Nam Thần Biến Thành Mèo
Chương 21 + 22
Lục Thiền nghĩ nghĩ một lúc, mở máy vi tính đăng nhập blog, gửi cho An Thư tin nhắn: “Đang ở đâu đấy?”
Một lúc sau An Thư trả lời cô: “Mày quản lí tao. Hứ.”
Lục Thiền biết hỏa khí của con nhỏ này từ đâu tới, cô hơi buồn cười nhìn cái tên “Có bệnh không uống thuốc”, chậm rãi gõ bàn phím: “Đừng tức giận mà. Tao tưởng là mày đã hiểu ý tao. Với lại, điện thoại di động bị ném hỏng, không gọi điện thoại cho mày được.”
Một hồi lâu sau, hình cái đầu lấp lóe lần thứ hai: “Vậy cũng được. Tao không làm người xấu nữa. Điện thoại di động của mày làm sao? Thảo nào mày lại dám không nhận điện thoại của tao!”
Lục Thiền phì một tiếng bật cười: “Theo tao ra ngoài mua điện thoại di động đi, tiểu nhân nhất định biết gì nói nấy.”
Từ trước đến giờ Lục Thiền vốn không nghiên cứu gì nhiều về sản phẩm điện tử, lôi kéo An Thư đi trung tâm thương mại quét thẻ một cái mua một cái điện thoại apple đời mới nhất liền đi luôn, cực kỳ lưu loát. Nhân viên bán hàng đứng phía sau cửa hàng apple ngẩn người nhìn hai người nghênh ngang rời đi, mừng đến phát khóc.
Khách hàng mà đều như vậy thì thật tốt a!
An Thư vẫn trước sau như một, tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan khéo léo tinh tế, trông như một đứa trẻ chưa trưởng thành, đặc biệt mảng bằng phẳng trước ngực, nếu như mặc vào bộ đồng phục học sinh, so sánh với học sinh trung học thì không có gì khác nhau.
An Thư tay cầm cốc xoài dầm lớn miệng chóp chép, nhìn Lục Thiền: “Cho nên là, mày hiện tại mỗi ngày đều ngồi ở nhà đi trêu mèo gõ chữ? Suốt ngày trốn ánh mặt trời tới mức sắp mốc meo?”
Lục Thiền cười nhạt cốc cô một cái: “Có ai nói như mày sao? Lâu ngày không gặp miệng mày lại mọc u ác tính rồi?”
An Thư vui cười né tránh, hai người cãi nhau ầm ĩ, không để ý người đi đường nhìn vào, mặc sức làm liều.
Hai người vào tiệm cà phê ở góc đường ngồi xuống.
Lục Thiền tự biết bản thân dạo này lạnh nhạt An Thư, cung cung kính kính đem thực đơn đưa cho An Thư: “Đại tiểu thư, muốn uống gì xin người cứ tự nhiên, tiểu nhân mời!”
An Thư “Phi” một tiếng, cười nói: “Con nha đầu này, mời tao uống cà phê tính là gì. Muốn bồi tội, mau mời tao cùng em họ tao ăn một bữa tiệc lớn đi.”
Lục Thiền vội vã lắc lắc đầu: “Xin mày đừng suốt ngày đem em họ gì đó nhét thêm vào, này là cái tật xấu gì, suốt ngày nhớ tới em họ mày, trước đây đâu có thấy mày như vậy đâu.”
An Thư chu chu miệng, chọn xong đồ ăn liền đem thực đơn đưa cho nhân viên phục vụ, quay đầu trừng Lục Thiền, gương mặt nghiêm túc nói: “Nói thật đi, mày có phải là đang yêu không?”
Lục Thiền sững sờ, lập tức tiếp lời: “Mày nghe tin đấy ở đâu a, mày vừa mới nói ngày nào tao cũng làm ổ ở nhà, gần như là cùng Cải Trắng nhà tao yêu đương a.”
An Thư vui vẻ: “Trước đây mày cũng không có loại yêu thích này!”
Lục Thiền: “. . .”
