Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay - Chương 14: Tội phản xã hội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay


Chương 14: Tội phản xã hội



Alpha nhìn Lộc Minh Trạch, đáy mắt trong trẻo như có thứ gì đó nhanh chóng lướt qua.

“Không, tôi không phải cảnh sát.”

Lộc Minh Trạch hoài nghi hỏi: “Thật hả?”

Alpha chân thành mà nhìn hắn: “Thật, tôi thề, tôi không nói dối cậu. Năm đó theo dõi tiến triển của vụ này, hoàn toàn là do bản thân hứng thú, sau khi Magic trốn ngục thì mất hết tin tức, chắc là không muốn tiếp tục đợi mỏi mòn trong ngục giam, tôi lần theo đến đó cũng chấm dứt. Có vài hành vi và thói quen của Milocy rất giống với Magic, làm tôi không thể không liên tưởng bọn họ với nhau.”

“Ừm…”

Lộc Minh Trạch tựa người trên bồn rửa tay, hất cằm về phía Alpha: “Nhưng ngay cả khi anh đoán Milocy là Magic, làm sao biết được anh ta yêu cầu tôi làm cái gì, hai cái này không liên quan gì đến nhau cả.”

Alpha trầm ngâm một chút, như đang tổ chức lại ngôn ngữ: “Sau khi gặp Milocy, tôi liền phát hiện thái độ của anh ta với cậu vô cùng nhiệt tình, tuy rằng anh ta rất nhẫn nại, nhưng ánh mắt của một người không bao giờ che giấu được, anh ta…”

Lộc Minh Trạch phản xạ có điều kiện rùng mình một cái, hắn xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, lắp bắp nói: “Đủ, đủ rồi… Không cần miêu tả nữa.”

Alpha tiếp tục nói: “Nhưng lúc anh ta nhìn cậu, trong đôi mắt không chứa dục vọng, mà là cuồng nhiệt. Mặc dù từ ngữ của anh ta trau chuốt vô cùng mập mờ, nhưng tôi phát hiện, lúc anh ta nhìn cậu lại giống như đang nhìn một con mồi hơn, cho tôi cái cảm giác y hệt Magic vậy. Magic vì nghiên cứu khoa học có thể giết người vượt ngục, Milocy vì muốn có quyền lợi nghiên cứu cơ thể cậu mà thực hiện thỏa thuận này cũng chẳng có gì lạ.”

Lộc Minh Trạch nghi hoặc nhìn về phía Alpha: “Anh không thể nhìn chuẩn như vậy được.”

Alpha lại trầm ngâm nói: “Nếu thêm vào chuyện cậu không thể nhận biết pheromone, cũng không sản sinh pheromone, nhưng thể chất còn khỏe mạnh hơn cả người thường, tính khả thi của suy đoán này liền rất gần với chân tướng.”

Lộc Minh Trạch ngẩn ra, trên trán nổi lên một sợi gân xanh: “Anh biết từ khi nào? Có phải anh lại phóng pheromone với tôi không!! Không phải tôi đã nói không cho phép anh làm vậy sao?!”

Mới vừa rồi còn nói năng chân thành như vậy, gì mà chưa từng nói dối hắn, giờ thì sao? Tối đó tên khốn này quả nhiên công kích hắn mà! Bảo sao y cứ do do dự dự, chắc chắn là sợ lỡ mồm tự làm lộ bản thân!

Alpha ung dung giải thích: “Tối hôm qua tôi thực sự không công kích pheromone với cậu, nhưng… Cậu xem, tôi hiện tại bị thương, vẫn nóng hầm hập đây, không thể kiểm soát bản thân nghiêm ngặt, tối đó sau khi cậu ngủ say, tôi có vô thức phóng pheromone, tỉnh dậy phát hiện cậu vẫn ngủ rất ngon, không phản ứng chút nào. Chúng ta cùng ở một phòng, trong hoàn cảnh nồng nặc mùi pheromone như vậy, dù là tình huống bình thường cũng không có chuyện không hề phản ứng gì, trừ phi cậu hoàn toàn miễn dịch với pheromone.”

Bất kể Alpha có giải thích thế nào, Lộc Minh Trạch trước sau vẫn ôm cánh tay tức giận nhìn y chằm chằm, trong lòng cảm thấy khó chịu, tuy rằng chuyện như vậy hắn không để ý đến việc bị người khác biết, hay nói, ở chung lâu kiểu gì cũng biết, nhưng nói thế nào cũng xem như đã để kẻ khác trong lúc vô tình đào lên một bí mật lớn, hắn vui không nổi.

“Tôi thật không phải cố ý.”

Lộc Minh Trạch tức giận thật lâu, thấy ánh mắt ẩn ý oan ức của Alpha liền bực bội mà phất tay: “… Giờ anh thấy đấy, bất cứ ai trên tinh cầu Snow này, đặc biệt là tại Bắc thành, đều có khả năng là tội phạm truy nã từ bên ngoài, tôi rất nghi ngờ, anh rốt cuộc đã phạm phải chuyện gì, lại khiến người như anh bị lưu đày tới tinh cầu Snow.”

Hẳn là kiểu tội phạm IQ cao nhỉ… Y trông có vẻ rất lợi hại.

Alpha buồn cười hỏi: “Làm sao cậu xác định là tôi lưu vong đến đây?”

Lộc Minh Trạch liền nói: “Không phải sao? Vậy anh vừa bỏ trốn tới đây hả?”

Alpha cười nhìn hắn: “Cậu dám chắc tôi là tội phạm sao? Tôi còn tưởng rằng cậu không phải người hay tò mò…”

Lộc Minh Trạch hừ cười một tiếng, lòng nói đã đến nơi này, ai không biết ai chứ.

“Tôi bị anh tò mò nhiều lần như vậy, cũng sẽ tình cờ tò mò lại một chút. Cho nên rốt cuộc là tội gì?”

“Tội phản xã hội.”

Lộc Minh Trạch ngẩn ngơ: “Nhảm nhí, luật pháp liên bang làm gì có tội này.”

Alph kinh ngạc nói: “Không ngờ cậu cũng hiểu pháp luật?”

“Hồi đó dù sao tôi cũng từng là thí sinh thi trường quân đội, phần thi viết trông vậy chứ là max đấy. Chỉ tiếc… Vận may chẳng tới đâu, gặp phải chuyện đổi quy chế, liền bị đuổi về.”

Alpha trông tâm tình không tệ, gật đầu nói: “Được rồi, vậy coi như không có tội này.”

“…”

Y dễ dàng thỏa hiệp như vậy, trái lại khiến Lộc Minh Trạch không chắc lắm, chẳng lẽ là hắn tách rời xã hội quá lâu, pháp luật mới bổ sung thêm một cái?

“Giờ có thể nói cho tôi biết không, quan hệ giữa cậu và bác sĩ Milocy là thế nào?”

“Cái này có quan trọng không?”

Alpha hơi ngửa đầu nhìn Lộc Minh Trạch, đôi mắt xám đong đầy dịu dàng: “Đối với tôi mà nói thì rất quan trọng.”

Lộc Minh Trạch không nghĩ y sẽ trả lời nghiêm túc như vậy, ngẩn ra, hắn muốn hỏi tại sao, thế nhưng ánh mắt Alpha khiến hắn không thốt nên lời, ngay cả khi đối phương trả lời hắn, dù cho đáp án là gì đi chăng nữa, thì không biết vẫn hơn.

Lộc Minh Trạch suy nghĩ hồi lâu, mất tự nhiên sờ mũi một cái, nói rất miễn cưỡng: “Anh ta là… bạn trai cũ của tôi.”

“Người yêu?”

“Đã từng!!”

Lộc Minh Trạch lớn tiếng phủ nhận, như thể sợ rằng nói chậm một giây thôi cũng bị dính mác biến thái giống Milocy, hắn cau mày lầm bầm: “Hai chúng tôi từ khi xác định quan hệ đến khi chia tay chỉ có ba ngày, không biết rằng sau này lại bị gã biến thái đó dây dưa tận ba năm… Má nó, không nên yêu đương nữa, chí ít không nên yêu người sống.”

Milocy là người duy nhất chủ động trong số bạn trai của Lộc Minh Trạch, hắn thậm chí không muốn thừa nhận giữa hai người họ từng có chút tình cảm với nhau…

Alpha tò mò hỏi: “Nói thế nào?”

Lộc Minh Trạch thở dài: “Anh nói không sai, tên biến thái kia chỉ xem tôi là đối tượng nghiên cứu, bỏ thuốc tôi, còn muốn cắt cổ mổ bụng tôi ra, xem bên trong có gì, có thật là không có tuyến sinh dục hay không.”

Lộc Minh Trạch mỗi khi nhớ lại chuyện ấy cả người muốn nổi da gà, tâm lý vui mừng hoàn hảo hắn không cùng kia ngu ngốc ngủ qua, bằng không hắn khả năng cả đời đều cương chướng ngại.

Năm đó hắn còn trẻ người non dạ, lại mang theo Mary khắp nơi cầu y, dễ dàng bị Milocy dụ dỗ, đối phương lừa hắn rằng để có được pheromone, chỉ cần tiến hành vài thí nghiệm, Lộc Minh Trạch liền ngu ngơ đáp ứng…

…Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ.

Alpha sáng tỏ gật đầu: “Cho nên vừa nãy cậu đáp ứng điều kiện của anh ta là cho phép anh ta nghiên cứu cơ thể của cậu?”

“Đừng có nói linh tinh!”

Lộc Minh Trạch như bị lửa đốt dưới mông, lập tức nhảy dựng lên từ bồn rửa tay: “Là kiểm tra thân thể, tôi chỉ đáp ứng anh ta cho phép kiểm tra thân thể thường xuyên mà thôi, trước đây khi khám bệnh cho em gái tôi cũng là trả góp, trong thời gian đó anh ta cũng không động dao với tôi, chẳng qua là thường xuyên, lấy máu rồi đo thân nhiệt với nhịp tim gì đó… Nếu như anh ta dám động dao với tôi, vậy tôi đã sớm say goodbye với anh ta rồi, ông đây cũng không ngớ ngẩn.”

Alpha như có điều suy nghĩ hỏi: “Cậu bị anh ta lấy mẫu máu?”

Lộc Minh Trạch chớp chớp đôi mắt: “Làm sao vậy?”

“Có lẽ cậu không biết, Magic… Cũng chính là Milocy, là một chuyên gia rất uy tín về phương diện sinh sản và di truyền, lý luận gen của gã trong cả tinh tế này tuyệt đối là dẫn đầu, trước khi gã vào tù, có một quãng thời gian dài vững vàng đứng đầu bảng xếp hạng lĩnh vực di truyền học, được mệnh danh là nhà di truyền học có sức ảnh hưởng nhất trong 100 năm qua. Đã từng có luật sư chỉ định vì điều này mà bào chữa cho Magic, hi vọng miễn cho gã tội chết, tòa án liên bang hợp tác cùng tòa án tinh tế đành thảo luận lại, cuối cùng quyết định phạt Magic án tù chung thân… Cậu có từng nghe đến Tử Mẫu Vân chưa? Đó chính là phát minh của gã.”

Lộc Minh Trạch đột nhiên có một loại dự cảm xấu, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Tử, Tử Mẫu Vân…”

“Ừ, một loại tử cung nhân tạo có thể thay thế tử cung của Omega, kết cấu bên trong Tử Mẫu Vân mô phỏng cực kì chính xác theo tử cung Omega, chỉ cần cấy trứng đã được thụ tinh vào, sẽ phát triển như trong tử cung của Omega, mà bên ngoài chỉ cần cung cấp một ít chất dinh dưỡng, thậm chí không cần quản lý quá chặt chẽ, sau chín tháng trứng thụ tinh vẫn có thể phát triển thành thai nhi hoàn toàn khỏe mạnh.”

Alpha bình tĩnh kể lại: “Phát minh này đã từng gây chấn động một thời, gần như được Omega cả thế giới ủng hộ, bởi vì theo sự tiến bộ của thời đại, đa số Omega đều ghét chức năng sinh sản của mình, họ cảm thấy có Tử Mẫu Vân, sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Dự cảm không tốt của Lộc Minh Trạch ngày càng mãnh liệt, hắn đứng ngồi không yên, hay tay xoắn xuýt hết nắm lại thả, sau đó đột nhiên cầm lấy song đao nhanh chân chạy ra khỏi phòng: “Tự dưng tôi thấy hơi nhớ Milocy, tôi đi gặp anh ta chút.”

“…”

Alpha ho nhẹ một tiếng: “Lộc, trước tiên đừng bốc đồng, những điều này đều là suy đoán của tôi, ngồi xuống, tỉnh táo một chút.”

“Yên tâm, tôi rất bình tĩnh, giờ tôi sẽ đi chứng thực suy đoán của anh, à… Tôi sẽ không chém chết nhà di truyền học nổi tiếng khắp tinh tế kia đâu.”

Lộc Minh Trạch đứng ở cửa, quay đầu nở một nụ cười cực kì tàn nhẫn với Alpha: “Chỉ cần đừng để ông thấy trong phòng có thứ gì đó giống hệt ông đây, ông bảo đảm…sẽ không chém chết anh ta.”

Mẹ nó chớ nhà di truyền học nổi tiếng khắp tinh tế gì đó, hắn cóc thèm quan tâm gã là người hay báu vật, Milocy hiện tại đến Bắc thành, trong mắt hắn chính là một tên biến thái! Hậu quả của việc dám chọc giận hắn chính là bị loạn đao chém chết!

Lộc Minh Trạch quăng một câu rồi bỏ đi, Alpha nhìn cánh cửa đóng chặt hơi nhíu mày, sao lại không biết nhẫn nhịn đến thế chứ, y còn chưa nói xong lời kế tiếp đâu, nếu Milocy thực sự thành công trong việc nhân bản một người có cùng gen như Lộc Minh Trạch, gã đã không quan tâm thái quá đến cơ thể của Lộc Minh Trạch. Công trình nhân bản này có lẽ chỉ được tiến hành lặng lẽ, nhưng giữa chừng chắc gặp phải trở ngại, khiến cho gã đến nay vẫn chưa thể thành công.

Alpha hơi mệt chút, mặt không đổi nhắm mắt lại —— Lộc Minh Trạch là một thanh kiếm sắc bén, chỉ là, còn cần phải được đánh bóng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN