Tôi Không Hợp Yêu Đương - Chương 3 + 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Tôi Không Hợp Yêu Đương


Chương 3 + 4


Về đến nhà, Giang Chi Châu liền nghiên cứu tấm danh thiếp đó, mặt trên có in mã QR của cửa hàng, còn có số điện thoại nữa. anh nghĩ nghĩ một chốc rồi quyết định gọi cho số điện thoại đó.

“Xin chào, cửa hàng làm móng Duy Luyến đây ạ, xin hỏi có thể giúp gì cho bạn?”

Giọng nữ trong điện thoại nghe có vẻ còn rất trẻ, Giang Chi Châu cảm thấy đây không phải cô Hạ anhcần tìm, “Xin chào, tôi muốn tìm cô Hạ.”

“cô Hạ sao?” Nghe cô gái ấy có vẻ như không kịp phản ứng, sững sờ trong chốc lát rồi mới đáp lời, “À, anh tìm bà chủ sao? Bây giờ cô ấy đang bận, xin hỏi anh có chuyện gì không ạ?”

“cô chuyển lời là có chủ phòng 1808 tìm cô ấy.”

“À…” cô gái ấy không hiểu lắm nên xoay người gọi Hạ Duy, “Bà chủ, có một anh xưng là chủ phòng 1808 muốn tìm chị.”

Hạ Duy: “……..”

Bà nội nó, sao ngay cả số điện thoại của cửa hàng mà người kia cũng biết thếnày!! anh ta làm thám tử hay sao vậy?!

Hạ Duy chậm chạp thở một hơi rồi mới nói, “Bây giờ chị đang vẽ móng cho khách, không đi được. Em nói với người đó nửa tiếng sau hãy gọi lại nhé.”

“Vâng ạ.” Sau khi cô gái đó thuật lại lời của Hạ Duy cho Giang Chi Châu, anh liền cúp điện thoại. Trong tay anh còn cầm tấm danh thiếp của cửa hàng vẽ móng, địa chỉ này… hình như là gần đây!

20 phút sau, anh đứng bên ngoài cửa hàng vẽ móng Duy Luyến. Nội thất trang trí trong cửa hàng cũng nữ tính như tên của nó vậy, Giang Chi Châu đứng bên ngoài nhìn qua một chút rồi cửa thuỷ tinh bước vào.

‘Reng reng reng.’

Nghe được tiếng chuông cửa, Hạ Duy vô thức ngẩng đầu lên: “Hoan nghênh… đến….”

Chữ ‘đây còn chưa kịp nói ra thì Hạ Duy đã ngẩn người. Người đàn ông này, chẳng phải là anh Giang không chào đón cô hay sao? anh ta cũng đến đây…. làm móng đấy à?

Giang Chi Châu cũng nhận ra cô, anh chau mày, bước đến chỗ Hạ Duy, “cô chính là chủ phòng 1908 à?”

“…….” Đầu óc Hạ Duy quay mòng mòng, cảm thấy không thể tin được, anh Giang này chính là người ở lầu dưới, “anh là chủ phòng 1808 sao?”

“Ừ!”

“…. Khụ!” Hạ Duy ho khan một tiếng, nói với Giang Chi Châu, “Tôi biết anh muốn nói gì nhưng bây giờ tôi không đi được. anh có thể ngồi ở ghế salon này đợi một chút, tôi vẽ cho vị khách này xong đã.”

Giang Chi Châu vô thức nhìn người phụ nữ ngồi đối diện Hạ Duy, móng tay của người đó mới vẽ hoạ tiết trái dâu được một nửa, không biết phải đợi bao lâu nữa.

“Các cô có biết nước sơn móng tay rất có hại tới sức khoẻ không?” Giang Chi Châu bỗng dưng mở miệng. Hạ Duy chớp mắt một cái, không thèm trả lời, Giang Chi Châu tiếp tục nói, “Trong nước sơn móng tay có Axit phtalic, sẽ làm tăng tỉ lệ ung thư vú, lớp da bảo vệ móng bị cắt bỏ sẽ làm cho móng tay giòn hơn, thậm chí nghiêm trọng sẽ có mủ và sưng đỏ lên. Cọ sơn móng cũng có thể lây nhiễm các bệnh về tay chân, còn nữa các cô dùng đèn LED làm móng có thể làm cho toàn bộ da tay bị biến chất, nếp nhăn càng nhiều hơn.”

Hạ Duy: “…….” Bây giờ cô đang có một câu chửi tục cực kỳ muốn chửi đây này. không khí cực kỳ yên lặng, Hạ Duy nhịn một vạn câu chửi tục trong lòng mới tươi cười nói với Giang Chi Châu, “anh Giang hiểu rất rõ về việc sơn móng tay, thường xuyên làm móng sao?”

“Đây là thưởng thức.”

“Ha hả, anh Giang nói chuyện thật nguy ngôn tủng thính(1), đúng là nước sơn móng có thành phần gây hại cho sức khoẻ, nhưng chỉ cần chọn nước sơn loại tốt thì sẽ tốt hơn. Như vị khách hàng trước mặt tôi đang dùng là loại nước sơn tốt nhất trong cửa hàng, không mùi không vị. Còn về chuyện cọ sơn móng, chúng tôi đã khử trùng hoàn toàn, hơn nữa không dùng cho khách hàng nào có bệnh ngoài da. Đèn LED sau khi dùng xong, chúng tôi sẽ cho khách hàng rửa tay và thoa kem dưỡng da tay. Chỉ cần không làm nhiều lần thì sẽ không ảnh hưởng.”

nguy ngôn tủng thính: lời nói mang tính chất giật gân, đe doạ.

Giang Chi Châu đứng tại chỗ nhìn cô không nói chuyện, Hạ Duy cởi tạp dề ra, nói với người bên cạnh, “Tiểu Thu, em làm tiếp đi, chị đi ra ngoài với anh Giang một chút.”

“Vâng ạ.”

Hạ Duy và Giang Chi Châu đi ra con đường nhỏ ở ngoài cửa hàng, cô dùng ánh mắt không tốt nhìn anh, “anh Giang, vấn đề rỉ nước tôi đã liên hệ nhà đầu tư rồi, anh có cần đến cửa hàng của tôi làm ẫm ĩ không?”

Giang Chi Châu nói, “Tôi chỉ là trần thuật về sự nguy hại của nước sơn móng mà thôi, tôi cho là những khách hàng của cô có quyền lợi để biết những điều này.”

“À, anh cho là những người làm nước sơn móng cũng không biết rằng nước sơn móng có hại hay sao? Son môi cũng có hại đó, anh có thể ngăn phụ nữ thoa son hay không? anh có cần biết cách thưởng thức khác không —— dù biết rõ nó có hại nhưng anh cũng đâu có cách nào ngăn cản phụ nữ yêu cái đẹp.”

Giang Chi Châu nhếch môi, nhìn cô nói, “Hôm nay tôi đến đây không phải để nghiên cứu thảo luận vấn đề này với cô.”

“Được, anh muốn nói về chuyện rỉ nước, hôm qua tôi đã liên hệ nhà đầu tư rồi, nhưng chủ nhà là bạn tôi, nhà đầu tư bảo phải để chủ nhà tự liên hệ với họ. Mà bạn tôi đã ra nước ngoài du học rồi, rất bận rộn, nhưng cô ấy đã nói chuyện với nhà đầu tư rồi, để cho bọn họ sớm bảo người đến sửa chữa. Có thể là sau vài hôm nữa, anh hài lòng chưa?”

Giang Chi Châu không trả lời, phòng tắm rỉ nước là một vấn đề phức tạp, tuy vấn đề xảy ra ở lầu trênnhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì với lầu trên, chỉ có lầu dưới hứng hết thôi. cô có thể đợi vài ngày nữa nhưng anh thì không chịu đựng được phòng tắm rỉ nước đó dù chỉ một giây. Hạ Duy thấy anh bày ra vẻ mặt ‘tâm trạng của bổn đại gia không được tốt’,

vốn định nói gì nữa thì điện thoại trong túi quần vang lên. Hiển thị một số lạ, cô nhớ dạo này mình đâu có mua hàng online, chỉ đành hơi do dự bắt máy, “Xin chào.”

“Xin chào, cho hỏi đây là cô Hạ ạ? Chúng tôi đã nhận được yêu cầu bảo hành sửa chữa, là phòng tắm của cô rỉ nước đúng không ạ?”

“À đúng đúng, lúc nào các anh có thể đến sửa?”

“Bây giờ ạ, cô có ở nhà không?”

“Tôi đi bộ hơn 10 phút là về đến nhà, khi nào các anh đến?”

“Khoảng hơn nửa tiếng nữa ạ, đến nơi chúng tôi sẽ gọi cho cô.”

“Được, cảm ơn.” Hạ Duy cúp máy, cười cười với Giang Chi Châu đứng đối diện, “Nhân viên bảo hành sửa chữa nói sắp đến rồi, anh muốn đi giám sát bọn họ thi công không?”

“không cần.” Giang Chi Châu vứt cho cô hai chữ đó rồi không quay đầu

bước đi thẳng một mạch. Hạ Duy quay về lấy đồ trong cửu hàng, Tiểu Thu thấy cô về liền hỏi, “Người vừa rồi là ai vậy chị, thật hùng hổ quả!”

“Người ở dưới lầu nhà chị, nói phòng tắm của chị bị rỉ nước. Bây giờ nhân

viên bảo hành sửa chữa sắp đến, không biết sửa bao lâu, hôm nay chị về trước đây.”

“Vâng ạ.”

một lát sau Hạ Duy đã về đến nhà, nhân viên bảo hành sửa chữa cũng đã đến, nói là muốn xuống nhà ở lầu dưới xem thử để xác định bị rỉ nước ở chỗ nào. Hạ Duy không hề muốn gặp lại anh Giang kia mộtchút nào, nhưng cũng chỉ có thể đi theo nhân viên bảo hành sửa chữa xuống lầu dưới.

Giang Chi Châu đang định làm cơm tối thì nghe thấy tiếng đập cửa, anh bước đến cửa nhìn qua mắt mèo thì là cô Hạ tiểu nhân ở lầu trên và hai nhân viên sửa chữa mặc đồ lao động. anh bèn mở cửa ra, lúc Hạ Duy nhìn thấy anh liền sửng sốt mất một chút. Mỗi lần cô gặp được anh đều là quần áo nghiêm chỉnh, ngay cả tóc cũng được chải cẩn thận. Nhưng bây giờ anh đang mặc đồ ở nhà, khí chất cả người đều nhẹ nhàng hơn, không hề hùng hổ doạ người như ban nãy trong cửa hàng của cô chút nào.

“Có chuyện gì?” Giang Chi Châu hỏi.

“À, bọn họ bảo muốn xem phòng tắm nhà anh để xác định vị trí rỉ nước ở

đâu.” Hạ Duy cạn lời với bản thân mình, vừa rồi cô lại còn thấy người đàn ông này như thần thánh cơ đấy. Giang Chi Châu không nói gì gì, quay sang lấy ba đôi bọc giày trong tủ giày cho bọn họ. Hạ Duy đứng ngoài cửa do dự một hồi rồi sau đó vẫn mang đôi bọc giày đi vào. Ngược lại cô muốn nhìn xem chỗ rỉ nước có nghiêm trọng không mà lại khiến cho anh ta đeo đuổi đến cùng, tới nổi phải đến cửa hàng của cô.

Nội thất trang trí trong nhà Giang Chi Châu theo phong cách khá đơn giản,

hơn nữa không hề có chút hơi thở của phụ nữ, toàn bộ đều toát lên thẩm mỹ thô thiển của người đàn ông sống một mình. Nguyên nhân là do nước từ nhà trên thấm xuống nền móng mới rỉ nước xuống đây, không cần nói cũng khẳng định được Hạ Duy không thoát khỏi liên quan, nhưng cô cho rằng khôngnghiêm trọng đến mức phải hối thúc cô hai lần trong một ngày. Hạ Duy nghĩ anh Giang này ắt hẳn là chòm sao Xử Nữ rồi.

