ngốc, Cởi Áo Ra


Chương 49 + 50 + 51 + 52


Sau khi mổ hai tuần ba Trần được cắt chỉ, ông chỉ nghĩ vậy là mình đã khỏe rồi, mặt cũng không cau có nữa, ngay cả cắt chỉ đau đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh nhưng lúc ra khỏi phòng xử lý còn đặc biệt cười với Trần An An một cái.

Trần An An nhìn mà lòng đau xót không thôi, vừa cầm khăn tay lau mồ hôi cho ba cô, vừa cân nhắc nên làm thế nào nói cho ông chuyện nửa tháng sau phải trị liệu bằng hoá chất.

Ba Trần là kiểu người không chịu ngồi yên, ở bệnh viện gần một tháng, trong lòng ông cảm thấy vô cùng bức bối, ông nhớ mấy con gà mái ngoan ngoãn, nhớ việc nhà nông đầu xuân, còn nhớ gian nhà ngói bốn gian nữa, cắt chỉ xong, ông tùy ý để Diệp Lương Nhất và Trần An An đỡ, vui vẻ lên xe Diệp Lương Nhất, trong lòng thì tính toán làm sao để con gái thả cho ông đi.

Nhà Diệp Lương Nhất chỉ có hai phòng ngủ, ba Trần đến đây thì nhất định phải ở một phòng riêng, nói như vậy Diệp Lương Nhất và Trần An An chắc chắn sẽ cùng nhau ngủ. Diệp Lương Nhất ước gì được như vậy, Trần An An lại cảm thấy ở trước mặt ba mình, quang minh chính đại ngủ chung với Diệp Lương Nhất thật vô cùng xấu hổ, lưỡng lự mãi mà chưa đồng ý.

Ba Trần vừa thấy cách bài trí trong nhà là biết con gái mình đã ở đây từ trước rồi, cô An An qua phòng Diệp Lương Nhất ngủ.

Lập trường của Trần An An vốn không kiên định, giờ thấy ba cô như vậy, liền ôm một đống quần áo của mình sang ngủ cùng Diệp Lương Nhất.

Hôm nay ba Trần xuất viện vừa đúng vào ngày Tết nguyên tiêu, Trần An An nấu hai bát bánh trôi nhân vừng đen, vụng trộm trốn ba cô đi vào phòng ngủ cùng Diệp Lương Nhất ăn.

Ba cô bây giờ chỉ miễn cưỡng ăn chút cháo, cô sợ ông nhìn thấy sẽ ghen tị.

Diệp Lương Nhất không thích ăn đồ ngọt, bánh trôi nhân vừng đen lại quá ngọt, cho nên hắn chỉ ăn một viên rồi nhíu mày đẩy bát ra. Trần An An vừa thấy hắn không ăn, đôi mắt to đen bóng lập tức sáng lên, vừa hay cô thích ăn, có thể giúp anh đem bát bánh trôi kia đánh bay!

không ngờ Diệp Lương Nhất liếc mắt một cái liền nhìn thấu động tác nhỏ của cô, hắn cầm áo ngủ vừa đi vào phòng tắm, vừa cảnh cáo cô, “Nhiều nhất chỉ có thể ăn năm.” Để cường điệu số lượng, còn cố ý vươn một bàn tay.

Ánh mắt Trần An An đảo một hồi, nửa miếng bánh trôi còn ở trong miệng, mơ hồ đáp: “Biết rồi, biết rồi, anh mau tắm đi.”

Lời này nghe thế nào cũng như là khiêu khích, nhưng mà từ trong miệng Trần An An thì khẳng định không phải ý này. Diệp Lương Nhất đương nhiên hiểu được, đây là cô đang thúc giục hắn tắm nhanh sau đó đi sang nói với ba cô chuyện hóa trị liệu. Nên cũng không dừng lại nữa, dứt khoát xoay người đi vào phòng tắm.

không ngờ hắn vừa đi, Trần An An xem như không có người quản thúc nữa, bưng bát lên bắt đầu ăn ngấu nghiến, Diệp Lương Nhất tắm rất mau, cô phải tranh thủ ăn hết trước khi anh quay lại mới được!

Trong lòng Trần An An dương dương tự đắc, đến lúc đó đồ ăn đều đã trong bụng, Diệp Lương Nhất có thể làm gì được? Anh ấy cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội là thích quản cô, Trần An An nuốt xuống một miếng bánh trôi, bỗng nhiên nhớ đến Chu Tề.

Chu Tề thật là tốt, còn mang đến cho cô điểm tâm, nhưng mà dạo này anh ấy lại không tìm đến cô. Trần An An buông bát, có chút phiền muộn. Lần trước trong lúc vô tình cô nhắc qua việc này với Diệp Lương Nhất, Diệp Lương Nhất nghe xong liền thay đổi sắc mặt, nói Chu Tề ở phòng khám tâm lý có chuyện, cô không được quấy rầy người ta.

Trong số vài người bạn, chỉ có cô là không có việc gì làm, còn phải để người khác nuôi. Trần An An thở dài, mấy ngày hôm trước Lý Duyệt Nhiên gọi điện thoại cho cô, nói cô ấy vừa được thăng chức, có thể tự mình phụ trách một hạng mục, Trần An An tự đáy lòng mừng thay cho bạn.

Đồng thời trong lòng cũng hơi lo lắng, cô cứ ăn không ngồi rồi như vậy, sau này có thể biến thành sâu gạo hay không?

Lúc Diệp Lương Nhất đi ra thì thấy Trần An An đang ôm gối, lông mày xinh xắn cũng nhăn lại một chỗ, bát trên bàn còn hơn phân nửa bánh trôi, xem ra là có tâm sự gì rồi.

Hắn tưởng rằng cô suy nghĩ chuyện nói với ba trị liệu bằng hoá chất, liền đi qua ngồi cạnh cô, đem khăn mặt đặt vào tay cô, ý bảo cô lau tóc cho hắn, thẳng đến khi cảm nhận được động tác nhẹ nhàng trên đầu, lúc này mới với lấy kính ở đầu giường đeo lên, thản nhiên nói: “Đừng lo, anh nói với ba em rồi.”

Trần An An ngừng lại, trong lòng lập tức khẩn trương, “Anh nói như thế nào?” cô căn bản không dám nói cho ông biết về bệnh tình, lo lắng tâm trạng ông không tốt, bất lợi cho trị liệu là đầu tiên, nhưng càng sợ khi ông biết mình bị ung thư, sẽ lập tức thu dọn đồ đạc về nhà.

“Ba em không biết trị bệnh bằng hoá chất là cái gì, yên tâm đi.” Diệp Lương Nhất đẩy lại mắt kính bị cô chạm lệch, “Anh chỉ nói với ông phải điều trị bằng thuốc, sẽ hơi đau một chút. Đến lúc đó sẽ sắp xếp cho ông một phòng bệnh, đồng thời ngăn cách với các bệnh nhân trị liệu bằng hóa chất khác, sẽ không có vấn đề gì.”

Ba Trần không biết trị bệnh bằng hoá chất, điều này làm cho Diệp Lương Nhất thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc hắn cũng nhìn ra, tính tình ngang bướng của Trần An An là từ ba Trần, hiện tại chỉ có thể đi từng bước giấu từng bước.

Tổng cộng ba Trần phải làm bốn đợt trị liệu, mỗi lần cách nhau ba tuần, đợi cho ông chữa trị xong rồi, vừa đúng lúc cơ thể khỏe mạnh để tham gia hôn lễ của hắn và Trần An An.

Mẹ mình đã định ra ngày kết hôn rồi, ngày ba tháng năm, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của ba Trần, đương nhiên, cũng phù hợp yêu cầu của hắn.

Nhưng mà hắn còn chưa nói cho Trần An An, dù sao còn bốn tháng, tìm cơ hội thích hợp rồi nói cũng không muộn.

Trần An An nghe vậy mới buông lỏng tâm tình, cúi đầu chuyên tâm lau tóc cho Diệp Lương Nhất, cũng quên chuyện sâu gạo đi.

Tối mười sáu tháng giêng tại công viên thành phố có tổ chức hội hoa đăng, hội hoa đăng của thành phố A là hoạt động truyền thống, hàng năm đều có. Tuy vậy Diệp Lương Nhất cũng chưa một lần đi tới đó, hắn chẳng hề thích những nơi đông người, nhưng mà nói không chừng Trần An An sẽ thích?

Hắn dùng tay chống cằm, ngồi ở trong văn phòng ngẫm nghĩ.

Ngày mười sáu, sau khi người một nhà ăn xong cơm tối, Diệp Lương Nhất liền nói chuyện đi xem hội hoa đăng với Trần An An, đầu tiên hai mắt Trần An An sáng lên, nhưng ngay lập tức nghĩ đến cần phải ở nhà chăm sóc ba cô, đang định cự tuyệt, chợt nghe thấy tiếng mở cửa chống trộm.

Cô quay đầu lại nhìn, dĩ nhiên là Diệp phu nhân.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Thấy mẹ mình đột nhiên tới chơi, Diệp Lương Nhất cũng có phần kinh ngạc.

“Đêm nay không phải có hội hoa đăng sao, ” Diệp phu nhân cởi áo khoác, vô cùng quen thuộc tự nhiên đến sô pha ngồi, nói với Diệp Lương Nhất: “Con đưa An An đi chơi đi.”

“Bác, con không đi, con còn phải……” Trần An An liếc mắt nhìn ba cô một cái, vội vàng lắc đầu từ chối, kết quả một câu còn chưa nói xong đã bị Diệp phu nhân cắt ngang.

“Lo cho ba con đúng không, không có việc gì, ” Diệp phu nhân vỗ vỗ ngực, ở trước mặt Trần An An cam đoan, “Có bác ở đây, các con cứ đi chơi, hơn nữa bác còn có việc cần nói với ba con.” nói xong, cô xem liếc mắt một cái ba Trần, hướng hắn chớp mắt vài cái.

Ba Trần sửng sốt một chút, rồi liền phản ứng kịp gật đầu nói: “Hai đứa ra ngoài chơi, chúng ta có việc phải trao đổi.”

Nếu ba cô đã nói như vậy, Trần An An cũng không do dự nữa, mặc áo lông vào rồi đi ra ngoài, bị Diệp phu nhân ở đằng sau đuổi theo đưa mũ và khăn quàng cổ, nói là bên ngoài rất lạnh, như vậy sẽ bị cảm cúm.

Mấy ngày hôm trước thành phố A có một trận tuyết lớn, lúc này nhiều nơi còn có tuyết đọng chưa dọn hết, giẫm lên có cảm giác rất hay hay, Trần An An vốn thích đạp tuyết, lúc này mặc đủ đồ ấm với đi giày nên không lo ngại gì, giẫm lên thoăn thoắt cực kỳ vui vẻ.

Cô thích chơi, Diệp Lương Nhất cũng không gò bó cô, tùy ý cô chạy đến đến đâu cũng được, chẳng qua cái tay nắm tay cô kia thì vẫn không chịu buông ra.

Công viên có hội hoa đăng cách nhà bọn họ không xa, bởi vậy Diệp Lương Nhất không lái xe, đi bộ chỉ hơn mười phút là tới, hội hoa đăng người đông nghìn nghịt, lái xe sẽ vô cùng phiền toái.

Đây là lần đầu tiên Trần An An đến hội hoa đăng, kỳ thật từ trước Lý Duyệt Nhiên đã rủ cô đi vài lần, nhưng mà khi đó Đường Niên cũng tới, Trần An An không muốn làm bóng đèn nên không đi bao giờ.

“Cái này đẹp quá!” Trần An An mở to mắt nhìn một cây đèn lồng cao lớn, kinh ngạc liên tục, vội vàng lấy khuỷu tay huých Diệp Lương Nhất, “Mau lên, di động của anh đâu, lấy ra chụp!”

Hội hoa đăng tấp nập bao nhiêu người, căn bản không tìm được góc độ tốt để chụp, cho dù tìm được rồi, giây theo cũng sẽ bị người ta chen chúc đẩy đi, Diệp Lương Nhất nắm chặt tay Trần An An, đối với lời của cô mắt điếc tai ngơ, chỉ lôi kéo cô tiếp tục đi về phía trước.

Trần An An tức giận giậm chân bình bịch, ở bên tai Diệp Lương Nhất không ngừng lải nhải, may mắn phía trước có đèn lồng con thỏ đúng sở thích của cô, lúc này mới dời đi lực chú ý.

Càng đi lên, đèn càng xinh đẹp, đặc biệt trong hồ còn đậu một chiếc thuyền rồng siêu lớn, đầu rồng hướng về phía đông, khí thế hào hùng, vô cùng cao quý.

Trần An An nhìn mà choáng váng, kích động lôi kéo Diệp Lương Nhất đi khắp mọi chỗ, dần dần liền tách khỏi đám đông.

“không đi nữa, đứng ở chỗ này đợi.” Diệp Lương Nhất nhìn lướt qua bốn phía, bọn họ đi tới một góc chết, người cũng không nhiều, bên kia là một con đường nhộn nhịp, có một quầy bán khoai lang nướng, cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi thơm. cô ngốc kia chạy lâu như vậy chắc cũng đói bụng rồi, đi mua vài củ khoai nướng để lót dạ cũng tốt.

Trần An An không biết Diệp Lương Nhất muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu. Đợi đến khi cô thấy Diệp Lương Nhất mang theo một túi khoai lang nướng trở về, ánh mắt nhất thời sáng rực.

Cũng không ngại nóng, bóc vỏ thổi thổi rồi cắn ngay một miếng. Mùi khoai thơm lừng phút chốc tràn đầy đầy trong miệng, ăn ngon cực kỳ.

Diệp Lương Nhất không thích mấy thứ này, bởi vậy chỉ đứng một bên nhìn cô ăn, Trần An An thấy hắn không động thủ, đem miếng khoai nuốt xuống rồi hỏi, “Anh có muốn ăn không?”

“Muốn.” Diệp Lương Nhất há mồm hộc ra một chữ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần An An, cúi đầu xuống miếng khoai của cô cắn một miếng.

Trần An An chớp chớp mắt, rồi lại cúi đầu bình tĩnh ăn tiếp, động một tí là bị hôn, bị tập kích gì gì đó, hiện tại mức độ ấy đã không đủ để làm cho cô đỏ mặt.

Trần An An ăn liền lúc hết hai củ khoai lang, hội đèn lồng cũng đã gần tàn, hai người liền chuẩn bị về nhà, mà trong lòng Diệp Lương Nhất đang tính toán đem ngày kết hôn của bọn họ nói cho Trần An An biết, nhưng không biết cô sẽ phản ứng như thế nào……

“Mấy ngày hôm trước mẹ đã nói với anh, kết hôn ngày……” Lời nói của Diệp Lương Nhất đột nhiên bị ánh đèn xe chói mắt phía trước cắt ngang, hắn nhíu mày kéo Trần An An vào ven đường, quay đầu vừa định tiếp tục nói, nhưng một khắc kia nhìn Trần An An, nhất thời liền sửng sờ tại chỗ.

Kết hôn? thật quá nhanh rồi, mặt Trần An An thoắt cái đỏ bừng, vừa bối rối thẹn thùng đồng thời trong lòng cũng dâng lên sự chờ mong.

Cô đang chờ câu trả lời, nhưng mà Diệp Lương Nhất lại chậm chạp không nói ra, làm cô sốt ruột giống như cái gì vậy, do dự vài giây rồi vẫn hỏi ra, “Ngày, ngày bao nhiêu?”

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy Diệp Lương Nhất phì một tiếng, cười đến nỗi kính mắt cũng rớt xuống mũi.

Trần An An khó hiểu, “Anh làm sao vậy?”

Diệp Lương Nhất chỉnh lại mắt kính nhưng trong mắt vẫn ngập tràn ý cười. cô ngốc vừa ăn khoai lang nướng, trên tay còn đen thui, thế nhưng lại lau lên mặt, kết quả trên mặt xuất hiện một vết nhọ nổi bần bật, phối hợp với cặp mắt tròn xoe và biểu tình vô tội, giống hệt như con chuột nhỏ chui vào đống tro vậy.

“Mặt của em.” Diệp Lương Nhất nhéo nhéo mặt cô, lại cúi đầu chỉ chỉ ngón tay đen sì, “Quệt lên.”

“A!” Trần An An thét lên một tiếng, xấu hổ đến nỗi thiếu chút nữa không ngẩng đầu dậy nổi, cô thật đần độn, lại dùng tay có nhọ chà mặt!

Trần An An luống cuống tay chân lấy khăn ướt trong túi ra, vừa định xé mở chuẩn bị lau mặt, đã bị Diệp Lương Nhất đoạt lấy.

“Anh giúp em chùi, tự em không nhìn thấy.” nói xong, tay đã xoa lên mặt cô.

Động tác của hắn thật dịu dàng, từng chút lại từng chút, nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, như là đối đãi với báu vật vậy.

Lông mi Trần An An run rẩy, giương mắt vụng trộm nhìn Diệp Lương Nhất, vẻ mặt của hắn chăm chú, trong mắt lộ vẻ dịu dàng, những nét cứng rắn lạnh lùng hoàn toàn dịu xuống, càng có vẻ tuấn tú đẹp trai.

Trái tim không chịu khống chế càng đập càng nhanh, thình thịch thình thịch như là muốn bật ra khỏi lồng ngực, Trần An An nuốt nước miếng, mặt càng lúc càng nóng.

“Ngày ba tháng năm.” Ngay lúc này, Diệp Lương Nhất bỗng nhiên nói ra.

“Cái gì, cái gì?” Đầu óc Trần An An vẫn còn ngẩn ngơ, nhất thời không phản ứng kịp.

“Ngày cưới của chúng ta.” Diệp Lương Nhất buông tay, nhìn bộ dáng cô ngốc nhỏ, trái tinh khẽ động, môi càng cúi xuống thấp, “Ngày ba tháng năm.”

Đêm đông lạnh giá, gió bấc gào thét luồn vào trong cổ, trong lòng Trần An An lại nóng bừng bừng, kết hôn sao, đây là chuyện từ trước đến nay cô không hề nghĩ tới, nhưng mà sau khi gặp người đàn ông trước mặt này, giống như toàn bộ những chuyện cô không dám hi vọng đều biến thành có thể.

Thích hắn, rất thích, thích đến hận không thể mỗi giây mỗi phút nhìn thấy hắn, ôm hắn mới thỏa lòng.

Trái tim Trần An An mềm nhũn, cô hơi hơi ngửa đầu, vừa định hùa theo đón lấy môi hắn, một tiếng chuông bất nhã nháy mắt phá ngang không khí tốt đẹp giữa hai người, cũng đánh tan dũng khí của Trần An An.

Diệp Lương Nhất nhíu mày lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình, bất ngờ lại là Chu Tề. hắn do dự vài giây rồi nhận điện thoại.

“Chuyện gì?”

“Bảy giờ tối mai, bar Ngôi sao, tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu có đến được không?”

Diệp Lương Nhất quay đầu, Trần An An đưa tay bưng mặt, chán đến chết di di mũi chân trên mặt đất vẽ vòng tròn, đơn thuần mà đáng yêu. hắn khẽ cong môi, thản nhiên hộc ra một chữ, “Đến.”
——–
Hai người về đến nhà thì phát hiện cha mẹ hai bên một người ngồi, một người nằm, thoạt nhìn trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Diệp Lương Nhất đẩy mắt kính, đối với tình trạng như vậy vô cùng vừa lòng.

Diệp phu nhân thấy bọn họ đã quay về nên cũng không ở lại lâu, cùng ba Trần nói một tiếng, lại cùng Trần An An hàn huyên vài câu rồi đi về. Ba Trần vừa mới phẫu thuật không lâu, rất dễ mệt mỏi, nếu không phải quan tâm đứa con gái ngốc nhà mình thì cũng chẳng thể kiên trì lâu như vậy. Diệp phu nhân vừa đi, ông liền ngả đầu xuống, chìm vào giấc ngủ.

Trần An An thấy thế cũng không quấy rầy ông, rửa mặt xong liền trèo lên giường. Diệp phu nhân vừa mới nói với cô, hôn lễ không cần nhà cô lo gì cả, nếu có yêu cầu gì thì cứ nói, bà cam đoan sẽ thực hiện, đến lúc đó cô chỉ cần đi chọn áo cưới là được.

Trong lòng Trần An An rất ngượng ngùng, Diệp phu nhân tuy rằng nhìn còn trẻ, trên thực tế còn lớn tuổi hơn so với ba cô, cô làm sao có thể không biết xấu hổ quẳng mọi chuyện để bà lo hết như vậy.

Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là đem ý nghĩ của mình nói cho Diệp Lương Nhất, tuy rằng có thể rất nhiều thứ cô không biết, nhưng bây giờ cô đang nhàn rỗi ở nhà, nếu lúc không có việc gì thì có thể đi giúp Diệp phu nhân một chút.

không ngờ Diệp Lương Nhất lại thẳng thừng cự tuyệt đề nghị của cô, nói mẹ mình có rất nhiều chị em, ai cũng đầy kinh nghiệm, cùng nhau lo liệu sẽ không quá mệt mỏi, huống hồ trong lòng Diệp Lương Nhất hiểu được, với tính cách của mẹ mình, chắc chắc toàn bộ chương trình hôn lễ đều sẽ được bà tự tay sắp xếp, cho dù là Trần An An, phỏng chừng bà cũng sẽ không buông tay cho cô làm.

Mấy năm nay bà không quá trông nom chuyện cửa hiệu thời trang nữa, đối với việc buôn bán cũng không cảm thấy hứng thú, bà đã lờ mờ có ý định bán lại cửa hiệu ở Canada. hắn ít nhiều cũng học qua một chút tâm lý, biết rằng nếu cứ để cho người lớn tuổi ở trong nhà thì cũng không phải là tốt đối với họ, ngược lại sẽ khiến bọn họ nghĩ bản thân mình vô dụng.

Cho nên chuyện đám cưới, hắn đã quyết định từ lâu là để tất cả mọi việc cho mẹ mình làm.

Sau khi nghe Diệp Lương Nhất giải thích thông suốt xong, Trần An An cũng không cố chấp nữa, cô vốn sợ mình tay chân vụng về lại làm cho người ta thêm phiền phức. nói như vậy, cô sẽ ở nhà chăm sóc ba cô được nhiều hơn, còn có thể bớt chút thời gian kiếm việc gì đó làm thêm.

Diệp Lương Nhất không biết Trần An An nghĩ cái gì, nhưng mà hắn biết, phía trước còn có một trận đánh ác liệt đang chờ mình.

Ngày hôm sau, sau khi tan tầm, Diệp Lương Nhất không về nhà ngay mà đi tới quán bar đã hẹn với Chu Tề.

Từ sau khi làm sáng tỏ mọi chuyện, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại, ngay cả dịp năm mới Chu Tề cũng không đến nhà bọn họ chúc tết, làm hại mẹ hắn hỏi mãi.

“Ngồi đi.” Chu Tề ngẩng đầu mỉm cười với Diệp Lương Nhất, đưa tay chỉ vị trí đối diện.

Diệp Lương Nhất gọi một ly Long Island Iced Tea* xong mới ngồi xuống, nhìn khuôn mặt ôn hòa của Chu Tề, ánh mắt khó hiểu, “Muốn nói cái gì?”

(* Một loại cocktail khá mạnh, bao gồm: Gin, Rum trắng, Tequila, Vodka, Triple Se, Coca, …)

“Cậu và An An……” Chu Tề uống một ngụm rượu, lúc này mới mở miệng hỏi. Kết quả là còn chưa nói xong đã bị Diệp Lương Nhất cắt ngang, “Tôi nghĩ cậu hẳn đã nhìn ra.”

“Ngay từ đầu tôi đã nhận ra.” Chu Tề lắc lắc chất lỏng màu lục nhạt trong ly, một câu hai nghĩa.

Đúng lúc này thì rượu của Diệp Lương Nhất được mang tới, hắn cảm ơn người phục vụ, lấy trong ví ra mấy tờ tiền đặt vào khay, rồi quay đầu nhìn Chu Tề, lạnh lùng hộc ra hai chữ, “Gì nữa?”

Hai người làm bạn đã nhiều năm, khi Diệp Lương Nhất nói ra câu này, tuy rằng sắc mặt không hề thay đổi nhưng Chu Tề lại nghe ra một chút không hài lòng trong đó.

Hắn cười cay đắng, “Cậu còn nhớ lần trước chúng ta tới chỗ này, tôi nói tôi có đối tượng muốn kết hôn, ” hắn dừng một chút, buông chén rượu, trong mắt mang theo một chút không cam lòng, “Chính là cô ấy, nhưng mà rõ ràng khi đó cậu không hề có cảm giác gì với cô ấy!”

rõ ràng hắn đã sớm một bước nhận thấy được con người tốt đẹp của cô, nhưng lại trơ mắt nhìn người khác nhanh chân đến trước, cái loại cảm xúc này, chỉ cần nghĩ đến là Chu Tề đã thấy đắng chát như nuốt phải túi mật vậy.

“Người cô ấy thích là tôi.” Diệp Lương Nhất không để ý tới khiêu khích của hắn, chỉ bình tĩnh nói ra vài chữ, nháy mắt đem tất cả mọi câu đã chuẩn bị của Chu Tề nuốt trở về.

“Diệp Lương Nhất! Cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!” Chu Tề cắn răng, mặt nạ ôn hòa nháy mắt biến mất, mắt trừng lên sắc bén dọa người.

“Tôi biết sự việc kia ảnh hưởng rất lớn đối với cậu, ” Diệp Lương Nhất không hề né tránh đối diện với hắn, trong lòng cân nhắc từ ngữ, lúc này mới tiếp tục nói: “Nhưng mà cậu phải hiểu được, bây giờ và khi đó không giống nhau.”

Thân mình Chu Tề cứng ngắc, đáy mắt đỏ sậm, ngay cả hô hấp cũng nặng nề hơn, miệng vết thương máu chảy đầm đìa bị Diệp Lương Nhất không chút lưu tình vạch trần như vậy, đau đến nỗi hắn gần như muốn phát điên, “Cậu thì biết cái gì?! Tôi chỉ là, chỉ là muốn giữ lại người tôi thích thôi!”

Diệp Lương Nhất đưa tay đè lại bả vai của hắn, ánh mắt nhìn hắn chăm chú, “Tôi quả thật không hiểu. Cậu gần như được xem là bác sĩ tâm lý hàng đầu, vì sao ngay cả vấn đề đơn giản như vậy cũng không nhận ra?”

Trong nháy mắt khí kia giống như khí cầu nổ tung, chỉ phút chốc liền tan biến không còn dấu vết, Chu Tề nắm chặt chén rượu trong tay, giọng nói mang theo sự áp chế cực độ, “Với các người thì xem ra rất đơn giản…… Nhưng mà…… Đó là người thương yêu tôi nhất trên đời này……”

“Trừ anh ấy ra, còn có rất nhiều người quan tâm đến cậu, ” Diệp Lương Nhất thở dài, vẻ mặt lạnh lùng hơi dịu lại, người này, là người bạn tốt duy nhất của hắn mười mấy năm qua, ngay cả khi hắn tức giận nhất, hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc bỏ đi tình bạn này.

“Tôi biết cậu thích An An, nhưng nghĩ kỹ một chút, tình cảm chủ yếu trong lòng cậu đối với cô ấy rốt cuộc là gì?” Diệp Lương Nhất lạnh lùng lên tiếng, lại gằn từng chữ cực kỳ rõ ràng, “Cậu có thiện cảm với cô ấy, cho nên muốn biến cô ấy thành người của mình, không cho người khác làm tổn thương cô ấy, có phải như vậy không?”

Chu Tề há miệng thở dốc, một chữ cũng không nói được.

Diệp Lương Nhất uống một ngụm rượu để thông giọng, mùi rượu mạnh đột nhiên chui vào mũi, giống như ngay cả trong máu cũng bị truyền một lượng khí nóng, “Tôi chỉ nói vậy thôi, tự cậu trở về suy nghĩ cẩn thận một chút. Đúng rồi, tôi vẫn chưa nói cho cậu, ”

Chu Tề ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đám cưới của tôi và An An tổ chức vào ngày ba tháng năm.”

Sắc mặt Chu Tề trắng bệch, ngực giống như bị một tảng đá lớn đè lên, khó chịu đến nỗi gần như không thể thở được. không ai có thể làm tốt hơn so với hắn! hắn thích cô, rất thích, chỉ có hắn mới có thể bảo vệ tốt cho cô, không để kẻ xấu làm hại đến cô! Nhưng mà, người cô thích là Diệp Lương Nhất, không phải người khác……

Hắn chỉ cảm thấy trong miệng khô khốc, một hơi đem rượu trong ly uống sạch, nhưng vẫn không thể giảm bớt sự khô kiệt trong người. Ánh mắt liếc sang Diệp Lương Nhất, cậu ta vẫn như cũ là một bộ mặt không chút thay đổi, ngay cả kính mắt cũng không thể che khuất được đôi mắt lạnh nhạt kia.

Quãng thời gian mười mấy năm qua chợt hiện lên trước mắt, loại cảm tình này ngay cả quan hệ huyết thống có khi còn kém xa……

Chu Tề nhắm mắt lại, cắn răng một cái, “Đấu rượu, dám không?”

Diệp Lương Nhất đầu tiên là sửng sốt, rồi ngay lập tức khóe môi cong lên, hướng bồi bàn ở bên vẫy vẫy tay, “Hai chai Vodka.”

Chu Tề mím môi, “Bốn chai!”

Bồi bàn khó xử nhìn Chu Tề, rồi lại nhìn Diệp Lương Nhất, vậy rốt cuộc là hai hay bốn chai đây?

Diệp Lương Nhất khẽ cười, chỉ chỉ Chu Tề, “Nghe cậu ta.”

một ly lại một ly Vodka dốc hết, cổ họng như bị thiêu đốt, nhưng giống như đồng thời cháy hết tất cả đau khổ trong lòng. Tửu lượng Chu Tề không được tốt, hết hai chai đã bị Diệp Lương Nhất đánh gục đổ lên bàn, Diệp Lương Nhất cũng có chút men say, hắn lười biếng tựa người lên ghế dài, ý cười trên khóe miệng vẫn chưa hề tan biến.

Ánh mắt Chu Tề lờ đờ ngẩng đầu liếc Diệp Lương Nhất một cái, rồi lại gục xuống. hắn vốn muốn nói cho cậu ta, hắn không định cùng cậu ta giành giật, tuy rằng hắn vẫn không cam lòng, rất không cam lòng!

“Phù rể, phù rể là của tôi, tôi, tôi muốn nhìn, nhìn An An gả ra ngoài.” hắn say khướt lầm bầm, trong đầu bỗng nhiên hiện lên đôi mắt to tròn long lanh của Trần An An, khóe mắt khẽ ẩm ướt.

“Được.”

Về đến nhà, Diệp Lương Nhất xiêu xiêu vẹo vẹo làm cho Trần An An vô cùng hoảng sợ, hắn nói hắn đi với bạn, không ngờ lại uống nhiều rượu như vậy.

“Anh lại đây ngồi, em đi nấu cho anh bát canh tỉnh rượu.” Trần An An đỡ hắn ngồi lên giường, xoay người định đi vào phòng bếp.

không ngờ vừa nhấc chân đã bị Diệp Lương Nhất từ phía sau ôm lấy, hắn vùi đầu vào hõm cổ cô cọ cọ, hô hấp nóng bỏng, còn mang theo mùi rượu thoang thoảng, khiến cho cổ Trần An An cũng ngứa ngáy.

“Diệp Lương Nhất, anh đừng cọ.” Làm sao mà uống rượu xong lại giống con chó nhỏ thích cọ người thế! Trần An An chớp chớp mắt, vừa định nói cái gì, chỉ nghe cạch một tiếng, kính của Diệp Lương Nhất cứ như vậy rơi xuống sàn.

“Diệp Lương Nhất, kính của anh rơi kìa!” Trần An An khẽ giãy ra khỏi lòng hắn, “Anh buông ra, em đi nhặt kính cho anh!”

“không cần.” Người này sau khi uống rượu càng bá đạo, tay phải linh hoạt luồn vào trong áo Trần An An, sàm sỡ từ thắt lưng của cô chậm rãi hướng lên trên sờ sờ, “Lúc anh không ở nhà em làm cái gì?”

Trần An An run lên, thắt lưng cũng mềm đi, trong mắt ướt át giống như sắp tràn ra nước, “không, không làm gì.”

“nói.” Diệp Lương Nhất ngậm mút vành tai mượt mà tinh tế của cô, tay thì đã đi đến bộ ngực cao tròn mềm mại của cô rồi, thấy cô một lúc lâu không lên tiếng, liền vươn hai ngón tay kẹp lấy đỉnh hồng non nớt, khi nặng khi nhẹ vân vê nhào nặn, “Còn không nghe lời?”

Cảm giác tê dại đột nhiên lan khắp toàn thân, Trần An An há miệng thở hổn hển, đưa tay cách lớp quần áo, không có lực gì đè lại bàn tay đang không ngừng làm loạn trên người cô, ổn định hô hấp lúc này mới nói: “thật, thật sự không có làm gì, em chỉ lên mạng…… Ừm…… Lên mạng tìm việc làm thêm.”

Động tác của Diệp Lương Nhất hơi dừng một chút, “Tìm việc?”

“Vâng.” Trần An An cưỡng chế tiếng rên rỉ đang muốn bật ra khỏi cổ họng, cố gắng cân bằng giọng nói run run của mình, “Em, em không thể để cho anh nuôi mãi được, anh……”

Cô còn chưa nói xong, tay Diệp Lương Nhất đã nhanh chóng rút ra khỏi áo cô, gần như thô bạo lật cô lại đối mặt với hắn.

Giọng nói lạnh như băng, “Vì sao không thể để anh nuôi?”

Ánh mắt hắn lạnh lẽo sâu thẳm, giống như nơi thâm sơn cùng cốc trong rừng rậm, chỉ liếc mắt một cái đã làm cho người ta kinh hồn bạt vía.

Trần An An không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ rũ mắt xuống ấp úng nói: “Của anh là, là của anh, em không thể dùng, phí phẫu thuật của ba em, em sẽ trả lại cho anh.”

“À, phân chia rõ ràng như vậy.” Quanh thân Diệp Lương Nhất tản ra khí lạnh như băng, sắc mặt âm trầm giống như có thể nhỏ nước đến nơi, “Ý của em là, của anh là của anh, của em là của em, hai người chúng ta phải tách ra tính, có phải không?”

Giống như không phải, mà cũng giống…… Đầu óc Trần An An chậm chạp, nhất thời không thể hiểu được thâm ý của hắn, vô tình lại gật gật đầu.

Diệp Lương Nhất cười mỉa mai, đưa tay nắm chặt cằm cô, tức giận đến nỗi hô hấp cũng trở nên dồn dập, “Xem ra anh còn làm chưa đủ, ” Ánh mắt hắn rét lạnh như băng, nhìn chằm chằm Trần An An, “Thế cho nên bây giờ em còn không hiểu.”

Trần An An sợ hãi co rụt bả vai, “Hiểu, hiểu cái gì?”

Khóe miệng hắn khẽ nhếch, nhưng trong mắt lại là một khoảng lạnh lùng, bàn tay nhanh chóng cởi bỏ áo của mình, gằn từng tiếng, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Hiểu được cái gì gọi là trong em có anh, trong anh có em!”

Trần An An hoảng hốt, nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, hắn chính là như vậy, lạnh lùng đến đáng sợ, không! So với trước kia còn đáng sợ hơn.

Cô nuốt nước miếng, đột nhiên lùi lại một chút. Lại không nghĩ rằng, động tác này của cô lại đúng ý của Lương Nhất, thân hình cao lớn nhanh chóng tới gần, trực tiếp đẩy Trần An An ngã lên chiếc giường đằng sau, ngay sau đó cơ thể nặng nề liền đè lên.

—–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trần An An nghiện xem phim hoạt hình, ở sau lưng bác sĩ Diệp vụng trộm mua một bộ đồ miêu nữ, đang lúc mặc thử thì đột nhiên bác sĩ Diệp quay về. cô vội vàng chạy lên giường, dùng chăn quấn lấy cả người.

Bác sĩ Diệp [ nghi hoặc ]: Em đang làm cái gì thế?

Trần An An [ chột dạ ]: không, không có gì, anh mau đi tắm đi!

Bác sĩ Diệp đột nhiên đi tới kéo chăn ra.

Trần An An [ giả ngu ]: Ha ha ha ha, cái này, cái này ở đâu ra vậy? Làm sao, làm sao lại giống cái đuôi thế.

Bác sĩ Diệp [ cởi quần áo trèo lên người Trần An An ]: thật trùng hợp, anh cũng có cái gì đó giống cái đuôi, đến đây, em nhìn xem.
——
Diệp Lương Nhất ở cách cô rất gần, đôi mắt sắc nhọn như chim ưng gắt gao chế trụ gương mặt cô, nóng hừng hực, hơi thở còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt phả trên mặt cô, từ từ làm cho hai gò má nhỏ nhắn xinh xắn biến thành hai trái đào đỏ rực.

Trong lòng Diệp Lương Nhất vô cùng tức giận, thầm nghĩ phải giáo huấn cô một chút, cũng không quản cái gì thương tiếc hay không thương tiếc, liền cúi đầu cắn lên môi cô. Trần An An bị đau kêu một tiếng, lần này hắn không hề lưu tình, môi lại là nơi cực kỳ mềm mại, giây tiếp theo, trong miệng cô đã nếm được mùi sắt nhàn nhạt, chắc là chảy máu rồi.

Tính cách Diệp Lương Nhất tuy rằng lạnh lùng xấu tính nhưng đối xử với Trần An An vẫn luôn dịu dàng, động tác cũng không thô bạo, dù rất nhiều lúc nhân cơ hội ăn hiếp cô nhưng đồng thời cũng sẽ quan tâm đến cảm xúc của cô. Lần này là thật sự bực bội nên mới cắn Trần An An hung ác như vậy, quả thực hận không thể đem cô nuốt vào bụng.

Trong lòng Trần An An hoảng hốt, liền đưa tay đẩy hắn ra, lắc đầu muốn trốn tránh môi hắn, không cho hôn.

Động tác của cô khiến cho lửa giận trong lòng Diệp Lương Nhất càng bùng cháy, bình thường hắn rất bình tĩnh kiềm chế, lúc này bị chất cồn lấn át không còn chút gì, “Em còn tránh anh?” Diệp Lương Nhất lạnh lùng híp mắt, trong đôi mắt phản chiếu vẻ mặt kinh hoàng của cô.

“Em, em không ……” Môi Trần An An đau rát, chỗ bị cắn lại thấm nước bọt nên càng xót, trong lòng vô cùng tủi thân, Trần An An nghiêng đầu, giọng nói cứng ngắc, “Anh đừng đè em.”

“không phải em muốn phân rõ với anh sao?” Diệp Lương Nhất cong môi cười, đưa tay cởi nút áo ngủ của cô, “Anh không Muốn!” âm điệu của hắn cực kỳ lạnh lùng, giống như gió bấc lạnh thấu xương, lại tựa như một lưỡi dao sắc sượt vào lòng Trần An An.

“Anh buông ra!” Trần An An đẩy tay hắn, dùng sức giãy dụa, tuyệt không giống với bộ dáng hiền lành ngoan ngoãn mọi khi, “Của anh vốn chính là của anh, em không thể đụng vào!” Cho dù quan hệ giữa hai người đã thân mật như vậy nhưng Trần An An vẫn cảm thấy để Diệp Lương Nhất trả hộ cô một số tiền lớn như vậy rất không hay, từ nhỏ cô đã không tham lam, là đồ mình mượn thì không phải của mình, cho nên một phần cũng không thể chiếm.

Diệp Lương Nhất tức đến nỗi bật cười, từ trên người cô đứng lên, ánh mắt tăm tối, “À? Nếu em có lòng tự trọng như vậy, khi đó vì sao còn đồng ý đến chỗ này của anh ở nhờ?!”

Hô hấp Trần An An cứng lại, vừa mới từ trên giường ngồi dậy thân mình chợt cứng ngắc.

“không nói?” Lửa giận trong lòng Diệp Lương Nhất càng bùng lên, giống như muốn đốt hết toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn thành tro vậy, dưới tác động của cồn cũng bắt đầu nói năng không suy nghĩ, “Được lắm, bây giờ chúng ta sẽ tính toán rõ ràng! Em thiếu anh bao nhiêu tiền thuê nhà, anh thiếu em bao nhiêu tiền cơm, em không phải cũng chia rõ sao? Đến đây, lấy bút lại đây, chúng ta tính một chút!”

Bọn họ chỉ còn ba tháng nữa sẽ kết hôn, cô lại không hề coi hắn là chồng mình, mọi chuyện đều phải phân chia rành mạch. Chỉ cần suy nghĩ như vậy, trái tim Diệp Lương Nhất chợt phát lạnh, một chút lý trí còn lại nháy mắt biến mất không còn gì.

Tính cách cô vừa ngốc lại ngây thơ, thật sự phân chia cái gì là tình yêu, cái gì là tình bạn sao? Nếu cô thật sự thích hắn thì làm sao có thể có ý nghĩ như vậy?

Từ trước đến nay Diệp Lương Nhất ở trước mặt Trần An An đều vô cùng tự tin, từ khi gặp nhau lần đầu đến thích cô, rồi tới bây giờ, hắn chưa từng có loại cảm giác này. Nhưng mà hiện tại, trong lòng Diệp Lương Nhất bỗng nhiên dâng lên một sự nản lòng và hoảng sợ cực độ. Hai người ở bên nhau lâu như vậy, những gì thân mật trên cơ bản đều là hắn lừa cô mới được! nói cách khác, nếu hắn không lừa cô, như vậy cô căn bản sẽ không ôm hắn, sẽ không hôn hắn, thậm chí…… Căn bản không có khả năng làm bạn gái hắn!

“Diệp Lương Nhất, anh, anh đừng như vậy.” Trần An An bị một loạt lời nói của hắn làm cho khiếp sợ, rụt bả vai, không biết vì sao hắn bỗng nhiên dữ dằn như vậy.

Diệp Lương Nhất nhìn thấy cô lùi bước, đôi mắt nheo lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Trần An An, nói em thích anh!”

Đề tài chuyển đổi quá nhanh, Trần An An nhất thời chưa thích ứng kịp, lúc phản ứng lại, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt cưỡng ép của hắn, thì làm sao cô có thể nói thích? Ăn cướp cũng không hung ác thế! Trần An An mím môi không nói, trong lòng âm thầm kêu khổ, nghĩ lần sau trăm ngàn lần không thể để Diệp Lương Nhất uống rượu nữa.

“không nói, hay là không thích anh?” Diệp Lương Nhất đè thấp giọng, mang theo ý lạnh ghê người.

Trần An An nghe mà hết hồn, đừng nói là thích, ngay cả nói năng như bình thường cũng không thể nữa là.

Diệp Lương Nhất thấy thế bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, “Anh đã nói, bằng đầu óc của em, biết cái gì là thích sao?!”

“Diệp Lương Nhất, anh đừng quá đáng!” Trần An An mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt chỉ một thoáng liền đỏ bừng. Tuy rằng bình thường rất nhiều người đều nói cô ngốc, thậm chí còn nói cô đần độn. Nhưng đó đều là nói giỡn, cho tới bây giờ vẫn không hề mang theo một chút ác ý.

Nhưng mà lần này Diệp Lương Nhất không giống thế, trong giọng nói của hắn tràn đầy khinh miệt, phối hợp với một tiếng hừ lạnh kia, quả thực chính là ác ý cười nhạo cô, huống hồ hắn không phải người khác, hắn đối cô mà nói là người đặc biệt nhất trên đời này, hắn làm sao có thể như vậy?

“Anh quá đáng?” Diệp Lương Nhất thấy đôi mắt đỏ bừng của cô, trong lòng nhói lên, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng, “Trần An An, chẳng lẽ anh nói không đúng? Em rõ ràng ngay cả câu thích anh cũng không nói được!”

“Em không muốn tranh cãi với anh, ” Trần An An rũ mắt xuống, đôi tay nhỏ bé nắm chặt ga giường, cố gắng ngăn chặn dòng cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, ”Ngày mai anh tỉnh rượu chúng ta sẽ nói sau.” nói xong liền nghiêng người nằm xuống giường, không nhìn Diệp Lương Nhất nữa.

Diệp Lương Nhất uống khá nhiều rượu, thần kinh đã sớm tê liệt, nay thấy cô như vậy, lại càng phẫn nộ, giờ còn chưa kết hôn đâu, đã không muốn nhìn thấy hắn rồi?

Hắn càng nghĩ càng giận, vừa định mở miệng nói gì nữa, bỗng nhiên nhớ tới đôi mắt đỏ hồng của cô, đành nuốt xuống những câu phát cáu định nói, nhảy xuống giường, rầm một tiếng mở cửa rồi đi.

Trần An An thật không rõ Diệp Lương Nhất tức giận cái gì, cô nghe tiếng mở cửa chống trộm bên ngoài, nước mắt vẫn kìm nén rốt cuộc cũng lăn xuống.

Thẳng đến sáng ngày hôm sau Diệp Lương Nhất cũng chưa quay về, ba Trần không thấy Diệp Lương Nhất, liền lơ đãng hỏi một câu, nét mặt Trần An An tức thì biến đổi, may mắn là cô cúi đầu che dấu, bằng không sẽ bị ba Trần phát hiện.

Đây là lần thứ hai sau khi bọn họ ở cùng một chỗ cãi nhau, lần trước là vì hiểu lầm, nói rõ ràng xong mới phát hiện trách lầm nhau, nhưng mà lần này, lại là vấn đề của hai người.

Trần An An ngồi ở trên giường uể oải cúi đầu, khuôn mặt nhỏ xinh luôn tươi cười dường như cũng mất đi sức sống, ủ rũ, cô đã định gọi điện thoại hắn biết bao lần, nhưng chung quy lại không có dũng khí, hơn nữa tối hôm qua hắn còn nói cô không có đầu óc, đây mới là điểm Trần An An khó có thể bỏ qua……

Trần An An khó chịu, Diệp Lương Nhất cũng không thoải mái, tối hôm qua hắn vừa ra khỏi cửa là đã có chút hối hận, nhưng mà rượu trên đầu, mặt mũi đàn ông chiếm thượng phong, rốt cuộc vẫn không quay lại. đi đến chỗ mẹ mình ở một đêm liền bị đuổi về, mẹ hắn giơ cây lau sàn trừng mắt lên, nói nếu hắn không mau làm lành với Trần An An thì sẽ dùng cây lau nhà đánh chết hắn!

Diệp Lương Nhất nhìn điện thoại, tối hôm qua là hắn quá đáng, nhưng cô ngốc kia không thể gọi cho hắn một cuộc điện thoại sao? Tốt xấu gì cũng phải hỏi một chút hắn ở đâu qua đêm chứ! Hơn nữa hắn vẫn để ý vấn đề còn chưa có đáp án, rốt cuộc cô có thích hắn thật hay không?

“Bác sĩ Diệp, đã hết giờ lâu rồi sao anh còn chưa về?” Diệp Lương Nhất đang vô cùng rối rắm thì một bác sĩ đi qua phòng hắn thuận tay gõ cửa hỏi.

“Về ngay đây.” Diệp Lương Nhất lên tiếng, cầm chìa khóa xe, mặc kệ thế nào, về nhà trước xem phản ứng của Trần An An rồi tính sau.

Trần An An làm xong cơm tối, trước tiên chuẩn bị cho ba cô một chút cháo loãng, giúp ông ăn xong, lại dùng nước ấm lau người, lúc này mới đỡ ông nằm xuống giường.

Ở trước mặt ba cô, cô không dám biểu hiện ra điều gì khác thường, sợ ông nhìn ra cô và Diệp Lương Nhất cãi nhau sẽ lo lắng, chờ lúc ra khỏi phòng, khuôn mặt Trần An An mới sụp xuống, ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tường, Diệp Lương Nhất sắp về rồi.

Nhưng mà cô còn chưa biết phải nói gì với hắn.

Trần An An cắn môi, do dự vài giây rồi lấy điện thoại ra gọi cho Lý Duyệt Nhiên. Đem chuyện của mình và Diệp Lương Nhất nói với Lý Duyệt Nhiên xong, lúc này mới nhút nhát hỏi, “Duyệt Nhiên, mình nên làm gì bây giờ?”

“Mình đã nói sớm anh ta không hợp với cậu! Cậu chọn ai không chọn, lại cố tình gả cho một lão hồ ly, còn vội vàng gả ngay nữa chứ!” Điện thoại bên kia, Lý Duyệt Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Bây giờ bị người ta châm chọc mới biết tới tìm mình.”

Trần An An đáng thương lên tiếng, “Duyệt Nhiên.”

“Chị bày cho em một cách, ” Lý Duyệt Nhiên không có ý tốt cười đen tối, ôm điện thoại chạy cách xa Lăng Tiêu một chút, lúc này mới nhẹ giọng nói vài câu với Trần An An.

Đôi mắt tròn xoe của Trần An An nhất thời trừng thật to, lắp bắp nói: “Như vậy, như vậy không được, rất……”

“thật không có tiền đồ!” Lý Duyệt Nhiên hận không thể chạy tới chỗ cô, kéo lỗ tai cô giáo huấn một trận, “Anh ta dựa vào cái gì nói cậu ngốc? Theo mình, anh ta mới là đồ không ai thèm! Lão đàn ông hơn ba mươi, đánh ba gậy còn không ra nổi một cái rắm! Nếu cậu muốn sau này cứ bị anh ta nói như vậy thì khỏi làm!”

“thật sự sẽ có hiệu quả?”

Lý Duyệt Nhiên thề son sắt cam đoan, “Đương nhiên!”

Đầu Trần An An nóng lên, “Được!” Lời nói tối hôm qua của Diệp Lương Nhất thực sự khiến cô đau lòng, cô nhất định phải dạy dỗ anh một phen! Anh không nhận lỗi thì quyết không bỏ qua!

Ngắt điện thoại, Lý Duyệt Nhiên quăng máy lên giường, bổ nhào vào người Lăng Tiêu, cánh tay lười nhác vòng lên cổ người ta, vui sướng khi người gặp họa nói: “Có trò hay xem rồi!”

Bởi vì cô đột nhiên đụng chạm, sắc mặt Lăng Tiêu đỏ lên, bàn tay lại không chút do dự ôm lấy thắt lưng Lý Duyệt Nhiên.

Diệp Lương Nhất đứng ngoài làm tốt công tác tư tưởng xong mới lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa bước vào, mùi cơm nhất thời tràn đầy khoang mũi, hắn hít mũi, trong mắt hiện lên ý cười, theo thường lệ đi toilet rửa sạch tay, cởi áo khoác rồi đi thẳng đến phòng bếp.

Y như hắn dự đoán, đồ ăn trên bàn đang bốc khói, chay mặn phối hợp, trông rất hấp dẫn, Trần An An đang xới cơm, bát pha lê xanh ngọc đựng cơm trắng bóng, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.

Diệp Lương Nhất đẩy mắt kính, cong khóe môi rồi đi qua, đang định nói chuyện, đã thấy Trần An An đem bát cơm đã xới kia đặt trước mặt cô, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Bước chân Diệp Lương Nhất đột nhiên khựng lại, đây là tình huống gì? Cơm của hắn đâu?

—–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trần An An ở nhà không có chuyện gì làm, cùng với thím dưới lầu học đan khăn quàng cổ. Nghe nói mua một cuộn có thể đan được một cái khăn, hưng trí bừng bừng đan cho bác sĩ Diệp một cái khăn quàng cổ, kết quả chiều dài bằng…… một phần ba khăn quàng bình thường.

Trần An An [ cực kỳ hứng thú đưa cho Bác sĩ Diệp ]: Mau lại đây, đây là tự tay em đan, anh nhất định phải quàng đi làm!

Bác sĩ Diệp [ nhíu mày thở điên cuồng, muốn thít cổ hắn chắc ]: không quàng không được sao?

Trần An An [ nghiêm túc ]: không được!

Bác sĩ Diệp không còn cách nào đành quàng khăn đi đến bệnh viện.

Bác sĩ trong bệnh viện [ nghi hoặc ]: Ồ? Bác sĩ Diệp, anh đeo cái gì vậy?

Bác sĩ Diệp [ bình tĩnh ]: Cổ bị thương, bà xã cắt khăn quàng cổ thành một nửa che cho tôi.

Bác sĩ nọ [ khâm phục ]: Bà xã anh thật thông minh!

Bác sĩ Diệp: Ừ
————
Diệp Lương Nhất nheo mắt lại, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu xuyên qua mắt kính dừng ở trên người Trần An An, không ngừng đánh giá cô, nhưng mà Trần An An lại giống như không cảm thấy gì, vẫn như cũ ngồi ở chỗ kia ăn cơm, thậm chí còn có tâm tình gặm chân gà.

Trước đó Diệp Lương Nhất đã suy nghĩ, chẳng qua chỉ là vấn đề nho nhỏ, chỉ cần cô nói với hắn vài câu, hắn sẽ thuận theo xuống thang, đem trận cái vã tối hôm qua nhẹ nhàng bâng quơ cho qua.

Nhưng mà bây giờ, biểu hiện của Trần An An và mong đợi của hắn không giống nhau. không ngây ngốc, cũng không dùng cặp mắt to ngập nước nhìn hắn, hắn quan sát một chút, quả thực không thể phát hiện thêm được cái gì!

thật sự là kì quái, cô ngốc này sao hôm nay lại có khả năng trấn tĩnh lớn như vậy? Diệp Lương Nhất đẩy mắt kính, rất ung dung thản nhiên đến bàn ăn, xới cơm vào bát của mình, ngồi xuống đối diện với Trần An An, vừa làm bộ như không có việc gì ăn cơm, vừa dùng khóe mắt quan sát Trần An An.

Trần An An biết Diệp Lương Nhất đang nhìn mình, nếu như bình thường, cô đã sớm không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng như vậy, nhưng lúc này cô phải hết sức nhẫn nhịn!

Sau khi cô và Diệp Lương Nhất quyết định ngày cưới, trong lòng cô không chỉ có vui sướng hồi hộp mà còn có một loại cảm giác hoang mang lo sợ, dòng cảm xúc này làm cho cô vô cùng bất an. cô không thông minh, không tài giỏi, chỉ là một cô gái bình thường, nhưng mà Diệp Lương Nhất không như thế, cho tới bây giờ cô vẫn còn có chút không thể tin được người mình sẽ gả cho là Diệp Lương Nhất.

không phải Trần An An tự ti, mồ côi mẹ và sự khốn khó chưa bao giờ là trở ngại trên con đường trưởng thành của cô, nhưng trường hợp này không thể so sánh như vậy. Nay một nửa khác của cô sẽ là Diệp Lương Nhất, hào quang trên người hắn và cô làm sao có thể so sánh, cho nên cô khó tránh khỏi suy nghĩ miên man.

Nếu là bình thường, đừng nói Diệp Lương Nhất mắng một tiếng ngốc, cho dù mắng mười tiếng thì cô cũng sẽ không để bụng.

Còn có thể bình tĩnh thế cơ đấy, Diệp Lương Nhất ở trong lòng hừ một tiếng. Hung hăng cầm đũa đâm vào một miếng đậu hũ, thi gan à, xem ai có thể nhịn hơn!

Hai người im lặng không tiếng động ăn cơm xong, Trần An An thu dọn phòng bếp sạch sẽ rồi chuẩn bị đi tắm, ai ngờ Diệp Lương Nhất đã nhận ra động tác của cô, lập tức tháo kính, nhanh chân trước cô vọt vào phòng tắm.

Trần An An ôm áo ngủ, ngơ ngác nhìn hắn rầm một cái đóng cửa phòng tắm, đôi mắt mệt mỏi nháy nháy, đang định về phòng ngủ thì cửa phòng tắm lại mở ra.

“Trần An An, em không có gì muốn nói với anh?” Diệp Lương Nhất khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn cô, giọng điệu thản nhiên nhưng lại ẩn chứa ý tứ dẫn dụ.

Bởi vì bình thường Trần An An đã có thói quen nghe theo lời hắn nên giờ vô ý thức gật gật đầu, “Em……” Vừa mới mở miệng thốt ra một chữ, đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng giấu đầu hở đuôi che miệng lại, lắc đầu, “không có gì!” nói xong ôm chặt áo ngủ vào lòng định chạy về phòng ngủ.

Nhưng vừa được một bước đã bị Diệp Lương Nhất nhanh tay túm lại xách vào phòng tắm. hắn lập tức đẩy cô vào góc phòng, răng rắc một tiếng chốt cửa lại.

Dưới ánh mắt khẩn trương chăm chú của Trần An An, bước từng bước nhẹ nhàng đến trước mặt cô, “không muốn nói chuyện với anh?” hắn hừ lạnh một tiếng, “Định cả đời câm điếc?”

“không, không phải.” Bị ánh mắt sắc bén của Diệp Lương Nhất chiếu thẳng, Trần An An lập tức đem mọi lời Lý Duyệt Nhiên đã dạy quẳng ra sau đầu, lắp bắp phản bác.

“À, ” Diệp Lương Nhất chống hai tay lên thành tường, vây cô lại trong lòng mình, cúi đầu nói: “Để anh đoán nhé, em như vậy đơn giản chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất, Lý Duyệt Nhiên dạy em cái gì đó, thứ hai, em muốn chiến tranh lạnh với anh.” hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Em nói thử xem, là lý do nào?”

Trần An An nuốt nuốt nước miếng, bỗng nhiên không dám nhìn Diệp Lương Nhất, không phải vì cái gì khác mà chính là chột dạ, về điểm này dù cô có cẩn thận bao nhiêu thì ở trước mặt hắn căn bản không thể giấu được! Thoáng cái đã bị người ta phát hiện ra.

Cô uể oải ngẩng đầu lên, ấp úng nói: “Ai, ai bảo anh nói em không có đầu óc!”

Diệp Lương Nhất nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, khi đó hắn đang tức giận, kỳ thật vừa nói khỏi mồm là đã hối hận. cô cũng không phải không có đầu óc, chỉ là hơi ít dây thần kinh mà thôi, hắn biết mình đã quá lời, nhưng không phải cũng do cô chọc giận hay sao!

Nghĩ đến đây, Diệp Lương Nhất híp mắt, đưa tay nâng cằm cô, “đã quên câu hỏi của anh hôm qua rồi?

Em còn chưa cho anh câu trả lời!” Trần An An rụt bả vai, trái tim bùm bùm nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chỉ một thoáng biến thành hai rặng mây đỏ. Diệp Lương Nhất nhìn mà ngứa ngáy cả người, cơ thể phút chốc nóng bừng lên.

“không muốn nói?” Diệp Lương Nhất cúi đầu khẽ mổ lên khóe môi của cô, giọng nói thật nhẹ lại mang theo ý dọa dẫm, “Hay là, không thích anh?” Cái chữ không thích cuối cùng kia, hắn nói đến nghiến răng nghiến lợi, Trần An An nghe mà hết hồn, sợ hắn lại nổi điên rồi cắn cô phát nữa.

Đồng thời trong lòng cô cũng có phần tủi thân, không thích? không thích thì ai muốn gả cho hắn?

Cô đưa tay đẩy Diệp Lương Nhất ra một chút, nghiêng đầu tránh thoát nụ hôn của hắn, rũ mắt xuống, giọng nói run rẩy, “Anh, anh đừng có nói xấu em.”

Diệp Lương Nhất nhìn thấy biểu tình của cô, trong lòng cực kỳ vui vẻ, nắm bàn tay nhỏ bé của cô đặt ở bên môi hôn, “Anh xin lỗi, tối hôm qua anh uống nhiều rượu quá nên mới hung dữ với em như vậy.” hắn nhìn thẳng vào đôi mắt bỗng nhiên trừng lớn của cô, mỉm cười, “Vậy còn em? Thích anh không?”

Khuôn mặt hắn tuấn tú, phong cách lạnh lùng, đặc biệt khi mặc vào áo blu trắng lại càng giống tuyết rơi tháng hai, Trần An An thấy nhiều nhất là vẻ mặt lãnh đạm của hắn, nhưng mà giờ phút này, cặp mắt đen hẹp dài đang bình tĩnh nhìn cô, không lạnh lùng, cũng không có châm chọc cười nhạo như tối hôm qua. Trái tim Trần An An nóng lên, quả thực giống như được rót vào một ly rượu mạnh, không còn sự lạnh nhạt thường ngày, chỉ có tình cảm nóng bỏng sôi trào.

“Thích, em, em đương nhiên là thích anh.”

“Lặp lại lần nữa!” Hô hấp của Diệp Lương Nhất ồ ồ, hơi thở nóng rực phun trên mặt Trần An An, nóng như bị thiêu đốt.

Nhắm mắt lại, áp chế hết mọi khẩn trương và ngượng ngùng dưới đáy lòng, chậm từng tiếng nói ra, “Em thích anh.” nói xong, cô cắn cắn môi, chủ động vòng tay ôm thắt lưng Diệp Lương Nhất, đem mặt dán vào trong ngực hắn, cảm nhận được trái tim hắn đang đập dữ dội, nhẹ giọng nói: “Diệp Lương Nhất, em không thích cãi nhau, chúng ta đừng ầm ĩ nữa.”

Tối hôm qua lúc hắn vừa đập cửa đi ra ngoài, lòng cô cũng đau đớn.

Diệp Lương Nhất ôm chặt lại cô, đem mặt chôn vào hõm cổ cô, “Được, sau này không cãi nhau nữa.” Làm sao lại nỡ gây gổ với cô? Thương cô còn không hết.

Trần An An vốn là người suy nghĩ đơn giản, nghe được lời này của hắn, cảm giác nặng nề trong lòng chỉ một thoáng tan thành hư không, mà những gì Lý Duyệt Nhiên nói qua điện thoại với cô, phải cao ngạo lạnh lùng, không thèm để ý đến hắn, khiến hắn dục hỏa cháy người, chỉ có thể nhìn mà không sờ được gì gì đó, đã sớm bị cô quẳng hết lên chín tầng mây.

Hai người vốn chỉ mâu thuẫn nhỏ, không có gì mà không tháo gỡ được, nay đã nói hết, lại hòa hợp như lúc ban đầu, đêm đó Diệp Lương Nhất nhân cơ hội đem Trần An An lăn lộn trên giường, chỉ là đúng lúc cung đã lên tên chuẩn bị bắn, đưa tay sờ, mới phát hiện không có mũ.

“không, không thể được……” Trần An An đỏ mặt, ở dưới thân Diệp Lương Nhất thở dốc, lắc đầu không cho hắn tiến vào, không có mũ tuyệt đối không thể! Lỡ như, lỡ như trúng thưởng thì làm sao bây giờ?

“không việc gì.” Mồ hôi Diệp Lương Nhất từ trên trán rơi xuống ngực Trần An An, giọt nước trong suốt lăn trên đỉnh nhọn hồng hồng non nớt của cô, trên bộ ngực trắng nõn xuất hiện một mảng ướt át, Diệp Lương Nhất nhìn thấy, dục hỏa trong mắt càng hừng hực, giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm, “đang kỳ an toàn.”

“Nhưng mà……” Đầu óc Trần An An đã có chút hỗn độn, kinh nguyệt của cô đã qua nửa tháng, cô mơ mơ hồ hồ nhớ lại, kỳ an toàn hình như không phải đợt này mà!

“Anh là bác sĩ, anh đương nhiên biết.” Diệp Lương Nhất đem hai chân trắng nõn thon dài của cô mở rộng ra, khẽ cười một tiếng rồi trầm mình vào, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, “thật là đứa nhỏ lơ mơ, kỳ an toàn cũng có thể nhớ lầm.”

Mặt Trần An An ầm cái đỏ rực, cả người đều nhuộm một màu hồng phấn, vòng eo mềm nhũn, cảm giác tê dại chỉ một thoáng liền truyền khắp toàn thân.

Ưm… một tiếng, nhịn không được ôm chặt lấy thắt lưng hắn, theo từng động tác của hắn mà khẽ ngắt quãng rên rỉ, rốt cuộc không thể nhớ nổi cái gì mà kì an toàn.

Ngày hôm sau, Lý Duyệt Nhiên gọi điện thoại lại hỏi Trần An An sự tình thế nào, có làm theo những lời cô ấy dặn hay không, Trần An An lắp bắp trả lời qua loa, sự việc cuối cùng phát triển đến mức lăn lên giường, làm sao cô có thể không biết xấu hổ nói với Duyệt Nhiên.

May mà Lý Duyệt Nhiên cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo cô chăm sóc ba cho tốt rồi ngắt điện thoại.

Ba Trần đã đến đợt trị bệnh bằng hoá chất, Trần An An vô cùng căng thẳng, hiệu lực của thuốc hóa trị liệu rất mãnh liệt, hai loại tế bào tốt xấu cùng nhau giao chiến tiêu diệt nhau, quá trình cực kỳ đau đớn, ba cô đã hơn năm mươi tuổi còn phải chịu tra tấn như vậy, mỗi khi nghĩ đến, cô lại hận không thể chính mình bị bệnh thay ông.

Cũng may còn có Diệp Lương Nhất, lúc này mới làm cho Trần An An yên tâm không ít.

Ai ngờ một ngày trước khi ba Trần vào viện điều trị, bệnh viện lại đột nhiên cử Diệp Lương Nhất đi ngoại tỉnh tham gia hội thảo, hơn nữa đi những bốn ngày! Đợi đến khi hắn trở về thì đợt trị liệu của ba Trần cũng vừa chấm dứt.

Diệp Lương Nhất không muốn đi, nhưng mà đùn đẩy thế nào cũng không được, chỉ có thể nói chuyện với viện trưởng, nhờ ông ấy tìm một bác sĩ đáng tin cậy phụ trách cho ba Trần.

Ngày hôm sau Diệp Lương Nhất bay đi tỉnh, Trần An An chỉ có một mình đưa ba cô vào bệnh viện. Mỗi đợt trị bệnh bằng hoá chất mất ba ngày, phòng bệnh thì Diệp Lương Nhất đã sắp xếp chu đáo, là phòng hai giường mà chỉ có mình ba Trần.

Trần An An vạn lần không ngờ tới, người đến trị liệu cho ba cô là Chung Vận! Hai người gặp mặt khó tránh khỏi có chút xấu hổ, Trần An An vắt óc kiếm đề tài, Chung Vận lại lạnh mặt giải quyết công việc, không quan tâm đến bộ dáng của cô, Trần An An thấy thế cũng thôi ý định bắt chuyện với cô ta.

Trị bệnh bằng hoá chất cần cắm trên cánh tay một cái ống dài khoảng một mét để truyền thuốc. Quá trình cắm ống rất đau đớn, Trần An An sợ máu, không dám nhìn thẳng vào nhưng lại nghe thấy tiếng rên của ba cô. Nước mắt ứa ra mà không dám khóc, sợ quấy rối tinh thần của ba cô.

May mắn ba Trần coi như gặp may, cắm một lần đã thành công. Nhưng mà từ đây đau đớn mới thực sự bắt đầu, hai mươi phút sau khi vào thuốc xổ, ba Trần liền nôn mửa không ngừng, Trần An An quýnh lên nhưng không thể làm gì được.

Cô lấy đường đã chuẩn bị sẵn nhét vào miệng ba cô, muốn cho miệng ông đỡ đắng nhưng căn bản vô tác dụng, hiện giờ ba Trần ăn đường cũng thấy đắng.

Hiện tại ông vốn chỉ có thể ăn một chút cháo loãng, nhưng mà giờ lại bị hành như vậy, đừng nói cháo loãng, ngay cả nước cũng không thể uống dù một ngụm, trị bệnh bằng hoá chất phải truyền thuốc tám tiếng, sau đó lại đến thuốc tim, gan và thuốc tăng lượng bạch cầu (cái này mình cũng không hiểu, có ai biết thì chỉ giúp mình nhé), bị giày vò từ sáng đến tối, sắc mặt ba Trần trắng bệch, một chút sức sống cũng không có.

Trần An An căng thẳng lo lắng, cũng như ba cô, một ngày chưa ăn một miếng cơm nào. Lúc ba Trần truyền thuốc bổ, liền hướng Trần An An khẽ phất tay, chỉ vào cánh cửa, ý tứ chính là bảo cô đi ăn cơm, ông không còn trẻ tuổi, bị tra tấn một ngày, ngay cả nói cũng không nổi, đành phải dùng động tác để diễn tả ý tứ.

Tình trạng của ba cô như vậy, Trần An An căn bản không thể nào rời đi, lại sợ ông lo lắng, chỉ có thể làm bộ như đi ra khỏi cửa, trên thực tế lại ở ngoài cửa phòng bệnh đứng nhìn ba cô, đợi qua hai mươi phút mới đi vào.

Tận lúc gần sáng, rốt cuộc cũng truyền xong thuốc, ba Trần nằm ở trên giường căn bản không ngủ được, trên người vẫn còn đau, lại buồn nôn, ngực khó chịu như là thiếu khí. Ba cô không ngủ, Trần An An tất nhiên cũng không ngủ được, kết quả là thức trắng một đêm.

Sáng hôm sau, cả người Trần An An đều choáng váng, mới từ trên giường đứng lên đầu óc liền quay cuồng quỵ xuống, may mắn tay mắt cô lanh lẹ từ dưới đất đứng lên, thế mới không làm ba cô phát hiện.

đi theo Chung Vận còn có một bác sĩ thực tập, thấy người nhà bệnh nhân chỉ có một mình Trần An An, trong lòng không khỏi có chút thương cảm, tận tình khuyên nhủ cô về nhà ăn cơm, thuận tiện chuẩn bị cho ba cô chút cháo, cho ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu cũng phải ăn!

Trần An An vô cùng cảm kích, nhờ bác sĩ thực tập kia trông ba cô rồi vội vàng chạy về nhà, nấu ít cháo loãng cho vào cặp lồng giữ ấm, lại tức tốc trở vào bệnh viện.

Mà bản thân cô thì mua một túi bánh mì to, ở trên đường giải quyết vài cái, ăn qua loa cho no bụng rồi đi tới phòng bệnh cho ba cô ăn cháo.

Ba Trần bị ung thư, lúc này trị bệnh bằng hoá chất, thật sự là một chút cũng ăn không vào, nôn cả một đêm liền gầy một vòng. Lại sợ Trần An An lo lắng, đành cố gắng nuốt mấy thìa cháo, thấy Trần An An lén quay người lau nước mắt.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Lương Nhất đã gọi mấy cuộc điện thoại, nghe thấy giọng nói yếu ớt của Trần An An, lòng nôn nóng giống như cái gì vậy, hận không thể mọc cánh bay về. Diệp phu nhân cũng đến đây hai lần, muốn cùng Trần An An đổi ca, luân phiên chăm sóc ba Trần.

Nhưng mà Trần An An không đồng ý, không chỉ sợ Diệp phu nhân mệt mà quan trọng nữa là cô không dám rời khỏi ba. Tính mạng này của ba cô là do dốc sức từ trong tay tử thần cướp về, cô không dám lơ là dù chỉ một chút.

Diệp phu nhân không lay chuyển được cô, đành phải quay về, chỉ là bà lại bảo người giúp việc trong nhà thường xuyên mang cơm đến, để ngừa lỡ như Trần An An quỵ trước cả ba Trần.

Quãng thời gian ba ngày, dù là đối với Trần An An hay với Trần mà nói, đều là một cơn ác mộng. Diệp Lương Nhất vừa về đến, ngay cả quần áo cũng không kịp thay liền đi thẳng đến phòng ba Trần.

Trần An An đi WC, chỉ có ba Trần trong phòng bệnh, Diệp Lương Nhất nhìn thấy ba Trần trong lòng đau xót không thôi, ba Trần đã gầy còm đến cực độ, phẫu thuật xong chỉ còn da bọc xương, lại qua ba ngày trị liệu ngắn ngủi mà giống như bị cướp hết chút da thịt còn sót lại, cả người dường như chẳng còn mấy hơi sức.

“Ba, ba cảm thấy thế nào?” Diệp Lương Nhất ngồi xổm xuống cạnh đầu giường ba Trần, nhẹ giọng hỏi.

Lúc này ba Trần đang truyền thuốc bổ, tinh thần cũng tốt hơn một chút, nhìn thấy Diệp Lương Nhất, há miệng thở dốc, thật vất vả mới nói được một câu, “Có phải ta bị ung thư không?”

Trong lòng Diệp Lương Nhất cả kinh, vội vàng phủ nhận, “không phải, ba đừng đoán mò, không phải là ung thư đâu.”

Ba Trần lắc đầu, gần như dùng hết toàn bộ sức lực, nói: “Mong là không phải vậy, An An liền giao cho cậu, đứa ngốc này, cậu phải chăm sóc cho tốt.” nói xong câu này, ba Trần liền thở hồng hộc, nghiêng đầu cúi xuống thùng rác bên cạnh giường, nôn khan một trận.

Dù là từ trước đến nay Diệp Lương Nhất vẫn lạnh lùng, nghe thấy câu nói này của ba Trần, cũng thiếu chút nữa đỏ mắt, hắn nắm chặt tay, đang định nói cái gì thì Trần An An đẩy cửa bước vào.

Diệp Lương Nhất cùng ba Trần ăn ý ngậm miệng lại, không ai nhắc tới chủ đề nặng nề vừa xong. Cho đến rất nhiều năm sau, Trần An An mới biết, vào lúc mình không hay, hai người đàn ông cô yêu nhất đời này đã sớm không tiếng động đạt thành một cái hiệp nghị.

Có Diệp Lương Nhất ở bên, Trần An An thoải mái hơn rất nhiều, buổi tối hai người thay phiên nhau chăm sóc ba Trần, tuy rằng Trần An An vẫn ngủ không yên, nhưng tốt xấu cũng có thể chợp mắt mấy tiếng.

Cách một buổi sáng nữa, vừa đúng lúc là thứ bảy, Diệp Lương Nhất không phải đi làm, hai người liền mỗi người một bên đỡ ba Trần ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị về nhà.

“Đồ dùng đã gói hết lại chưa? Có bỏ quên cái gì không?” Diệp Lương Nhất ra khỏi phòng còn không quên dặn dò Trần An An một câu.

“Yên tâm đi.”

“Chú ý dưới chân, đi chậm một chút, đi theo bước chân của con.”

“Được.”

Thân ảnh ba người càng lúc càng xa, mà bầu không khí thân thiết dường như vẫn quanh quẩn ở hành lang bệnh viện, ấm lòng ai đó, lại chói mắt ai kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN