Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 125: Chương 34.2
“Không nói thì không nói, xem chị về sau tự hối hận chết đi.” Mắt Diêu Bối Khôn trợn trắng.
Diêu Bối Địch cắn môi, trong xe con lại rơi vào trầm mặc.
Một đường tới biệt thự nhà họ Diêu.
Diêu Bối Khôn nghênh ngang ngồi lên xe lăn về nhà, giống như tiểu hoàng đế, dáng vẻ chuyện đương nhiên nên được người chăm sóc.
Diêu Bối Địch giúp đỡ dọn dẹp đồ đạc thỏa đáng cho Diêu Bối Khôn, lại ở biệt thự một buổi chiều với Tiếu Tiếu, sau khi ăn cơm tối xong, mới trở về nhà.
Khi đó đã chín giờ tối rồi.
Chăm sóc Diêu Bối Khôn mệt chết đi, chơi với Tiếu Tiếu cũng mệt mỏi, hôm nay cô coi như bị hai người kia hành hạ đến tinh thần chi nhiều hơn thu, cô hơi mệt mỏi mở cửa nhà, khi khom lưng, nhìn thấy một đôi giày da màu đen của nam.
Cô cau mày.
Tiêu Dạ ở nhà?! Có lẽ là giầy trước kia đi.
Cô vẫn chăm sóc Diêu Bối Khôn như vậy, cũng đã thật lâu chưa trở về, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện, hoặc ở biệt thự nhà họ Diêu.
Cô cởi giày ra, đặt giày của mình và đôi giày da đen kia ở trong tủ giày, sau đó thay dép đi trong nhà của mình đi vào.
Phòng khách không có ánh đèn, cô cũng không bật, trực tiếp mở đèn tường hành lang trên lầu hai, đang chuẩn bị đi lên lầu trở về phòng thì trong phòng khách đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lẽo của đàn ông, “Cô trở lại thật sớm.”
Diêu Bối Địch bị giọng nói bất thình lình bật lên mà giật nảy mình, cô vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy hình như trên ghế sa lon có một bóng người đang ngồi, vội vàng bật đèn thủy tinh trong phòng khách lên, dưới ánh đèn sáng rõ, Tiêu Dạ ngồi trên ghế sa lon, sắc mặt tái xanh.
Nhìn Tiêu Dạ, Diêu Bối Địch càng thêm kinh ngạc.
Không phải anh nên ở bên chỗ Lôi Lôi sao?
Một mình anh trở lại? Hay là nói, trong nhà còn có một người khác.
“Cô đang nhìn cái gì?!” Tiêu Dạ nhíu chặt mày.
Diêu Bối Địch thu hồi tầm mắt, “Tôi chưa từng nghĩ tới anh sẽ ở trong nhà.”
“Vậy cô nghĩ tôi sẽ ở đâu?” Tiêu Dạ cười lạnh.
Diêu Bối Địch cắn môi, cuối cùng không nói ra, cô chỉ nói sang chuyện khác hỏi anh, “Anh trở về khi nào?”
“Ra bệnh viện liền về.” Lại nói, hình như Tiêu Dạ hơi cắn răng nghiến lợi.
“Đã ăn cơm tối chưa?” Diêu Bối Địch thuận miệng hỏi, giống như vì tránh khỏi lúng túng nên mới nói.
Thời gian này, thế nào cũng đã ăn rồi.
Hoặc là có người nấu ăn ở nhà giúp anh, hoặc có người mua đồ ăn bên ngoài giúp anh.
“Chưa ăn.” Sắc mặt Tiêu Dạ càng thêm khó coi.
Diêu Bối Địch kinh ngạc nhìn anh.
Bây giờ đã mấy giờ rồi?! Chín giờ rồi.
Người đàn ông này không giống như người có thể đói bụng như vậy, ngược lại, lượng cơm của anh vẫn còn rất kinh người, một ngày ba bữa tuyệt đối không thể thiếu.
“Thất thần làm cái gì, còn không đi làm cơm?!” Tiêu Dạ hung hăng nói.
“Nhưng tôi đã ăn rồi.” Diêu Bối Địch nhìn anh.
“Vậy cô chuẩn bị làm tôi đói chết?!” Tiêu Dạ nổi trận lôi đình.
Diêu Bối Địch cắn môi.
Cô cũng không nghĩ như vậy.
Cô chỉ là…
Được rồi, cô cũng không biết mình làm sao.
Có lẽ giống như Diêu Bối Khôn nói, cô trừ thành tích tốt ra, tất cả thứ khác đều rất ngốc.
Cô cắn môi đi về phía phòng bếp kiểu mở, lục đồ trong tủ lạnh, bởi vì có mấy ngày không ăn cơm ở nhà, gần như không có nguyên liệu nấu ăn gì, cô mím mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Dạ, “Ăn cơm chiên trứng được không? Trong nhà không có đồ ăn khác rồi.”
Tiêu Dạ mở ti vi, sắc mặt như cũ, giọng vẫn như cũ, “Tùy tiện.”
Diêu Bối Địch cầm mấy quả trứng gà ra, sau đó bắt đầu nấu cơm.
Trong lúc rảnh rỗi chờ cơm chín, cô đứng trong phòng bếp kiểu mở nhìn Tiêu Dạ.
Mới
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!