Trò chơi vương quyền - Chương 30 - Phần 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Trò chơi vương quyền


Chương 30 - Phần 2



Những con quạ bay đi bay về mỗi ngày, hầu hết thời gian Lãnh chúa Tywin ở trong phòng cùng với Hội đồng chiến tranh của lão. Arya đã đôi lần nhìn thấy lão từ xa, một lần là khi lão đi bộ trên tường thành cùng với ba viên học sĩ và tên tù nhân béo phị có bộ râu, một lần là khi lão cưỡi ngựa cùng với đám cận vệ đến thăm doanh trại, nhưng thường nhất là lão đứng dưới tháp hình vòm xem quân lính luyện tập bên dưới sân. Lão đứng đó, tay nắm chặt chuôi kiếm dài làm bằng vàng. Người ta nói Lãnh chúa Tywin yêu vàng hơn tất cả, bé có lần nghe thấy một cô người hầu nói đùa thậm chí lão còn ị ra vàng. Là một ông già, Lãnh chúa của gia tộc Lannister trong vô cùng khỏe mạnh so với người cùng tuổi, với mái tóc vàng dày và cứng. Có gì đó trong nét mặt của lão khiến Arya nhớ đến Cha, ngay cả khi hai người trông chẳng có gì giống nhau. Bé tự nhủ: Lão có khuôn mặt của một lãnh chúa, thế thôi. Bé nhớ đã từng nghe mẹ cũng từng nói Cha đeo cái mặt nạ lãnh chúa để giải quyết các vấn đề đang xảy ra. Cha đã cười phá lên khi nghe câu đó. Bé không tưởng tượng được lãnh chúa Tywin có thể cười được. Một buổi chiều khi bé đang đợi xếp hàng lấy nước bên giếng thì nghe thấy tiếng cổng mở. Một đám người cưỡi ngựa qua cổng sắt. Thoáng nhìn qua tấm khiên của viên thủ lĩnh, bé nhận ra biểu tượng con cá tiên tri, nỗi hận thù bất chợt lùa về.

Trong ánh sáng ban ngày, khuôn mặt của hiệp sĩ Amory Lorch trông đỡ sợ hơn dưới ánh đuốc, nhưng đôi mắt lợn đó không hề thay đổi. Một phụ nữ nói rằng đội của hắn đã cưỡi ngựa khắp các đường vòng quanh hồ để săn đuổi Beric Dondarrion và những kẻ quốc. Arya nghĩ: Chúng tao không phải là những kẻ phản quốc. Chúng tao là Đội Tuần Đêm, Đội Tuần Đêm không theo bất kỳ phe nào cả. Bé nhận ra đội của Hiệp sĩ Amory có ít người hơn và bị thương nhiều hơn. Mình hy vọng vết thương sẽ giết chết họ. Mình hy vọng tất cả bọn họ chết. Rồi bé nhìn thấy ba người ở cuối hàng.

Rorge vẫn mỉm cười đội một cái mũ sắt màu đen vỡ một nửa, mái tóc bù xù khiến cho người ta khó mà nhận ra hắn không có mũi. Biter cưỡi ngựa đi bên cạnh, con ngựa trông oằn xuống vì sức nặng của hắn. Gần như toàn thân đều có vết thương khiến diện mạo so với trước đây càng xấu.

Nhưng Jaqen H’ghar vẫn mỉm cười. Chiếc áo khoác ngoài vẫn dơ dáy như mọi khi nhưng mái tóc đã được gội và chải lại gọn gàng, xõa thẳng xuống vai. Mái tóc có màu đỏ và trắng ánh lên dưới mặt trời và Arya nghe thấy thì thầm đầy hâm mộ.

Biết thế này mình nên để bọn họ chết cháy. Gendry nói đúng, đáng lẽ mình phải lắng nghe anh ta. Nếu ngày đó bé không ném cái rìu về phía bọn họ thì tất cả ba người đã chết. Trong khoảnh khắc bé cảm thấy thật sợ hãi, nhưng bọn họ lướt qua bé chẳng mảy may chú ý chút nào. Chỉ có Jaqen H’ghar hơi dừng lại khi nhìn về phía bé, như thể xuyên qua. Bé nghĩ, hắn sẽ không nhận ra mình đâu. Arry chỉ là một thằng bé nóng tính luẩn quẩn với một thanh kiếm, còn mình chỉ là một con chuột xám.

Suốt thời gian ngày còn lại của ngày hôm đó được bé dành để cọ rửa cầu thang tại Tháp Rú (Wailing Tower). Hoàng hôn, khi xách xô nước quay về chỗ ngủ thì bàn tay đã rướm máu, cánh tay căng đến run rẩy. Mệt đến mức không buồn ăn uống, Arya cầu xin Weese tha lỗi và bò về giường rơm ngủ. “Weese”, bé ngáp “Dunsen, Chiswyck, Polliver, Raff the Sweetling. The Tickler và Chó Săn. Hiệp sĩ Gregor, Hiệp sĩ Amory, Hiệp sĩ Ilyn, Hiệp sĩ Meryn, Vua Joffrey, Thái hậu Cersei.” Bé nghĩ mình có thể thêm vào danh sách lời thề ba cái tên nữa, nhưng hôm nay bé quá mệt mỏi để đưa ra quyết định. Arya đang mơ về đàn sói hoang dã chạy xuyên qua rừng thì một bàn tay mạnh mẽ áp lên miệng giống như tảng đá mạnh mẽ nhưng cũng mềm mại và ấm áp. Bé lập tức thức tỉnh và giãy ra. “Một cô gái yên lặng,” một giọng nói thì thầm cất lên phía sau tai bé, “một cô gái sẽ ngậm miệng, không ai nghe thấy, và những người bạn có thể bí mật nói chuyện, được không?”

Trái tim đập thình thịch, Arya miễn cưỡng gật đầu.

Jaqen H’ghar bỏ tay ra khỏi miệng bé. Căn phòng tối đen như mực, bé không thể nhìn thấy mặt hắn dù hai người chỉ cách nhau vài centimet.

Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Nhưng bé có thể ngửi được mùi hắn. Hắn có mùi sạch sẽ và thơm của xà phòng, rõ ràng hắn vừa vuốt hương liệu lên tóc. Hắn lầm bầm: “Một cậu bé biến thành một cô gái.”

“Tôi luôn là một cô gái. Tôi không nghĩ anh nhận ra.”

“Người đàn có mặt nhận thấy và nhận ra.”

Bé nhớ ra là mình đã rất ghét hắn. “Anh khiến tôi sợ. Giờ anh đã là người của bọn chúng, tôi đáng lẽ nên để anh chết cháy. Các anh đang làm gì ở đây? Cút đi hoặc tôi sẽ mách Weese.”

“Người đàn ông đang trả ơn. Mạng sống của người đàn ông đổi lấy ba người khác.”

“Ba người?”

“Hồng Thần có quyền, cô gái ngọt thương, và chỉ có cái chết mới có thể trao đổi với mạng sống. Cô gái này có quyền ra lệnh cho hắn ba lần. Cô gái có quyền đưa ra ba người thay thế. Hãy nói tên ba người đó và người đàn ông sẽ làm việc còn lại.”

Hắn muốn giúp mình, Arya nhận ra điều đó và đột nhiên cảm thấy tia hy vọng. “Hãy đưa tôi đến Riverrun, nó không xa đây, nếu chúng ta có thể ăn cắp vài con ngựa thì chúng ta có thể…”

Hắn đặt một ngón tay lên môi cô. “Cô có ba cuộc sống từ tôi. Không hơn, không kém. Ba người và chúng ta không ai nợ ai. Vì vậy cô gái phải suy nghĩ cẩn thận.” Hắn nhẹ nhàng hôn lên mái tóc bé. “Nhưng cũng đừng nghĩ quá lâu.”

Khi Arya thắp nến thì trong phòng chỉ vương lại mùi của hắn, phảng phất mùi gừng và đinh hương. Người đàn bà ngủ trên đống cỏ khô trong góc phòng lầm bầm phàn nàn về ánh sáng, vì vậy Arya phải thổi tắt nến. Khi nhắm mắt lại, bé lại nhìn thấy từng khuôn mặt xuất hiện trước mặt. Joffrey và mẹ của hắn, Ilyn Payne, Meryn Trant và Sandor Clegane… nhưng bọn họ đang ở King’s Landing (Vương Đô) cách đây hàng trăm dặm, và Hiệp sĩ Gregor thì chỉ ở đây vài ngày trước khi lại xuất phát đi cướp bóc, mang theo Raff, Chiswyck và Tickler đi cùng. Nhưng Hiệp sĩ Amory Lorch ở đây và bé gần như ghét hắn. Phải không nhỉ? Bé cũng không chắc chắn. Nhưng bé biết rõ là mình ghét Weese.

Buổi sáng hôm sau, bé ngẩn ngơ nghĩ đến hắn trong khi sự mất ngủ khiến tinh thần trở nên uể oải. “Weasel,” Weese lầm bầm. “Nếu ta còn nhìn thấy cô mở miệng ngáp lần nữa, ta sẽ thò tay kéo cái lưỡi đó làm thức ăn cho chó.” Hắn kéo xếch tai bé lên nhằm đảm bảo bé nghe rõ và ra lệnh bé quay trở lại cầu thang, hắn muốn chúng phải trở nên sạch sẽ trước khi trời tối.

Khi làm việc bé suy nghĩ về những người mà bé muốn họ chết. Bé tưởng tượng có thể nhìn thấy khuôn mặt bọn họ trên các bậc cầu thang và cố hết sức xóa sạch. Gia tộc Stark luôn trong tình trạng chiến tranh với gia tộc Lannister và bé là người nhà Stark, vì vậy bé cần giết càng nhiều người nhà Lannister càng tốt. Chiến tranh là thế. Nhưng bé không nghĩ mình sẽ ủy thác điều đó cho Jaqen. Ta nên tự mình giết chết bọn họ. Bất cứ khi nào kết án tử hình một người, ông luôn làm điều đó với thanh Ice, thanh kiếm dài gắn bó với ông. “Nếu con muốn tước đi cuộc sống của một người, con nên nhìn vào khuôn mặt của người đó và lắng nghe những lời trăng trối,” bé đã từng thấy ông nói với Robb và Jon như vậy.

Ngày hôm sau bé luôn tránh gặp mặt Jaqen H’ghar và cả ngày sau đó nữa. Điều này cũng chẳng khó khăn. Bé rất nhỏ và Harrenhal thì rất rất to, đầy nơi chuột có thể trốn.

Và rồi Hiệp sĩ Gregor quay trở lại, sớm hơn dự định, lần này mang theo một đàn dê thay vì đám tù nhân. Bé nghe người ta nói hắn đã mất bốn người trong một cuộc đột kích ban đêm của Đại nhân Beric, nhưng thật không may người Arya ghét nhất lại không hề hấn gì và hắn được bố trí ở tại tầng hai của Tháp Rú. Weese chịu trách nhiệm cung cấp đồ uống. “Bọn họ luôn luôn khát, lúc nào cũng uống nhiều,” hắn lầm bầm, “Weasel, đi lên đó hỏi họ xem có cần và quần áo không, ta sẽ giao việc đó cho người phụ nữ trong tháp.”

Arya nghe lời chạy lên cầu thang. Không ai để ý đến sự xuất hiện của bé khi bé bước vào phòng. Chiswyck đang ngồi bên lò sưởi, hơ tay lên lửa và kể chuyện cười. Bé không dám làm hắn gián đoạn, vì không muốn môi bầm dập.

“Sau khi cuộc thi đấu do Cánh tay phải của Nhà vua tổ chức, tất nhiên đó là trước khi cuộc chiến này xảy ra,” Chiswyck nói, “chúng tôi đang trên đường quay trở lại phía Đông, bảy người chúng tôi cùng với Hiệp sĩ Gregor. Raff cưỡi ngựa cạnh tôi, và chàng trai trẻ Joss Stilwood, hắn vừa được đôn lên là người hầu của hiệp sĩ. Khi chúng tôi vượt qua song Pisswater, thì trời bất chợt đổ mưa. Nước dâng lên cao, không có cách nào vượt qua được. May thay có một quán rượu gần đó nên chúng ta ghé vào đó qua đêm. Hiệp sĩ gọi bia và nói với chủ quán rằng chúng ta sẽ ở đó cho đến khi nước rút. Nếu ở đó các anh sẽ nhìn thấy ánh mắt lão chủ quán sáng lên vì nghĩ đến những đồng bạc. Vì vậy lão nhanh chóng mang bia ra phục vụ, lão và con gái. Nhưng đồ uống thật nghèo nàn, vàng như nước đái, điều này khiến ta chẳng mấy vui vẻ, và Hiệp sĩ cũng thế. Hầu hết thời gian là lão chủ quán lảm nhảm rằng lão rất vui được đón tiếp chúng tôi, rằng vì mưa mà gần đây lão chẳng kinh doanh được gì. Tên ngu đó nói không ngừng mà không để ý đến thần sắc của Hiệp sĩ vốn không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, môi mím lại. Nhưng tôi và những người khác thì để ý và biết rằng tốt hơn là lão nên câm miệng. Nhưng lão chủ cứ tiếp tục nói, thậm chí còn hỏi đại nhân thành tích trong cuộc thi. Hiệp sĩ lúc đó bắt đầu nhướng mắt nhìn lão.” Chiswyck hơi cười, uống vào một ngụm rượu và lấy tay quệt mồm. “Trong lúc đó cô con gái lão vẫn đang rót rượu cho chúng ta, một đứa con gái hơi béo, tầm mười tám tuổi…”

“Mười ba tuổi, hơn một chút,” Raff ‘Ngọt Ngào’ sửa lại.

“À, có thể, cô ta cũng không thể lớn hơn mười tám, nhưng Eggon lại say rượu và bắt đầu sờ soạng cô ta, có lẽ tôi cũng đã hành động giống hắn, và Raff đang nói chuyện với Stillwood trẻ rằng hắn nên bế cô ta lên lầu và hoàn thành việc sẽ biến hắn thành đàn ông chân chính.”

Cuối cùng Joss thò tay vào váy cô ta, cô ta hét lên, ném bầu rượu đi và chạy vào bếp. À, câu chuyện đáng lẽ dừng ở đây, chỉ có điều lão già ngu ngốc đó vẫn tiếp tục lải nhải với Hiệp sĩ và yêu cầu ông ấy ra lệnh cho chúng ta để cô con gái lão yên, nhắc nhở lão thực hiện đúng với lời thề hiệp sĩ.

“Hiệp sĩ Grogor vốn không buồn để ý đến niềm vui của chúng ta, nhưng giờ thì ông ấy đã nhìn thấy và anh biết ông ta sẽ xử sự ra sao rồi đấy, ông ấy ra lệnh lôi con bé đến trước mặt. Một lão già chịu trách nhiệm lôi con nhỏ đó ra khỏi ra bếp và ai mà dám cãi lại chứ. Hiệp sĩ nhìn qua cô ta và nói: “Vậy ra đây là con điếm mà các cậu quan tâm,” lão già chủ quán ngu ngốc vẫn chưa ý thức được nguy hiểm. “Layna của tôi không phải là điếm, thưa ngài,” lão nói thẳng điều đó vào mặt Gregor. Hiệp sĩ mắt không buồn nhướng lên, chỉ nói: “Giờ thì cô ta sẽ là” nói rồi ném cho lão già một đồng xu, xé rách váy con nhỏ rồi đè ra bàn. Cô ta lẩn tránh như một con thỏ, hét lên ầm ĩ. Nhìn vào mặt lão già lúc đó tôi lúc đó cười đến mức sặc cả rượu lên mũi. Rồi thì thằng con trai nghe thấy tiếng ồn từ dưới hầm lao lên, vì vậy Raff đâm ngay cây trủy thủ vào bụng hắn. Sau khi hiệp sĩ giải quyết xong, ông ta quay lại với việc uống rượu như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tobbot, anh biết cách xử sự của ông ta mà, ông ta đè sấp cô ta rồi tiến vào từ phía sau. Con nhỏ sau đó nằm im không buồn kháng cự khi đến lượt tôi, có lẽ nó đã nhận ra mình thích làm thế, dù nói thật ta thích phụ nữ ngọ nguậy hơn. Và lúc đó con nhỏ đã thực sự trở thành điếm… khi tất cả bọn ta đều được hưởng dụng. Hiệp sĩ nói với lão già chủ quán là ông ấy muốn lão trả tiền thừa, ông ta nói cô ta không đáng một đồng bạc… và yêu cầu lão già đó nhanh chóng đổi ra tiền đồng, quỳ xuống cầu xin tha thứ và cảm ơn ông ta đã ghé thăm.”

Tất cả đám đó cười ầm lên, to nhất là Chiswyck, dường như hắn rất hài lòng về câu chuyện mình kể, đến mức nước mắt nước mũi chảy giàn giụa chảy xuống chòm râu xám. Arya đứng trong bóng tối cầu thang và quan sát hắn. Cuối cùng bé quay trở lại tầng hầm không nói một lời. Khi Weese phát hiện ra bé không hề đi hỏi họ về việc vá quần áo, hắn đã cởi quần bé và đánh cho đến tét máu ở mông, nhưng Arya chỉ nhắm mắt và nghĩ về những gì Syrio đã dạy, vì vậy bé hầu như quên cả cơn đau đớn đang hành hạ mình.

Hai ngày sau, Weese cử bé đến phòng Barracks Hall để phục vụ bữa tối. Khi bé cầm một bình rượu đi rót thì nhìn thấy Jaqen H’ghar đang nhìn từ phía đối diện. Mím môi, Arya cẩn thận nhìn xung quanh để đảm bảo Weese không chú ý đến hướng này. Bé tự nhủ: Nỗi sợ sẽ khiến ta đau hơn cả kiếm.

Khi bình rượu đã hết, Arya bước về phía tầng hầm để đổ rượu mới vào, sau đó nhanh chóng quay lại tiếp tục rót rượu. Không ai chết khát khi bé rời đi, hoặc không ai buồn chú ý đến sự vắng mặt của bé.

Ngày hôm sau không có chuyện gì xảy ra, cả ngày tiếp theo nữa, nhưng sang ngày thứ ba, khi Arya bước vào bếp để chuẩn bị cho bữa tối thì nghe Weese nói với tay đầu bếp. “Một trong những lính Mountain đã ngã xuống tường thành tối qua và gãy cổ chết,” hắn khịt mũi biểu cảm thái độ không tin tưởng.

“Say rượu sao?” người phụ nữ đó hỏi.

“Bọn chúng lúc nào chả say. Có tin đồn rằng chính con ma của thành Harren đã kéo hắn xuống.

Đó không phải là Harren, Arya muốn nói, đó là chính là tôi. Bé đã giết Chiswyck bằng lời yêu cầu, và bé sẽ giết thêm hai người nữa trước khi rời khỏi đây. Mình chính là con ma của thành Harrenhal, bé nghĩ. Và đêm đó danh sách cầu nguyện thiếu một cái tên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN