Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 63: Bình yên sau đại loạn
Đầu xuân tháng hai, lớp tuyết đọng dần dần tan đi, trên mặt đất một cái lò bạc rất to hai bên mạ chữ thọ vàng vẫn đang đốt than bạc, trong phòng được sưởi ấm, đâu giường gỗ lê chạm hoa sen đặt ba bốn chén thuốc cùng kiểu gốm sứ phấn thải[‘] màu thạch thanh vẽ phù văn mỹ nhân cung đình, cạnh giường đặt chiếc ghế thái sư bọc da báo đen tuyền trơn bóng, bên trên, một người đàn ông trung niên vận cẩm y hoa phục đang ngồi, vẻ mặt ôn hòa, dưới cằm để râu ngắn.
[‘]Đồ gốm phấn thải: một loại kỹ thuật nung gốm nhiều màu thời Minh – Thanh, đã minh họa ở những chương trước.
“… Hành nhi đã đi một ngày một đêm rồi, cũng không biết nó thi cử ra sao?” Bên trong giường truyền tới một giọng nữ.
Tề đại nhân nói: “Lần này Hành nhi quyết tâm khổ luyện, mấy tháng nay chăm chỉ học hành cả ngày lẫn đêm, nhất định có thể thu được công danh trở về, nàng cũng đừng chỉ lo lắng cho nó, điều dưỡng thân mình thật tốt mới quan trọng, nếu không thì dù đông này nàng không ngừng uống thuốc, thân thể bệnh tật, năm mới không thể trôi qua vui vẻ được.”
Binh Ninh quận chúa dựa đầu trên chiếc gối gấm thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, sắc mặt xanh xao, lộ rõ xương gò má, vẻ mặt tiều tụy, hoàn toàn không thể nhìn thấy thần thái phấn chấn khi xưa, chỉ ốm yếu nói: “Hành nhi vẫn đang oán trách thiếp.”
“Nàng đừng nghĩ nhiều nữa, giữa hai mẹ con làm gì có chuyện qua đêm đã thành thù chứ.” Tề đại nhân khuyên nhủ: “Trận đại loạn năm trước, quan lại các bộ thương vong quả thực không ít. Hàn Lâm Viện và nội các bởi vì cận kề cung điện, nên chức quan gần như trống hơn nửa, vì vậy Thánh thượng mới quyết định mở khoa thi vào đầu năm nay. Hành nhi cả đêm không về vất vả đọc sách, muốn đem công danh trở về, như vậy cũng là phải đạo.”
Bình Ninh quận chúa yếu ớt thở dài, nói: “Chàng đừng lừa thiếp nữa. Hành nhi ở kinh thành vốn được coi là số một số hai cả về ngoại hình, nhân phẩm lẫn tài học, đi đến đâu cũng được mọi người khen ngợi, vậy mà bây giờ trở thành người góa vợ không nói, còn vô duyên vô cớ bị người người chỉ trỏ chê cười, tất cả đều là do thiếp có lỗi!”
Tề đại nhân không nói, trong lòng suy nghĩ, thật ra thì vợ mình cũng không tính sai, nàng ấy gửi gắm đúng cửa rồi, chẳng qua do xui xẻo mà thôi.
Hai mắt Bình Ninh quận chúa đỏ hồng, nức nở nói: “Khi tiểu thư Vinh gia gặp chuyện không may, thiếp đã mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Huyện chúa qua cửa đã lâu mà vẫn chưa có tin mừng, kiêu căng độc đoán, coi mạng người như cỏ rác, quả thật là gia môn bất hạnh mà, thiếp lại còn ép Hành nhi phải thân cận với nó! Nhưng… cho dù thế nào thiếp cũng không hề muốn nó phải chết thảm như vậy đâu!”