An Thư thấy trên mặt cô có chút biến đen, vội vàng nói: “Được rồi chỉ đùa một chút, bất quá mày thật sự không vừa ý em họ tao sao, không phải mày trước đây rất thích kiểu này à?”
Lục Thiền đưa tay búng trán cô ta: “Hiện tại tao thật sự không có nghĩ tới chuyện này, mỗi ngày chăm sóc Cải Trắng còn không đủ thời gian đây. Mày cũng không phải là không biết, tao đang bị người ta đồn là hết thời, câu từ khô khan, tao còn không lo lắng ư.”
An Thư nghe đến đó cũng bắt đầu phát sầu vì cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trông mong nhìn Lục Thiền. Cũng làm cho Lục Thiền bật cười: “Được rồi, tao mà thật không có bản lãnh gì thì đã trốn về nước Mỹ lâu rồi, đừng có thay tao phát sầu, thỉnh thoảng mày cũng tự phát sầu cho chính mày đi.”
An Thư trong nháy mắt bùng phát, cắn răng đưa tay dùng sức nhéo nhéo mặt Lục Thiền, làm thế cho hả giận.
Nói đến, tình bạn của An Thư cùng Lục Thiền cũng là một đoạn quen biết thần kỳ.
Hai người quen biết nhau lúc học sơ trung (cấp 2), học cùng một lớp, trước đó cũng không hay cùng nhau nói chuyện, mãi đến khi bị xếp cho ngồi cùng bàn, mới dần dần quen biết. Thời điểm Lục Thiền học sơ trung trông rất trầm tĩnh, cũng không thích nói chuyện, cả ngày không biết vùi đầu viết cái gì, không khỏi tách biệt với bạn học cùng lớp. Lục Thiền lại cảm thấy không ảnh hưởng gì, mỗi ngày ung dung tự tại sống ở thế giới nhỏ của chính mình. Nhưng An Thư rõ ràng không thích ứng với hình thức ở chung như vậy, tính cách của cô rộng rãi, nhiệt tình, há miệng ra là nói liên tục, mỗi lần nhìn thấy bạn cùng bàn như hũ nút cô đều có một loại cảm giác không biết làm thế nào, mãi đến tận một ngày nào đó thừa dịp Lục Thiền không có mặt, lén lút xem cuốn sổ của Lục Thiền, mới cảm giác mình mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Sau khi Lục Thiền biết được bí mật nhỏ của mình bị người khác xem trộm, đúng là tức giận, nhưng không chịu được An Thư mỗi ngày đều líu ra líu ríu ồn ào, bất đắc dĩ mới bằng lòng nói chuyện cùng cô ấy, sau đó thành bạn tốt.
An Thư ngưỡng mộ Lục Thiền tuổi nhỏ mà tài hoa hơn người, Lục Thiền cũng ước ao được như An Thư, vung tay lên tứ phía đều có bạn bè.
Tính tình hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, thành bạn bè xác thực không dễ dàng.
Cấp ba tốt nghiệp, Lục Thiền liền đau khổ theo mẹ đi Mĩ, An Thư lôi kéo tay Lục Thiền nói đừng có quên cô, cô nhất định sẽ đi tìm Lục Thiền, Lục Thiền nước mắt bay tứ tung gật đầu xin thề.
Lục Thiền cho rằng An Thư chỉ nói chơi, không nghĩ tới sau mỗi kỳ nghỉ, An Thư đều đúng hẹn lên máy bay vượt biển tới thăm nhà Lục Thiền.
Không chịu nổi người ta có tiền là tùy hứng chứ.
Từ đó, quan hệ của An Thư cùng Lục Thiền lên như diều gặp gió, sau đó tới lúc An Thư tốt nghiệp đại học, phải đi công tác, thực sự không có nhiều thời gian rảnh rỗi đến tìm Lục Thiền, như vậy, Lục mẹ đều sẽ hỏi cô: “An Thư đâu, sao con bé không đến?”
Lục Thiền nghĩ, chính mình về nước, trong lòng cũng có mấy phần là vì An Thư đi.
“Nhắc đến mới nhớ.” Lục Thiền khuấy khuấy cốc cà phê trước mặt, nói: “Lúc trước sao tao chưa từng nghe nói mày có em họ?”
An Thư nói: “Tao cũng không biết a. Năm trước mới nhận tổ quy tông, trong nhà cậu tao nợ nần rất nhiều, đếm không hết. Bất quá tên em họ này vẫn rất thú vị.”
Lục Thiền ‘phi’ cô một cái: “Mày thì thấy ai mà chẳng vui.”
An Thư ngửa đầu, tựa trên ghế salông, cười nói: “Trong nhà tao mấy việc vặt gây rối loạn quá nhiều, tao cũng lười nói nhiều với mày, cho mày khỏi phiền lòng mà. Với lại mày cũng không nói cho tao chuyện Elkan chạy đến tìm mày a.”
Lục Thiền mặt biến sắc, cúi đầu không nói lời nào.
An Thư biết trong lòng cô phiền cái gì, vội vã thấp giọng an ủi: “Được rồi, không có gì ghê gớm. Hắn cũng không có cách không phải sao? Không phải thế thì làm sao lại chạy đến tìm tao đây? Nợ nần nhà mày cũng không ít, lần này đơn giản thì ngoan ngoãn chờ ở đây đi, đừng có về.”
Lục Thiền rủ mí mắt, lông mi tỉ mỉ cong lên khẽ run: “Đúng đấy, tao vốn không dự định trở lại.” Cô ngẩng đầu nhìn An Thư nở nụ cười: “Mày thấy đấy, tao hiện tại đang nuôi mèo, mấy thứ đồ đạc trong nhà đều mua đầy đủ cả, sau đó mỗi ngày chạy bộ hoặc xuống lầu giải sầu, à, tao hiện tại còn đang viết bài cho chuyên mục báo đấy, sinh hoạt áo cơm không lo, mỗi ngày đều ung dung tự tại.”
An Thư đối với “Tương lai” trong miệng Lục Thiền liên tục dùng ánh mắt biểu đạt sự khinh bỉ: “Thật mất mặt, tại sao tao lại cùng loại người như mày làm bạn bè, được rồi, cùng mày tán gẫu nữa thì hai đứa có thể trực tiếp nhảy qua thanh xuân tốt đẹp mà chạy thẳng đến ánh chiều tà rồi. Đi thôi, đến nhà mày cho tao xem thằng con bảo bối của mày đi!”
An Thư sáu, bảy năm trước cũng đã từng tới đây, tiểu khu vẫn còn giống như trước, chỉ có điều nhiều hơn mấy phần cảm giác lung lay sắp đổ. An Thư nhìn xong nhíu mày: “Mày cũng nên chuyển sang nơi khác ở. Nhà này nhìn cũng nhiều năm rồi, mày nói mày lại không phải không có tiền, cần gì phải ở nơi này, mày đừng có nói với tao là mày ở chỗ này là vì tình cảm a?”
Lục Thiền nghẹn họng, sâu sắc nhìn cô một cái.
Giữa bạn bè với nhau mà hiểu rõ quá, xác thực cũng không được tốt.
Mới vừa vào hành lang, vẫn chưa lên lầu ba, liền nhìn thấy bóng Trần Thuật cuống quít, cùng với một tên đàn ông to lớn âm trầm phía sau hắn. Hai người tựa hồ muốn nói cái gì, dáng vẻ Trần Thuật thiếu kiên nhẫn, mà tên đàn ông kia gương mặt lạnh lùng, ánh mắt thủy chung dừng lại trên mặt Trần Thuật, mặc cho Trần Thuật đẩy hắn kiểu gì hắn cũng bất động.
Khung cảnh này làm cho Lục Thiền cùng An Thư xem được đều là trợn mắt há mồm.
Trái lại Trần Thuật mắt sắc nhìn thấy Lục Thiền. Hắn tựa hồ có hơi dại ra, lập tức liền phản ứng lại, bên tai còn hơi hồng, “Bộp bộp bộp” chạy xuống lầu, nhìn Lục Thiền, thở hổn hển suýt nói lắp nói: “Thần tượng. . . Thần tượng đều là lỗi của tôi, không đúng không đúng, là anh trai của tôi, là tên hỗn đản kia sai, thần tượng ngươi mau mau đi xem cải trắng, nó trông giống như sinh bệnh.”
Lục Thiền lần này không tâm tư suy nghĩ tới phong hoa tuyết nguyệt giữa Trần Thuật cùng người đàn ông kia, lúc nghe Trần Thuật nói “Cải trắng xảy ra chuyện rồi”, chỉ cảm giác trong đầu mình nổ “Oành” một tiếng, tay chân nhất thời lạnh lẽo, thanh âm gì bên tai cũng không nghe được.
Tề Thiệu Diễn mơ mơ màng màng mở mắt, tầm mắt của hắn rất mơ hồ, cảnh sắc xung quanh so với trước khi té xỉu có chênh lệch quá lớn, Tề Thiệu Diễn nhất thời có chút không phản ứng lại được.
Hắn cảm giác mình bị người ta một cước đạp bay đến trên tường, mà kẻ đầu sỏ chính là tên đàn ông cùng Trần Thuật nói chuyện kia. Nói đúng hơn, là anh trai của Trần Thuật , tuy rằng Trần Thuật hình như không tình nguyện gọi người đàn ông kia là anh trai chút nào.
Lục Thiền sáng sớm hôm nay liền ra ngoài, trước khi đi sợ mình không chịu ăn cơm liền đem hắn giao cho cái tên cả ngày lêu lổng là Trần Thuật. Trần Thuật thề thốt bảo đảm với Lục Thiền, nhất định chăm sóc tốt Cải Trắng, không phụ lòng nhờ vả.
Nhưng sự thực là chính mình vừa sung sướng vui vẻ chưa được vài giờ liền bị gã đàn ông đột nhiên xông vào cửa đá ngất đi .
Tên đó ngưu cao mã đại, mặt cũng trông như là tướng cướp, cùng với tên Trần Thuật tướng mạo nhã nhặn nội tâm hèn mọn kia không hề có một tí tương tự, đương nhiên, nếu như cẩn thận quan sát ngược lại cũng có thể nhìn ra ánh mắt của hai người họ cùng sống mũi có chút tương đồng.
Nhưng đáng tiếc Tề Thiệu Diễn không có tâm tư đi quan sát những chi tiết này.
Trần Thuật tựa hồ đối với phương thức phá cửa mà vào của tên đàn ông tập mãi thành quen, hắn cau mày hô lớn: “Anh, anh đến làm gì vậy?”
Vẻ mặt tên đó bất thiện, ánh mắt nham hiểm nhìn lướt qua Tề Thiệu Diễn đang nằm bò ra trên sô pha xem TV, âm thanh lành lạnh: “Trần Thuật, đến cái thân mày mà mày còn không nuôi nổi, lại còn có ý định nuôi mèo?”
Trần Thuật đứng bật dậy, ngẩng đầu lên nhìn hắn, khiêu khích nói: “Tôi nuôi cái gì cũng không liên quan tới anh. Ngược lại tôi cũng không dựa vào anh mà sống.”
Tề Thiệu Diễn bị bọn họ làm cho không xem được TV, chỉ có thể nhàn rỗi nhìn Trần Thuật cùng anh trai hắn cãi nhau.
Hiển nhiên không đếm xỉa tới là không thể. Tên đàn ông đó hung ác đẩy Trần Thuật một chút, sải bước đi tới bên người Tề Thiệu Diễn, một tay cầm lấy đuôi hắn ném trên mặt đất: “Cút ra ngoài.”
Sau lưng hình như lại trầy da. Tề Thiệu Diễn cúi đầu thở ra một hơi, thân thể theo bản năng co rụt lại, muốn đứng dậy, nhưng phát hiện tứ chi của mình như mềm nhũn, trượt trên đất mấy lần, vẫn không thể đứng lên.
Trần Thuật hiển nhiên bị dọa sợ, hắn vội vã chạy tới muốn kiểm tra Cải Trắng. Cái bộ dáng căng thẳng kia càng làm cho tên đó phiền lòng, hắn đột nhiên nhấc chân đạp Tề Thiệu Diễn đập vào tường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng Trần Thuật: “Đừng quên tao ghét nhất là mấy thứ chó mèo này, đây là mày tự gây ra.”
Cái bộ dáng âm u của tên đàn ông thật sự rất giống ác quỷ trong địa ngục.
Tề Thiệu Diễn trước khi ngất đi chỉ nghe được một câu như vậy, mà hắn chỉ có thể âm thầm chửi một câu bệnh thần kinh, ngoài ra cũng không tìm được từ ngữ gì để hình dung sự bất hạnh của bản thân mình.
Mà hiện tại, Tề Thiệu Diễn nỗ lực trừng lớn con mắt, muốn nhìn rõ tình huống xung quanh.
Đây là bệnh viện. Rèm cửa màu trắng bị kéo lên, cửa khép chặt, ngăn tủ bên giường còn có vài bó hoa.
Tề Thiệu Diễn cảm giác tim của mình đập càng lúc càng nhanh.
Cổ họng bên trong rất khô khan, miệng mở ra cũng có chút khó khăn, thân thể giống như không thuộc về mình, động đậy cũng gian nan. Hắn đang muốn kéo căng yết hầu khàn khàn bị tê kiệt, liền nhìn thấy cửa bị đẩy ra, người đứng ở cửa vẻ mặt không thể tin được nhìn hắn, cốc nước trong tay đột nhiên rơi xuống đất, tạo ra tiếng rơi vỡ chói tai.
“Bác sĩ! Y tá! Tỉnh rồi tỉnh rồi! Tiểu Diễn tỉnh rồi! . . .”
Tề Thiệu Diễn thấy được bóng người thì muốn nâng thân thể dậy, nhưng vừa giật giật cánh tay liền cảm giác đầu đau như sắp nứt, tứ chi đột nhiên vô lực, còn chưa kịp nói một chữ, chính mình lại hôn mê bất tỉnh.
———
Lục Thiền nhìn Cải Trắng, trái tim phút chốc ngừng đập. Một cảm giác hoảng sợ ùn ùn xâm nhập lục phủ ngũ tạng, Lục Thiền cảm thấy đầu óc cuồn cuộn hoảng loạn, ngay cả bước chân cũng có chút không vững.
Cô nghiêng ngả lảo đảo vọt vào phòng, ôm Cải Trắng hướng dưới lầu chạy xuống. Trong đầu lúc này, không ngừng lặp đi lặp lại một ý nghĩ: Cải Trắng không thể có chuyện. . . . . .
An Thư cũng bị bộ dáng Lục Thiền doạ sợ, nhìn sắc mặt Lục Thiền tái nhợt, nhíu mày nhìn lướt qua Trần Thuật cùng người đàn ông kia một cái, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ rõ hàn ý: “Nếu cô ấy có chuyện gì, các người cứ chờ xem.” Nói xong, quay người chạy xuống lầu đuổi theo Lục Thiền.
An Thư không nói gì về người và mèo, nhưng Trần Thuật trong lòng rất rõ ràng.
Theo bản năng, hắn muốn chạy xuống xem một chút, nhưng bị người đàn ông một phen ngăn lại: “Làm gì?”
Trần Thuật nhịn không được hướng người đàn ông bắt đầu gào rít: “Trần Liệt! Đủ rồi! Anh rốt cuộc hay không có biết mình đang làm cái gì? Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, cút nhanh cho tôi!”
Trần Liệt tựa hồ không ngờ phản ứng của Trần Thuật lại lớn như vậy, nhìn cậu con trai trước mắt trên mặt không thèm che dấu vẻ chán ghét cùng phẫn hận, tầng lãnh khí bức người trên mặt Trần Liệt rốt cuộc có một tia rạn nứt.
“Được.” Trần Liệt rũ xuống cánh tay, giọng nói run run, “Tôi đi.”
Lục Thiền đầu óc trống rỗng, cô gắt gao cắn môi, mặt không chút máu ngồi trong taxi, cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh chóng nhỏ dần. . .
An Thư cảm thấy Cabo Keno* cùng xoài nước trong dạ dày như trộn lẫn cùng một chỗ, khó chịu sắp ói ra.
(*)Cabo Keno là cà phê Cappuccino – là một loại cà phê pha chế của Ý.
Cô vụng trộm liếc nhìn con mèo nhỏ trong lòng Lục Thiền một cái, bộ lông tuyết trắng mềm mại có chút bẩn, đôi mắt an tĩnh nhắm chặt, cái chi nho nhỏ phía trước ẩn hiện một tia màu đỏ.
Bộ dáng quả thật nhu thuận.
Nhưng càng nhu thuận, bây giờ nhìn lại càng đáng thương.
Bác sĩ Tống thấy Lục Thiền tiến vào đang định chào hỏi thì liền chú ý tới hốc mắt hồng hồng của Lục Thiền cùng Cải Trắng đang nằm thảm thương trong lòng.
Bác sĩ Tống sửng sốt, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, thậm chí không đợi Lục Thiền nói câu nào liền phân phó y tá bên cạnh đến kiểm tra miệng vết thương.
Rất nhanh có kết quả, tình trạng vết thương không nghiêm trọng lắm, sau lưng bị trầy, da chi trước bị rách một mảng lớn.
Bác sĩ Tống thở hắt ra: “May mắn chỉ bị thương nhẹ, mang về dưỡng tốt là được.”
Lục Thiền vội vàng hỏi tới: “Vậy tại sao Cải Trắng còn chưa tỉnh lại?”
Bác sĩ Tống cười cười, biểu tình thoải mái: “Không có việc gì, đại khái là quá mệt mỏi.”
Nghe đến đó, tâm tình Lục Thiền cũng chưa hoàn toàn buông lỏng. An Thư đứng bên cạnh an ủi cô: “Bác sĩ đã nói vậy rồi chắc không sao đâu. Mày yên tâm đi. Không có việc gì, chờ Cải Trắng tỉnh chúng ta liền mang nó đi tìm hai gã hỗn đãn kia tính sổ!”
Lục Thiền mặt không chút thay đổi lắc đầu: “Chúng ta về nhà. Chờ Cải trắng tỉnh, lão nương sẽ tự mình băm nát tên khốn kia!”
An Thư thiếu chút nữa che miệng bật cười, nhưng cảm thấy tình cảnh lúc này không thích hợp để cười, chỉ có thể cố gắng nén trở lại.
Từ khi quen biết Lục Thiền đến giờ, đây là lần đầu tiên cô tự xưng ‘Lão nương’, cực kỳ mới mẻ.
Hai người mới vừa ra khỏi bệnh viện thú y, ngay tại cửa bắt gặp Trần thuật vội vàng chạy tới. Lục Thiền mi tâm nhíu chặt, yên lặng bước nhanh hơn, không thèm xoay đầu nhìn hắn. An Thư không ngờ người này cư nhiên còn đuổi theo, tức giận đến mức thiếu chút nữa nắm lấy túi xách đập bể đầu hắn, Lục Thiền một phen giữ chặt tay An Thư, lắc lắc đầu, nhìn lướt qua Trần Thuật.
Trần Thuật có chút nóng nảy, hắn vội vàng đuổi theo: “Thần tượng, tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi, nếu cô tức giận thì đánh tôi mắng tôi đều được, nhưng cầu cô đừng không để ý tới tôi a. Thần tượng! Thần tượng, tôi. . . . . .”
“Cậu còn không ngậm mồm?” An Thư mạnh mẽ xoay người, đứng trước mặt Trần Thuật, vóc dáng của cô rất cao lại mang giày cao gót, điệu bộ tư thái từ trên cao nhìn xuống, chân mày yêu dã hung hăng trừng, giọng nói hàm chứa khí lạnh: “Cải Trắng còn chưa tỉnh, cho nên bây giờ ngày tử hình của cậu còn chưa đến, biết không?”
Lục Thiền có chút không biết làm thế nào, dừng bước, cô quay đầu nhìn vẻ mặt lờ mờ của Trần Thuật và bộ dáng vú lấp miệng em của An Thư, tức giận trong lòng dần dần tản đi, cô như bất đắc dĩ nhẹ nhàng thở dài, thản nhiên nói: “Được rồi, cùng trở về đi.”
Phía bên Lục Thiền, tình trạng một mảnh hỗn độn rốt cuộc chuyển biến tốt đẹp, bên kia, Tề Thiệu Diễn có chút sững sờ nhìn người trước mắt, có chút không rõ.
Hắn đã trở lại?
Không còn là Cải Trắng, mà là Tề Thiệu Diễn?
Tề Tiểu Uyển ở bên giường khóc đến trời đất tối sầm, lôi kéo tay hắn day day, ngay cả Mạc Tử Hằng đều có chút nhịn không được: “Được rồi Tiểu Uyển, anh trai không phải tỉnh rồi sao? Chạy nhanh đi xem bác gái thế nào đi.”
Tề Tiểu Uyển lúc này mới kịp phản ứng, bối rối đứng dậy chạy khỏi phòng bệnh.
Mặt trận rối loạn này, đầu Tề Thiệu Diễn có chút đau.
Xế chiều, nhìn thấy Tề Thiệu Diễn tỉnh lại chính là mẹ Tề, ai ngờ mẹ Tề quá vui mừng, một trận kích động ngất xỉu nằm trên giường.
Bố Tề cùng con trai cả đồng thời nghe nói Tề Thiệu Diễn tỉnh lại và chuyện mẹ Tề kích động đến hôn mê, nhất thời không biết nên vui hay buồn.
Nghe nói, mẹ bởi vì chính mình mà ở lại bệnh viện, mệt mỏi đến hôn mê, Tề Thiệu Diễn khó chịu vì sự vô lực của bản thân.
Trong phòng bệnh Tề Thiệu Diễn chỉ còn lại duy nhất Mạc Tử Hằng, người thân liên tiếp đến, bất quá đều bị trợ lý của anh cả đuổi đi về.
Tề Thiệu Diễn còn hơi choáng váng, giống như không thể tin được chuyện gì xảy ra. Hắn sờ sờ mặt mình, động tác này ngốc đến cực hạn.
Mạc Tử Hằng lắc lắc đầu, Tề Thiệu Diễn ngủ quá lâu, đầu óc hẳn choáng váng đi.
Tề Thiệu Diễn thấy được đáy mắt Mạc Tử Hằng tựa hồ loé lên ý vị trêu đùa, hắn đưa tay hướng Mạc Tử Hằng vẫy vẫy: “Cậu lại đây, sư tôn đại nhân.”
“Làm sao vậy?”
“À, đến xoa bóp mặt dùm anh mày, đã lâu không đụng tới người sống.”
“. . . . . .” Anh hai tôi ơi, xin đừng náo loạn.
Mạc Tử Hằng đột nhiên bước tới, biểu tình trở nên nghiêm túc, thần bí kề vào tai Tề Thiệu Diễn: “Diễn, tôi vụng trộm điều tra, người lái xe tông cậu có vấn đề! Chuyện là thế này. . .”
“Thiệu Diễn!” Câu nói kế tiếp đột nhiên bị giọng nam ở cửa cắt đứt, thân hình Mạc Tử Hằng cứng đờ, quay đầu nhìn ra cửa, thở một hơi thật dài: “Lâm Luật Dương, cậu làm tôi sợ muốn chết!”
Lâm Luật Dương đáy mắt hàm chứa ý cười, không để ý lời Mạc Tử Hằng, chậm rãi bước đến bên người Tề Thiệu Diễn, miệng giật giật, tựa hồ không biết nên mở miệng như thế nào: “Tỉnh là tốt rồi.”
Tề Thiệu Diễn cười nhẹ, đôi mắt thâm thuý tựa Hắc Diệu Thạch hơi hơi chợt loé, hào quang sáng rọi lướt qua vài giây: “Cuối cùng cũng thấy cậu, gần đây bề bộn nhiều việc?”
Lâm Luật Dương sửng sốt, gật đầu.
Nói tới đây, Mạc Tử Hằng tựa hồ có rất nhiều oán khí: “Thiệu Diễn cậu không biết đâu, tiểu tử này tháng trước sau khi tiếp nhận vị trí của bố hắn, ngay cả bạn gái cũng không cần, cả ngày dường như liều mạng, ngay cả tôi cũng một thời gian dài không gặp qua hắn.”
Lâm Luật Dương bất đắc dĩ nói: “Gần đây có nhiều chuyện không ổn, thời điểm trước kia bị Nguyên Hoà chèn ép quá lợi hại, tôi muốn đem chuyện này giải quyết ổn thoả, phỏng chừng phải ở lại công ty thâu đêm.”
Tề Thiệu Diễn nhíu mày, lặp lại lời Lâm Luật Dương: “Nguyên Hoà?”
Lâm Luật Dương gật gật đầu: “Nguyên Hoà gần đây hành động khiến người ta khó lòng không đề phòng, anh Tề cũng rất tức giận, vẫn trơ mắt nhìn cổ phần bị Nguyên Hoà đoạt đi.”
Mạc Tử Hằng từ trước đến nay không theo lĩnh vực này, nhưng cũng có thể nghe hiểu. Hắn lòng đầy căm phẫn đang muốn hướng Lâm Luật Dương nói tiếp thì lại chú ý tới ánh mắt thay đổi của Tề Thiệu Diễn, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía ngoài cửa.
Tề Thiệu Diễn cảm thấy hô hấp có chút nhanh, hắn dường như thấy được bóng dáng Lục Thiền, ở trong hành lang chợt loé qua.
Từ khi tỉnh lại vui sướng, đến bây giờ bình tĩnh. Tề Thiệu Diễn đều theo bản năng xem nhẹ.
Hắn hơi hơi nhíu mi, môi mỏng khẽ mím, trên mặt nhìn không ra biểu tình. Mạc Tử Hằng và Lâm Luật Dương đều ngây người, nhìn theo tầm mắt của Tề Thiệu Diễn —- Y tá bác sĩ đi qua đi lại vội vàng xem bệnh nhân, cũng không có cái gì đặc biệt.
“Lục Thiền. . . . . .” Hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm thật thấp, có chút khàn khàn.
Một trận mê muội lại ùn ùn kéo đến đánh úp tâm trí, Tề Thiệu Diễn không kịp đề phòng bắt đầu ho, Mạc Tử Hằng cùng Lâm Luật Dương sợ tới mức chân tay luống cuống, chỉ có thể hoảng loạn rung chuông gọi bác sĩ.
Mắt hắn nhíu chặt, trong cơ thể một trận nóng một trận lạnh, băng hoả thay phiên nhau lan toả khắp cơ thể khiến Tề Thiệu Diễn không tự chủ được sợ run người, hai tay cứ như bị giam cầm, vô luận dãy giụa như thế nào đều chỉ có một trận tê dại, mà tay của hắn, yên ổn giữ ở thắt lưng cũng không có dấu hiệu gì hoạt động.
Tề Thiệu Diễn cảm giác cơ thể như từng chút từng chút một bị bóc ra.
Trước khi ngất xỉu, hắn lại một lần nữa thấy được bóng dáng Lục Thiền — không, là cô đang đứng ngoài cửa, kinh ngạc nhìn hắn, miệng cô giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì đó.
Tầm mắt lập tức tối sầm, những lời chưa kịp thốt ra hết thảy đều bị cắn nuốt tại trong bóng tối vô tận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!