Trọng Sinh Lý Mạc Sầu - Chương 09
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Trọng Sinh Lý Mạc Sầu


Chương 09



Chương 9: Quá Nhi và Long Nhi

Qua năm sau, Dương Thiên muốn cùng tôi cùng đi ra mắt của sư phụ. Tôi suy nghĩ chuyện lập gia đình đúng là nên báo sư phụ nên gật đầu đồng ý ngay.

Không thể để một đứa trẻ như Dương Quá ở nhà một mình nên dĩ nhiên cũng mang nó theo.

Trước kia tôi toàn cưỡi lừa về sư môn, bây giờ nhiều người lại có thêm trẻ con liền thuê một cái xe ngựa. Quá Nhi lần đầu tiên đi xa, dọc đường đi đều phấn khởi không thôi.

Trước khi lên núi, tôi lại dặn bọn họ lần thứ hai: “Phái Cổ Mộ đều là nữ tử, nam tử không được tiến vào. Nếu sư phụ không cho các ngươi vào, chúng ta tính cách khác. Hai người không được phép bất mãn hoặc làm thái quá.”

Một lớn một nhỏ đều cười gật gật đầu.

Có thể là do trong nhà cho tới bây giờ chưa từng có người đàn ông trưởng thành nên Dương Quá đối với sự xuất hiện của Dương Thiên hết sức vui mừng. Nó xem chàng ta như một người cha bình thường vừa kính yêu vừa sùng bái. Dương Thiên cũng thích Quá Nhi thông minh lanh lợi, ở trong nhà cũng ra dáng như một người cha .

Mới lên núi, từ xa xa đã thấy Tôn bà bà ở cửa chờ đợi nhìn xung quanh. Hằng năm đều về sư môn vào những ngày này nên năm nào bà cũng chờ tôi như vậy.

Vội vàng đón đến tôi, bà nắm tay tôi, trên mặt tràn đầy nụ cười. Đợi đến khi phát hiện kiểu tóc tôi đã thay đổi thành kiểu búi tóc của người có chồng, bà mới ngạc nhiên “A” một tiếng.

Tôi cười, giới thiệu hai người một lớn một nhỏ phía sau với bà. Đầu tiên bà nhìn Dương Thiên đánh giá giống như đang xem nàng dâu mới cưới vào nhà sau đó thương cảm ôm Quá Nhân vào trong ngực, xót thương cho đứa trẻ mồ côi mẹ.

Sau tôi mới cùng bà tiến vào Cổ Mộ, còn hai người một lớn một nhỏ trước tiên ở bên ngoài chờ.

Sư phụ thấy tôi trở về, trên mặt cũng lộ ra sắc mặt nhàn nhạt vui mừng. Thấy cách ăn mặc của tôi bà ngạc nhiên hỏi lớn tiếng: “Con lập gia đình?”

“Dạ”, tôi gật đầu: “Nghĩa tỷ con bệnh nặng không thể chờ đợi lâu, tỷ ấy luôn hy vọng con có thể có nơi chốn, đúng lúc Dương Thiên cầu hôn, mấy năm nay chàng rất quan tâm đến con, nhân phẩm cũng tin được, con liền đồng ý hôn sự. Trước đó không hướng sư phụ bẩm báo, xin sư phụ trách phạt.”

Sư phụ thở dài: “Chuyện gì cũng có nguyên do, về tình thì có thể lượng thứ. Thân thể nghĩa tỷ con hiện giờ như thế nào?”

Tôi cúi đầu nói: “Mấy tháng trước tỷ ấy đã qua đời. Lần này trở về, ngoại trừ phu quân của Mạc Sầu còn có con của nghĩa tỷ bởi vì nó tuổi còn nhỏ nên con cũng dẫn đi theo.”

“Vậy…”, sư phụ khó xử nói: “Tuy về tình thì có thể lượng thứ nhưng tổ sư bà bà của con đã đặt ra quy củ nam tử không thể vào Cổ Mộ của chúng ta…”

“Mạc Sầu hiểu được”, tôi cười nói, “Mạc Sầu dẫn hai người họ tới đây chính là muốn cho họ ra mắt sư phụ để sư phụ có thể thấy người Mạc Sầu lấy. Sau đó để họ xuống núi trước hoặc là về Gia Hưng.”

“Làm vậy, có vẻ phái Cổ Mộ chúng ta rất không hợp với đạo làm người,” Sư phụ suy nghĩ, nói: “Như vậy đi, ta đi ra ngoài gặp họ trước, sau đó ta cho các con xây nhà bên ngoài Cổ Mộ mà ở, như vậy có thể mỗi ngày đều gặp nhau lại không vi phạm quy củ của tổ sư bà bà.”

Tôi gật đầu, mỉm cười đồng ý. Tôi mới xuống núi vài năm, sư phụ trở nên thông suốt rất nhiều.

Lúc Long Nhi mười một tuổi gặp Quá Nhi chín tuổi, tôi mới nhận ra nhờ tôi mà chúng quen biết nhau sớm hơn mấy năm.

Long Nhi vẫn là bộ dáng bà cụ non, nói năng thận trọng, ở bên cạnh tôi cũng không thèm liếc mắt Dương Quá một cái.

Quá Nhi ngược lại rất tò mò đánh giá cô bé xinh đẹp này, cứ gọi là “Tiểu thư tỷ”, nghe Long Nhi phân tích vai vế là lớn hơn nó một bậc, nó đành không tình nguyện kêu Long Nhi là “Long cô cô”.

Ở Gia Hưng không có gì phải vướng bận nên lần này tôi ở lại hơi lâu. Dương Thiên có việc nên đi một mình trước. Sư phụ cảm thấy Quá Nhi tuổi còn nhỏ nên cho nó vào Cổ Mộ ở lại.

Mỗi ngày tôi vừa ở bên cạnh sư phụ, vừa để ý thấy Long Nhi và Quá Nhi đã bắt đầu thân thiết hơn.

Bên cạnh Long Nhi chưa bao giờ có bạn cùng lứa tuổi, cũng không biết trò gì để chơi. Quá Nhi thì khác, nó vốn tinh nghịch, bướng bỉnh, lúc nào cũng cùng chơi với mấy đứa trẻ trong thành, bắt chim bắt cá gì gì nó cũng biết.

Dù sao Long Nhi cũng chỉ là một đứa trẻ dẫu lạnh lùng thì vẫn có lòng hiếu kỳ của con, chẳng bao lâu sau đã cùng Quá Nhi chơi đùa vui vẻ.

Hai đứa, một đứa thì mặt nghiêm nghị, đứa kia thì không tình nguyện gọi ”Long cô cô”, cứ gọi là “Long Nhi”,” Quá Nhi” đích loạn cả lên.

Sư phụ cũng không ngăn cản ngược lại nhìn thấy Long Nhi vui vẻ, trong lòng bà có vài phần vui mừng.

Thấy Long Nhi ở trên giường Hàn Ngọc luyện công, Quá Nhi cũng tò mò leo lên chơi kết quả lạnh chịu không nổi. Nó thấy Long Nhi chịu đựng được thì tính tình quật cường lên cũng ráng gắng gượng chịu đựng.

Sư phụ thấy Quá Nhi trên người chưa từng có công phu gì hết, lại thích thằng bé thông minh khéo nói này liền truyền thụ nội công tâm pháp cho nó. Tuy bà không nói rõ ràng cho nó nhập môn nhưng dẫu sao Quá Nhi cũng là một cậu bé.

Lúc Long Nhi bắt một đám chim sẻ luyện công, hiển nhiên nó cũng đi theo học.

Sau đó học khinh công, học công phu để biết cách làm thế nào ngủ trên một sợi dây thừng.

Quá Nhi tuổi còn nhỏ không thể hiểu được những chuyện linh tinh về sư môn. Nó chỉ cảm thấy chơi rất vui. Hơn nữa bởi vì nó luôn dẫn Long Nhi theo chơi đùa, lại cảm thấy Long Nhi là con gái nên trước mặt Long Nhi nó luôn hiếu thắng, không muốn thua kém Long Nhi.

Tôi vốn không định truyền công phu cho nó. Nhưng nếu sư phụ nguyện ý dạy cũng là duyên của nó, tôi sẽ không ngăn cản.

Lần này rời đi, Long Nhi càng lưu luyến hơn năm ngoái, Quá Nhi lôi kéo nó sang một bên, hai đứa nhỏ cứ thầm thì to nhỏ nói suốt.

Tuy Niệm Từ đã mất nhưng nhà của tôi vẫn còn tại Gia Hưng. Cuộc sống của tôi vẫn là cuộc sống trần tục nhiều biến cố chứ không phải nơi Cổ Mộ xa lánh thế tục này.

Trở lại Gia Hưng tôi liền nhận được tin Lục Triển Nguyên bệnh. Theo lời Vệ Uyển nói thì lần này hắn bệnh nặng rốt cục không để ý đến mặt mũi tìm đến tôi xin chữa bệnh. Chỉ vì lần này tôi về sư môn lâu hơn năm ngoái nên hắn không chống đỡ nổi đến khi tôi trở về.

Nếu sớm một chút tìm đến tôi chữa bệnh, không phải không có việc gì rồi sao?

Hà Nguyên Quân trong nguyên tác là tự sát sau khi Lục Triển Nguyên chết, ở đây hình như không có…

Có lẽ bởi vì có tôi làm ngoại lực tác động làm tình cảm bọn họ không còn vững chắc, cũng có thể là do Lục Triển Nguyên nạp thêm mấy người thiếp khiến tình cảm rạn nứt. Tóm lại là Hà Nguyên Quân cũng không về nhà mẹ đẻ nữa.

Con người a! Nếu ở trong dòng chảy vận mệnh thì lựa chọn khác nhau có thể có kết quả hoàn toàn khác nhau.

Tình yêu bao giờ cũng phải trãi qua thử thách như vậy. Hơn nữa Lục Triển Nguyên là người đàn ông tham lam sự mới mẻ còn Hà Nguyên Quân lại quyết không phải là người độ lượng.

Cảm thán một chút tôi liền ném chuyện này ra sau đầu, tôi còn nhiều chuyện phải làm lắm.

Sau đó cứ hằng năm tôi đều dẫn Quá Nhi lên núi, không phải tôi cố ý bồi dưỡng tình cảm cho Long Nhi và Quá Nhi đâu. Tôi chỉ muốn cho tuổi thơ của Long Nhi thêm chút thú vị. Về phần hai đứa thế này thì nên thuận theo tự nhiên, tôi không có khả năng quyết định đích.

Đến năm thứ ba tôi dẫn Quá Nhi về núi Chung Nam, không ngờ sư phụ bệnh và đã qua đời.

Long Nhi và Tôn bà bà nói với tôi: sư phụ trước lúc mất có trăn trối lại là tôi phải kế nhiệm chức chưởng môn phái Cổ Mộ phái, dặn Long Nhi không cần theo lời thề không thể xuống núi Chung Nam nữa, đi theo con đường nào đều sẽ do tôi quyết định.

Thì ra lời tôi nói năm đó, sư phụ đều lắng nghe thấu hiểu hết…

An táng sư phụ xong xuôi, tôi gọi Long Nhi vào hỏi nó có dự tính gì không.

Con bé trả lời: “Hết thảy xin nghe chưởng môn sư tỷ.”

Tôi gật đầu, “Muội tuổi còn nhỏ, nội công vừa mới hình thành. Tôn bà bà tuổi đã lớn, võ công không đủ để bảo vệ hai người, để hai người sống ở lại nơi này tỷ không yên tâm.”

Tôi không phải là nói chuyện dọa người. Chưa nói đến Hoắc Đô mang theo cao thủ Mông Cổ tiến đến khiêu khích, hoặc là đám người Hoàng Dung, Quách Phù xông vào Cổ Mộ này thì sau này cả phía sau núi Chung Nam đều bị người Mông Cổ chiếm lĩnh. Ngay cả Toàn Chân giáo còn không thể may mắn thoát khỏi, huống chi Cổ Mộ nho nhỏ này.

Long Nhi chắc chưa hiểu nên hỏi lại: “Sẽ có người đến Cổ Mộ của chúng ta hả sư tỷ?”

Tôi gật đầu, không muốn dây dưa vấn đề này, “Chính là nội công muội mới hình thành, bây giờ nếu có thể luyện công trên giường Hàn Ngọc vẫn có lợi rất lớn. Như vậy đi, muội cứ ở lại trong Cổ Mộ luyện công, đến khi nào muội đủ khả năng để luyện tập Ngọc Nữ Tâm Kinh, sư tỷ sẽ dẫn muội xuống núi.”

“Dạ, sư tỷ.”

“Nếu gặp phải nguy hiểm hay là địch mạnh để xuống long thạch”, tôi dẫn con bé đến chỗ có thể mở ra mật đạo, “Sau đó từ nơi này chạy ra đi, chút nữa sư tỷ dạy muội một phương pháp bế khí. Muội cùng Tôn bà bà xuống núi thì đến thành Gia Hưng tìm sư tỷ.”

Long Nhi gật đầu đồng ý, “Trước đây muội cũng không biết nơi này có mật đạo, sư tỷ làm thế nào biết được?”

“Đó là do trước đây sư phụ có nói cho sư tỷ nghe. Vừa rồi sư tỷ chỉ nói tình huống lỡ như thôi, tốt nhất là không có chuyện gì, sau đó tỷ sẽ tới đón hai người xuống núi.”

Long Nhi gật gật đầu.

Người không biết không có tội, tội là ở vách tường đá này. Khắc Cửu m Chân Kinh và Ngọc Nữ Tâm Kinh lên tường Cổ Mộ cũng là phiền toái, dù sao xâm nhập Cổ Mộ cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Tôi dùng tay chưởng hủy diệt những thứ này.

Tôi cho rằng học võ nhiều không bằng học y để bụng, bởi vì mục tiêu của tôi tới giờ sẽ không phải là giang hồ. Nhưng bản thân Cửu m Chân Kinh rất xuất sắc làm võ công của tôi tiến bộ rất nhanh, chỉ sợ ngay cả Dương Thiên lúc này cũng không biết chính xác thực lực của tôi

Long Nhi bắt đầu nuôi ong mật. Những con ong này có lực sát thương không nhỏ, tôi cũng không phải lo lắng cho họ nhiều nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN