Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay - Chương 15: Đừng có bày cái vẻ mặt bỉ ổi đó ra
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay


Chương 15: Đừng có bày cái vẻ mặt bỉ ổi đó ra



————

Lúc Lộc Minh Trạch tìm tới Milocy, gã đang ăn cơm trưa, bữa trưa của gã còn phong phú hơn cả Alpha, người này ở phương diện ăn mặc hưởng thụ chưa bao giờ tự bạc đãi chính mình.

Milocy mới vừa cầm ly rượu đưa đến bên mép, Lộc Minh Trạch liền đằng đằng sát khí đá tung cửa, giơ hai cây trường đao vọt vào.

Milocy nâng ly rượu đỏ ngơ ngác nhìn hắn: “Tiểu Lộc thân ái của tôi, cậu sao thế, người yêu bé bỏng của cậu chầu trời rồi hả?”

Đến đây không thể không nói một chút, gã Milocy này mặc dù cực kì biến thái, thế nhưng một khi gã đã đáp ứng chữa trị cho ai, sẽ dốc hết sức mà chữa, sẽ không vì cảm xúc yêu ghét riêng tư mà cứu người hay hại người, gã sợ đập phá bảng hiệu thì không thể tiếp tục kiếm tiền, cho nên dù Lộc Minh Trạch có thấy lúng túng thế nào, giao Alpha vào tay gã vẫn khá yên tâm.

Lộc Minh Trạch vừa xông sau vào liền nhìn tứ phía, không phát hiện có gì bất thường, phòng thí nghiệm của Milocy ngoại trừ vài máy móc thiết bị, thì không còn gì khác, cũng không phát hiện ra sinh vật nào trông khả nghi.

“Sống cho tốt… Còn nữa, anh ta không phải người yêu bé bỏng của tôi, ít nhất bây giờ thì chưa phải, chớ có nói lung tung không tôi kiện anh tội phỉ báng đấy.”

Hắn vừa nói vừa liền nhìn kỹ một vòng, phát hiện trên tường treo thứ gì đó giống như một cái hộp tròn tròn màu trắng, Lộc Minh Trạch nhớ tới Tử Mẫu Vân mà Alpha từng nhắc, lại gần cái hộp. Milocy không hề ngăn cản, thẳng thắn để ly rượu xuống nhìn Lộc Minh Trạch đang khám xét phòng thí nghiệm của mình.

Trong hộp là một thứ mềm mềm với một lớp cao su mỏng mờ mờ bên ngoài, còn lộ ra chút thịt hồng nhạt, thế nhưng cụ thể là cái gì thì nhìn không rõ lắm, Lộc Minh Trạch tò mò lấy ngón tay chọt nó một cái, lớp màng xẹp xuống, rồi từ từ bật trở lại, tuy nó có phản ứng với kích thích từ bên ngoài, nhưng hoàn toàn không giống một cơ thể sống.

Milocy chống cằm nhìn hắn: “Rốt cuộc là cậu đang tìm cái gì? Không bằng nói cho tôi đi, tôi giúp cậu tìm.”

Lộc Minh Trạch liền chỉ vào đống hộp trắng kia: “Đây có phải là Tử Mẫu Vân không?”

Milocy thản nhiên nói: “Đúng, đây là phát minh của tôi.”

Alpha thế mà không đoán sai, không nhìn ra nha, tên biến thái này đúng là nhà khoa học trâu bò trong truyền thuyết ngay cả pháp luật cũng phải vì gã mà mở cửa sau?!

Gân xanh trên trán Lộc Minh Trạch lại sắp nhảy ra, hắn nuối cục tức xuống hỏi: “Bên trong nuôi cái gì?”

Milocy mỉm cười thuận thuận chính mình đại bối đầu: “Cậu cho là cái gì?”

Lộc Minh Trạch mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm gã không lên tiếng, Milocy vô tội nói: “Bên trong không có gì cả, làm sao tôi có thể để Tử Mẫu Vân đang hình thành phôi thai phơi ra ngoài như vậy được, trong phòng vô trùng có nhiều lắm. ”

Lộc Minh Trạch xù lông: “Mẹ kiếp anh không cần giở trò lừa bịp với tôi đâu! Có phải anh lén lút giữ lại gen của tôi nghĩ tạo ra người chơi?”

Milocy từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới bên người Lộc Minh Trạch: “Ừ…Đúng là vậy, tôi nghĩ lúc cậu cho phép tôi lấy mẫu máu coi như đã đồng ý rồi, đến bây giờ cậu mới phản ứng lại à?”

“…”

Khi đó hắn còn không biết thằng hàng này là kẻ biến thái, chờ đến khi biết rồi, chỉ lo né thật xa, nào còn nhớ có vụ lấy mẫu máu này.

Milocy mỉm cười sờ sờ mái tóc xoăn mềm mại của Lộc Minh Trạch: “Bảo bối~ Cậu thật là quá đáng yêu quá đi~ Từ khi đến Bắc thành, tôi rất ít gặp được mấy đứa ngốc như cậu… A!”

Milocy còn chưa dứt lời, Lộc Minh Trạch đột nhiên mạnh bạo quật gã xuống đất, hai cánh tay đều bị hắn vặn ra sau lưng như bánh quai chèo. Lộc Minh Trạch cưỡi trên người gã cười lạnh nói: “Tôi cũng lâu rồi chưa từng thấy loại gà ốm có thể bị nghiền nát chỉ bởi một ngón tay như anh đấy, còn dám miệng lưỡi trơn tru với ông đây, ông cắt lưỡi mày đem bán bây giờ!”

Lộc Minh Trạch nói xong liền hừ hừ hai tiếng, nắm một ngón tay của Milocy, ngón tay của gã vốn quen cầm dao mổ, mặc dù là một Alpha, ấy vậy mà so với Lộc Minh Trạch còn thon dài mềm yếu hơn. Lộc Minh Trạch vặn ngón tay gã nói: “Không, vẫn là nên phế đôi tay này đi thôi, so với cái lưỡi, dường như anh quan tâm liệu sau này có thể tiếp tục làm thí nghiệm biến thái của mình hay không hơn.”

Milocy đau đến thét to: “Cậu sao có thể đối xử với bác sĩ đã cứu sống em gái lẫn người yêu cậu như vậy chứ!!”

Lộc Minh Trạch vừa nghe gã nói vậy, hơi sửng sốt một chút, lực đạo trên tay nhất thời buông lỏng, Milocy thừa cơ thoát khỏi sự trói buộc của Lộc Minh Trạch, chạy trốn thật xa.

Milocy xoa ngón tay của mình oán giận: “Thật là~ Chỉ đùa với cậu thôi mà, nhỏ nhen quá đi.”

“Bớt nói nhảm!”

Lộc Minh Trạch mặt tối sầm lại, quát: “Đưa tôi vào phòng vô trùng của anh đi.”

Milocy lười biếng phất tay một cái: “Không muốn, rất nhiều tài liệu quý giá còn chưa được lưu lại, tôi còn lâu mới cho loại người cuồng phá của như cậu vào.”

“Mẹ mày…”

Mạch Lạc Kỳ ngắt lời chửi thề của Lộc Minh Trạch: “Huống chi cậu có vào cũng vô dụng thôi, ở đây không có nhân bản thể của cậu, nửa cái tế bào cũng không có. Trước đây đúng là tôi muốn làm như vậy, dù sao thân thể của Tiểu Lộc rất thú vị đó~ Thế nhưng kế hoạch nhân bản thất bại, sau khi cấy tế bào của cậu vào Tử Mẫu Vân, chúng lập tức mất đi hoạt tính rồi tan biến, sau đó tôi còn thử cáy trực tiếp vào tử cung của Omega, nhưng…”

Milocy xòe tay: “Vẫn vô dụng, dường như tế bào của cậu không thể tương thích được.”

Lộc Minh Trạch nghe xong không biết nên thở phào hay nên căng thẳng thêm. Lẽ nào vì hắn là kẻ ngoại lai, không giống người nơi này nên mới không thể nhân bản bộ gen?

Milocy luồn ngón tay mảnh khảnh vào tóc mình vuốt nhẹ ra sau, tầm mắt rơi xuống nửa người dưới Lộc Minh Trạch: “Nhưng mà, tôi chưa từng làm thí nghiệm lai giống, nếu như cậu đồng ý, cung cấp một ít tinh trùng cho tôi… Hì hì hì hì~~”

“Đừng có bày cái vẻ mặt bỉ ổi đó ra!!”

Lộc Minh Trạch đấm một phát vào bụng Milocy, chửi mát một câu rồi nghênh ngang rời đi: “Lai cái con mẹ anh, không bằng anh thử lai giống bản thân với lúa nước xem, biết đâu có thể cứu vớt thế giới đấy…”

Rõ ràng đều là nghiên cứu gien, vậy mà cha đẻ Viên Long Bằng đáng yêu bao nhiêu, tên biến thái này lại đáng ghét bấy nhiêu!

Lộc Minh Trạch mang đao trở lại phòng bệnh, Alpha đã ngủ, y sốt lâu như vậy, lại cùng Lộc Minh Trạch trò chuyện một lúc, thể lực cơ bản đã tiêu hao sạch, Lộc Minh Trạch thay bình truyền dịch khác cho y rồi ngồi lên giường bệnh khác ngẩn người. Chuyện Milocy tiết lộ khiến hắn không thể không nghĩ nhiều, tế bào của hắn không thể tồn tại trong tử cung của Omega, đây tuyệt đối không phải tin tức tốt, hắn mắc bệnh gì sao?

Có nên đợi lát nữa Milocy kiểm tra thân thể đồng thời kiểm tra luôn một chút, hay thực sự phải nhờ gã đi làm cái thí nghiệm lai giống gì gì đó… Lộc Minh Trạch hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Milocy, hắn cảm thấy thí nghiệm nhân bản thất bại rất bình thường, Milocy lại không nói cho hắn nguyên nhân thất bại, nói không chừng thử kết hợp tinh trùng với trứng một chút là có thể gia tăng xác suất thành công.

…Quên đi, bước vào phòng thí nghiệm liền không phải đối thủ của tên biến thái kia, bị hố lần nữa thì biết làm sao.

Lộc Minh Trạch giờ y hệt một bệnh nhân đột nhiên biết mình mắc bệnh lạ, không biết liệu có chết hay không, vô cùng mê man. Mới vừa rồi đứng trước mặt Milocy, Lộc Minh Trạch cố tỏ vẻ không để tâm, kỳ thực trong lòng cực kì thấp thỏm…

Đúng lúc này, có người gõ cửa, Lộc Minh Trạch nghĩ thầm mấy năm không gặp, tên biến thái kia lại có tiến bộ lớn, trước đây bị mình cho ăn một đấm, phải mất nửa ngày mới bò dậy nổi, hôm nay vậy mà nhanh ghê.

Cửa vừa mở ra, quả nhiên là Milocy, gã mặc áo blouse, nhưng lại còn ôm bụng, trông có vẻ rất đau. Lộc Minh Trạch đỡ gã vào.

Milocy ngẩng đầu lên, một sợi tóc vàng từ trên lưng gã rơi xuống mặt, hiện ra vẻ yếu ớt. Gã tựa cửa nhìn Lộc Minh Trạch cười cười: “Thừa dịp… Thừa dịp người yêu bé bỏng của cậu chưa tỉnh lại, chúng mình bắt đầu kiểm tra cơ thể nhá~~~”

Lộc Minh Trạch không cười nổi, hắn rất muốn nói, nếu đau quá thì khỏi cần “Nhá” dài như vậy đâu.

Hắn nhìn xung quanh, nghi ngờ nói: “Làm ở đây?”

Milocy xoa bụng, đi tới vỗ vỗ lên cái giường hắn mới vừa ngồi: “Cái này là nghiên cứu mới của tôi, một máy vật lý trị liệu~ Khi kiểm tra cơ thể chỉ cần cởi sạch quần áo nằm xuống là được rồi, bớt đi rất nhiều bước rườm rà~”

Gã nói xong dùng vẻ mặt “Tôi có phải rất tuyệt hông” nhìn Lộc Minh Trạch, nhưng gã định trước không nhận được khích lệ, đối phương còn lười nhìn gã nữa là.

Lộc Minh Trạch liếc mắt một cái kiểm tra Alpha đang ngủ say bên cạnh, hơi do dự: “Cởi sạch?”

Milocy gật gật đầu: “Sợ cái gì, cậu cũng không có pheromone, dù cởi hết ra tôi cũng sẽ không cưỡng dâm cậu đâu~”

“…”

Lộc Minh Trạch cảm thấy bản thân tu luyện thật sự quá tốt, vậy mà có thể nhịn được, không một phát đấm gãy luôn sống mũi của gã. Hắn hít sâu một hơi mỉm cười hỏi: “Tới mức nào?”

“Đương nhiên là… Hì hì hì hì~”

Lộc Minh Trạch lựa chọn lờ đi ánh mắt của gã, quay lưng lại: “Vẫn nên dùng phương pháp truyền thống kiểm tra thân thể đi, tuy rằng hơi phiền phức, nhưng tôi dù sao cũng là người theo truyền thống.”

“…Chỉ cần cởi áo ra là được rồi, cậu có thể mặc một cái quần rộng.”

Lộc Minh Trạch mắt trợn ngược nhìn trời. Tên biến thái, vĩnh viễn không học được cách thành thật.

Cũng may trong phòng bệnh coi như ấm áp, dù cởi hết cũng sẽ không quá lạnh, Lộc Minh Trạch đưa lưng về phía Milocy cởi chiếc áo may ô bó sát người còn lại ra, nụ cười bên khóe miệng không kiềm nổi nữa, hắn rất nhạy cảm, tuy đưa lưng về phía Milocy, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt bỉ ổi của gã trượt tới trượt lui trên người mình, y hệt bản chất.

Lộc Minh Trạch chỉ độc mỗi quần dài nằm trên giường, Mạch Lạc Kỳ không biết ấn cái nút nào, hai bên giường từ từ vươn ra hai tấm nhựa trắng hình cung, hợp thành một mái vòm bán nguyệt, từ ngực đến đỉnh đầu, đều bị bao phủ bởi cái mái vòm hình bán cầu này, nó tản ra ánh huỳnh quang mờ nhạt, hấp dẫn sự chú ý của Lộc Minh Trạch.

Hắn vừa thất thần trong chớp mắt, trên giường bệnh liền tự động hiện ra năm cái vòng, tương ứng với vị trí tay chân và phần eo của Lộc Minh Trạch, khóa chặt hắn trên giường bệnh.

Lộc Minh Trạch ngẩn người, kinh hãi đến biến sắc: “Má nó!! Anh muốn làm gì!”

————

Cá chết: Các chương càng ngày càng dài và khó hơn, mấy cái chuyên về khoa học, y học, sinh học gì đó xuất hiện khá nhiều:((( Có thể vẫn còn lỗi, sẽ sửa sau.

Dự đoán chương 16 siêu dài, kéo xuống muốn mỏi tay:((((

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN