Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q.3 - Chương 184: Chương 51.4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!


Q.3 - Chương 184: Chương 51.4



“A.” A Bưu vội vàng chạy vào phòng ngủ, tùy tiện tìm khăn lông, “Dùng như thế nào?”

“Để Tiêu Dạ cắn.”

“Làm cái gì?” A Bưu buồn bực.

“Cậu làm theo là được rồi, nói nhảm nhiều như vậy.” Dưới mắt kính nhã nhặn, ánh mắt không hề kiên nhẫn của bác sỹ Mạc đảo qua.

A Bưu không biết làm như thế nào, đặt khăn lông ở bên khóe miệng Tiêu Dạ, “Đại ca, anh cắn…”

Tiêu Dạ liếc mắt nhìn bác sỹ Mạc, hung hăng cắn khăn lông một phát.

“A Bưu, cậu chặn hai tay của Tiêu Dạ, đề phòng cậu ta dùng lực.” Bác sỹ Mạc tiếp tục yêu cầu.

Lần này a Bưu không hỏi nguyên nhân làm theo.

“Ưm!” A Bưu vừa mới chặn tay Tiêu Dạ, Tiêu Dạ lại đột nhiên truyền đến một tiếng kêu rên, kèm theo, tiếng xương “Rắc rắc”.

A Bưu quay đầu, vội vàng nhìn về phía bác sỹ Mạc.

Mắt kính nhã nhặn của bác sỹ Mạc dưới ánh sáng của đèn treo thủy tinh, toàn bộ sắc mặt nghiêm túc hơn bình thường nhiều, tay luôn chạy trên bắp chân của Tiêu Dạ, vuốt ve, độ mạnh yếu hơi nặng.

Thân thể Tiêu Dạ đã căng thẳng.

“Thả lỏng một chút, bằng không vết thương sẽ rách.” Bác sỹ Mạc nhắc nhở.

“Đại ca, anh thả lỏng chút.” A Bưu vội vàng nói.

Diêu Bối Địch đứng ở bên cạnh, nhìn thấy mà lòng thắt chặt.

Rõ ràng nói, chân đang dùng lực muốn đánh nát ra lần nữa…

Cô cắn môi, cố hết sức không để cho mình phát ra một chút âm thanh.

Bác sỹ Mạc sờ soạng một lúc lâu, hình như là tìm đúng điểm, đánh xuống.

“Ư.” Tiêu Dạ nhịn đau, nổi gân xanh.

Bác sỹ Mạc ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Dạ, không có cảm xúc gì khác, anh luôn vuốt ve, sau đó tìm đúng mấy điểm, đều dùng sức.

Trên đầu Tiêu Dạ, đã bắt đầu đổ mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống, sắc mặt cũng biến thành vô cùng trắng bệch.

Một hồi lâu.

Bác sỹ Mạc cuối cùng để chân Tiêu Dạ xuống, “A Bưu, tới căn phòng bên cạnh lấy thạch cao tới giúp tôi.”

“Vâng.” A Bưu nhanh chóng để Tiêu Dạ xuống.

Bác sỹ Mạc không chút để ý nói, “Nếu như lần này thạch cao lại vỡ nữa, cái chân này cậu còn có thể cần hay không, ta cũng không thể xác định.”

Tiêu Dạ giống như đang thở, giờ phút này nói không ra một chữ.

Diêu Bối Địch đi tới, cả người vô cùng lo lắng, cô nhìn chân sưng đỏ của Tiêu Dạ, liền vội hỏi bác sỹ Mạc, “Lần này, sẽ được không?”

Nếu như không được, làm thế nào?!

Cô khẩn trương nhìn bác sỹ Mạc.

Bác sỹ Mạc ngẩng đầu liếc nhìn Diêu Bối Địch, dáng vẻ nhẹ nhàng, “Hai người cứ ở trên giường giày vò thêm mấy lần, tôi dám khẳng định, về sau cậu ta có thể một mực ở trên giường hành hạ cùng cô như thế rồi.”

“…” Diêu Bối Địch cắn môi, vốn hơi khẩn trương đến trắng bệch mặt, trong nháy mắt liền đỏ bừng mặt.

Cô và Tiêu Dạ…

Cô cúi thấp đầu.

A Bưu vội vội vàng vàng cầm thạch cao tới.

Bác sỹ Mạc cố định từng chút một giúp Tiêu Dạ, sau đó quấn băng đeo và cái giá đỡ lên, sau đó đứng dậy kiểm tra vết thương cho Tiêu Dạ một chút, hành hạ một lát như thế, suy nghĩ một chút, vẫn treo bình tiêu viêm cho Tiêu Dạ.

Như vậy cho tới bây giờ đã hai giờ sáng.

Tất cả mọi người đều hơi mệt mỏi rồi.

Bác sỹ Mạc giống như cũng mệt mỏi, ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng Tiêu Dạ nghỉ ngơi, không vội vã rời đi.

A Bưu đứng ở giữa phòng, vẫn lo lắng nhìn Tiêu Dạ, nhìn khuôn mặt yếu đuối rõ ràng của anh, không biết làm sao.

Diêu Bối Địch

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN