Vụ án phòng thí nghiệm
Chương 08
NHÀ CỦA JEREMY DORMAN – OREN
Thứ sáu, 13 giờ 26
Mặc dù bị những cành cây cào xước mặt, nhưng Jody vẫn cắm cổ chạy. Nó đã nghe thấy những câu cuối cùng của mẹ “Chạy mau, Jody, chạy mau lên!”
Đứa bé không cần để ẹ phải nhắc. Mẹ nó đã kể cho nó nghe những gì xảy ra ở DyMar. Những người của bóng tối đã phản bội cha nó, thiêu hủy phòng thí nghiệm và triệt phá công trình của ông. Trên đường đi từ Portland tới ngôi nhà ấy, Patricia đã không ngừng dặn dò nó từ nay phải nghi ngờ tất cả mọi người, không tin một ai kể cả “chú” Jeremy của nó, người nó coi như người cha thứ hai.
Cho nên khi mẹ nó bảo chạy trốn, lập tức nó cắm cổ chạy. Niềm an ủi duy nhất của nó là cảm thấy con Vador luôn ở phía sau mình. Đứa bé rẽ trái, nhảy lên trên những rễ cây to đùng. Những lá tầm ma quất vào chân nó, nhưng nó chẳng cần để ý.
Cách đây ít hôm, nó đã cùng với mẹ tiến vào khu vực rậm rạp này. Người mẹ muốn biết rõ địa hình địa vật nơi đây, trong trường hợp phải trốn tránh.
Từ phía xe, Dorman kêu lên:
– Jody, lại đây! Chú chỉ muốn nói với cháu!
Nhưng đứa bé không thèm nghe.
– Chỉ có cháu mới giúp được chú thôi!
Tiếng của Jeremy vọng lại gần hơn. Làm cách nào mà ông ta chạy nhanh như vây? Chắc ông ta còn cách nó không bao xa.
Đứa bé vượt qua một con suối. Con chó đã phóng tới bên cạnh nó.
– Jody, chú cần sự giúp đỡ của cháu, chú van cháu!
Jody bắt đầu thở dốc; mồ hôi chảy trên lưng. Nó quay đầu lại thì thấy Dorman đã ở phía sau. Lão ta giơ tay lên. Đứa bé vừa kịp nhận ra khẩu súng thì đã nghe thấy một tiếng nổ.
“Chú” Jeremy đã bắn vào nó?
– Lại đây, Jody!
Đứa bé sợ hãi nhìn vết đạn trên thân cây. Con Vador sủa ở phía trước như có ý bảo cậu chủ chạy theo nó. Jody tiếp tục chạy. Tim nó như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Đằng sau Dorman đang sắp sửa vượt suối.
– Cháu ơi, chú van cháu đấy!
Nhưng đứa bé chỉ còn biết chạy theo con vật trung thành, bạn đồng minh duy nhất của nó.
MỘT VÙNG BÌNH ĐỊA THUỘC OREN
Thứ sáu, 13 giờ 03
Chiếc xe tải chở những thân cây đậu ở vệ đường. Cách đó không xa có một chiếc pick-up màu đỏ.
Jared Penwish hãm xe lại. Mulder vội vã nhảy xuống để tới xem xét chiếc xe tải.
– Anh chưa đụng vào một cái gì chứ? Mulder hỏi bác tài lái chiếc pick-up.
– Bộ anh đùa sao? Hắn nhăn mặt biểu lộ một sự ghê tởm. Thằng cha trong cabine ở trong một tình trạng khủng khiếp!
Jared tiến lên phía họ và giới thiệu:
– Dominic, đây là ông Mulder, người của F.B.I.
Người lái chiếc pick-up nhăn mặt kể lại:
– Khi thấy chiếc xe tải ấy đậu ở vệ đường một cách nguy hiểm, tôi cho xe dừng lại và nhảy xuống định “quạt” cho bác tài một trận. Tôi nhìn vào trong cabine… Ôi, lạy Chúa! Tôi chưa bao giờ mục kích một cảnh tượng như thế!
Mulder bỏ mặc cho hai viên cảnh sát trò chuyện, đích thân tới đó xem xét. Trong ngăn lái, người tài xế nằm trong tư thế không bình thường. Mặt anh ta rúm ró và đầy những mụn mủ, mồm há hốc. Mắt bị che phủ bởi một chất lỏng màu sữa. Da lổn nhổn những khối u và những đường gân. Cửa kính và kính chắn gió bị hơi nước đọng lại nên không thể thấy rõ các chi tiết.
Mulder quay lại bảo Jared:
– Hãy truy cứu bảng số của xe tải này. Tôi muốn biết nạn nhân là ai, từ đâu đến và đi đâu.
Lại thêm một trường hợp nữa về cái bệnh quái đản ấy. Điều Mulder lo sợ nhất là vụ việc lại diễn ra ở gần nơi hai mẹ con Patricia ẩn nấp, ở đó có Scully tiến hành một cuộc điều tra một mình!
Jared ném một cái nhìn vào xác chết rồi trở lại, lắc đầu lia lịa:
– Thật kinh tởm! Chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông này?
Mulder nói:
– Hãy đặt nơi này dưới sự cách ly kiểm dịch. Tôi sẽ đảm trách nội vụ. Bác sĩ pháp y ở Portland đã nghiên cứu những trường hợp tương tự. Đừng chạm vào đó. Hãy huy động các nhân viên mặc y phục đặc biệt tới khử nhiễm khu vực này. Người lái xe tải rất có thể là nạn nhân của một tác nhân sinh học cực mạnh.
Mulder đi một vòng quanh chiếc xe tải. Những thân cây vẫn nằm yên trong thùng xe. Chiếc xe suýt đâm vào một cây thông ở ven đường. Hiển nhiên là hắn đã bị co giật. Nhưng tại sao hắn lại mắc chứng bệnh kỳ lạ ấy? Hắn đã đụng vào một vật gì hoặc hít phải khí độc chăng?
Bất chợt có một chi tiết làm Mulder chú ý: cửa cabine, phía để cho khách ngồi, không đóng chặt. Anh thận trọng lại gần. Nếu có một khách quá giang thì sao?
Mulder nhìn chung quanh tưởng như sẽ phát hiện một xác chết thứ hai trên đất. Nhưng không có gì.
– Ông có khám phá được cái gì không? Jared hỏi.
– Không, nhưng tôi cần phải tiếp tục xem xét. Các anh chớ có lại gần.
Hai viên cảnh sát trở lại chỗ đậu của chiếc pick-up, trong lúc Mulder từ từ mở cửa chiếc xe tải. Nhìn gần, cảnh tượng còn ghê khiếp hơn. Hơi nước đọng trên khung kính có thể gây ra bởi hơi nóng tỏa ra từ xác chết?
Không có mùi thối rữa, Mulder nhận xét. Điều đó chứng tỏ nạn nhân không phải chết từ lâu. Anh còn nhận thấy những dấu vết ẩm ướt trên chiếc ghế ngồi dành cho khách bên cạnh tài xế. Vẫn là các chất nhầy quỷ quái được tìm thấy trên thi hài người gác dan ở DyMar. Bất giác anh rùng mình và không dám lại gần hơn.
Có một mành giấy trên sàn cabine. Anh lấy cái bút máy, rồi hết sức thận trọng, lật nó lên.
Đó là một tấm hình. Và anh nhận ngay ra họ. Trong những ngày vừa qua, đã nhiều lần anh đưa chân dung của họ ọi người coi: Jody và Patricia. Người đi theo bác tài xế xe tải, bị lây nhiễm bởi bệnh dịch, đã quan tâm tới người mẹ và đứa bé bị mất tích. Và lại đúng vào lúc Scully đang đi tìm họ.
Cần phải báo cho Scully biết.
Mulder cất bút đi và thử gọi Scully trên máy di động. Không được. Anh trở lại chỗ hai cảnh sát viên.
– Không cho ai lại gần chiếc xe tải – anh nói với Jared. Nơi đây rất nguy hiểm. Anh hiểu chứ?
– Rõ, thưa sếp.
Mulder quay về phía anh chàng Dominic.
– Anh có thể cho tôi mượn chiếc xe của anh?
– Nghĩa là…
– Tôi phải đi báo cho cô bạn đồng nghiệp của tôi. Cô ấy đang lâm nguy. Đưa chìa khóa cho tôi!
Dominic nhìn anh leo lên chiếc pick-up của mình nhưng không phản đối. Jared khẽ nói:
– Ông ta có quyền trưng dụng chiếc xe ấy, đó là một nhân viên F.B.I. Tôi đã nhìn thấy huy hiệu của ông ta. Tôi sẽ đưa anh về nhà. Dominic, đừng lo ngại.
Mulder nổ máy. Anh cần gặp Scully trước khi quá muộn.
NHÀ CỦA JEREMY DORMAN – OREN
Thứ sáu, 13 giờ 45
Scully đi lầm đường hai lần. Cô phải đi vòng lại. Bà chủ tiệm bách hóa nói với nàng về một con đường nhỏ có đặt hộp thư. Nhưng cô chỉ thấy một đường mòn có nhiều bụi rậm với một cái cột mang một con số nhưng không ghi tên.
Lối đi ấy dẫn lên đỉnh đồi, ở trong rừng. Một nơi lý tưởng để ẩn náu: hoàn toàn kín đáo và cắt đứt với thế giới bên ngoài. Có thể Jody và mẹ nó đã tìm ra được nơi đây.
Khi lên tới đỉnh đồi, cô nhìn thấy một ngôi nhà ở phía đầu đường, nằm trong một cánh rừng thưa. Một chiếc Volvo đậu ở đằng sau nhà. Dân bản địa đa số là những người lao động không bao giờ sử dụng loại xe ấy. Chắc chắn chủ nhân phải là một phụ nữ trẻ đẹp như Patricia.
Tim cô đập mạnh. Nàng có dừng xe ở trong rừng. Điều kiện cô băn khoăn nhất là Jody và mẹ nó có làm chủ được mình hay không hay đang ở trong tay bọn bắt cóc.
Scully quyết định, không nên để mất thì giờ: đứa bé cần được chăm sóc khẩn cấp.
– Này, có ai đấy không?
Nếu có bọn tội phạm trong nhà, cô sẽ mau chóng nhìn thấy chúng.
Không một tiếng động.
Khi tới nơi, lăm lăm khẩu Sig Sauer, cô lấy huy hiệu ra và chuẩn bị mở cửa.
– Có ai không? Cảnh sát liên bang đây!
Trong nhà hình như không có một ai. Những tấm rèm được buông xuống. Chẳng có gì động đậy. Nhưng cửa không khóa.
Cô ngần ngại. Trong lúc suy nghĩ, một hình thù ở trên bãi cỏ, thu hút cái nhìn của cô… một hình người. Ngón tay đặt trên cò súng, cô rón rén lại gần.
Đó là một phụ nữ. Nàng nhận ra ngay Patricia với mái tóc vàng óng ả. Nhưng trong Patricia thật ghê sợ! Thân hình co quắp, đầu quay về một phía, mặt biều hiện sự kinh hoàng. Da bà ta có những khối u với hình dáng và màu sắc khác nhau. Mắt bà nhắm nghiền nhưng người ta có thể đoán ra được những túi máu dưới mi mắt. Tay mở rộng và những ngón tay như sẵn sàng cào cấu. Người đàn bà ấy đã phải chống lại một cái gì khủng khiếp. Scully cắn môi. Cô đến quá muộn.
Là bác sĩ, cô biết không nên đụng vào thi thể của nạn nhân, dù trong thâm tâm cô muốn giơ tay vuốt nhẹ lên người Patricia, để thay cho lời vĩnh biệt.
Nhưng còn Jody. Cần phải tìm ra và chăm sóc nó.
Gió rì rào trên những cành cao. Mây xám phủ đầy trời. Lại sắp có một cơn mưa lớn. Có tiếng chim hót ở đằng xa…
Thình lình, một tiếng súng nổ ở đâu đó, trong rừng. Nàng nghe thấy tiếng chó sủa và giọng một người đàn ông hét lên:
– Jody, lại đây!
Giọng nói trở nên khàn khàn và cuồng nộ:
– Lại đây, chú van cháu!
Scully lên đạn. Cô hiểu chuyện gì đã xảy ra: một người đàn ông bị lây nhiễm bởi bệnh dịch vi kỹ thuật đã tới đây, gây ra cái chết thảm thương cho Patricia và bây giờ đang đuổi theo Jody. Cô cần phải tìm ra đứa bé trước hắn ta. Cô lao vào rừng
NHÀ CỦA JEREMY DORMAN – OREN
Thứ sáu, 13 giờ 59
Tuy đã cố sức chạy nhưng Jody vẫn bị Jeremy bám sát. Jody chỉ biết một nơi chắc chắn có thể che chở được nó: ngôi nhà nó đang ở. Nó tiếp tục tiến tới, nhưng lại chay theo đường vòng cung để trở lại điểm xuất phát. Con Vador vừa sủa vừa nhảy chung quanh Jody.
Đứa bé có cảm tưởng như có những mũi kim xuyên qua chân nó. Nhưng nó bất chấp nỗi đau, cứ cắm cổ chạy. Nó biết rõ khu rừng này nên dễ dàng quay trở lại ngôi nhà. Lúc này nó đang ở trên cao, ở đó nó có thể nhìn thấy căn nhà và con đường dẫn tới đó. Một chiếc xe lạ đậu cách đó không xa.
Jody sợ hãi. Ngoài Jeremy còn có một kẻ khác đuổi theo nó? Mẹ nó đã từng bảo nó rằng, hai mẹ con có rất nhiều kẻ thù! Nhưng lúc này, mối nguy hiểm trực tiếp chính là Jeremy đang ở phía sau.
Jody ngả người xuống để tuột xuống dốc.
– Cháu be ơi, lại đây. Đừng sợ gì cả.
Đứa bé đã nhìn thấy cặp mắt lờ đờ của Jeremy. Ông ta không ở trong tình trạng bình thường. Hơn nữa, ông ta còn bắn nó.
Dốc bắt đầu khó tuột. Nhưng con Vador đã ở phía dưới và sủa vang, để khích lệ cậu chủ theo nó.
Không có sự lựa chọn nào khác. Nó ngồi xuống và để cho thân hình lướt đi.
Dorman cũng làm như vậy. Bất chợt đứa bé thấy mình tuột đi thật nhanh. Nó cố bám lấy những cành cây ở dưới, nhưng không được. Đất, đá, cành cây lăn theo. Sau cùng nó cũng xuống tới đất và không giấu được sự nhăn nhó, bởi lưng nó đau như dần.
Jody ngước mắt nhìn lên và khiếp hãi khi thấy Jeremy đang ở lưng chừng và cũng đang tuột xuống. Mặt lão ta trông dễ sợ: da lão động đậy, như thể có những con vật lúc nhúc ở bên dưới.
– Jody, tại sao cháu làm khó dễ như vậy? Chúng ta đã quá đau khỏ rồi, cả cháu lẫn chú, có phải không nào?
Đứa bé gắng gượng đứng dậy.
– Mẹ tôi đâu? Nó kêu lên.
– Jeremy giơ tay lên, buông súng xuống, cảnh sát liên bang đây!
Scully chỉ cách họ vài mét. Nàng ở tư thế bắn.
Dorman bất động.
Scully đã theo những tiếng chó sủa để tìm ra Jody. Ngay khi cô nhìn thấy mặt người đàn ông, cô biết hắn là kẻ mang trong người bệnh dịch ung thư.
Jody không biết cô là ai. Nó nhìn cô.
– Cô cũng tham dự vào cuộc âm mưu… nó nói khẽ. Câu nói ấy khiến Scully bối rối. Té ra nó cũng biết về cái chết của cha nó và tấn thảm kịch diễn ra ở DyMar. Nhưng điều cô ngạc nhiên nhất là thấy nó có vẻ khỏe mạnh – dĩ nhiên nó thở không ra hơi và hoảng sợ, nhưng không có một dấu hiệu đặc thù nào về bệnh bạch cầu đã từng hành hạ nó.
Cách đây chưa đầy một tháng, Jody còn xanh xao, gầy guộc, chờ chết. Vậy mà ngày nay, nó chạy xuyên rừng và nhảy qua cả những thân cây!
Jeremy nhìn cô một cách miệt thị.
– Phải chăng đứa bé đã nói đúng. Cô cũng tham dự vào cuộc âm mưu triệt hạ chúng tôi, nó cũng như tôi?
Trước khi cô kịp đáp, một mũi tên đen bay vụt đi: Vador nhảy bổ vào người đàng ông đang đe dọa chủ nó!
Scully nhận ra con vật, con Labrador đen mà vị bác sĩ thú y đã chích cho nó một mũi “ân huệ”, vậy mà bây giờ nó lại tái hiện, như trở về từ cõi chết!
– Vador, coi chừng! Đứa bé thét lên.
Người đàn ông cầm súng ngã vật ra dưới sức nặng của con chó. Hắn bóp cò.
Tiếng nổ vang rền trên những ngọn đồi chung quanh.
Jody bị đạn vào ngực. Nó bị hất vào một thân cây, ở phía sau nó. Nó thốt kêu lên đau đớn và ngã xuống một vũng nước.
Vador không buông tha kẻ đã bắn Jody. Nó cắn vào mặt, cánh tay, bàn tay hắn. Người đàn ông thét lên.
Scully vội chạy lại phía đứa bé.
– Lạy Chúa!
Cô quì xuống gần Jody và để đầu nó lên trên đùi mình. Mắt Jody mở to. Máu chảy ra từ miệng nó. Nó nhìn Scully thầm thì:
– Cháu mệt quá.
Cô vuốt tóc nó, quên hẳn tên sát nhân đang đánh vật với con chó. Cô chẳng thể làm được gì cho đứa bé khốn khổ này.
Con chó cắn nát cổ họng tên giết người, dứt ra những gân và cơ bắp. Người đàn ông buông súng, đánh vào sườn con chó nhưng những cú đập ngày càng yếu đi…
Scully bất lực, nhìn máu ứa ra trên áo sơ mi của Jody. Cô xem xét kỹ vết thương thủng một lỗ tròn.
– Ôi, không!
Nó bị trúng đạn ở phía phổi trái. Và có lẽ cả tim nữa. Một vết thương chí mạng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!