Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q.3 - Chương 149: Chương 41.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!


Q.3 - Chương 149: Chương 41.2



Khi Trương Kiều Ân nói tới phương án của mình, vẫn toàn tâm toàn ý, sinh động như thật, cô dừng lại một chút, tiếp tục nói, “Tôi vẫn cảm thấy, bất kỳ một sản phẩm nào cần lấy được nhận thức của khách hàng cũng là bởi vì thỏa mãn nhu cầu của bọn họ. Cho nê căn cứ vào kết quả điều tra nghiên cứu trước mắt của tôi, tôi triển khai như sau, mở mang một hình thức chung cư tinh tế hoàn mỹ dành cho gia đình thu nhập thấp, con cái không muốn ở cùng với cha mẹ chỉ bởi vì tập quán sinh hoạt khác nhau, thật ra không liên quan gì tới cái gọi là tận hiếu, người trẻ tuổi tự nhiên có phương thức sinh hoạt của bản thân, hoặc dung túng hoặc không có quy củ, cuộc sống của người già chỉ có một, rời giường phải ăn sáng, thu dọn nhà cửa, quét dọn vệ sinh… Đủ loại mâu thuẫn, khiến cho cha mẹ và con cái vừa yêu vừa hận. Bởi vì, tôi nghĩ tới nếu như phát triển kiểu chung cư kết hợp gia đình, nếu như cha mẹ ở trong một tầng chung cư hai cửa lớn, rõ ràng giải quyết đủ loại mâu thuẫn kể trên, cha mẹ và con cái ở gần nhau có thể chăm sóc cho nhau, cũng tránh khỏi mâu thuẫn khi ở chung một chỗ, vả lại sau khi con cái có con nhỏ, càng có thể tiện dễ dàng chăm sóc. Ở một phương diện khác, tôi cân nhắc đến để cho cha mẹ và con cái đồng thời mua hai căn trong tình huống giá nhà cao như vậy, là tương đối khó khăn đối với đại đa số người, liền làm kiểu thiết kế nhà thu nhập thấp, vả lại trong quá trình marketing thời kỳ sau, tiến hành ưu đãi chiết khấu cho cha mẹ và đứa con đồng thời mua hai căn, điều này cũng là chỗ mới mẻ độc đáo không giống với các tòa nhà bán và cho thuê khác.”

Trương Kiều Ân giải thích ý tưởng phương án của mình xong, nói với Kiều Tịch Hoàn, “Quản lý Kiều, ý niệm của tôi chính là như thế.”

Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu.

Cô biết năng lực của Trương Kiều Ân, ở trong khoảng thời gian ngắn có thể nghĩ ra case tương đối hoàn thiện lại có vẻ đổi mới đủ mạnh như vậy ngược lại cô không hề hoài nghi chút nào, khẽ gật đầu một cái, nói với Dụ Lạc Vi, “Dụ Lạc Vi, cô hãy nói một chút về thiết kế phương án của cô đi.”

Dụ Lạc Vi vẫn có vẻ mặt con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, trên cả người mang theo dáng vẻ làm cho người ta đồng tình, cô mềm giọng yếu ớt nói: “Tôi và chị Kiều Ân không giống nhau, tôi là người mới, trước kia chưa từng tiếp xúc về phương diện này, nghe phương án của chị Kiều Ân tôi thật sự vô cùng bội phục, cảm thấy lo nghĩ của chị ấy thật sự rất chu toàn, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với tôi một kẻ tay mơ, không ngờ phương án của mình có thể gần như giống với phương án của chị ấy, tôi thật sự không biết giải thích về mình ra sao.”

“Cô không cần phải giải thích, cô nói một chút cô thiết kế phương án này như thế nào là được.” Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc.

Bản lĩnh giả bộ đáng thương này của Dụ Lạc Vi, cô đã gặp nhiều.

Nếu như đổi thành những người khác có lẽ sẽ cảm thấy vừa thấy đã thương, nhưng mà đối với cô mà nói, cô thật sự không có một chút bận tâm nào.

Dụ Lạc Vi hơi uất ức cắn môi mình, vẫn giọng điệu yêu kiều nũng nịu nói, “Tôi không nghiên cứu thị trường nhiều như chị Kiều Ân, bởi vì tôi mới vào xã hội, rất nhiều thứ đều dựa vào một bầu máu nóng và tưởng tưởng trống rỗng của mình, tôi thậm chí còn không biết, mới vừa rồi chị Kiều Ân nói, bất kỳ một sản phẩm nào cần lấy được tán thành của khách hàng là bởi vì thỏa mãn nhu cầu của bọn họ, tôi chỉ rất phiến diện nghĩ đến nhu cầu của mình mà thôi.”

Dụ Lạc Vi cắn môi, giống như trên mặt hiện lên chút cảm xúc bi thương, dừng lại một chút, lại chậm rãi nói ra, “Có thể mọi người đều biết chuyện của tôi rồi, cha mẹ tôi bởi vì… Đủ loại nguyên nhân bây giờ đang ở trong tù, tôi biết rõ đây là trừng phạt nên có của bọn họ, hơn nữa bởi vì từ nhỏ không được bọn họ chào đón, trong lòng của tôi thật ra vẫn còn tồn tại vướng mắc thật sâu với bọn họ. Nhưng tôi biết, tôi không thể vứt bỏ bọn họ, sau ba, năm năm nữa bọn họ sẽ ra tù, khi đó tôi cũng cần tận hiếu, có thể chính là để tôi cam tâm tình nguyện ở chung một chỗ với bọn họ, tôi nhẫn nhịn không ngừng sẽ nghĩ tới từng cảnh tượng khi còn bé, tôi sẽ sợ, vì vậy tôi chỉ nghĩ đến, tôi có thể mua cho bọn họ một căn phòng, ở cùng một chung cư với tôi, ở gần tôi cũng có

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN