Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q.3 - Chương 104: Chương 28.3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!


Q.3 - Chương 104: Chương 28.3



Editor: Puck

Mới vừa ăn cơm trưa xong, lúc này Tiêu Dạ cũng không ngủ, tiểu đệ làm bạn bên cạnh Tiêu Dạ nhìn thấy Diêu Bối Địch xuất hiện, liền vội vàng đứng lên nhường ra một chút.

“Buổi trưa hôm nay đại ca ăn hai chén cơm khô.” Tiểu đệ vội vàng nói với Diêu Bối Địch.

Hình như đã tạo thành thói quen, thói quen báo lại tất cả chuyện của Tiêu Dạ cho Diêu Bối Địch.

Diêu Bối Địch gật đầu một cái, đi về phía Tiêu Dạ, “Trái táo, sau khi ăn cơm xong có thể ăn một chút.”

Tiêu Dạ đảo mắt liếc nhìn, nhìn Diêu Bối Địch đặt trái cây ở đầu giường anh, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Đợi lát nữa.” Tiêu Dạ đột nhiên mở miệng.

“Sao vậy?” Diêu Bối Địch nhìn anh.

Từ lần trước sau khi Tiêu Tiếu bưng trái cây cho Tiêu Dạ, cô liền mỗi ngày cố ý chuẩn bị cho anh, mỗi lần anh đều ăn sạch bóng, hôm nay không muốn ăn, chán ăn rồi hả?

“Trên người tôi không thoải mái, em giúp tôi dùng khăn nóng lau một chút.” Tiêu Dạ nói.

Diêu Bối Địch ngẩn ra.

Gọi cô sao?

Tại sao không phải gọi tiểu đệ của anh.

Hình như Tiêu Dạ nhìn ra được nghi ngờ của Diêu Bối Địch, không nhịn được bỏ lại mấy chữ, “Không thích đàn ông đụng.”

Diêu Bối Địch mím mím môi, đi về phía nhà vệ sinh.

Tiêu Dạ có thói quen tắm mỗi ngày, từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, trên người bị thương khẳng định không thể tắm, có mấy ngày như vậy, toàn thân cũng không thoải mái.

Cô lấy một chậu nước nóng, cầm khăn lông đi từ nhà vệ sinh ra, tiểu đệ vội vàng đặt chậu nước nóng lên ghế ngồi.

Diêu Bối Địch do dự một chút, nói với Tiêu Dạ, “Tôi cởi quần áo cho anh trước.

Tiêu Dạ gật đầu.

Diêu Bối Địch cắn môi, thật ra thì lòng bàn tay đổ chút mồ hôi.

Giữa bọn họ, rất ít như thế…

Cô vẫn ngừng thở, rất hồi hộp cởi quần áo bệnh nhân ra cho Tiêu Dạ, từng nút áo từng nút áo một.

“Cậu đi ra ngoài trước.” Tiêu Dạ đột nhiên ngước mắt nhìn về phía tiểu đệ đang trừng mắt nhìn bọn họ, sắc mặt không tốt.

Tiểu đệ thu hồi tầm mắt, khóe miệng nhếch lên cười ý vị sâu xa, rời đi.

Dĩ nhiên, giờ phút này Diêu Bối Địch đương nhiên không biết tiểu đệ đang suy nghĩ gì, nhẹ nhàng cởi áo ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc và mấy cơ bụng giống như đao khắc của anh, vào giờ phút này, lại khắp nơi đều là máu ứ đọng, ngược lại không có vết thương, vết thương ở sau lưng và ngang hông.

Cô xoay người vắt khăn lông nóng, sau đó nhẹ nhàng tinh tế lau cho anh, cổ, lồng ngực, cơ bụng, động tác không nặng không nhẹ, tay cầm khăn lông thỉnh thoảng sẽ không cẩn thận đụng phải thân thể của anh, khuôn mặt cô rất đỏ, khép hờ mắt, đôi môi vẫn cắn chặt.

Lau xong phía trước, Diêu Bối Địch đỡ lấy Tiêu Dạ xoay người.

“Hừ…” Tiêu Dạ đột nhiên hừ nhẹ một tiếng.

“Đụng phải chỗ nào sao?” Diêu Bối Địch vội vàng hỏi.

“Không có.” Tiêu Dạ nhịn đau, cậy mạnh.

“A.” Diêu Bối Địch cũng không chất vấn.

Cô buông anh xuống, xoay người lại vắt khăn lông nóng lau sau lưng cho anh, sau lưng vết thương tương đối nhiều, quấn băng cũng rất nhiều, cô thận trọng lau chùi giúp anh, chỉ sợ đụng phải vết thương của anh.

“Phía trên hơi ngứa chút, em gãi giúp tôi.” Tiêu Dạ đột nhiên mở miệng.

Diêu Bối Địch để khăn lông xuống, ngón tay chỉ vào phía sau lưng của anh, “Ở đây sao?”

“Lên trên một chút?”

“Chỗ này sao?”

“Bên trái một chút.”

“Ở đây?” Diêu Bối Địch theo

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN