Nam Thần Biến Thành Mèo
Chương 19 + 20
Trần Thuật thỉnh thoảng mở cửa quay qua phía sát vách thăm dò, thậm chí còn lén lút chạy đến sát vách cửa đem tai dán lên, trực tiếp làm ra loại hành động không phẩm giá mang tên “Nghe trộm”, tuy rằng Tề Thiệu Diễn cũng chỉ là không đủ lòng kiên nhẫn tìm cách nào nghe lén mà thôi.
Ba người trên khu lầu trọ có chút ngơ ngác ôm nghi hoặc chậm rãi bước lên lầu, thời điểm mà Trần Thuật đã chuẩn bị tốt cây lau nhà chuẩn bị xông vào thì bị Lục Thiền ngăn lại.
“Đại khái đoán được là ai.” Lục Thiền nhíu nhíu mày, “Không cần làm vậy.”
Khóe miệng Trần Thuật giật giật. Hắn vẫn có chút không yên lòng: “Lỡ như là người xấu thì sao?”
Lục Thiền nở nụ cười, mặt mày cong cong, trong đáy mắt đều là ý cười tươi sáng: “Nếu có nguy hiểm, thì gọi cậu a.”
Đối với hình ảnh thần tượng ôn nhu như vậy Trần Thuật tỏ vẻ bản thân không có sức chống cự, liền ngoan ngoãn nghe lời, trở về phòng chờ.
Cùng lúc đợi còn có Cải Trắng.
“Hả? Cải Trắng để ở chỗ tôi?” Trần Thuật hỏi.
“Đúng vậy.” Lục Thiền nghiêng đầu, “Tuy rằng không phải người xấu, nhưng cũng là một tên đáng ghét, tôi sợ ngộ nhỡ làm Cải Trắng bị thương, cho nên gửi ở chỗ cậu trước.” Nói xong, cô liền cúi người ôm lấy Cải Trắng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống mắt Cải Trắng, thanh âm mềm nhẹ: “Lát nữa sẽ tới đón em.”
Trần Thuật: “….” Lại bị thần tượng miểu sát rồi!
Tề Thiệu Diễn nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Lục Thiền từng chút từng chút rời khỏi đỉnh đầu hắn, xoay người biến mất trong hành lang. Trái tim ngay tức khắc đông cứng, đáy mắt lóe lên vài vệt tâm tình khó có thể diễn tả thành lời.
Đáy lòng đột nhiên nở hoa, từng chồi non mọc ra xuyên suốt cùng bước vào sách. Mảnh vụn vui sướng bé nhỏ nương theo nhịp tim dâng trào huyên náo di động tới một góc yên tĩnh mềm mại trong tim.
Đã sắp đến một giờ, Lục Thiền vẫn chưa đón hắn về nhà.
Tề Thiệu Diễn nằm nhoài trên sô pha, mắt vừa liếc tới tấm ván ở góc ghế, liền thấy Trần Thuật ủ rũ trở về. Cái vẻ mặt này, hiển nhiên là cái gì cũng không nghe được.
Tề Thiệu Diễn đồng dạng nóng ruột không chút biến sắc lườm hắn một cái, im lặng không lên tiếng chuẩn bị đem tấm ván mò về, liền bị Trần Thuật bổ nhào vào làm cho sợ đến lông dựng hết cả lên.
“ A a a a, Cải Trắng mày nói xem thần tượng có thể hay không gặp nguy hiểm?” Trần Thuật một tay giơ lên Cải Trắng, quơ trái quơ phải.
Tề Thiệu Diễn nhất thời mất thăng bằng, còn bị lắc lư nghiêng ngả, hắn nhìn dáng vẻ Trần Thuật buồn thiu, không chút do dự quay về phía hắn tung trảo.
Muốn lo lắng cũng là tôi lo lắng, cậu bận tâm làm cái gì?
Trần Thuật bị dọa vội vàng thả Cải Trắng xuống sô pha. Hắn sờ sờ mũi, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Cải Trắng: “Cũng may tao trốn nhanh, bằng không lại bị mày cào hỏng mặt.” Trần Thuật dừng một chút, thở dài, chán nản ngồi lên sô pha: “Cải Trắng a, mày nói đi, dù sao hiện tại chúng ta cũng ở chung dưới một mái hiên, chẳng lẽ không thể chung sống hòa bình sao?”
Ha ha. Không thể!
Nói đồng ý thì lại phải chờ trong cái phòng rách này của cậu. Tề Thiệu Diễn ghét bỏ liếc nhìn bốn phía, hừ lạnh một tiếng nhảy xuống sô pha, đi tới cửa.
“Ê? Cải Trắng mày đi đâu vậy?” Trần Thuật vội vàng đứng dậy chạy theo.
“Meo!” Ông đây phải về nhà!
Trong phòng khách đã hoàn toàn thành tình trạng rối loạn, tất cả đồ liên quan tới Cải Trắng đều biến mất không còn tăm hơi. Cái thứ đáng ra đang nằm trong phòng ngủ làm chướng ngại vật là rương hành lý bị nhét đầy đồ. Sách vở tán loạn trên bàn cũng bị gói qua loa vứt trên mặt đất, giày cao gót la liệt đầy cửa đều rất có quy củ nằm trong tủ đựng giày, mà kẻ gây ra hết thảy thế nhưng bình yên ngồi trên ghế sô pha, thanh thản vung vẩy hai chân ngồi lật sách.
Sau khi Lục Thiền nhìn thấy gương mặt đó, cảm thấy quả nhiên là đoán đúng, nhíu mày. Cô âm thầm nắm chặt tay, hô hấp cũng không tự chủ dồn dập.
Người đàn ông kia ngẩng đầu, con ngươi xám đậm lúc nhìn thấy Lục Thiền thì sáng lên mấy phần. Hốc mắt của hắn rất sâu, sống mũi cao cao, sắc mặt so với Lục Thiền còn trắng hơn mấy phần, nhưng không có vẻ bệnh tật, mái tóc vàng rực rỡ trên đầu được chải cẩn thận về phía sau. Nụ cười bên khóe miệng có chút chói mắt, nếu đổi thành mấy cô gái không rành thế sự, đã sớm đắm chìm vào trong đó.
Loại khí tức cô tịch lành lạnh một giây trước kia kể từ lúc nhìn thấy Lục Thiền liền biến mất không còn tăm hơi. Hắn hơi nhíu mày, thả xuống quyển sách dày cộp, đầy hứng thú nhìn Lục Thiền dần thay đổi sắc mặt, ngón tay đan vào nhau đặt ở trên đùi. Trong tròng mắt sâu sắc của người đàn ông đó lóe qua một tia tinh quang không dễ phát hiện, hầu kết hắn giật giật, thanh âm thấm nhuần cảm giác thanh thấu mát mẻ.
“Đã lâu không gặp, Lục.”
Lục Thiền lạnh lùng nhìn hắn, cắn chặt răng, thậm chí có chút không tự chủ mà run lên. Bắt đầu từ giờ khắc tiếp xúc với ánh mắt của hắn, Lục Thiền tựa như rơi vào hầm băng, móng tay ngắn của cô mạnh mẽ đâm vào lòng bàn tay.
“Cút ra ngoài.”
Âm điệu của Lục Thiền cất cao hơn, có chút lạc giọng.
Người đàn ông đột nhiên đứng dậy, ánh mắt của hắn chưa bao giờ rời Lục Thiền nửa phần, con ngươi âm u, dần dần lộ ra ánh sáng tinh xảo: “ff.”
Vẻ mặt Lục Thiền khẽ biến: “Tôi nghe không hiểu lời của anh. Cho anh thời gian một phút, lập tức cút ra khỏi nhà tôi.”
Hắn nở nụ cười, sải bước đến trước mặt Lục Thiền, không để ý thần sắc kinh ngạc của cô, ngón tay dùng sức cầm chặt cằm cô, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô: “Anh vẫn yêu thích em cười với anh hơn, Lục.”
Lục Thiền rốt cục không thể nhịn được nữa, chân nhỏ dồn sức, mạnh mẽ đá vào □□ của hắn.
“Elkan, anh đang phát điên à?”
Mặt Elkan đỏ hồng, hắn liên tục lui vài bước, cong người ngã chổng vó trên sô pha. Hắn ngẩng đầu lên, gương mặt vô tội nhìn Lục Thiền: “Lục, tính tình của em vẫn không thay đổi.”
“Anh vào bằng cách nào? Mẹ tôi đưa cho anh chìa khóa?” Lục Thiền đẩy hắn, trực tiếp đi vào trong.
Elkan cười híp mắt lắc lắc, ngón trỏ đặt ở giữa môi, tạo thành tư thế không được nói: “Đương nhiên không phải. Chỉ là trò vặt, thủ đoạn không lọt được mắt em.”
Lục Thiền không kiềm chế được, thuận tay cầm một quyển sách từ khay trà hung ác ném về phía hắn: “Có phải anh cậy cửa nhà tôi ra?”
Elkan linh hoạt né tránh, đưa tay bắt lấy quyển sách: “Đó là chuyện rất bình thường, Lục. Dì không đưa cho anh chìa khóa, anh chỉ có thể làm vậy.”
Lục Thiền buồn bực đi vòng quanh phòng, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào va li màu đen đang đứng thẳng, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Elkan, trong thanh âm mang theo một tia run rẩy không dễ phát hiện: “Anh …..rốt cuộc là qua đây để làm gì?”
Khóe miệng Elkan cong lên, tìm vị trí thoải mái trên ghế sô pha lười biếng dựa vào, thanh âm trầm thấp: “Mang em quay về.”
Lục Thiền hơi ngưng lại.
Trong phòng rơi vào trầm mặc.
“Tôi không muốn trở về.” Lục Thiền mở miệng nói.
“Chuyện như vậy, từ trước đến nay không thể thuận theo ý em.” Hắn cười cợt, “Huống hồ, đây cũng là ý muốn của dì.”
“Anh trai em cũng rất muốn em quay về đấy.”
Elkan nhìn Lục Thiền, xả ra một nụ cười quái dị, từng chữ từng câu sắp xếp đơn giản phun ra lại làm cho Lục Thiền thay đổi sắc mặt.
Sắc mặt Lục Thiền trở nên trắng bệch, ánh mắt cô dần dần ảm đạm, thân thể lơ đãng bắt đầu run rẩy, lảo đà lảo đảo. Nhưng mà Elkan trên ghế sô pha lại thủy chung một bộ dáng thản nhiên tự đắc.
. . .
Tề Thiệu Diễn đứng ở cửa loanh quanh nửa ngày, ý lạnh dần dần ngưng tụ lại tại hành lang không khỏi khiến hắn co lại.
Cửa từ đầu đến cuối không hề mở ra, trong phòng lờ mờ nghe thấy tiếng người nói chuyện, đứt quãng, hắn nghe không rõ ràng.
Trần Thuật dựa vào tường, âm u nhả ra một làn khói, cúi đầu liếc hắn một cái nói: “Quên đi, trở về thôi. Mày hiện tại cũng không vào được a, vẫn là theo tao về nhà, chờ cô ấy tới đón mày.”
Cải Trắng không để ý tới hắn, yên lặng nằm úp sấp ở cửa.
Trần Thuật thở dài, ném tàn thuốc xuống đất, nhẹ nhàng dập tắt đốm lửa nhỏ ảm đạm kia.
Mũi chân hơi lệch, đang muốn trở về nhà, cửa liền mở ra.
Tề Thiệu Diễn đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu lên. Trần Thuật cũng dừng chân, quay đầu lại nhìn người từ trong bước ra ngoài, sửng sốt.
Elkan tựa tiếu phi tiếu nhìn một người một mèo đứng ngoài cửa, cong cong môi như đang trào phúng: “Tôi nói cho em biết, Lục, tốt nhất em mau ngoan ngoãn trở về, những con chó giữ cửa này của em căn bản không có tác dụng gì.”
Không đến một phút, trong phòng liền truyền ra tiếng gào ngột ngạt của Lục Thiền: “Cút nhanh lên.”
Hắn lắc lắc đầu sải bước lớn chậm rãi đi ra ngoài, ánh mắt đảo qua Trần Thuật, lập tức ngạo mạn thu hồi tầm mắt, từng bước biến mất trong bóng tối nơi hành lang.
Tề Thiệu Diễn căn bản không rảnh bận tâm đến cái tên không biết từ đâu chui ra kia, hắn đột nhiên xông vào. Trần Thuật đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó cũng lập tức theo vào phòng.
Mức độ ngổn ngang trong phòng làm Tề Thiệu Diễn nhất thời không có chỗ để đặt chân.
Trần thuật ở ngoài cửa trầm mặc một lát, cuối cùng nhón chân lên bước vào phòng.
Khắp nơi đều là sách cùng quần áo, còn có ván cào cho mèo, gậy trêu mèo. . . Đồ vật đủ loại kiểu dáng đẹp đẽ đập vào mắt. Tề Thiệu Diễn cau mày nhìn về phía Lục Thiền đang cuộn lại thành một đống trên sô pha.
Trần thuật thấy Lục Thiền, kinh ngạc che miệng lại: “Thần tượng, Cô tại sao? Cô tại sao. . .” Tại sao khóc?
Chữ cuối cùng, Trần Thuật không có dũng khí nói ra khỏi miệng.
Tề Thiệu Diễn nhanh nhẹn nhảy lên sô pha, chậm rãi đi tới bên người Lục Thiền, hai tay của cô đan vào nhau gắt gao ôm lấy cánh tay, ánh mắt trống rỗng, khóe mắt ửng hồng.
Trên mặt còn có vệt nước mắt chưa khô.
Lục thiền thấy Trần Thuật, vội vàng qua loa lau nước mắt, cười cười xin lỗi: “Trần Thuật, cậu về trước đi. Tôi không có chuyện gì. Muộn rồi tôi ngủ đây.”
Trần Thuật cắn chặt răng, sắc mặt tái xanh: “Có phải là tên khốn kia vừa bắt nạt cô? Hắn là ai? Nói cho tôi biết đi thần tượng! Tôi nhất định đánh cho hắn răng rơi đầy đất!”
Lục Thiền nhịn không được bật cười, lông mi của cô còn mang theo vài giọt nước mắt, lúc ngẩng đầu liền khẽ run lên, nhỏ trên mu bàn tay: “Thật không có chuyện gì. Là tôi tức giận chính mình mà thôi. Cậu mau trở về đi, thần tượng mệnh lệnh cậu mau mau đi ngủ!”
Trần Thuật tựa hồ còn muốn nói điều gì, miệng giật giật, nhưng cũng cố gắng nín trở lại dưới nụ cười của Lục Thiền. Hắn bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy cũng được, tôi về trước, có chuyện gì thì gọi tôi! Tôi nhất định sẽ xông đến đầu tiên!”
Lục thiền gật đầu, nhìn Trần Thuật rời đi.
Tề Thiệu Diễn từ đầu đến cuối không hề nói lời nào, chỉ là yên lặng nhìn Lục Thiền.
Trong nháy mắt sau khi Trần Thuật ra khỏi cửa, viền mắt Lục Thiền tựa hồ lại đỏ thêm mấy phần. Cô nhẹ nhàng thở dài, ngã ngồi trên ghế sô pha, ngơ ngác nhìn gương mặt Cải Trắng phóng to vô số lần.
Tề Thiệu Diễn trốn không kịp, cảnh giác nhìn Lục Thiền, nhiệt độ trên mặt dần dần tăng cao lên.
Lục Thiền cười cười xoa xoa đầu hắn, kéo vào trong lồng ngực cọ xát, âm thanh của cô tựa như lông chim, nhẹ nhàng rơi vào đỉnh đầu Tề Thiệu Diễn: “Cải trắng, sau này chị sẽ sống cùng em, có được hay không?”
“Meo.”
“Ồ?” Lục Thiền giơ lên Cải Trắng, nhẹ nhàng thổi thổi vào cái mũi phấn hồng, cười nói, “Em đang trả lời chị?”
“Meo.”
Tề Thiệu Diễn trong nháy mắt tim đập loạn nhịp, nhìn cặp con ngươi trong trẻo thông suốt của Lục Thiền, đáy mắt tựa hồ có những đốm lửa nhỏ nhảy nhót từng chút từng chút đem bản thân nuốt chửng.
Được. Miệng của hắn hơi hơi nhúc nhích, câu trả lời không nói ra miệng kia, nghiêm túc ghi vào trong lòng.
—————
Trên ban công nhỏ nhà Lục Thiền, một cái máy gia dụng bằng điện chiếm gần nửa diện tích. Phòng khách, đặt chễm chệ trước mặt con mèo là chiếc tủ TV làm bằng gỗ lim tinh xảo, Lục Thiền đang ở trong phòng ngủ, sắp xếp lại chồng sách đủ loại kiểu dáng, giá sách lúc trước bị bán đi, giá sách mới tựa hồ so với cái trước còn lớn hơn rất nhiều, phỏng chừng có thể chứa hết 100 quyển sách.
Khoảng thời gian này, tâm tình Lục Thiền tựa hồ không tệ.
Trần Thuật thành khách quen nhà Lục Thiền, mỗi ngày đều chạy qua ăn chực cơm, tuy rằng Tề Thiệu Diễn tựa hồ tỏ vẻ hắn khó chịu, nhưng không thể ngăn cản sự thật rằng Trần Thuật có ý định muốn đóng tiền ăn cơm dài hạn.
Lục Thiền nhiều lần từ chối, nhưng bị Trần Thuật dứt khoát cự tuyệt.
Xấp tiền mặt màu hồng kia Lục Thiền không biết nên xử lý như thế nào, một thời gian sau đống tiền kia cũng nhanh chóng bị lãng quên bên trong tủ, không người hỏi han. (chị thật phí của T.T)
Sau chuyện tình đêm đó, Trần Thuật không có hỏi lại, mỗi ngày hi hi ha ha cùng Lục Thiền trò chuyện về tác phẩm mới, giống như cái gì cũng không biết, điều này cũng làm cho Lục Thiền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đều không phải cố ý dấu giếm cái gì, trên đời này có những chuyện tuy đã nắm rõ trong lòng bàn tay nhưng vì một số lý do khách quan buộc không thể nhiều lời.
Chuyên mục tháng này khó được câu hạn, nhưng cũng may giao đúng thời hạn. Mà bản thảo mới lại một lần nữa thất bại, rốt cuộc chọc biên tập A Giang không hài lòng: “Cô trở về nước mà đầu óc đã để lại Mĩ rồi phải không?”
Lục Thiền nhìn dòng chữ vô cùng kì quặc viết trong bản thảo, lặng lẽ nhẫn nại A Giang phun trào.
Khoảng thời gian gần đây Tề Tiểu Uyển số lần tìm đến nhà cô ngày càng chịu khó. Kì lạ nhất, chính là mỗi lần Tề Tiểu Uyển đến nhà, kích động nhất cư nhiên là mèo nhà mình.
Cái bộ dạng bắt chước làm nũng của con mèo nào đó thật chọc người.
Lục Thiền cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng cũng không có phản ứng gì, dù sao đoạn thời gian này Cải trắng đã đối xử với cô càng ngày càng tốt. Ít nhất, khi cô dùng hành động tỏ vẻ thân thiết nó sẽ không kháng cự.
Trong những ngày gần đây, tinh thần Tề Tiểu Uyển tựa hồ tốt lên không ít, nói đến chuyện của anh hai thì miệng rốt cuộc thản nhiên, không hề động một tí liền đỏ hốc mắt. Lục Thiền không biết an ủi như thế nào mới tốt, nhưng thấy cô bé như vậy, cũng yên lặng nhẹ nhàng thở phào.
Tình hình anh trai của Tề Tiểu Uyển vẫn trước sau như một, dường như không có dấu hiệu tỉnh lại. Còn người anh cả còn lại từ trước đến này chưa bao giờ toát ra chút gợn sóng, lại ngay buổi tối gặp tai nạn hôm đó, Tề Tiểu Uyển rình xem thì thấy anh cả đứng trước giường anh hai, hai mắt nhuốm đỏ. Trên thương trường anh cả luôn là người đàn ông lãnh khốc vô tình, nhưng cho đến bây giờ Tề Tiểu Uyển mới thấy được một mặt nhún thuận của anh.
Này cũng thực hợp lý, vượt ngoài dự đoán làm Tề Tiểu Uyển đắc ý.
Chỉ duy nhất không hài lòng, đại khái chính là bạn trai Lâm Luật Dương suốt ngày không thấy bóng dáng, nói chuyện qua điện thoại cũng chỉ ân cần hỏi thăm hờ hững. Có thể vừa tiếp nhận gia sản, cố gắng muốn đạt được thành tích, Tề Tiểu Uyển tuy rằng thông cảm cho hắn, nhưng không cách nào che dấu sự mất mác.
Những lời này đương nhiên không thể nói cho anh cả, anh ấy đã tận lực làm việc quá độ, huống hồ những chuyện ấy cô cũng không nói thành lời. Bố mẹ trong nhà càng không thể, giai đoạn này bọn họ trông có vẻ rất phờ phạc tiều tuỵ, bản thân sao không đạo lý mà biến mọi chuyện trở nên ngột ngạt thêm.
Vì thế, Lục Thiền thành lựa chọn tốt nhất.
Lục Thiền nghe Tề Tiểu Uyển thao thao cằn nhằn oán niệm, cười nhẹ, kiên nhẫn thật tốt đóng vai người nghe.
Cứ như vậy, mọi chuyện hết thảy một chút một chút phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Đương nhiên lúc này, Tề Thiệu Diễn cảm thấy không thể nói hai chữ ‘toàn bộ’ quá sớm.
Tề Tiểu Uyển và Trần Thuật không hiểu vì sao trở nên thân thiết hẳn, ngay cả Lục Thiền cũng cảm thấy bất ngờ. Một người là thiên kim đại tiểu thư từ nhỏ sống trong cảnh giàu sang, một người là trạch nam suốt ngày ăn mì gói sống qua ngày, hai người này thế mà lại có tiếng nói chung thật là việc đáng truy cứu, mà hiện tại, hai cái người nào đó cứ như bạn bè lâu năm cùng ngồi trên ghế sô pha nhà Lục Thiền cắn hạt dưa trò chuyện vui vẻ.
Biểu tình Tề Thiệu Diễn thực vi diệu.
Ê! Tên hỗn đãn! Cách xa em gái ông một chút!
Trong phòng, Lục Thiền ngồi trầm tư suy nghĩ, cắn bút rối rắm nửa ngày mà không có ý tưởng nào, mà cách một cánh cửa, tiếng cười kỳ dị bên ngoài lại làm cho cô một chữ cũng không đánh được.
Lục Thiền không nhịn được nữa, lao ra phòng ngủ, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào hai người trên sô pha, căm giận nói: “Có thể hay không im lặng trong chốc lát? Thử ầm ĩ một lần nữa tôi đem hai người ném xuống.”
Hai người ngồi trên sô pha đột nhiên trầm mặc, ngơ ngác nhìn cái bóng uy vũ của ‘nữ thần’.
Đáy lòng Lục Thiền phiền chán, lửa giận ngập trời nhìn đôi nam nữ có bộ dáng đã bị doạ ngốc ngồi trên sô pha, đột nhiên có chút áy náy. Cô vừa định mở miệng xin lỗi thì thấy Tề Tiểu Uyển nhào về phía này làm một tư thế quỳ gối chúc mừng năm mới: “Trà đại nhân, chúng tiểu nhân sai lầm rồi, tiểu nhân trước sau như một ngưỡng mộ ngài! Chúng tiểu nhân nhất định không nói lời nào nữa hết, chỉ cần chào hỏi, mới là điều tốt.
Trần Thuật cười một tiếng, cũng học theo dáng vẻ Tề Tiểu Uyển ghé vào trên sô pha, vẻ mặt thành kính.
Lục Thiền khoé miệng trừu rút, cô không phải phật, bái cái gì má bái!
Lục Thiền giận dữ nói: “Quên đi, tôi thật sự không có tâm tình viết tiếp, hai người cứ tiếp tục.” Nói xong, liền chuẩn bị trở về phòng.
Tề Tiểu Uyển vội vàng đứng dậy giữ chặt tay cô: “Lục Thiền, không cần buồn bực, chúng ta có thể cùng nhau trò chuyện, khẳng định sẽ không buồn.”
Trần Thuật cũng gật gật đầu: “Đúng rồi, chúng ta có thể làm một số chuyện có ý nghĩa kích thích ý tưởng của cô, nói ví dụ như —- A? Đùa giỡn Cải Trắng? Bộ dạng Cải Trắng xù lông rất vui mắt a.”
Cải Trắng đang uống nước đột nhiên bị nghẹn.
Lục Thiền tức giận trừng mắt liếc Trần Thuật một cái: “Nói cái gì đó? Chỉ biết khi dễ Cải Trắng, trách không được nó không thích cậu.”
Cải Trắng yên lặng gật đầu.
Cảm giác của Tề Tiểu Uyển đối với Cải Trắng có điểm không hiểu, có lẽ bởi vì Cải Trắng biểu lộ sự yêu thích với chính mình cũng có lẽ là một ít nguyên nhân khác, địa vị của Cải Trắng trong lòng Tề Tiểu Uyển theo gió lốc mà lên. Sau khi nghe Trần Thuật nói, lập tức đưa tay nhéo lỗ tai hắn, hung tợn nói: “Nói cái gì đó? Cẩn thận tôi đại diện cho ánh trăng tiêu diệt cậu.” (Bạn nào có xem Thuỷ thủ mặt trăng có thể hiểu -.-)
Biểu tình Trần Thuật có chút vô tội, hắn nhìn đôi mắt trừng lạnh của cô gái trước mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ muốn làm không khí thêm sinh động thôi mà.”
Hắn biết, Cải Trắng là gia, hắn căn bản không thể trêu vào.
“Cho nên nói, chuyện Trà Trà có tác phẩm mới là giả?” Tề Tiểu Uyển vẻ mặt không thể tin.
Lục Thiền tựa hồ thực bất đắc dĩ: “Chị chưa từng thừa nhận a.”
Trần Thuật đối với chuyện này cũng coi như có vẻ cảm kích: “Lục Thiền, áp lực tâm lý của cô quá lớn, đừng sợ thị trường không tiếp thụ, chỉ cần là cô viết tôi đều đón đọc.”
Tề Tiểu Uyển liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Bị người ta tán thành như vậy, Lục Thiền nói không cảm động là giả, cô có chút ngượng ngùng cười cười: “Nhưng bây giờ, tôi hoàn toàn không có ý tưởng. . . . . .”
Ba người hai mặt nhìn nhau, nhất thời trầm mặc không nói.
Tề Thiệu Diễn tự giải trí vui vẻ nửa ngày, cảm thấy không thú vị liền chạy tới, vừa mới đến bên người Lục Thiền, chợt nghe một câu như vậy.
Trần Thuật mím môi trầm mặc lúc lâu, cau mày mở miệng: “Lục Thiền, tiểu thuyết trước kia cô lấy cảm hứng như thế nào?”
Lục Thiền sửng sốt, nghĩ nghĩ nói: “Kì thực phương thức cũng không có gì đặc biệt. . . . . . ‘Thanh lưu chi bối’ là vì thời điểm đó bố tôi qua đời, mới có ý tưởng để viết, ‘Yến ca’ là vì tôi cùng bạn tốt cãi nhau, sau đó có ý tưởng liền viết ra, về phần ‘Chỉ tiêm mạt nhật’ sao. . . . . . Khụ khụ, lúc ở ký túc xá hồi đại học tôi bị đau chân, đi đường luôn khập khiễng, cảm thấy chơi thật vui, sau này đem chuyện đó nhớ mãi liền lấy ý tưởng viết ra. . .”
Ba người lại trầm mặc.
Tề Tiểu Uyển nói: “Vì sao cái gì cũng không phải chuyện tốt.”
Trần Thuật nói: “Thần tượng, chúng ta đánh một trận đi.”
“. . . . . .”
“A biết rồi!” Tề Tiểu Uyển đột nhiên reo lên làm Trần Thuật cùng Lục Thiền giật nảy mình. Tề Thiệu Diễn lười biếng ghé vào đùi Lục Thiền, nghe được thanh âm Tề Tiểu Uyển thì chậm rãi mở mắt.
Tề Tiểu Uyển tươi cười giảo hoạt: “Bằng không, đi du lịch đi.”
Nhìn vẻ mặt lờ mờ không hiểu gì của Trần Thuật và Lục Thiền, cô vội vàng giải thích: “Hai người nghĩ xem, đi du lịch á, rất có thể đụng tới nhiều loại chuyện, chúng ta vĩnh viễn không thể nào đoán được tiếp theo sẽ gặp chuyện gì. Nhìn xem phong cảnh nơi nơi một chút, nói không chừng sẽ có ý tưởng hay a. Cả ngày gò bó bản thân ở nhà thì buồn chết mất, còn có thể giải sầu. Vạn nhất gặp được cái gì diễm ngộ, lòng có cảm xúc, viết thành văn, a ha ha ha. . . . . .”
“Ạch —-“
Mặt Cải Trắng không chút thay đổi dùng sức xoa xoa đầu Tề Tiểu Uyển.
Tề Tiểu Uyển: “. . . . . .” Q_Q Cô nói cái gì sai sao?
Cải Trắng: “. . . . . .” Ha ha!
Trần Thuật nghe xong, trực tiếp không để tâm câu nói sau cùng, , hắn gật gật đầu: “A, chủ ý này được. Dù sao Lục Thiền cô thời gian cũng rảnh rỗi, ra ngoài một chút cũng tốt.”
Lục Thiền nghĩ nghĩ liền gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trần Thuật cùng Tề Tiểu Uyển: “Ừ, ý kiến không tồi, nhưng Cải Trắng làm sao bây giờ?”
“Mang theo luôn.”
“Vậy chuyên mục bản thảo làm sao?”
“Cô muốn đi du lịch vòng quanh thế giới sao? Hơn nữa thế giới này trải rộng vô tuyến còn sợ nộp không đúng hạn?”
“. . . . . .Này cũng không sai, nhưng là, đi chỗ nào?”
“À, Lâm Thị? Hoặc đến Giang Nam chơi đi?”
Đây không phải tác phong của Lục Thiền, chứng này từ trước đến nay kéo dài nghiêm trọng, nếu gặp chuyện cảm thấy thực sự không hứng thú, cô bình thường đều nói qua loa một câu “A, chuyện này nói sau”, nhưng không thể không đánh giá thấp sự nhiệt tình của Trần Thuật và Tề Tiểu Uyển, thời gian một buổi chiều ngắn ngủi, Lục Thiền cái gì cũng không làm, trơ mắt nhìn hai người bàn luận về chủ đề “Nên đi nơi nào chơi” mở rộng thành “Chỗ này cũng ăn ngon lắm”.
Này! Sai lệch rồi!
Toàn bộ quá trình tuy rằng người cần đi không nói câu nào, bất quá vẫn không ảnh hưởng gì đến Tề Tiểu Uyển cùng Trần Thuật suy tính tạo ra “Kế hoạch du lịch”.
Hai người bọn họ đắc ý viết ra một bản ‘Đồ thị cứu quốc’ . Một buổi du lịch đổi lấy một ‘nữ thần’, đáng giá!
Kế hoạch du lịch được định sẵn vào chủ nhật tới đây, thời gian sau một tuần, lần này rời nhà chỉ đem theo một hành lý nhỏ cùng một con mèo.
Đối với sự thu xếp này, Trần Thuật phát biểu ý kiến của hắn: “Hả? Chúng ta không đi sao?”
Cải Trắng: “. . . . . .” Ha ha.
Tề Tiểu Uyển tức giận trắng mặt liếc hắn một cái: “’Tôi bận rất nhiều chuyện, không thể đi cùng. Về phần cậu, vẫn nên thành thành thật thật ở nhà đợi. Cậu đi theo có cái gì dùng, loại chuyện này tốt nhất nên để cho bản thân Lục Thiền tự đi, cậu đi theo sẽ làm chị ấy phân tâm.”
Đây là logic gì? Trần Thuật chu chu miệng, tội nghiệp dơ tay lên: “Tôi xin đồng hành, tôi có thể bảo vệ thần tượng. . . . . .”
Tề Tiểu Uyển mãnh liệt trào phúng: “Cậu? Thôi đi, cậu ngay cả Cải Trắng đều đánh không lại.”
Trần Thuật: “. . . . . .” Cái gì cũng đừng nói, tôi muốn yên tĩnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!