Đang nói, Bình Ninh quận chúa lại tu tu khóc lên. Tề đại nhân cũng bó tay, chỉ vỗ nhẹ lên tay vợ, quận chúa lấy khăn che mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thiếp mấy tháng nay thường mơ thấy cảnh Vinh Hiển xông vào cung ngày ấy, đám quân phản loạn kia vẻ mặt hung ác, trên thân kiếm còn ròng ròng máu, các cung nữ khóc kêu chen vào trong, Lục vương phi và huyện chúa bị bắt đi ngay trước mặt thiếp…” Trong mắt Bình Ninh quận chúa không giấu được vẻ kinh hoàng, hoảng sợ nói: “Thiếp lúc ấy mới hiểu, đằng sau cuộc hôn nhân tốt đẹp này lại cõng theo mấy mạng người!”
Nàng tựa bên người chồng mình, nhịn không được mà khóc như mưa.
Tề đại nhân và quận chúa là vợ chồng từ thuở niên thiếu, dù ngày thường có cãi nhau tranh chấp, nhưng bây giờ thấy vợ mình yếu đuối như vậy thì không nhịn được mềm lòng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Mẹ con Lục vương phi dám cả gan làm xằng làm bậy như vậy, có thể tưởng tượng ra tội ác của Lục vương gia ở đất phong. Thánh thượng nổi giận, liền đoạt lại vương vị, chỉ cho làm một tôn thất nhàn tản, nếu không phải vì Tam vương phi bơ vơ không con, thì ngay cả con nối dòng cũng bị tước vị luôn rồi. Tiểu Vinh phi và Thục phi tự tử, Tứ vương gia bị ban chết xong con cháu đều bị biếm làm thường dân, haiz… mười năm tranh đấu , một mai hóa hư không, trong kinh vương tôn quý tộc bị liên lụy nhiều vô kể, may mắn Hoàng thượng anh minh, nhiều lần an ủi cha vợ và phủ ta… Chúng ta cũng nên thông suốt thôi.”
“Thiếp cũng không phải bởi vì thế mà bi thương.” Bình Ninh quận chúa khẽ lau nước mắt, lắc đầu nói: “Thiếp lớn lên trong cung, nên biết rõ đường đi nước bước trong đó, Hoàng thượng mặc dù vẫn coi trọng chúng ta như trước, nhưng cũng có thể do long thể ngày một xấu đi, cho dù như thế nào, chúng ta cũng đã liên can rồi, vua nào triều thần nấy, sau này… sợ là sẽ không nhận được thánh sủng như bây giờ nữa.”
Nói tới đây, Tề đại nhân cũng không nhịn được mà than thở: “Quả thật là người tính không bằng trời tính! Ai lại nghĩ tới, cuối cùng sẽ là Bát vương gia đâu!”
“Đã xác định là ngài ấy rồi ạ?” Bình Ninh quận chúa chần chờ nói, nàng ta bây giờ cũng không dám chắc chắn nữa.
Tề đại nhân ấn quận chúa nằm yên trên gối, cười khổ nói: “Hoàng thượng đã sắc phong Lý thục nghi làm Hoàng hậu. Đức phi tấn phong Hoàng quý phi, sắc phong Đức phi là vì nàng mất con đau lòng. Nhưng Lý thục nghi, vốn là cung nữ Hoán y cục, chẳng qua vì sinh một hoàng tử mới được sắc phong, trước giờ không được Hoàng thượng sủng ái, chỉ luôn ở cạnh lãnh cung dưỡng lão. Thánh thượng làm vậy, người sáng suốt đều nhìn ra, huống chi Hoàng thượng còn tuyên gọi Bát vương gia vào kinh.”
Bình Ninh quận chúa hồi lâu không nói gì, mãi mới thở dài một tiếng: “Trước giờ Hoàng thượng không quan tâm tới hai mẹ con họ, bây giờ lại…Haiz, ai có thể lay chuyển được lão nhân gia chứ, thôi vậy, nước muốn mạnh phải nhờ quân vương, các hoàng tử khác đều chưa trưởng thành, cũng chỉ có ngài ấy… Thiếp nhớ đất phong của Bát vương gia ở tận đất Thục xa xôi, khi nào ngài ấy mới có thể tới kinh thành?”
“Đường đi Thục khó khăn gian khổ, ít nhất cũng phải mất một tháng.” Tề đại nhân nói, sau đó tiến lại gần phía quận chúa, ôn hòa nói: “ Vì vậy nàng phải cố gắng điều dưỡng thân thể thật tốt, lần này nếu Hành nhi trúng cử, nàng còn phải vì nó mà thu xếp nữa.”
Bình Ninh quận chúa nghĩ đến tiền đồ của con trai mình, tự nhiên sinh ra khí lực, từ trên gối dựa ngồi dậy, ánh mắt lấp lánh, chợt than thở: “Không biết Hành nhi giống ai, tư tưởng lại bảo thủ như vậy!”
“Nó có chỗ nào không hợp ý nàng à?” Tề đại nhân cười nói.
Bình Ninh quận chúa nhìn hoa văn điêu khắc trăm con nghìn cháu trên nóc giường gỗ đàn, chán nản nói: “Năm ngoái Hoàng thượng hạ chỉ mở Ân khoa, thiếp vốn nghĩ Hành nhi và cậu cả Trường Bách nhà họ Thịnh qua lại thân thiết, liền bảo con mình nên chịu khó đi tìm người ta nói chuyện học hành thi cử, ai biết nó lại thà đến Hàn Lâm Viện trong thời tiết lạnh giá như thế này chứ không chịu đến phủ Thịnh.”
“Hả? Vì sao lại thế?” Tề đại nhân không giải thích được.
Bình Ninh quận chúa không hài lòng lườm chồng mình một cái: “Chàng nhớ lại đứa nha hoàn mà huyện chúa đánh chết đi, nó có đôi mắt trông giống ai?”
Tề đại nhân suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng “a” một tiếng, vỗ trán nói: “Ta đã nói huyện chúa đều chọn những nha hoàn dung mạo bình thường lại vụng về để hầu hạ Hành nhi, thằng bé sao có thể để mắt tới chứ, chẳng lẽ nó vẫn còn nhớ nhung con gái anh Thịnh?”
Quận chúa gật đầu, lại bất đắc dĩ nói: “May mà con bé Minh Lan kia rất ít khi qua lại với bạn cũ, nếu để cho huyện chúa nhìn thấy, sợ là nó sẽ sinh nghi… Chàng làm sao vậy? Đang nghĩ gì thế?” Nàng ta kéo kéo góc áo chồng.
Tề đại nhân đang cúi đầu, bình tĩnh nhìn lư đồng màu tím trên đất, bị kéo góc áo mới giật mình tỉnh lại, vội nói: “Vừa rồi ta nghĩ, anh Thịnh thật may mắn. Lô lão thượng thư ngày thường nhìn như người lãng tai hồ đồ, hỏi gì cũng nói không biết, không ngờ tới trong lúc nguy cấp đầu óc lại linh hoạt, không chỉ mang theo cấp dưới bình yên vượt qua kiếp nạn, các loại công văn bí đồ của Công bộ cũng không hư hại chút nào. Đại loạn qua đi, Hoàng thượng ngợi khen quan lại Công bộ bốn chứ “Gặp nguy không loạn”, lão thượng thư được vào nội các thì không nói, anh Thịnh cũng được thăng Chính Tứ phẩm Tả thiêm Đô ngự sử.”
Bình Ninh quận chúa cười nói: ” Không chỉ như vậy, chị Vương gần đây toàn gặp việc vui tinh thần thoải mái, con trai lớn đề làm điển tích, cháu trai được đề làm võ quan, tiếp theo là con rể nhậm chức Chỉ huy phó sứ, haiz… Ngày hôm kia chị ấy còn mang tới trứng hỉ, những hai phần cơ, tháng trước con gái thì sinh được một thằng nhóc béo mập, tháng này con dâu cũng sinh, cũng là một thằng nhóc!” Trong giọng nói không che giấu được sự ghen tị.
Trên chiếc bàn tròn như ý gỗ lê khắc khẳm cẩm thạch bày một mâm toàn trứng hỉ đỏ tươi, Tề đại nhân nhìn tới, trong lòng xúc động, quay đầu nhìn về phía thê tử nói: “Tháng sau chính là ngày giỗ của Ninh Viễn lão hầu gia, nàng có muốn đi không?”
Bình ninh quận chúa nhìn một mâm trứng hỉ, thấy có chút quen mắt, liền nói: “Không đi, đã sớm không còn quan hệ thân thích, tặng đồ tế lễ là được rồi, lại nói vợ của Đình Diệp cũng qua đời gần một năm rồi” nói xong lại nặng nề thở dài, không cam lòng nói, “Chỉ thương chú thiếp một đời cẩn thận, không ngờ con cháu lại dính dáng đến loạn đảng, thân thể Đình Dục lại không tốt, giờ đây cả nhà đều vô cùng hoảng sợ, lo có người trình tấu tố lên trên, thì lập tức bị đoạt tước xét nhà.”
Tề đại nhân nghe xong không rõ tư vị gì, lại nhìn trứng hỉ, liền sinh ra một vài ý nghĩ khác: “…Nếu Hành nhi còn nhớ tới con gái anh Thịnh, nàng không bằng đi hỏi một chút, ta thấy đây cũng là một cửa hôn nhân tốt. Nàng thấy thế nào?”
Bình Ninh quận chúa lầm bầm nói: “Muộn rồi, nhà họ sớm đã có sắp xếp rồi.”
Tề đại nhân cả kinh nói: “Nàng đã hỏi rồi á?” Trong lòng lại nghĩ họ Tề và con trai mình thật xui xẻo, nếu lại thêm cửa hôn nhân bị từ chối nữa, thì đúng là đen đủi đủ đường mà.
“Thiếp sao có thể lỗ mãng như vậy được!” Bình Ninh quận chúa biết suy nghĩ của chồng, vội vàng trấn an nói: “Chị Vương là người thẳng tính, nói vài ba câu là đã bị thiếp khiến cho tuôn ra hết rồi; con gái ruột của chị ấy, đoán chừng là muốn cùng nhà mẹ đẻ thân càng thêm thân, chẳng qua vẫn chưa quyết định, vẫn còn đang xem xét. Minh Lan thì đã được lão phu nhân lo liệu tính toán cả rồi, chính là một cậu thuộc chi bên nhà họ Hạ ở Bạch Thạch Đàm.”
Tề đại nhân không giấu được sự thất vọng, ông ta nhớ tới dáng vẻ mất mát trầm mặc của con trai, do dự nói: “Như thế,… Vẫn còn dư một đứa con gái mà, con bé đó thế nào?”.
“Hừ.” Quận chúa nhã nhặn phun một ngụm, quay về phía chồng mình cau mày nói: “Hành nhi dù không tốt, cũng không đến mức phải chấp nhận một đứa con vợ lẽ! Nếu không phải vì con bé Minh Lan được lão phu nhân nhà họ nuôi dưỡng, tính tình dáng dấp đều là hạng nhất, thì sao thiếp có thể cam tâm tình nguyện chứ? Cũng vì thiếp có lỗi với con trai chúng ta, muốn thỏa mãn tâm ý của nó thôi.”
Tề đại nhân trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Lúc này nếu có nhà nào, nàng để ý một chút, cũng hỏi Hành nhi xem ý tứ nó thế nào, dù sao cũng phải là nó cam tâm tình nguyện mới tốt.”
Quận chúa nhìn dáng vẻ yêu thương con trai của chồng, không nhịn được nói: “Nghe nói, nhà họ Thịnh vẫn chưa cùng họ Hạ công khai mối nhân duyên này, bây giờ họ Thịnh đường làm quan rộng mở, không biết chừng sẽ đổi ý đấy.”
Kỳ thực, đường làm quan rộng mở như nhà họ Thịnh cũng có tin tức xấu.
“Mẫu thân ơi, người nghĩ lại đi ạ, tuổi tác người đã lớn, bôn ba như vậy không tốt chút nào.” Thịnh Hoành ngay cả quan phục cũng chưa thay, vừa từ nha môn về đã tới Thọ An Đường, bên trong Vương thị và những người khác đều đã có mặt.
Thịnh lão phu nhân cố chấp lắc đầu, ngón tay vân vê một chuỗi tràng hạt làm từ gỗ trầm hương: “Chúng ta có duyên làm chị em dâu đã mấy chục năm, hôm nay bà ấy có chuyện, ta làm sao có thể lờ đi không để ý tới được?”
Thịnh Hoành nhíu mày, nhìn về Thải Sinh đang đứng ngồi không yên bên cạnh: “Thân thể bà bác rốt cuộc là làm sao?”
Vài năm không gặp, Thải Sinh cao hơn rất nhiều, tự một cậu bé vừa béo vừa lùn, nay đã dần có khuôn dạng của một thanh niên trẻ tuổi, vẻ mặt anh ta áy náy, đứng dậy, khom người về phía Thịnh Hoành làm lễ, thấp giọng nói: “Mong dượng tha thứ, từ lúc sang năm mới, sức khỏe của bà ngoại đã không tốt, cho mời rất nhiều danh y, họ đều nói, sợ là người chỉ còn sống được thêm vài tháng nữa. Tin tức sau khi bị lọt ra ngoài, chi thứ ba bên kia liền suốt ngày thay phiên nhau tới thăm, qua một lúc lại nói quỹ chung vẫn còn tiền giữ ở chỗ bà ngoại, bây giờ là lúc nên phân chia tiền bạc, sau đó còn nói, muốn thay thế em trai em dâu quản lí lo liệu việc nhà. Ông ba tuổi tác đã cao, động một chút là ngồi lì không chịu đi, cả nhà sợ ông ấy có mệnh hệ gì, cũng không dám lay chuyển…Thật sự là hết cách rồi.”
Thịnh Hoành nghe xong, thở dài thật lâu, quay về phía Thịnh lão phu nhân nói: “Nếu người xảy ra chuyện, con làm sao có thể sống tốt được?”
Trường Ngô ngồi một bên vẻ mặt xấu hổ, lập tức quỳ xuống trước mặt Thịnh Hoành, ngước mắt thành khẩn nói: “Đều tại cháu bất hiếu, bà ngoại có bệnh, cháu lại không thể hầu hạ bên người, còn khiến Nhị lão phu nhân phải vất vả cực nhọc, lần này trở về…Lần này trở về sẽ do em họ Thái Sinh hộ tống lão phu nhân, đợi mọi chuyện xong xuôi, mẹ cháu sẽ lo liệu thỏa đáng, xin dượng yên tâm!”
Vương thị không bằng lòng, vẻ mặt sa sầm nói thầm: “Nói thì dễ lắm.”
Thịnh Hoành còn định nói thêm, Thịnh lão phu nhân đã buông tràng hạt, nhẹ nhàng khoát tay áo, than thở: “Không cần nói nữa, ý ta đã quyết, ngày mai khởi hành.” Ngừng một chút, nhìn thấy thần sắc lo âu của Thịnh hoành, liền thả chậm tốc độ nói: “Ta biết các con có hiếu, nhưng mọi việc đều có nặng nhẹ, bộ xương già này còn có thể đi được, thì đi một chuyến thôi. Ai… lại nói tiếp, trận đại loạn lúc trước, nhà chúng ta đều bình an không nói, con và Trường Bách Trường Ngô đều được đề bạt, đây đương nhiên là do các con ngày thường cẩn thận, còn có thần linh tổ tông phù hộ. Vì thế ta mới nhiệt tình giúp đỡ mọi người, tích nhiều phúc đức, vả lại đây còn là người trong nhà.”
Thịnh Hoành và Vương thị trao đổi ánh mắt, cũng không biết nên nói gì. Nói chuyện thêm một lúc, Trường Bách liền tiễn Trường Ngô và Thải Sinh ra về. Minh Lan nhìn mọi việc đã định, bèn đứng lên bảo đảm với Thịnh Hoành, chỉ thiếu nước vỗ ngực, nói: “Phụ thân yên tâm, có con đây, dọc theo con đường này, con sẽ chăm sóc bà nội thật chu đáo.”
Ai biết Thịnh lão phu nhân lắc đầu nói: “Không được, lần này cháu không được đi.”
Minh Lan thất kinh, mấy năm nay gần như nàng và lão phu nhân như hình với bóng, bây giờ phải xa cách thì làm sao chịu được, nhưng không chờ nàng mở miệng, lão phu nhân đã quay đầu dặn dò Vương thị: “Con bé Minh sắp trưởng thành rồi, không thể ở bên ta suốt, càng không thể chạy ngược chạy xuôi, ta một mình đi Hựu Dương trước, nếu chị dâu ta…, đến lúc đó mới cho mấy đứa nhỏ tới.”
Vương thị đứng dậy, cung kính vâng dạ, lão phu nhân lại nói: “Hiện tại con dâu con đang trong tháng, việc nhà vừa mới phân chia, đã lại khiến con phải nhọc lòng rồi.” Sau đó lại nhìn tới khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rầu của Minh Lan, không nhịn được nói: “Bé Sáu từ nhỏ đã ở bên cạnh ta không rời, nó là đứa không có đầu óc, làm ta không thể yên lòng, con cần phải trông coi nó cẩn thận, đừng để nó gây chuyện.”
Vương thị hiểu rõ ý tứ lão phu nhân, cười nói: “Mẫu thân cứ nói đùa, con thấy Minh nhi rất tốt, so với 2 chị gái nó đều hiểu chuyện hơn, Thịnh lão phu nhân gật đầu: “Con phải lao tâm rồi.”
Mặc Lan thấy lão phu nhân như vậy, trong lòng khó chịu, cười duyên nói: “Bà nội thật thiên vị, người chỉ không yên tâm mỗi em Sáu, còn cháu và em Năm thì không ai thương ai yêu rồi.”
Như Lan trong lòng cũng không thoải mái, nhưng lại không muốn bị Mặc Lan sai đâu đánh đấy, bèn nói: “Em Sáu nhỏ nhất, bà nội không yên lòng là phải, nhưng mà… bà nội đúng là người thương em Sáu nhất.” Nói xong liền bĩu môi.
Thịnh lão phu nhân cười cười, không nói gì, Thịnh Hoành nhíu mày, giáo huấn: “Đây là quy củ do ai dạy? Lão phu nhân ngày mai lên đường, các con không nghĩ cho thân thể người, ngược lại chỉ biết nghĩ cho bản thân!”
Hai cô Lan lập tức cúi đầu không nói.
Ban đêm, Minh Lan ở lại Thọ An Đường, vẻ mặt cầu xin cọ cọ Thịnh lão phu nhân, thuyết phục đi thuyết phục lại, bình thường chiêu này rất hữu dụng, nhưng lần này lão phu nhân quyết tâm, Minh Lan lẩm bẩm: “Cháu không bị say xe nữa, ngồi thuyền cũng quen rồi, trên đường còn có thể cùng người nói chuyện giải sầu, nhà bác cả đâu thể tính là người ngoài chứ? Đều là người nhà cả…”
Lão phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ một cái lên đầu Minh Lan, nghiêm mặt nói: “Con cũng đã học từ chị dâu nhiều thứ, nhìn chị ấy nói năng hành sự ổn thỏa cẩn thận biết bao, thế còn con? Đã thế còn dính ta như sam, tương lai sao có thể gả cho người tốt?” Càng nghĩ càng lo lắng, chén trà và nắp chén trên tay chạm vào nhau kêu choang choang.
Cái miệng nhỏ nhắn của Minh Lan vểnh cao, rầu rĩ không vui nói: “Nếu không thì bà nội và cháu cùng gả đi là được rồi.”
Thịnh lão phu nhân nhịn không được, suýt nữa phun một miệng nước trà ra ngoài, buông chén trà đến nhéo mặt Minh Lan, mắng: “Đều do bà mềm lòng, khi còn bé phải hung hăng đánh con dạy dỗ con mới phải!”
Minh Lan mắt thấy thuyết phục vô vọng, liền thay đổi trọng tâm câu chuyện, bắt đầu dặn dò lão phu nhân chú ý thân thể, buổi tối không nên nhiều uống nước, đi tiểu đêm nhiều dễ bị lạnh, sáng sớm không vội ra ngoài, đợi ánh sáng mặt trời xuất hiện mới bắt đầu tản bộ, lộn xộn nói một tràng dài, đến tận khi Phòng ma ma và Thúy Bình tiến vào, nghe xong đều cười: “Thực sự là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, cô chủ thế mà đã lớn, biết săn sóc thân thể lão phu nhân rồi, trước đây đều là lão phu nhân kè kè thao thao bên tai cô, nay lại đổi vị trí cho nhau rồi.”
Thịnh lão phu nhân nghe Minh Lan lải nhải đến mức tê cả hai tai, lại trốn không được, chỉ bất đắc dĩ thở dài: “Không phải Thải Sinh có cầm thư của Phẩm Lan tới cho con sao? Mỗi khi nhận được thư của bé Phẩm con đều vui vẻ cả ngày, còn không mau đi đọc đi?”
Minh Lan lắc lắc ngón tay, tỏ vẻ vô lại, như con chuột béo mập bò tới trên người lão phu nhân, lấy cái đầu nhỏ cọ tới cọ lui trên cổ bà, cọ mãi tới khi lão phu nhân bị nhột cười rộ lên, hai bà cháu cứ bà xoa cháu kéo, bà chạy cháu đuổi vui đùa ầm ĩ. Phòng ma ma và Thúy Bình nhìn vậy muốn cười nhưng lại không dám, chỉ yên lặng lui ra ngoài, sau một lúc lâu hai bà cháu mới kết thúc cuộc chơi.
Lão phu nhân bị giày vò đầu tóc đều rối loạn, nhưng lại cảm thấy vui vẻ trong lòng, nhẹ nhàng vỗ bàn tay nhỏ bé của Minh Lan: “Không được nghịch ngợm, nghe bà nói xong đã.”
Minh Lan lúc này mới ngoan ngoãn ngồi yên, lão phu nhân nhìn Minh Lan, thân tình nói: “Hài… Bà vốn tưởng rằng đời này không có máu mủ ruột thịt, cứ thế trôi qua như vậy, không nghĩ tới ông trời lại tìm đứa tiểu yêu tinh như con này đến ở cùng bà, làm bà phải bận tâm lo nghĩ.”
Minh Lan cũng không nói gì, chỉ thân thiết vùi đầu ôm cánh tay lão phu nhân, trong ngực lão phu nhân ấm áp, ánh mắt từ ái, ôm cháu gái đung đưa, chậm rãi nói: “Bà từ nhỏ đã bướng bỉnh cố chấp, sinh ra đã được bố mẹ cưng chiều gây sự khắp nơi, bị thương chảy máu cũng không biết hối cải. Bây giờ nghĩ lại, còn không bằng lúc nhỏ phải trải qua bao nhiêu khó khăn. Bà có thể che chở cho con thêm bao lâu nữa? Tương lai con gả cho người ta, muốn dựa vào nhà mẹ đẻ thì phải trông cậy vào mẫu thân và chị dâu con, bà không thể lúc nào cũng giữ con bên mình, không trải qua mưa gió sao có thể trưởng thành được. Lần này con phải ngoan ngoãn cùng mấy đứa chung sống. Nghe rõ chưa?”
Minh Lan gật đầu, viền mắt ươn ướt, những giọt nước mắt vương trên hàng lông mi dài, làn da trắng sứ tựa như bấm ra nước, lão phu nhân tiếc thương nhất cái dáng vẻ đáng yêu này của Minh Lan, yêu thương nói: “Không có bà ở đây, bọn họ sẽ không chịu bó chân bó tay, phu nhân cái khác bà không nói, chuyện quản gia quản lí sổ sách cũng được coi là cao thủ, chị dâu con là người thông minh biết thấu hiểu, con có thể cùng bọn họ học một vài thứ có ích, hầy… qua một năm nữa, con cũng đến tuổi cập kê rồi.”
Minh Lan nghẹn ngào: “Con không nỡ rời xa bà nội đâu.”
Lão phu nhân vỗ về nàng, chỉ thở dài không nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!