Sau khi nhân viên bảo hành sửa chữa xác định vị trí rỉ nước xong thì đi cùng với Hạ Duy lên nhà cô kiểm tra sàn nhà phòng tắm của cô. Sửa chữa xong thì trời cũng đã tối rồi, Hạ Duy lười dọn vệ sinh, cũng lười nấu cơm tối nên lấy một gói lẩu cay ăn liền hiệu Nhân Hoả Oa trong tủ lạnh ra. Đợi nước nóng, cô liền chế vào, sau đó đậy nắp lại đợi lẩu. Kế đó cô lại gửi tin nhắn cho đám bạn thân, “Người ở lầu dưới của mình hôm nay đến cửa hàng của mình bảo nước sơn móng có hại, Wtf??? Vừa nhìn đã biết là một người đàn ông thẳng thắn cương trực chưa từng có bạn gái.”

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: hahahahahaha buồn cười chết mình!

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: anh ta làm gì mà đến cửa hàng của cậu nói chuyện này? Bị ấm đầu à?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Phòng tắm của mình bị rỉ nước, mới hai ngày anh ta đã khôngchịu nổi.

không gầy mười cân không đổi tên: Sửa xong chưa? Vấn đề nằm ở đâu?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Vừa sửa xong, là do ổng nước rò rỉ nên thay ống nước.

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Người ở nhà dưới lầu cậu cũng thuộc dạng hiếm có khó tìm đấy nhỉ.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Vấn đề là mình cảm thấy thái độ của mình đã rất tốt rồi, anh ta khiếu nại với quản lý thì mình liền lập tức liên hệ với nhà đầu tư, mà anh ta cứ hối thúc, còn chạy đến cửa hàng của mình bảo nước sơn móng tay có hại???

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Hahahahahaha xin lỗi chứ mình thật sự phải cười một phen. anh ta chẳng phải ở nhà dưới lầu cậu sao, cậu đi chặn mắt mèo nhà anh ta ah!

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Được rồi đó, đều là hàng xóm cả, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, mình sợ đi thang máy gặp anh ta sẽ đánh mình.

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Đừng sợ! Nếu anh ta dám đánh cậu, cậu cứ rút con dao dài 40m kia của cậu ra.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ icon haha ]

Tiểu Điềm Điềm vô địch: Phòng tắm rỉ nước thật sự là rất phiền *sờ sờ*

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Tớ quyết định mình phải đi nhảy thể dục nhịp điệu thôi. Ừ, tối muộn một chút nữa sẽ nhảy.

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: hahahaha nhớ mang giày cao gót, nhảy ầm ĩ xuống lầu dưới luôn.

Hạ Duy quả thật muốn mang giày cao gót nhảy thử, nhưng mang một lát liền cảm thấy như ngược đãi bản thân mình, bèn đổi giày cao gót thành dép lê. Nhìn thời gian đã 10h rồi, cô mở video huấn luyện viên dạy nhảy, tiếng dép lê lạch cạch lạch cạch trên sàn nhà, rất dễ nghe.

Giang Chi Châu vừa tắm rửa xong, cau mày nghe tiếng thùng thùng ở lầu trên một lát, sau đó bấm điện thoại gọi cho quản lý.

Lúc Hạ Duy đang nhảy hăng say thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cô suýt nữa là không nghe thấy. Màn hình hiển thị số điện thoại của bảo vệ, cô đã đoán được đại khái là chuyện gì.

“Xin chào cô Hạ, tôi là quản lý. Có hộ nhà tố cáo cô quấy nhiễu, bây giờ đêm đã khuya, hy vọng côđừng quấy rầy đến hàng xóm.”

Bảo vệ nói năng uyển chuyển nhưng trong lòng Hạ Duy đã biết rõ, ngoại trừ anh Giang dưới lầu thì còn ai sẽ tố cáo cô chứ! cô cười cười trong điện thoại, “Chị nói cho anh ta biết, anh ta quan tâm phòng tôi có rỉ nước không, bây giờ còn muốn quan tâm tôi nhảy thể dục nhịp điệu ư?!”

cô nói xong liền cúp máy, trong lòng cực kì sảng khoái. Lại nhảy thêm một

điệu nữa, quản lý lại gọi điện tới thêm lần nữa, “cô Hạ, anh Giang dưới lầu nói nếu cô tiếp tục nhảy thể dục nhịp điệu nữa thì anh ấy sẽ gọi báo cảnh sát.”

“…. Xì!”

Em gái quản lý: “….” Dạo gần đây lăn lộn kiếm miếng cơm cũng chẳng dễ dàng gì.

Cuối cùng thì Hạ Duy cũng cảm thấy sợ vị Giang tiên sinh này sẽ báo cảnh sát thật rồi. Thế nên sau khi vận động một lúc thì cô cũng đi ngủ, cảm thấy ngủ ngon hơn rất nhiều.

Nhưng thật không may là hôm sau, khi ra ngoài đi làm, lúc đang ở trong thang máy, cô lại gặp Giang tiên sinh cũng đi xuống tầng dưới. Sau khi Giang Chi Châu trông thấy cô thì rõ ràng là đã do dự trong chớp mắt rồi mới nhấc chân đi vào thang máy, Hạ Duy xì một tiếng coi thường ở trong lòng, có bản lĩnh thì đừng có đi vào. Hai người đứng ở hai góc thang máy, đều không nói gì, cục diện hết sức khó xử. Hạ Duy lấy di động ra, cúi đầu xuống giả vờ đang nghịch điện thoại, lúc tiếng “Đinh” cứu rỗi của thang máy vang lên, cô liền đi ra ngoài mà không hề quay đầu lại.

Vừa ra đến cổng chung cư thì lại nhận được tin nhắn của Diệp Khải: “Tối mai có rảnh không? Tôi mời cô ăn tối. [ vui vẻ ] “

Nhìn thấy tin nhắn của Diệp Khải, tim Hạ Duy bất giác đập nhanh hơn, khóe miệng cô cong lên cười vui vẻ, trả lời anh: “đã nói là lần này đến lượt tôi mời rồi đấy, anh muốn ăn gì?”

Diệp Khải: “Được ăn tối cùng côthì ăn món gì cũng được [ vui vẻ ]”

… Tại sao lại có người đáng yêu trong sáng như thế chứ, thế này thì sao nỡ trêu chọc được đây?

Hạ Duy: “Chúng ta đây đi ăn lẩu nhé n(*≧▽≦*)n”

Diệp Khải: “Được (*≧▽≦*)”

“Haha.” Hạ Duy nhìn thấy anh trả lời mình bằng chính cái icon đó liền nhịn không được cười ra tiếng. Quả nhiên là… đáng yêu quá đi mà!

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tối mai tớ cùng với cậu bé đáng yêu của tớ đi ăn cơm tối…(kêu gào!!!), tự chúc mình vui vẻ may mắn n(*≧▽≦*)n

Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: là cái anh Diệp Khải lần trước à?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Chính anh ấy đó!

Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: hâm mộ [ khóc ] ngày mai tớ tiếp tục tăng ca, không biết lúc nào mới được nghỉ [ khóc ]

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: tớ còn thảm hơn cậu [ mỉm cười ] tớ còn không biết mình phải bốc gạch trêncông trường mấy tháng nữa đây [ mỉm cười ]

không gầy mười cân không đổi tên: hình như trong chúng ta, người rảnh rỗi nhất chỉ có Hạ Duy thìphải.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ đâu có rảnh rỗi? Cửa hàng sơn móng tay của tớ cũng rất bận rộn mà [ mỉm cười ]

không gầy mười cân không đổi tên: chẳng phải cậu vẫn có thời gian nói chuyện yêu đương đấy sao, thế còn không tính rảnh rỗi

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ mỉm cười ]

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Siêu gầy đã nói đúng trọng tâm rồi đấy, nhưng mà cũng nhanh chóng chia tay thôi.

không gầy mười cân không đổi tên: ha ha ha ha ha ha ha

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ mỉm cười ] bổn tiên nữ không chấp nhặt với các ngươi.

Tuy ngoài miệng thì nói như vậy nhưng mấy lần yêu đương trước đều thất bại vẫn khiến cho cô hơi lo lắng, thấp thỏm không yên, lần này… Có lẽ sẽ thuận lợi nhỉ?

Đúng! Diệp Khải đáng yêu như thế, nhất định sẽ thuận lợi thôi mà!

Hôm đi ra ngoài ăn cơm cùng với Diệp Khải, Hạ Duy đặc biệt mặc một chiếc váy liền áo mới, móng tay cũng nhờ Tiểu Thu làm lại giúp cô một lần nữa. Tiểu Thu vừa giúp cô vẽ móng tay, vừa hỏi cô: “Hôm nay chị đi hẹn hò à?”

“Khụ khụ.” Hai từ hẹn hò làm Hạ Duy sặc, “Coi như thế đi?”

“Hẹn hò với anh chàng đẹp trai lần trước mời chị ăn cơm hở?”

“Ừ.” Hạ Duy nhìn đường tim đập vừa được vẽ rất đẹp trên móng tay mình, cảm thấy tràn ngập chờ mong đối với cuộc hẹn tối nay. Quán lẩu là do cô chọn, không dám nói là cô đều đã ăn thử hết toàn bộ các quán lẩu ở thành phố A, nhưng ít nhất cũng ăn hơn nửa rồi, quán lẩu cô chọn lần này là quán mà cô cảm thấy hương vị ngon nhất. Sợ nếu đi muộn chủ quán sẽ không giữ chỗ cho cô nên Hạ Duy đặc biệt tới sớm nửa giờ, không ngờ Diệp Khải đã đứng trước cửa đợi cô rồi.

Có thể thấy hôm nay anh cũng mặc quần áo rất đặc biệt, cả người không có chỗ nào khiến người ta khó chịu nổi, lúc Hạ Duy trêu chọc anh, anh cũng không quan tâm lắm mà chỉ nói là quần áo đều do em gái chọn hộ. Có em gái mà lợi như vậy thì Hạ Duy cũng muốn có. Lần này cô cũng không rụt rè nữa, chọn cả bàn đầy đồ ăn yêu thích rồi xử lý, Diệp Khải cũng không nói gì, chỉ cười hiền. Sau khi ra khỏi quán lẩu, Hạ Duy ngửi thử tay áo của mình, lại không nhịn được kêu ca: “Ôi thôi, cả người toàn mùi lẩu.” Biết thế thì không mặc váy rồi.

Diệp Khải nói: “Hóng gió một lát chắc sẽ đỡ hơn thôi.” anh tỏ vẻ hỏi ý kiến cô, “Hay là chúng ta đibộ một lúc nhé?”

Trong lòng Hạ Duy rất vui vẻ, cô đưa tay lên vén tóc ở cạnh tại để giấu sự ngại ngùng và khẩn trương của mình: “Được, vừa hay lúc nãy ăn hơi nhiều, đi một chút cho tiêu thực vậy.”

Quán lẩu ở ngay gần quảng trường Tinh Quang, không xa chỗ ở của Hạ Duy là mấy, trên đường hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, bất giác đã đến chung cư Hạ Duy ở. cô nhìn thấy tòa nhà quen thuộc trước mắt thì liền dừng lại:

“À, đến nơi rồi.”

Diệp Khải sững sờ: “Nhanh vậy à?”

“Vâng.” Hạ Duy cười một tiếng, lấy điện thoại di động ra, mở ứng dụng quản lý vận động, “đi được hơn một vạn bước rồi đấy, tôi đã vượt qua được kỷ lục cao nhất của năm rồi này.” Diệp Khải cũng hé môi cười mấy tiếng, nhìn chung cư trước mắt: “Chỗ cô ở trông tốt nhỉ.”

Hạ Duy nói: “Tôi làm sao mà mua được phòng ở đây, là phòng của bạn tôi đấy, tạm thời cho tôi mượn để ở. Nhưng đúng là điều kiện đây rất tốt.”

Trong khu chung cư, diện tích cây xanh rất lớn, hơn nữa còn quy hoạch gọn gàng như công viên, có hoa có cây có hồ nước, mỗi ngày cả sáng sớm hay tối muộn đều có rất nhiều người tản bộ hoặc vận động ở bên trong. cô nghĩ ngợi rồi hỏi Diệp Khải: “anh có bận không? Nếu không bận thì chúng ta có thể đi dạo ở bên trong, cảnh quan ở đây được xây dựng rất đẹp đấy.” Mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng vành tai của Diệp Khải đang đỏ lên với tốc độ nhanh chóng, Hạ Duy có cảm giác mình như ác bá đùa giỡn nam phụ đàng hoàng vậy, bèn vội vàng giải thích ngay lập tức: “anh đừng hiểu lầm, ý của tôi là chúng ta chỉ tản bộ ở trong công viên thôi mà.”

“Ừ.” Diệp Khải lên tiếng, nhưng màu đỏ trên tai vẫn không nhạt đi. Lúc này vừa hay có không ít hộ gia đình trong khu chung cư vẫn còn tản bộ, hơn nữa bởi vì đúng lúc xuân về hoa nở nên người cũng nhiều hơn vào mùa đông nhiều. Diệp Khải và Hạ Duy sóng vai nhau đi trên đường đá, đèn đường màu vàng ấm ấp chậm rãi kéo dài bóng dáng hai người.

Nhìn trên đầu đầy hoa đào nở, khóe miệng Diệp Khải khẽ cong lên thở dài: “Trước kia chỉ nghe người ta nói ngắm hoa đào vào buổi tối, không ngờ buổi tối hoa đào lại dễ thương như vậy.”

Lúc Diệp Khải nói lời này, Giang Chi Châu lại vừa hay lái đi xe qua hai người. Hôm nay anh và Phương Uyển đi ra ngoài ăn cơm Tây nên trở về muộn hơn bình thường, ánh mắt của anh lướt qua Hạ Duy và Diệp Khải rồi tiếp tục lái chiếc xe về hướng ga ra đã mở.

anh vẫn có ấn tượng khá rõ ràng về vị Hạ tiểu thư ở tầng trên phòng anh. Tuy cô mới đến ở hơn một năm nhưng anh đã gặp cô đưa ba người đàn ông khác nhau về rồi. Người thứ nhất là lúc côvừa mới đến, người thứ hai là lúc nóng nhất của mùa hè năm trước, người thứ ba, chính là người vừa gặp. Dì út đã từng hỏi anh rằng cuối cùng thì anh cảm thấy thích hợp với đối tượng như thế nào, vấn đề này anh cũng không trả lời được, nhưng nếu hỏi ai không thích hợp với anh nhất thìchắc chắn chính là vị Hạ tiểu thư này rồi. một cơn gió đêm bỗng nhiên thổi qua khẽ rung ngọn cây hoa đào, cánh hoa hồng nhạt bay lả tả xuống như một cơn mưa tuyết màu hồng nhạt.

“Oa, đẹp quá!” Hạ Duy không nhịn được kêu lên, mùa xuân quả nhiên là mùa yêu đương.

Diệp Khải cười nhìn cô: “Cánh hoa rơi xuống tóc em rồi.”

“A? Ở chỗ nào?”

“Em đừng cử động, tôi nhặt giúp em.” Diệp Khải giơ tay lên, nhẹ nhàng gỡ cánh hoa đào rơi xuống tóc cô, khiến cho vài sợi tóc hơi rủ xuống mắt, anh nhìn thẳng lên thì bắt gặp ánh mắt của Hạ Duy.

một giây bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên tim đập nhanh hơn. Có lẽ là ánh trăng làm say lòng người, cũng có lẽ là hoa đào mê hoặc ánh mắt, bỗng nhiên anh có xúc động muốn hôn cô. Nhịp tim của hai người như trống đập rung động đến tận tâm can, Hạ Duy nhìn Diệp Khải ở trước mặt mình càng ngày càng lớn dần, đột nhiên nghiêng mặt sang một bên. Mấy sợi tóc của cô lướt qua môi của Diệp Khải, anh liền giật mình tỉnh táo lại.

“Ôi, xin lỗi em!” Cả khuôn mặt anh đỏ bừng, không biết giải thích thế nào về hành động bất ngờ của mình vừa rồi, “Tôi, tôi thật sự không cố ý đâu… Xin lỗi em!”

Nghiêm túc nói xin lỗi với Hạ Duy lần nữa xong, Diệp Khải bèn vội vàng bỏ chạy, để lại mình Hạ Duy nhìn bóng lưng của anh đang đi xa dần, không nhịn được nở nụ cười.

rõ ràng cô mới là người bị lưu manh đùa giỡn cơ mà, tại sao cuối cùng người vội vàng bỏ chạy lại là anh ấy chứ… Trái tim mới kinh hoảng từ từ hồi phục bình thường, Hạ Duy thở phào một hơi rồi đivề hướng khu số 3.

một con mèo vàng nằm trên bậc thang bên ngoài cổng vừa nhìn thấy Hạ Duy trở về liền “Meow” một tiếng đến ưỡn ẹo đòi ăn. Trong khu chung cư có mấy con mèo lang thang, trước đây Hạ Duy hay cho con mèo vàng này ăn… Được vài Lần thì mỗi lúc trời tối nó liền chờ cô tan tầm ở chỗ này. Lấy trong túi thức ăn của mèo ra, Hạ Duy nhìn con mèo vàng này càng ngày càng béo, nghĩ thầm chắc chắn là nó không chỉ lừa một mình cô cho nó ăn rồi. Tục ngữ nói mười con mèo vàng chín con cặn bã, quả là không hề sai chút nào… Bỗng nhiên cô nhớ lại mấy con mèo lang thang ở trường cấp 3, còn có những lần nghịch ngợm trốn giờ tự học buổi tối đi bắt mèo của thầy chủ nhiệm. Khẽ thở dài một tiếng, cô lấy điện thoại di động mở nhóm bạn thân.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ vừa phát hiện ra, quả nhiên là tớ vẫn không làm được [ rơi lệ ] vừa rồi Diệp Khải muốn hôn tớ, tớ cố gắng một lúc, cuối cùng vẫn tránh né [rơi lệ ]

không gầy mười cân không đổi tên: ha ha ha ha tớ biết ngay mà, Bát Bảo trả tiền cược trả tiền cược ~

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: cmn Hạ Duy, cậu phát bệnh nhanh thế hả! Đến giờ mới vài ngày thôi!

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: các cậu dám mang chuyện này ra để cá cược à [ mỉm cười ][ tạm biệt ]

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: [ ngoáy mũi ]

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: tớ cảm thấy có lẽ nên mời một nhà khoa học đến nghiên cứu bệnh của Hạ Duy, chàng trai đáng yêu như vậy nhìn thôi đã muốn Hôn một cái rồi, vậy mà người ta chủ động hôn cậu còn bị cậu ghét bỏ!

không gầy mười cân không đổi tên: thông cảm với cậu, nhất định là cậu sẽ sống cả đời mà khônghề abc xyz lần nào.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ]

Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: hay là vì nhanh quá? Tiếp xúc một thời gian nữa xem sao.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ che mặt ] đàn ông yêu đương nhất định phải làm mấy chuyện chàng chàng thiếp thiếp ấy sao, chỉ yêu thương trong sáng thôi không được sao [ che mặt ]

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: … Tỉnh lại đi cô gái, là đàn ông thì đều nghĩ như thế, không có ai muốn chỉ ngồi nói chuyện yêu đương với cậu đâu.

Hạ Duy tuyệt vọng nhấn nút khóa màn hình. Mèo vàng ục ịc còn đang tập trung ăn thức ăn mèo, Hạ Duy liền véo véo thịt mỡ hai bên của nó rồi đứng dậy lên lầu. Lúc cô chuẩn bị mở điện thoại lần nữa, trong nhóm bạn thân đã có mấy chục tin nhắn, nhưng cô cũng không mở ra đọc mà mở tin nhắn Diệp Khải gửi cho cô một giờ trước.

Diệp Khải: “Hôm nay thật sự rất xin lỗi, tôi cũng không biết tôi làm sao… Nhưng tôi thật sự khôngphải người như thế! Dù sao thì… Xin lỗi em rất nhiều [ khóc ] nếu được…, buổi chiều thứ bảy có thể mời em đi xem phim không, tôi muốn trực tiếp xin lỗi em [ rơi lệ ]”

Hạ Duy ngơ ngác nhìn tin nhắn chằm chằm, rõ ràng nguyên nhân là do bản Thân cô mà lại làm cho đối phương tự trách mình và buồn rầu như vậy. Nhưng vấn đề này cô lại không biết nên nói với Diệp Khải như thế nào, chắc là do ngọt ngào đến quá nhanh, quá đột ngột, cho nên cô mới có hơi kháng cự như vậy. Có lẽ tiếp xúc với nhau một thời gian ngắn nữa sẽ tốt hơn thôi. Ôm quyết tâm như vậy, cô liền trả lời Diệp Khải một chữ “Được”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN