Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 115: Chương 31.4
Chương 31.4: Tiệc sinh nhật
Editor: Puck – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Mỗi lần đều mơ tưởng biểu diễn ở trước mặt người nhà họ Cố, trước mặt người bên ngoài.
Cô thừa nhận Cố Minh Nguyệt quả thật đáng yêu.
Ở trong cảm nhận của cô, đáng yêu hơn Cố Minh Lý thích gây chuyện thị phi nghịch ngợm phá phách kia nhiều.
Nhưng có lúc, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.
Cô ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng nói gì đó bên tai khỉ con, khỉ con hơi xấu hổ, nhưng không từ chối được yêu cầu của mẹ mình, lặng lẽ rời khỏi ánh đèn, chạy về phía chiếc piano ở góc khuất kia.
Thật ra thì cô không rõ tình huống học tập của khỉ con cho lắm.
Nhưng cô nghĩ, học lâu như vậy, cuối cùng vẫn nên có chút thu hoạch đi.
Cho nên khi cả phòng khách một lần nữa vang lên tiếng đàn du dương thì khóe miệng cô nhếch lên chút ý cười.
Quả nhiên, không khiến cho cô thất vọng.
Động tác hơi không lưu loát, nhưng ít nhất có thể hoàn thành chơi một khúc đàn, ít nhất là một tiết mục trôi chảy.
Tầm mắt mọi người dời đi, tìm khắp nơi.
Phòng khách to như vậy, một ánh đèn đột nhiên chiếu sáng chiếc piano ở trong góc, một bé trai mặc âu phục màu đen, chải kiểu tóc Vương tử, khéo léo ngồi trên ghế, ngón tay út linh hoạt nhảy lên giữa các phím đàn trắng đen xen kẽ, đáng yêu như vậy.
Kiều Tịch Hoàn đứng từ xa nhìn khỉ con.
Trước kia vẫn cam thấy khỉ con quá xấu, ít nhất không di truyền dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành của cô và Cố Tử Thần, giờ khắc này, lại cảm thấy thằng nhóc thúi này hoàn toàn thừa kế khí chất cao quý của Cố Tử Thần, chính là tao nhã giống như Vương tử, vô cùng tuấn tú.
Một khúc đàn xong
Lại một loạt tiếng vỗ tay.
Trên mặt Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân không che giấu được nụ cười.
Cháu gái và cháu trai đều mang đến cho họ vinh dự vô tận, hơn nữa thứ tình cảm cách đời này thật sự rất vi diệu, Cố Diệu Kỳ rõ ràng có lòng với thế hệ cách hai đời cao hơn thế hệ tiếp theo của ông, chung quanh không ngừng vang lên tiếng ca ngợi, đã không ngậm miệng được.
Thật ra thì.
Cố Minh Lộ cũng không xuất chúng hơn Cố Minh Nguyệt, nhưng lại khiến cho người ta ưa thích hơn. [email protected]
Nhưng Ngôn Hân Đồng lại tràn đầy không cam lòng.
Khắp nơi đều mơ tưởng chiếm hết danh tiếng, Kiều Tịch Hoàn ngoái đầu nhìn lại đối diện với sắc mặt của Ngôn Hân Đồng, lạnh nhạt cười một tiếng.
Cô không phải cố ý nhằm vào ai, nhưng có thời điểm vì sinh tồn, phải để cho mình hạc đứng trong bầy gà.
Khỉ con từ trên ghế piano leo xuống, chạy đến bên cạnh Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn giơ ngón tay cái lên.
Khỉ con ngượng ngùng cười đến vui vẻ hơn nữa.
Cố Tử Thần nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, môi mỏng khẽ mím.
Đọc diễn văn kết thúc, liền bắt đầu thổi nến và cắt bánh ngọt.
Cố Tử Thần và Cố Tử Hàn cắt một phần nhỏ từ bánh ngọt cao gần một mét xuống, sau khi chia ra đưa cho Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân, công việc chia bánh ngọt còn lại liền rơi vào trên người người giúp việc.
Cố Minh Lộ và Cố Minh Nguyệt trơ mắt nhìn bánh ngọt này, nước miếng chảy thẳng.
Cố Minh Nguyệt sai người giúp việc, “Cháu muốn miếng đó, có chocolate, cháu muốn to, thật to.”
Người giúp việc vội vàng cắt cho công chúa nhỏ, đặt ở trong đĩa, khi đang chuẩn bị đưa cho Cố Minh Nguyệt, Ngôn Hân Đồng đột nhiên đi tới, nhận lấy đĩa bánh ngọt, cầm dao nĩa lên xiên cắt ra hơn một nửa, giữ lại một nửa to bằng nắm đấm đưa cho Cố Minh Nguyệt, “Chỉ có thể ăn ít như vậy.”
“Tại sao?” Cố Minh Nguyệt đã sắp khóc, “Mẹ nói biểu diễn tiết mục có thể ăn rất nhiều thật nhiều bánh ngọt.”
“Nhưng con không đạt tới yêu cầu trong lòng mẹ.” Ngôn Hân Đồng nói từng câu từng chữ.
Cố Minh Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn.
Bé rõ ràng đã ra sức biểu diễn.
Mới vừa rồi bé nhìn thấy mẹ Cố Minh Lộ hăng hái biểu dương Cố Minh Lộ.
Nhưng mẹ của bé không chỉ không khen ngợi bé, còn nói bé biểu diễn chưa đủ tốt. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Bé cảm thấy thật uất ức.
Hình như Ngôn Hân Đồng cũng không để ý tới cảm xúc của con gái bảo bối, mở miệng nói, “Hơn nữa ăn nhiều bánh ngọt sẽ lên cân. Nghe lời.”
Sau đó cường thế mang Cố Minh Nguyệt rời khỏi khu bánh ngọt.
Cố Minh Lộ nhìn bóng lưng nức nở của Cố Minh Nguyệt.
Bé quay đầu lại cẩn thận lấy phần bánh ngọt thím hai vừa mới lấy ra khỏi đĩa của Cố Minh Nguyệt bỏ vào đĩa của mình, lúc chuẩn bị rời đi, lại cắt một miếng nhỏ bỏ vào đĩa của mình, cho đến khi cái đĩa đã chất thành một núi nhỏ cũng không thể bỏ thêm một chút xíu nào nữa, Cố Minh Lộ mới cầm cái đĩa rời đi, vừa thận trọng rời đi, vừa nhìn chung quanh.
Bé leo lên cầu thang, đi về phía lầu hai.
Bước
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!