Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 134: Chương 37
Tòa nhà Cố thị, phòng làm việc của trợ lý giám đốc phòng thị trường.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế làm việc.
Doãn Tường ngồi đối diện cô.
Kiều Tịch Hoàn dứt khoát nói, “Ưu thế trong lần cạnh tranh này của cậu không rõ ràng, ngược lại có hoàn cảnh xấu, cậu biết không?”
Doãn Tường gật đầu, “Tôi sẽ dốc hết toàn lực.”
“Chuyện này không có liên quan gì tới việc cậu dốc hết toàn lực. Bởi vì mỗi một lần cạnh tranh đều không phải nhìn thành tích thử thách lần này của cậu, sẽ tổng hợp đánh giá những cống hiến cho công ty trước kia của cậu, hiển nhiên, cống hiến của cậu rõ ràng ít hơn người khác.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Doãn Tường chỉ nhìn cô.
“Tôi chỉ muốn hỏi cậu, với năng lực của cậu, vốn không phải tầm thường không có chí tiến thủ ở Cố thị nhiều năm như vậy, cậu có khó khăn gì sao?” Kiều Tịch Hoàn cau mày.
Doãn Tường mím môi, hơi bất đắc dĩ nói, “Có lẽ không theo xu hướng thôi.”
“Tiếp tục.” Kiều Tịch Hoàn nhìn cậu ta.
“Tôi không thích a dua nịnh hót, đây là khuyết điểm của tôi, hơn nữa tính nguyên tắc của con người tôi rất mạnh, người thưởng thức sẽ thưởng thức, người không thưởng thức tuyệt đối sẽ không giả mù sa mưa đi lấy lòng. Đối với nhiều lãnh đạo trực tiếp của tôi, tôi cũng không cảm thấy năng lực của bọn họ mạnh bao nhiêu, cũng liền thoải mái không làm trái với nguyên tắc của mình đi hiến ân cần, có lẽ chính vì như vậy, rất nhiều hạng mục cho dù tôi có tham dự, cũng sẽ không nhận được tán thành của lãnh đạo, hơn nữa vốn rất nhiều hạng mục là công lao của tôi nhưng phần lớn đều rơi vào trên người những người khác, cứ như vậy, mới rơi vào tình trạng như thế.” Doãn Tường lạnh nhạt nói, dáng vẻ cũng không phải quá quan tâm.
Kiều Tịch Hoàn trầm mặc một chút, “Là nguyên nhân gì khiến cho cậu muốn đi theo tôi làm việc?”
“Rất khó gặp được người lãnh đạo như chị.” Doãn Tường nói, “Tôi thật tâm bội phục chị.”
“Tôi nên cảm thấy vinh dự sao?” Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười một tiếng.
“Chị có tư cách thừa nhận.”
“Xem ra cậu thật sự rất bội phục tôi” Kiều Tịch Hoàn thuận miệng nói, dừng một chút, lại mở miệng, “Trong lần cạnh tranh này, tôi sẽ cố hết sức tranh thủ cơ hội cho cậu, nhưng cậu nhất định cạnh tranh đến cương vị cao nhất ở phòng thị trường vốn cao hơn cương vị hiện tại của cậu, xem như thăng cấp chứ không phải thay đổi công việc, cho nên cậu cũng cần chuẩn bị bị PK rụng.”
“Nhiều năm như vậy, không luyện thành khả năng đặc biệt lớn, tố chất tâm lý vẫn phải có.” Doãn Tường mang cười nói
Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu một cái, “Cậu đi xuống cẩn thận chuẩn bị đi.”
“Được.” Doãn Tường đứng dậy rời đi.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Doãn Tường, như có điều suy nghĩ.
Doãn Tường người đàn ông này rốt cuộc có phải như cậu ta nói không?!
Tròng mắt cô hơi căng.
Cô có thể khẳng định Doãn Tường tuyệt đối không phải là người của Cố Tử Hàn, đối với công ty này mà nói, cho dù là người của bất cứ ai khác, chỉ cần không phải là người của Cố Tử Hàn, là được.
Nghĩ như vậy, bắt đầu gắng sức suy nghĩ, làm thế nào để Doãn Tường trổ hết tài năng trước mặt nhiều người cạnh tranh ưu tú như vậy.
Đã mười giờ rồi.
Hai mắt Diêu Bối Địch mơ màng ở trong phòng bếp làm điểm tâm.
Từ sau khi bắt đầu ngủ cùng trên một chiếc giường với Tiêu Dạ, trạng thái tinh thần cả người cô rõ ràng có phần không tốt.
Cô thật sự không chịu nổi thói quen nửa đêm đi tiểu đêm của Tiêu Dạ.
Cô ngáp, buổi tối mỗi ngày vốn ngủ không tốt lắm, nửa đêm lại bị hành hạ một lần như thế, sau đó hồi lâu đều không thể ngủ, tiếp theo ngủ thiếp đi giống như bây giờ, cảm thấy thân thể đều không phải của mình, cả người rơi hoàn toàn vào trạng thái mơ hồ, buồn ngủ quá.
Cô ngáp một cái thật to, múc cháo thịt nạc vừa nấu xong, bưng một chén lên lầu.
Dưới phục vụ của cô, Tiêu Dạ đã rửa mặt xúc miệng xong, ngồi ở đầu giường đợi điểm tâm của cô. diee ndda fnleeq uysd doon
Diêu Bối Địch đút từng miếng từng miếng một cho anh ăn, giữa hai người dường như đã quen với phương thức như thế.
Ăn xong một chén, Diêu Bối Địch hỏi, “Còn muốn ăn nữa không?”
“Không ăn, cô đỡ tôi xuống lầu.” Tiêu Dạ nói.
Diêu Bối Địch cầm chén đũa cất, cẩn thận đỡ Tiêu Dạ rời giường, xuống đất, hai người dán rất chặt, từng bước từng bước một xuống lầu dưới.
Thật vất vả, Diêu Bối Địch đỡ Tiêu Dạ ngồi trên ghế sa lon, tự nhiên mở ti vi cho anh, sau đó đặt điều khiển ti vi vào trong tay anh, mới xoay người đi lên lầu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!