Nam Thần Biến Thành Mèo - Chương 35 + 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Nam Thần Biến Thành Mèo


Chương 35 + 36


Theo anh cả ra khỏi nhà thì đã khuya. Hình như trong lòng anh ấy vẫn còn sợ hãi với chuyện Tề Thiệu Diễn xảy ra lần trước, không đồng ý để anh tự lái xe, mà lại gọi trợ lý đưa anh về.

Tề Thiệu Diễn dở khóc dở cười muốn từ chối, mà anh cả Tề lại quá nghiêm túc: “Em quanh năm ở nước ngoài, một người có thói quen tự lập, lại không cảm nhận được tấm lòng của trưởng bối, đây là tấm lòng của một người anh.

Tề Thiệu Diễn ngồi phía sau, nhìn ngoài cửa thấy cảnh đêm từ từ chuyển động cùng với ánh trắng trên bầu trời xóa sạch sự u ám, các đốt ngón tay rõ ràng trên bàn tay thon dài nhẹ nhàng gõ cửa sổ. Đây là thói quen nhỏ, mỗi khi đang suy nghĩ vấn đề gì đó, anh đều theo bản năng nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay.

Bỏ qua quá nhiều thứ. Tề Thiệu Diễn khạc ra một ngụm không khí, có chút thất thần nhìn người đi đường lưa thưa ngoài cửa sổ.

Lúc mở cửa ra thì đèn đã sáng trưng, ông Tề và bà Tề ngồi nghiêm chỉnh, bất ngờ nhìn Tề Thiệu Diễn. Trong nhà dì Trần – cô người làm vội vã nghênh đón: “Tiểu Diễn sao cậu mới về thế? Mau vào đi.” Đẩy dép tới, còn nhỏ giọng kèm theo nói: “Lão gia rất tức giận, còn không mau đi dỗ dành.”

Tề Thiệu Diễn bất đắc dĩ cám ơn, trơ mắt nhìn dì Trần trốn vào trong phòng, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng trước mặt hai ông bà, thái độ cực kỳ thành khẩn: “Ba, mẹ.”

Ông Tề đập vào bàn trà một cái, khiển trách quát lên: “Tránh ra, cản trở tôi xem ti vi!”

Tề Thiệu Diễn: “…”

Bà Tề: “…” Trước đó bọn họ đã thảo luận tới vấn đề gì nhỉ?

Tề Thiệu Diễn khom người một cái, cười nói: “Con lên lầu nghỉ ngơi.” Vừa mới di chuyển thân hình, đã nghe được tức giận của ông Tề.

“Quay lại!”

Bà Tề quở trách đưa tay nhéo ông Tề một cái, quay đầu nhìn Tề Thiệu Diễn, đáy mắt không che giấu được sự lo lắng: “Tiểu Diễn này, sao con về trễ như thế? Đã hơn nửa đêm rồi, con nói xem, con cũng không thèm cho chúng ta biết một tiếng con đi đâu để chúng ta lo lắng lâu như vậy…”

Tề Thiệu Diễn hít sâu một hơi, âm thầm tức giận bản thân mình suy nghĩ không chu toàn, ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi, trước đó con ở cùng với anh cả, quên không nói cho hai người biết.”

Ông Tề hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tử này không đáng để nhớ!”

Là người hơn năm mươi tuổi, mà bây giờ vẫn như một đứa con nít vậy, mang theo sự tức giận tùy tiện và đôi mắt oán trách chờ mong Tề Thiệu Diễn đến dỗ dành. Dưới sự cố gắng quản lý của bà Tề, bất đắc dĩ anh đồng ý mỗi ngày đều phải bình an.

Có lẽ là thật sự sợ, sợ lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh, sợ lại đột nhiên mất đi tin tức.

Cổ họng Tề Thiệu Diễn có chút chua xót, anh rũ mi mắt xuống, giọng nói trầm thấp: “Vậy con lên đây.”

“Ôi chao, còn nữa, ” Bà Tề thở dài, giọng nói êm dịu, “Có rảnh thì đi xem Tiểu Uyển. Gần đây không biết đứa trẻ này làm sao nữa, về cũng ít, vừa hỏi chuyện của nó với Lâm Luật Dương gương mặt của nó lập tức cứng đờ, chắc là cãi nhau rồi. Con làm anh trai, phải học cách quan tâm em gái của mình, biết không?”

Tề Thiệu Diễn híp mắt một cái, cung kính trước đó dần dần tiêu biến, trong mắt vụt qua vẻ chán ghét và hờ hững: “Con đã biết.”

Từ nhỏ Tề Tiểu Uyển đã được anh và anh cả nâng trong lòng bàn tay, chưa từng bị uất ức này. Anh sẽ không dính lấy em ấy cùng nói chuyện thành thật với nhau gì đó, nhưng cũng chưa từng giảm bớt sự quan tâm với em ấy.

Tề Thiệu Diễn chúc hai ông bà ngủ ngon, xoay người đi lên lầu.

Nếu không phải lần này bị buộc vào đường cùng, sợ là rất khó phát hiện bộ mặt người bên cạnh, mặt nạ dối trá này, không tiếc dùng lời ngon tiếng ngọt, trong chớp mắt lại có thể bình tỉnh dồn anh vào chỗ chết.

“Công sức của Mạc Tử Hằng không có uổng phí, người tài xế kia thật sự có vấn đề. Báo cáo kiểm tra thi thể, trước khi xảy ra sự việc đã hút một lượng ma túy lớn.” Trong tin nhắn, thông tin của anh cả anh đã xem lại rất nhiều lần.

Nếu lúc trước, anh cũng không ngờ việc này liên quan đến bất cứ ai, còn dính dáng tới một người là Lâm Luật Dương nữa chứ, thân nhau bảy tám năm, lúc này nghe thấy giống như một truyện cười.

Nước bùn y hệt sắc trời cùng hơi lạnh thấu xương xâm nhập vào bên trong lỗ chân lông, làm kẻ khắc vô cùng sợ hãi. Bộ dáng Lâm Luật Dương và người đàn bà kia ở đầu đường hôn nồng nhiệt nhiều lần hiện rõ trong đầu Tề Thiệu Diễn.

Anh còn nhớ rõ bản thân giống như phát điên xông lên kéo xé quần tây thẳng tắp của Lâm Luật Dương, người đàn bà đó hốt hoảng kêu lên, lời nói nhỏ nhẹ êm dịu dỗ dành của Lâm Luật Dương càng vô cùng châm biếm, Lâm Luật Dương chính là người như vậy, bất luận gặp phải chuyện gì đều là bộ dáng bình tĩnh tự nhiên không hoảng hốt, tao nhã đến tất cả mọi thứ xung quanh đều không còn tồn tại nữa.

Ánh mắt của anh ta lạnh lùng hạ xuống dưới thân mình, khóe miệng từ từ nâng lên, trong trẻo nhưng lạnh lùng lại khiến người ta sợ hãi hơi thở từng chút từng chút tỏa ra.

Trước khi anh đặt chân xuống, đột nhiên Tề Thiệu Diễn cảm giác mình bay lên cao, bị ôm vào lòng. Anh thậm chí chưa phản ứng đây là tình huống gì thì chợt nghe âm thanh tức giận của cô gái bên cạnh, chân nhỏ thẳng tắp hung hăng đạp xuống: “Các ngươi làm như vậy, thật sự không sợ trời phạt sao? Ngay cả mèo cũng nhìn không nổi?”

Ôi! Vô cùng chính nghĩa!

Khi anh cho là cô ta còn có thể hành động gì đó, thì phát hiện mình cách Lâm Luật Dương ngày càng xa. Mà anh ở trong ngực của cô ta, bị lắc lư dữ dội.

Dĩ nhiên, sau khi đạp người ta như vậy nhất định phải chạy trốn.

Mà người hảo tâm chính nghĩa này chính là Giang Bích. Tề Thiệu Diễn bị loạt chuyện bất ngờ khiến đầu óc bối rối, anh nhớ kỹ lần cuối nhìn Lâm Luật Dương, trên mặt của anh ta phủ lên vẻ kinh ngạc cùng không hiểu hiếm có. Chờ lúc Tề Thiệu Diễn phản ứng kịp, thì bản thân đã bị người kia ôm về nhà.

Trong nhà của cô gái này có thể nói là địa ngục. Đây coi như là một đánh giá khách quan. Tề Thiệu Diễn đứng tại cửa nhìn trong phòng là một mớ hỗn độn, móng vuốt trên thịt ngay cả dũng khí đặt chân cũng không có. Trên mặt đất đều là túi rác, trên bàn vẫn còn thùng mỳ đã ăn xong chưa vứt đi, và khoai tây chiên được xé ra, tại phòng bếp bồn rửa chén chất đống thành núi, trên ghế salon quần áo cũng nhăn nhúm tạo thành một mớ hổn loạn.

Trong cả căn phòng tràn ngập mùi vị hôi thối.

So sánh với cô gái này thì Lục Thiền quả thực quá tuyệt vời rồi đúng không?

Khoảng thời gian ở nhà của Giang Bích không thể nghi ngờ mà nói đây là một loại dằn vặt đối với Tề Thiệu Diễn, cô ta giống như bận rộn nhiều việc, mỗi ngày đi sớm về trễ, không rảnh quan tâm anh, nhưng thật ra cũng tỉ mỉ đưa cơm xuống trước mặt anh, giục anh ăn.

Nhưng nó mãi mãi không bao giờ nằm trong bát.

Với mức độ sạch sẽ cao của mình Tề Thiệu Diễn lựa chọn tuyệt thực.

Anh nghe cô ta gọi điện thoại, hình như đang tìm chủ nuôi mới cho anh, đây vừa là một tin tốt, cũng vừa là một tin xấu, ai biết cô ta muốn đưa mình cho người nào? Ngộ nhỡ còn tệ hơn cô gái này, đoán chừng bản thân thật sự xong luôn.

“Nhưng mà mày nhất định không được kích thích cô ấy. Gần đây Lục Thiền không chịu nổi kích thích.”

Bây giờ nhớ lại, cũng không rõ cảm giác của mình sau khi nghe xong câu đó nữa. Cái tên tầm thường kia, trong một khắc kia đột nhiên được đề cập đến, gần như không để anh bật khóc.

“Đợi một tuần nữa, một tuần nữa cô ấy sẽ đến đón mày. Mày nói xem, khi biên tập viên của mình thật sự mệt mỏi, không chỉ quanh năm không nhận điện thoại của người thúc giục bản thảo, mà còn phụ trách điều chỉnh sinh hoạt đơn điệu của cô ấy, quả thực không quá vĩ đại đâu ha ha ha.”

“…” Tôi yên lặng nhìn cô giả bộ.

Cuối cùng cũng có thể không cần đối mặt với Giang Bích, không thể nghi ngờ Tề Thiệu Diễn thật sự rất vui vẻ, mà không cần đi lấy lòng phục vụ một con mèo nữa, Giang Bích cũng thấy vui vẻ. Có thể là sắp chia tay, Giang Bích hiếm khi biểu đạt tình cảm non nớt của mình với anh.

“Kỳ thực bộ dáng của mày rất đẹp, chỉ là tính cách không tốt lắm.”

Tề Thiệu Diễn: “…” Con người.

“Nhưng mà như đã nói mày và con mèo nhà Lục Thiền có chút giống nhau.”

Tề Thiệu Diễn: “…” Mẹ kiếp đầu óc tối dạ.

“Ôi, mày cũng phải đi, chụp mấy tấm hình lưu niệm nhé.” Nói xong, cầm điện thoại di động chụp rắc rắc một cái. Nhưng đã sớm sống nhàn nhã tự tại trong ánh đèn của Lục Thiền, ánh mắt Tề Thiệu Diễn nhàn nhạt nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Hai ngày sau khi tuyệt thực, cuối cùng phát hiện thân thể cũng có chút không khỏe, Tề Thiệu Diễn cố nén khó chịu đang ùn ùn kéo đến trộm uống ngay chút nước lã, nghĩ tới nguyên nhân chắc có thể là do gần đây không ăn cơm, nhưng không ngờ thần kinh của mình sắp trì độn, phản ứng cơ thể vô cùng chậm chạp, mọi thứ trước mắt dần dần mờ đi, cuối cùng hai mắt đen thui trực tiếp té xỉu trên ghế salon.

Mẹ nó nước có độc!

Mà lúc tỉnh lại, Tề Thiệu Diễn kích động thiếu chút nữa đi lấp đầy xô nước. Anh nhìn các đốt ngón tay rõ ràng của mình, run rẩy đặt lên mặt, xúc cảm chân thật.

Đã trở về. Tề Thiệu Diễn có chút hoảng hốt.

Vứt bỏ niềm vui sướng và tâm tình kích động, không thèm nghĩ đến nữa, càng tệ hơn lần trước đột nhiên biến trở thành người chính là lúc này đây bản thận mình lại trần như nhộng… Kinh ngạc ngay cả ngực cũng không kịp đánh!

Trên mặt Tề Thiệu Diễn hiếm khi có sự lúng túng không giải thích được, nếu như Giang Bích trở về anh nên giải thích thế nào về chuyện con mèo biến mất thay vào đó là một người đàn ông trần truồng?

Tề Thiệu Diễn nhịn xuống cảm giác xấu hổ không giải thích được, quay người chạy đến phòng ngủ Giang Bích tìm kiếm, ôm may mắn trong lòng, lật tìm đống quần áo hỗn loạn trong tủ của Giang Bích cả nửa ngày, vọng tưởng có thể tìm một bộ quần áo rộng thùng thình nhưng không ngờ thực sự tìm được một bộ quần áo nam.

Một bộ được giữ gìn hoàn hảo, được đặt ở tầng dưới cùng trong tủ quần áo, áo vận động tay ngắn nhẹ nhàng khoan khoái cùng chiếc quần soóc, sau lưng còn có một con số thật to.

Giống như là đồng phục của đội đá banh. Hơn nữa bộ quần áo này còn có cảm giác quen thuộc lạ thường.

Không kịp suy nghĩ quá nhiều, chỉ có thể mang theo áy náy đầu tiên giải quyết vấn đề trần truồng, đồng thời không lưu lại cho Giang Bích ám ảnh, quả quyết chạy trốn.

Từ nhà Giang Bích đi ra chưa được nửa giờ, đã thấy vẻ mặt lo lắng của Tề Thịnh Sở.

Thầm than tốc độ của anh cả nhà anh, nhưng cũng dâng lên sự áy náy khôn xiết.

Thuận lợi được đón về nhà, ôm bà Tề khóc thật sảng khoái, Tề Tiểu Uyển nắm tay kéo anh không chịu buông, như sợ anh lại biến mất lần nữa vậy. Lần này anh rất nhẫn nại với em gái mình, Tề Thiệu Diễn vứt bỏ hết những bực bội sang một bên, nhưng nước mắt nước mũi của Tề Tiểu Uyển lôi kéo anh nhớ lại hồi ức lúc nhỏ, cuối cùng cũng dỗ cho em ấy vui vẻ, còn muốn gọi điện thoại báo với bọn Mạc Tử Hằng và Lâm Luật Dương.

“Trước tiên đừng để lộ ra.” Tề Thiệu Diễn vội vàng lên tiếng chống cự, ánh mắt phức tạp rơi trên người Tề Tiểu Uyển, nhìn vẻ mặt lờ mờ của em ấy, thực sự rất khó nói những lời này ra.

“Được rồi.” Hiếm có, Tề Tiểu Uyển không giống như trước đây không hề hỏi nguyên nhân.

Tề Thiệu Diễn lại thở phào nhẹ nhõm.

Cái này không dễ gì mới đến bữa cơm tối khiến cho vành mắt Tề Thiệu Diễn thiếu chút nữa đã đỏ lên. Ngày thứ hai về nước đã bị xe đụng rồi biến thành mèo, gặp vài cảnh hiểm độc may mắn mới sống tiếp nữa, thật vất vả mới có thể toàn vẹn đứng trước mặt người nhà, mùi vị trong đó, sợ là người ngoài rất khó cảm nhận được.

Sau bữa cơm tối, Tề Thiệu Diễn đã bị anh cả Tề gọi đi vào phòng.

“Nói một chút đi, rốt cuộc trong khoảng thời gian này em đã xảy ra chuyện gì,” Phía sau khuôn mặt lạnh lùng của anh cả Tề là một chút mệt mỏi, cùng chút ý tứ không rõ, “Còn nữa, vì sao em lại mặc quần áo của anh?”

“…” F*ck, hình như anh đã phát hiện được việc gì không ổn.

Thấy anh không nói lời nào, anh cả Tề không để ý lắm nhưng lại bổ thêm một đao: “Anh vẫn nhớ đây là đồng phục khi anh tham gia đội bóng của trường trung học, nhưng anh nhớ kỹ lúc tốt nghiệp trung học đã ném nó đi. Trong khoảng thời gian này em phải đi nhặt ve chai à?”

“…” Anh thực sự không muốn giải thích sự nghi ngờ này.

Cũng may anh cả Tề không thật sự cố chấp với những chi tiết này, mà lại mở máy vi tính lên, mở một tin nhắn điện tử, anh ấy nhìn Tề Thiệu Diễn thật sâu một cái, nói: “Có một người ẩn danh gửi cho anh.”

Là một đoạn video, chỉ có ngắn ngủn mười mấy giây, hình ảnh lại hết sức rõ ràng, đôi mắt Tề Thiệu Diễn mở to ra, liếc mắt đã nhận ra, đây cầu nhảy Bungee của khu bắc Đàm Hương.

Tiếp theo video, đó là tiếng động lớn ồn ào ong ong ầm ĩ truyền đến, bóng lưng xinh xắn của Lục Thiền bỗng dưng xuất hiện bên trong, ngồi chồm hổm xuống dưới đất giống như đang suy nghĩ gì, cơ thể lung lay lắc qua lắc lại, giọng nói trong suốt của một cô gái ở trên không đột nhiên vang lên trong căn phòng rộng lớn: “Này, có một con mèo nhà ai chạy tới!”

“A, Miêu tiên sinh (mèo tiên sinh)?”

Hình ảnh hơi lắc, đột nhiên chuyển hướng sang bên cạnh, một màu trắng xóa mãnh liệt nhanh chóng chạy về phía trước, màn ảnh chỉ có nắm bắt được một bóng dáng mơ hồ, theo sâu đó, là một giọng nam trầm thấp, tiếng nói mang theo chút nôn nóng: “Nguy rồi.” Hình ảnh run lên một lúc lâu, sau đó chuyển thẳng về trước cầu nhảy, Lục Thiền đang từ từ trôi dạt ở cầu nhảy bên cạnh, không thể tin chuyện nhìn thấy, hai chân đã đưa ra ngoài hơn phân nửa, cánh tay còn ra dấu lung tung, nhân viên công tác bên cạnh vội vã chạy tới, muốn kéo cô ấy, nhưng không ngờ người kia bỏ lở mất dịp may, bàn tay vừa mới cầm thì Lục Thiền đã rớt xuống rồi.

Video tới đây đã hết.

Mà phía dưới tin nhắn còn có một hàng chữ.

“Chú ý, 1:39 giây, người đàn ông kia, rất nguy hiểm.”

Tên không biết. Thời gian gửi là sáng nay.

Tay Tề Thiệu Diễn nắm chặt thành quả đấm, cơ mặt hết sức căng cứng, vẻ mặt vô cùng khó coi. Đều nhờ người trong video kia ban tặng, đã lưu lại một bóng ma cho anh, sợ là không tan biến nổi.

Video chia ra rõ ràng một phút và ba mươi chín giây, người đàn ông kia làm bộ vô ý nhưng lại hung hăng ôm Lục Thiền ra ngoài, tốc độ cực nhanh, nếu không phải lúc này độ nét quá cao, sợ là rất khó phát hiện.
Trần Liệt, lại là anh ta.
Tề Thịnh Sở nhìn chằm chằm anh, không bỏ qua chút biến hóa trên mặt anh.

“Vì thế, bây giờ em có thể giải thích cho anh được không?”

Tề Thiệu Diễn hít sâu một hơi, lông mày nhíu lên thật cao như ngọn núi không có dấu hiệu thả lỏng. Anh nhìn chằm chằm vào màn ảnh vi tính, tia sáng trong căn phòng mờ tối, trên màn ảnh tia sáng yếu ớt chiếu tới có vẻ vô cùng chướng mắt.

“Có rất nhiều chuyện bây giờ em không có cách nào giải thích cả, anh trai.” Tề Thiệu Diễn giương đôi mắt thản nhiên nhìn Tề Thịnh Sở, đáy mắt trong veo.

“Nhưng anh trai, thật ra…” Tề Thiệu Diễn như nghĩ tới chuyện gì thú vị, cúi đầu cười nhẹ, “Thật ra em phát hiện một ít chuyện thú vị.”

Hồi ức từng chút từng chút hiện ra, Tề Thiệu Diễn mệt mỏi đứng dưới vòi sen, hất cằm, giọt nước theo gương mặt anh rơi xuống, tóc đen nhỏ vụn mềm nhũn dính tại trán.

Giọt nước lan trên màu da lúc mì, sau lưng và trên vai đều có vết thương lớn nhỏ. Vết sẹo màu đỏ sẫm bị giọt nước trong suốt khẽ vuốt, một chút đau đớn nhỏ lan tràn.

Đây là vết thương do cứu Lục Thiền dưới sông Thanh tạo ra. Lúc rơi vào trong nước, thân hình đột nhiên biến thành người, anh dễ dàng ôm lấy ô, gánh chịu tất cả các lực đánh vào.

Không chết đã là vô cùng may mắn rồi. Lông mày Tề Thiệu Diễn cong cong, giơ tay lên tắt vòi sen, từ từ ra khỏi phòng tắm.

Dưới Đáy sông Thanh, Lục Thiền hốt hoảng lúng túng mở mắt ra, hình như không thể tin nhìn mình, với môi hai người dính sát vào nhau.

Khụ, có rất nhiều chuyện xem ra phải đăng lên báo.

***

Lục Thiền uể oải bước ra khỏi phòng ngủ, từ từ di chuyển đến phòng vệ sinh, nhìn khuôn mặt tiều tụy trước gương, quầng thâm sâu nặng của bản thân, buông ra một hơi dài.

Mệt quá! Sau khi trở về nước, Lục Thiền bắt đầu vượt qua cuộc sống ngày đêm đầy rối rắm, lúc không có linh cảm thì sẽ ngồi ngẩn người trên đống sách, lúc có linh cảm cô sẽ làm thêm giờ ngay cả khi vừa nằm xuống cũng phải bò dậy mở máy tính ra, âm thanh đánh chữ cạch cạch vang lên một hồi.

Thời gian ở nước ngoài đều có mẹ chăm sóc, sinh hoạt mỗi ngày trôi qua coi như có quy luật, bây giờ bản thân ở một mình, hoàn toàn chuyển sang chế độ giải phóng bản thân, ba giờ sáng ngủ đã là chuyện bình thường như ăn cơm bữa. Lục Thiền nghĩ, nếu không phải trước đây bởi vì nuôi Cải Trắng, có thể bản thân đã sống cuộc sống điên đảo này trước thời hạn rồi.

Tin nhắn trong điện thoại vẫn còn cất giữ. Lục Thiền nhìn một chuỗi con số, mặt mày rạng rỡ ôm chiếc điện thoại di động lộn mèo trên ghế salon.

“An toàn đến nhà không? — Tề Thiệu Diễn.”

Lục Thiền che trái tim nhỏ sắp nổ tung của mình, ra dáng tiểu nữ sinh.

Ai nha nam thần đó, anh ấy nhìn tôi lên lầu.

“Báo cáo: Đã an toàn đến nơi! Xin học trưởng yên tâm!”

“Học trưởng?”

Lục Thiền sửng sốt, đúng nha, Tề Thiệu Diễn hẳn vẫn chưa biết mình cũng là sinh viên của giáo sư Airy, cô mỉm cười tinh nghịch.

“Khụ, học trưởng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

“Việc này cũng biết? Em sẽ không len lén chú ý đến anh lâu rồi đó chứ?”

Mang theo giọng nói trêu đùa, mỗi một chữ đều làm mắt Lục Thiền choáng váng.

“Mới không có!” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, luống cuống tay chân trả lời.

“Ừ, ta đã biết. (;′⌒`) vậy nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngủ ngon.”

Phạm quy rồi! Nam thần cũng dùng biểu tượng cảm xúc sao! Lục Thiền bị biểu cảm buồn đó làm cho khó chịu. Nhớ tới người như Tề Thiệu Diễn lại có biểu cảm như thế. Khuôn mặt lại nhịn không được nóng lên.

Bất luận là dạng gì thì học trưởng đều rất đáng yêu!

“Ngủ ngon.”

Lục Thiền xem đi xem lại những từ nhạt nhẽo nhiều lần, nhịn không được nhắm mắt lại.

Anh sẽ không biết, em đã lén thầm mến anh từ rất lâu rồi.

Lục Thiền dịu đôi mắt của mình, nhíu mày, không khống chế được sự vui sướng ngập tràn trong cơ thể mình, chuẩn bị sửa soạn một chút xuống dưới lầu chạy hai vòng, nâng cao tinh thần tỉnh táo đầu óc.

Từ từ lăn qua lăn lại nửa ngày, sau đó thay một chiếc áo khoác dài thật mỏng, quần thể thao, chuẩn bị xuống lầu. Nhưng vừa ra cửa, liền thấy dáng vẻ mặt mỏi của Trần Thuật, sau lưng cậu ta là một bao vải dầy màu đen, áo khoác màu xám tro siết thật chặc bắp thịt căng đầy của cậu ta, dưới chân là đôi giày thể thao xanh trắng đã bị bẩn.

“Cậu làm gì thế?” Lục Thiền thấy bộ dáng này của cậu ta, cau mày mở miệng hỏi.

Lúc Trần Thuật nhìn thấy Lục Thiền, cậu ta bật người cười híp mắt vẫy tay với cô: “Ơ, thần tượng. Tôi vừa đi làm một chuyện tốt, để làm khắc sâu thêm công và danh của tôi.”

Vừa nói xong câu đó, không nhịn được lại ngáp một cái, khóe mắt nhanh chống chảy ra một chút nước mắt, sắc mặt của cậu ta còn khó coi hơn cô vài phần, điều này không khỏi làm cho Lục Thiền hoài nghi người này đã thức suốt đêm chừng mấy ngày.

“Được rồi đừng lắm lời nữa, nhanh chóng về nghỉ ngơi một chút đi.”

Trần Thuật cười cười, không thèm để ý khoát tay một cái, hình như cậu ta đột nhiên nghĩ tới điều gì, mở to hai mắt nhìn Lục Thiền nói: “Đúng rồi thần tượng, trước đây cô bảo tôi tìm người kia…”

“A!” Lục Thiền vội vàng nói, “Cái đó… Không cần, đã tìm được người rồi.”

Trần Thuật ngẩn ra, đôi mắt hiện lên một chút hàm xúc không rõ ý tứ, cậu ta lập tức nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi. Tìm được thì tốt rồi, tôi đây quay về ngủ. Thật sự buồn ngủ mà.”

Nói xong, rồi tự mở cửa cho mình và đóng lại, trước khi khe cửa khép lại còn không quên chớp mắt nhìn Lục Thiền: “Thần tượng ngủ ngon nhé!”

“…”

Đã sắp chín giờ, dưới lầu của tiểu khu người đi tập thể dục thật là ít, đại đa số người ở nơi này bình thường làm việc đều theo quy củ của bản thân, Lục Thiền thản nhiên tự đắc chạy chậm một vòng quanh bờ sông rồi trở về.

Tinh thần thoải mái, Lục Thiền cười híp mắt duỗi người chuẩn bị lên lầu.

Chuông điện thoại di động lại vang lên tiếng động ầm ĩ không ngừng.

Lục Thiền nhận điện thoại, nói: “A lô.”

“Cô đang làm gì thế?” Bên đầu khi điện thoại, giọng của A Giang đặc biệt dịu dàng.

“A, mới chạy bộ một vòng buổi sáng về…” Lục Thiền không biết tại sao cơ thể lại run lên.

“Cô vẫn còn tâm tư chạy bộ buổi sáng sao!” Quả nhiên, chỉ vừa dịu dàng được ba giây đã bắt đầu gào thét, câu sao đang rống lên bỗng nhưng giọng nói từ từ chuyển thành bình thản: “Cô có phải đã đoạn tuyệt internet không? Nhanh online xem một chút đi.”

Đầu óc mơ hồ cúp điện thoại, vẻ mặt Lục Thiền lờ mờ lên lầu, mở máy tính ra.

Nhắc tới mới nói, Lục Thiền có duy nhất một thói quen tốt đó chính là lúc sáng tác sẽ tự giác cúp điện ngắt Internet, tất cả các phương tiện giải trí đều ngắt hết. Việc này cũng trực tiếp dẫn đến máy chạy bộ trong nhà mới mua không có đất dụng võ, Sau khi Lục Thiền mua về mới phát hiện ra nó chiếm quá nhiều không gian, nên đã đem qua nhà trạch nam Trần Thuật.

Đang tách khỏi thế giới này được vài ngày, cuối cùng cũng khôi phục Internet, lúc Lục Thiền nhìn thấy hình ảnh nóng kia nhất thời có chút hoa mắt.

“Tác giả thần bí Trà Trà để lộ khăn che mặt huyền bí.” “Trà Đại Đại năm đó chúng ta muốn gả thật sự xinh đẹp như hoa” “Bức ảnh đầu tiên công khai của tác giả mỹ nữ trong sáng”

Đợi một chút, đây là những thứ quái quỷ gì thế?

Mỗi cái tin tức ầm ĩ đều đến, những màu đỏ trên hộp báo tin thật gai mắt, trái tim của Lục Thiền đập thình thịch liên tục, run rẩy mở ra.

Đây thật là hình của cô, không phải chỉ một hai bức thôi. Bắt đầu với một số bức ảnh chụp lén, có bức ảnh bị chụp ở căn tin trường học, còn có ảnh bị chụp khi đi học, cuối cùng ngay cả bằng tốt nghiệp đại học và giấy chứng nhận cũng được đưa ra.

Chỉ còn thiếu thẻ căn cước (CMND) chưa có bị bại lộ ra thôi.

Lục Thiền kinh ngạc sau khi nhìn xong những bức ảnh này, nhưng không tức giận đến nỗi giậm chân.

Người gửi ảnh là một blogger tên là “Yêu Trà tha thiết”, vào hôm này lúc rạng sáng liên tục phát ra ba weibo, hai weibo đầu tiên được liên kết với lưới chín ô vuông tiêu chuẩn.

Hai cái weibo trước tương đối súc tích chỉ tiết lộ anh ta sùng bái tác giả, phản ứng lúc công bố weibo thì bình thường, số người tương tác cũng chỉ có mười mấy. Nghĩ đến nickname chắc cũng chỉ là một tác giả trên mạng thôi, hai năm qua tác giả mạng nhiều vô kể, phần lớn ôm thái độ tò mò chuyển tiếp weibo, có lẽ cũng chỉ cười trừ, chuyện biến hóa lớn là phát sinh ở weibo thứ ba.

“Tôi sai rồi, tôi không nên công khai người khác trên mạng *bùng nổ, ngàn vạn sai lầm đều là tôi.”

Tất cả weibo đều không có ảnh hưởng gì lớn. Vậy mà những hình ảnh kia lại điên cuồng được truyền đi trên mạng với tốc độ nhanh chóng, cuối cùng bị một vị blogger nổi tiếng xác nhận đây chính là Trà Trà.

“Trời ơi, đuổi theo nhiều năm như vậy, Trà Đại Đại lại là một mỹ nữ, còn nhỏ như vậy nữa chứ!”

“Mẹ hỏi tôi tại sao lại quỳ gối liếm màn hình máy vi tính…”

“Sắc đẹp như thế này vậy mà đến hôm nay tôi mới nhìn thấy! Đã nhấp chuột phải!”

“Tôi x, đẹp đến khóc…”

“F*ck, Trà Đại Đại lại là nghiên cứu sinh đại học kinh tế, đã quỳ.”

“Mấy người không cảm thấy được sự chú ý của mấy người đã bị sai lệch à? Vừa nhìn những tấm hình này chắc chắn là bị chụp lén rồi, blogger xin lỗi là vừa rồi đó.”

“Ngay cả giấy chứng nhận cũng đưa ra, blogger bạn vẫn còn đạo đức chứ?”

“Vừa giỏi giang vừa có giá trị nhan sắc, không nói nữa, tôi muốn thuộc lòng từ đơn còn chưa được nữa kìa.”

“Chờ tôi một chút! Chúng ta cùng nhau!”

Lục Thiền hít sâu một hơi, mặt không thay đổi gửi tin nhắn cho A Giang: “Xem xong rồi.”

A Giang nhanh chóng gọi điện lại, giọng của cô ấy nghe có chút căng thẳng: “Thế nào? Cô có sao không?”

Lục Thiền từ từ nói: “Không có việc gì. Tốt hơn dự đoán.”

A Giang thở dài: “Đúng, so với dự liệu thì tốt hơn nhiều. Bây giờ mọi người đều để ý đến diện mạo của cô, không có gì đâu, sau này ra ngoài nhớ kỹ phải giống như ngôi sao mang khẩu trang nhé.”

Lục Thiền vẫn im lặng, từ từ nói: “Tôi chỉ hiếu kỳ, người chụp lén kia rốt cuộc đã nghĩ gì thế?”

A Giang đột nhiên nở nụ cười: “Ai biết được? Bây giờ may mắn của cô chính là chưa có nói ra địa chỉ nhà.”

Lục Thiền nói: “Tôi dự định sang năm sẽ nộp bản thảo!”

“F*ck!” A Giang nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem như cô lợi hại!” Nói xong, cô ấy lại từ từ nói: “Phải nói tiếp, thật ra tôi muốn hỏi cô, vì sao cô không chịu công khai tin tức của mình trên internet, bây giờ không phải có rất nhiều tác giả online đăng hình của mình chẳng hạn.”

Lục Thiền cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra cũng không phải, chỉ đơn giả muốn tách Trà Trà và Lục Thiền ra mà thôi.”

Tề Thiệu Diễn vừa đi ra khỏi phòng họp, đã bị cú điện thoại của Tề Thịnh Sở kêu đến tập đoàn Tề thị.

Đi ô tô gần nữa tiếng đồng hồ, mới vội vàng đẩy cửa phòng làm việc ra.

Tề Thịnh Sở đẩy gọng kiếng trên sống mũi, cơ thể cường tráng lúc nhìn thấy người tới mới có dấu hiệu dao động. Anh ấy nói: “Người trốn rồi.”

Tề Thiệu Diễn ngẩn ra, sự bất an trong lòng dần dần tăng thêm: “Trốn?”

Tề Thịnh Sở nhìn chằm chằm anh một lúc, mới nói: “Bây giờ người vẫn không tìm được, theo dự đoán rất có thể đã rời khỏi thành phố A rồi.” Anh ấy nói xong thì cầm lấy một túi văn kiện mỏng trên bàn đưa cho anh.

Túi văn kiện màu trắng sữa, mơ hồ có thể thấy chữ viết bên trong, nhất là khi nhìn thấy hai chữ “Lục Thiền”, nhịp đập của tim đột nhiên tăng nhanh. Anh từ từ rút ra, một chiếc bút máy đen nho nhỏ cũng theo kẽ hở rơi xuống đất.

Tề Thiệu Diễn nhặt lên, lại phát hiện đây là một cây bút ghi âm.

Tề Thịnh Sợ nhanh chóng giải thích: “Cái này vừa mới được giao.”

Tề Thiệu Diễn ngây người: “Cũng là… Người kia gửi?”

Tề Thịnh Sở gật đầu.

Tề Thiệu Diễn yên lặng, lòng ngón tay vuốt ve chỗ sáng bóng hiện lên củ bút ghi âm, ngón tay hơi nhấn một cái, âm thanh có dấu vết của máy cũ chuyển động từ từ vang lên,

“Tại sao anh muốn làm vậy?” Là âm thanh của một đứa bé, giọng nói cương quyết, âm thanh giống như đã qua xử lí, hình như đã làm mờ tiếng nói của người nói.

“Cái gì?” Là giọng mạnh mẽ của người đàn ông, khàn khàn gay gắt, hẳn là đã qua xử lý.

“Tôi là hỏi anh, tại sao muốn…Theo dõi Lục Thiền, còn muốn tổn thưa cô ấy?”

“Cô ta nhìn thấy tôi. Cô ta nhìn thấy tôi giết người.” Chỉ do dự trong chốc lát, người nọ vẫn nói ra.

“Ảnh trên internet là anh đăng sao?”

“Không phải. Tôi không biết,” Người đàn ông dừng một chút, đột nhiên nở nụ cười, giọng nói có chút dự tợn, “Nhưng mà, nhân cơ hội này, đúng lúc có thể hủy diệt cô ta.”

Giữa chừng là một hồi yên lặng rất dài.

“Còn về con trai của gia đình họ Tề thì sao?”

“Đó là nhận tiền làm việc.”

“Là ai?”

“…Vấn đề của anh hơi nhiều rồi đó.”

Âm thanh đến đây thì hết.

Tề Thiệu Diễn yên lặng ngồi trên ghế sa lon, không nói gì, bóng tối yên tĩnh mờ nhạt đánh vào khuôn mặt anh, nhìn vẻ mặt anh có chút cứng lại.

Tề Thịnh Sở mở đầu phá vỡ sự yên lặng: “Em thấy thế nào?”

Tề Thiệu Diễn xoa nhẹ huyệt thái dương, từ từ nói: “Em nghĩ là anh đã đooán được là ai đang giúp em.”

Thật ra chỉ cần tỉ mỉ cân nhắc đối thoại vừa rồi, câu trả lời sẽ trở nên rõ ràng. Có thể có một cuộc trò chuyện bình thường như thế, không ai khác ngoài người quen thuộc.

Người quen Trần Liệt, còn có thể là ai?

“Được rồi, trong khoảng thời gian này anh phải cẩn thận một chút, chưa biết chừng còn có thể xảy ra chuyện gì.” Tề Thiệu Diện nhíu chân mày nói, “Còn nữa, tiểu tử em kết giao bạn gái?”

Tề Thiệu Diễn nghẹn lại, anh quay đầu nhìn ông anh của mình, đột nhiên cười cười: “Còn chưa đến tay.”

Tề Thiệu Diễn đứng dậy, phóng khoáng phất tay với anh trai, “Những thứ này em đều mang đi.” Vừa dứt lời liền đẩy cửa rời khỏi.

Để lại Tề Thịnh Sở vẫn chưa phản ứng kịp, anh cúi đầu cười mắng: “Tên tiểu tử thiếu này.”

Dáng vẻ khẩn trương như vậy, vừa nhìn giống như có quan hệ với cô gái tên Lục Thiền kia?

Cây vạn tuế trong truyền thuyết, lại có một ngày nở hoa.

Sức mạnh của Internet quả nhiên rất lớn, mới một ngày, đề tài về Trà Trà đã đứng đầu bảng.

Lại nói đến, từ lúc bại lộ* thì cũng không có chuyện gì khác đến. Lục Thiền nhận ra được điều này mới cảm thấy an tâm hơn.

Đóng máy vi tính lại, đang đự định bồi dưỡng giấc ngủ gì đó, chợt nghe tiếng gõ cửa.

Người đến là Tề Tiểu Uyển thật lâu chưa gặp mặt.

Cô ấy hoàn toàn khác với người con gái khéo léo hoạt bát trước đây, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mập mập đều bị chôn vùi xuống, đôi mắt to tròn rực rỡ ánh sáng biến mất, vóc dáng yêu kiều, bây giờ lại gầy đến kinh người.

“Sao em lại đến đây?” Lục Thiền vội vàng mời cô ấy vào trong nhà.

Tề Tiểu Uyển bước vào cười một tiếng, sắc mặt tái nhợt rốt cuộc cũng có một chút tức giận, “Đến xem chị thay người nào đó, anh ta lo lắng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN