Cầm Đế - Cầm Đế - Chương 39: Ngân Long thành triệu hoán
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Cầm Đế


Cầm Đế - Chương 39: Ngân Long thành triệu hoán



Dưới sự giữ lại nhiệt tình của An Nhã, diệp âm trúc ăn cơm tối xong mới quay trở về Mễ Lan Ma võ học viện.Hắn đáp ứng An Nhã, chỉ cần một khi chính thức nhận được giấy chứng thực quyền làm chủ đất đai, lập tức với tên Khoa Ni Á thành, sau này là Cầm Thành lĩnh chủ hạ lệnh giao mọi chuyện của Cầm Thành cho An Nhã xử lý.

Hôm nay trời rất đẹp, ban đêm trăng sao thật rõ ràng, đi trên con đường nhỏ bằng đá ở giáo viện Diệp Âm Trúc đột nhiên có một loại cảm giác hắn phát hiện chính mình hình như thay đổi. Khi đi tới Mễ Lan, nhận biết nhiều người như vậy, nơi này hết thảy tựa hồ đều không ngừng ảnh hưởng đến hắn. Nhưng lúc này, hắn có chút nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ hai vị gia gia, cũng muốn nhớ đến Bích Không Hải nơi sinh sống mười sáu năm.

“Tử tước đại nhân, không mau hồi túc xá, còn nhàn nhã đi dạo cái gì?” Tô Lạp không biết từ địa phương nào đi ra, mỉm cười nhìn hắn.

Diệp Âm Trúc nhìn thấy Tô Lạp, sự nhớ nhà nhất thời phai nhạt vài phần. Hắn đột nhiên phát hiện, hôm nay Tô Lạp tươi cười tựa hồ cùng mọi có chút không giống. Mặc dù hắn cười, nhưng ánh mắt cũng lạnh như băng.

“Tô Lạp, ta đi Phiêu Lan Hiên một chuyến cho nên về chậm một chút. Ngươi làm sao vậy? Hình như mất hứng à.”

Tô Lạp hừ một tiếng, “Ta nào dám mất hứng! Ngươi đã là Tử tước đại nhân.”

Diệp Âm Trúc mạc danh kỳ diệu nói: “Tô Lạp, ngươi đây là làm sao vậy?” Tô Lạp cái gì cũng không nói, xoay người đi. Diệp Âm Trúc đuổi theo, “Tô Lạp, ta làm ngươi tức giận sao?”

Tô Lạp dừng chân, quay đầu nhìn về phía hắn nói: “Ngươi bây giờ bản lãnh càng ngày càng lớn, ai dám tức giận với ngươi. Ngay cả đế quốc công chúa cũng dám bất lịch sự. Ngươi coi như là đại lục đệ nhất nhân rồi.”

“Ặc……, ngươi là tức giận chuyện này àh! Ngươi nghe ta giải thích, ta thật sự không phải cố ý.”

Trong tiếng biện bạch của Diệp Âm Trúc, hai người trở lại biệt thự. Vừa vào cửa, Diệp Âm Trúc đã thấy xông tới mũi một mùi thơm. Trên bàn ăn ở đại sảnh, chừng sáu món thức ăn mùi thơm tỏa ra, chỉ là nhìn quá có chút lạnh.

Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy tim và con mắt mình nóng lên đồng thời. Tô Lạp ở bên ngoài là chờ mình về ăn cơm, hơn nữa đã làm rất ngon.

“Tô Lạp, hôm nay thế nào nhiều thức săn ngon vậy?”

Tô Lạp không tức giận nói: “phần thưởng của Mễ Lan đế quốc phát xuống. Có tiền vốn muốn ăn ngon một chút, hiện xem ra không cần nữa rồi. Ta đổ đi.” Nói rồi hắn đi lấy khay. “Đừng, đổ đi lãng phí, thơm quá! Thức ăn Tô Lạp vẫn là ngon nhất.”

“Thật không?”

“Đương nhiên, ta thề.”

Tô Lạp trợn con mắt liếc hắn một cái, “ai muốn ngươi thề, ngon thì ăn nhanh đi.” Vừa nói, hắn cũng tự mình cầm đũa, vì chờ Diệp Âm Trúc trở về, hắn chẳng những làm rất tốt hơn nữa chính mình cũng chưa ăn.

Thức ăn tại Phiêu Lan Hiên còn chưa có tiêu hóa, lại ăn thêm rất nhiều, còn không thể để Tô Lạp nhìn ra. Thức ăn tuy ngon, nhưng bụng thì có hạn…

“Âm Trúc, ngươi sau này phải chú ý, đừng cùng nữ hài tử tiếp xúc quá nhiều, nếu không tình huống hôm nay rất có khả năng lại xảy ra.” Tô Lạp nhíu mày nhìn Diệp Âm Trúc.

“Ta sẽ chú ý. Tô Lạp, ta có phải rất ngu ngốc?” Diệp Âm Trúc trong mắt toát ra một tia khổ sở. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY – www..com

Tô Lạp lắc đầu, ôn nhu nói: “Không, ngươi đương nhiên không ngu ngốc. Ngươi thậm chí là người thông minh nhất ta thấy. Chẳng lẽ ngu ngốc mà có thể trong thời gian ngắn từ Áo Lợi Duy Lạp giảng giải có thể học được nhiều như vậy sao? Chỉ bất quá ngươi trước kia cơ hội tiếp xúc với bên ngoài quá ít. Cái này sẽ từ từ tốt hơn, ngươi cũng đừng tự trách.”

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói: “Ừ, ta nhất định sẽ ngày càng trở nên tốt hơn. Tô Lạp, ta quyết định rồi, tạm thời không tới Thần âm hệ học, tới thư viện xem sách.”

Tô Lạp kinh ngạc nói: “Đọc sách?”

Diệp Âm Trúc mang sự việc hôm nay Tây Nhĩ Duy Áo nói với hắn nói lại một lần, nghe xong hắn nói Tô Lạp không khỏi nhịn được nhíu mày, “Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc là muốn làm gì? Ngươi bất quá chỉ là một hoàng cấp ma pháp sư nho nhỏ, cho dù lần này lập công lớn hắn cũng không cần đối với ngươi tốt như vậy! Huống chi ngươi còn vừa sàm sỡ con gái hắn. Không đúng, việc này nhất định có cái gì cổ quái.”

Diệp Âm Trúc không cho là đúng nói: “Sẽ không như vậy đâu! Ta hiểu được Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc rất tốt. Ngươi có đúng hay không là tưởng tượng quá nhiều?”

Tô Lạp trong mắt quang mang chợt lóe. “Có lẽ vậy. Nhưng, suy nghĩ của đế vương không phải người thường có thể hiểu rõ.”

Diệp Âm Trúc nói: “Tô Lạp, ngươi có phải là không muốn ta tới hoàng cung đọc sách?”

Tô Lạp lắc đầu nói: “Không phải. Tây Nhĩ Duy Áo nói đúng, đọc sách nhiều là phương pháp nhanh nhất giúp ngươi dung nhập xã hội. Ngươi cứ đi, chỉ là cần thận một chút là được. Nhưng ngươi không tới Thần âm hệ học, nhất định phải cùng vị Ny Na chủ nhiệm của các ngươi nói một tiếng. Xem ra nàng rất coi trọng ngươi.”

Nghe Tô Lạp nhắc tới Ny Na, Diệp Âm Trúc nhất thời nhớ tới một chuyện, “Đúng, ta đúng là còn có chuyện muốn tìm Ny Na nãi nãi.”

Tô Lạp kinh ngạc nói: “Bây giờ? Trời rất muộn rồi.”

Diệp Âm Trúc nói: “Ta muốn ngày mai đi hoàng cung đọc sách, bây giờ đi tìm Ny Na nãi nãi một lúc sẽ quay trở về, ngươi nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong, hắn miễn cưỡng ăn hết thức ăn cuối cùng trong bát, rời khỏi túc xá.

Nghe tiếng Diệp Âm Trúc đóng cửa, Tô Lạp than nhẹ một tiếng, tự nhủ: “Tây Nhĩ Duy Áo không hổ là một trong những đế vương xuất sắc nhất từ trước tới nay. Cư nhiên từ bây giờ bắt đầu lung lạc Âm Trúc. Chỉ điểm này, hắn so với tử lão đầu mạnh hơn. Nhưng là, Âm Trúc, việc này đối với ngươi cuối cùng là tốt hay là xấu.”

Nơi Ny Na ở cũng là một căn biệt thự Diệp Âm Trúc đã từng tới. Biệt thự của bà so với đệ tử lớn hơn một chút, trước cửa còn có một vườn hoa nho nhỏ trồng các loại hoa, phi thường khác biệt.

“Ny Na nãi nãi. Ngài có nhà không?”

“Cửa không khóa, ngươi tự tiến đến đây.” Ny Na thanh âm bình tĩnh từ trong phòng truyền ra.

Diệp Âm Trúc đi vào biệt thự, chỉ thấy Ny Na đang từ trên lầu xuống, “Ny Na nãi nãi, ta đã về rồi.” Ny Na trong mắt xuất hiện ánh mắt hiền lành, mỉm cười nói: “Ngồi đi. Tử tước đại nhân.”

Diệp Âm Trúc xấu hổ nói: “Ngài đừng tổn thương ta.”

Ny Na hừ một tiếng, nói: “coi như tiểu tử ngươi có chút lương tâm, quay về cũng đến gặp ta. Chuyện các ngươi lần này không cần phải nói, ta đều biết rồi. Đúng rồi, ngươi mang đến thần âm hệ chúng ta không ít thể diện, nhưng cũng phiền toái không ít. Bây giờ học viện nhốn nháo nhất là có không ít ma pháp sư muốn chuyên tu thần âm sư. Phất Cách Sâm viện trưởng đã đi tìm ta rất nhiều lần.”

Diệp Âm Trúc nói: “Ny Na nãi nãi, ta tạm thời không muốn đi học, có được không?”

Ny Na sửng sốt nói: “Không đi học? Ngươi cho rằng ngươi học đủ rồi? Không sai, ngươi cầm nghệ rất cao, nhưng ngươi phải biết rằng làm một gã thần âm sư chỉ có không ngừng rèn luyện mới có thể tiến bộ.”

Diệp Âm Trúc cản lại: “Không phải như vậy, ……” Lập tức hắn đưa chuyện mình chuẩn bị ở lại một thời gian lớn ở thư viện nói một lần. Nghe xong hắn giải thích, sắc mặt Ny Na mới tốt lên một chút.

“Như vậy thì ngươi cứ đi. Nhưng, giới hạn là học kỳ này, từ học kỳ sau bắt đầu, ngươi phải thành thật quay lại đi học cho ta. Đồng thời, cầm khúc của ngươi không thể bỏ không, mỗi ngày đều luyện tập không thể thiếu.”

“Ta biết. Ny Na nãi nãi, ta đã tìm thấy không gian giới chỉ rồi.” “Tìm được rồi?” Ny Na trong lúc nhất thời không hiểu ý của Diệp Âm Trúc.

Ánh sáng lóe lên, một phong thư từ không gian giới chỉ của Diệp Âm Trúc bay ra, rơi vào tay hắn rồi đưa tới trước mặt Ny Na.

Ny Na thân thể chợt cứng đờ. Trên thư chữ rất ít, viết: Ny Na thân khải, bên dưới là một cái tên, – Tần Thương.

Tay có chút run rẩy không khống chế được, Ny Na chậm rãi cầm phong thư trong tay, nét chữ quen thuộc cỡ nào a! là hắn, là thư của hắn. Cẩn thận mở phong thư, phảng phất như là sợ phong thư một chút sẽ bị hư tổn, từ bên trong phong thư, trên tay chỉ có một trang giấy. Tựa hồ muốn đem tất cả ánh mắt đầu nhập trong đó, Ny Na nhịp tim cơ hồ bị phong thư làm cho dừng lại. Lẳng lặng nhìn, bà hít thở tựa hồ có chút dồn dập. Bởi vì tinh thần lực rung động, ma pháp nguyên tố quanh thân thể bà trở nên hỗn loạn.

Một phong thư rất ngắn, Ny Na cũng xem tới nửa giờ.

“Hỗn đản *, Tần Thương ngươi lão hỗn đản này.” Ny Na đột nhiên tức giận mắng một câu, khiến cho Diệp Âm Trúc nhảy dựng lên. “Ny Na nãi nãi, sao ngài mắng Tần gia gia?” Diệp Âm Trúc kinh ngạc hỏi.

Ny Na hơi thở không yên nhìn Diệp Âm Trúc, “Ta mắng hắn là còn nhẹ, nếu hắn ở chỗ này, ta hận không thể đánh chết hắn. Đưa ngươi cho ta, hắn thậm chí một câu ân cần thăm hỏi cũng không có. Hỗn đản, hỗn đản.” Trong miệng mắng chửi, quanh mắt bà lại đỏ lên, hai tay và trong miệng phẫn nộ hoàn toàn bất đồng, cẩn thận cất lá thư vào.

“Âm Trúc, ngươi đã xem phong thư này chưa?” Ny Na đột nhiên hỏi.

Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói: “đây là Tần gia gia gửi cho ngài, ta làm sao dám xem.”

Ny Na nói: “Vậy là tốt rồi. Ngươi về trước đi, cứ theo như ngươi muốn đi đọc sách cũng tốt.”

“Dạ.” Ny Na tâm tình không ổn định, Diệp Âm Trúc cũng không dám lưu lại, nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng lưng Diệp Âm Trúc rời đi, Ny Na hận hận nói: “Tần Thương, ngươi lão hỗn đản này. Một ngày nào đó, ta sẽ cùng ngươi tính toán tất cả, ngươi cho đồ đệ ngươi tới thần âm hệ làm sư phụ sao? Không, ta sẽ cho hắn làm đệ tử. Hừ, Âm Trúc là niềm kiêu hãnh của thần âm hệ chúng ta.”

Từ ngày thứ hai bắt đầu, đám đệ tử từ trong cuộc chiến bảo vệ mùa thu trở về, một lần nữa khôi phục cuộc sống bình thường, chỉ có một người ngoại lệ, đó là tiêu điểm của học viện – Diệp Âm Trúc. Hắn không có tới thần âm hệ học, mỗi ngày đều là sáng sớm rời học viện cho tới khuya mới trở về, chỉ có một số rất ít người biết hắn làm gì.

* Hỗn đản: (xấu xa, khốn nạn – trong câu này cả 2 từ đều thấy không hợp nên để nguyên)

Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên soái sau khi xử lý xong sự việc ở biên cương ban sư hồi triều. Nhưng khi hắn quay lại, giật mình phát hiện Phiêu Lan Hiên đã thay đổi chủ nhân. An Nhã không thấy, ngay cả thủ hạ của nàng, những người phục vụ cũng đều không thấy. Dấu vết cũng không lưu lại một chút gì. Làm kẻ khác kỳ quái nhất là, cây đại thụ ở giữa Phiêu Lan Hiên cũng không thấy. Ông nào biết rằng, An Nhã sớm đã cầm lĩnh chủ lệnh của Diệp Âm Trúc đi Cầm Thành.

Khoanh chân ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào giá sách, Diệp Âm Trúc đang cẩn thận đọc một quyển cổ thư về thơ từ.

Đi tới hoàng gia thư viện đã gần một tháng thời gian, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện, hắn toàn bộ tinh lực đều tập trung đọc sách. Không phải vì tìm phương pháp tu luyện, chỉ là muốn hiểu rõ thế giới này.

Vốn Diệp Âm Trúc là một trang giấy trắng, mà lúc này hắn với tốc độ kinh người trang giấy trắng đã thâm nhiều màu sắc. Từ những sách cơ bản nhất trở đi, một tháng thời gian, Diệp Âm Trúc đã học được rất nhiều.

Hoàng gia thư viện so với trong tưởng tượng còn muốn lớn hơn, tổng cộng có năm tầng, ngoại trừ lần đầu tiên Diệp Âm Trúc tới nơi này thấy tầng thứ nhất, dưới đất còn có bốn tầng. Khó trách lúc ấy Tây Nhĩ Duy Áo nói nơi này là thư viện lớn nhất toàn đại lục.

Nơi này thực sự sách rất nhiều, Diệp Âm Trúc mặc dù là đọc có chọn lựa nhưng đến bây giờ ngay cả tầng thứ nhất cũng chỉ đọc được một phần sách rất nhỏ mà thôi. Hắn xem nơi này là bảo khố tri thức, tâm trí hắn theo tri thức tăng trưởng mà từ từ tăng lên, điểm này ngay cả hắn cũng tự mình có thể cảm giác được rõ ràng. Tiếng bước chân truyền đến, Diệp Âm Trúc hạ ý thức ngẩng đầu nhìn, có thể tới nơi này chỉ có thành viên hoàng thất. Mà thành viên hoàng thất của Mễ Lan đế quốc số lượng ít đến thương cảm cho nên bình thường nơi này phi thường thanh tịnh.

Người tới là Phí Tư Thiết Lạp, sắc mặt hắn rất khó coi, bước nhanh tới bên người Âm Trúc, “Âm Trúc, đừng đọc nữa, mau cùng ta đi. Ta mang ngươi tìm một chỗ trốn.”

“Trốn? Tại sao? Ngươi không đi học sao mà tới nơi này.” Diệp Âm Trúc kinh ngạc nhìn hắn.

Phí Tư Thiết Lạp vội la lên: “Ta buổi chiều không phải học. Ngươi đừng hỏi nữa, theo ta đi thôi. Ngươi gặp phải chuyện phiền toái lớn rồi. Chuyện này ngay cả phụ hoàng ta cũng không có biện pháp. Hắn mới để ta gấp tới mang ngươi trốn đến một địa phương an toàn.” Nội tâm hắn rất khó tự kiềm chế, lúc này Phí Tư Thiết Lạp không cho hắn đọc sách, lại không nói rõ nguyên nhân khiến hắn không khỏi nhịn được có chút bất mãn, “Phí Tư Thiết Lạp, ngươi trước tiên nói rõ rồi ta cùng ngươi đi, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Ta mỗi ngày đều tới nơi này đọc sách, lại gặp phiền toái gì?”

Phí Tư Thiết Lạp trợn con mắt nhìn hắn, “lão Đại. Ta van ngươi, mau cùng ta đi thôi nếu không sẽ không còn kịp nữa. Chuyện này ngươi tạm thời không biết thì tốt hơn.”

“Không. Ngươi không nói ta sẽ không đi.” Diệp Âm Trúc kiên định nói.

Phí Tư Thiết Lạp do dự một chút nói: “Được rồi ta nói cho ngươi. Còn nhớ chúng ta tại Khoa Ni Á thành chứ, cũng chính là lãnh địa Cầm Thành bây giờ của ngươi lúc đối mặt thú nhân, ngươi dùng phương pháp gì đánh bại chúng không?”

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói: “Là cầm khúc!”

Phí Tư Thiết Lạp cười khổ nói: “Phiền toái lại xuất hiện tại cầm khúc này của ngươi. Ngày đó một khúc cầm của ngươi, tình trạng ngàn con rồng bạo đến nay ta còn nhớ như vừa xảy ra. Chính là cầm khúc của ngươi khiến cho long bạo a! Tin tức này không biết như thế nào truyền tới Ngân Long thành, bây giờ người Ngân Long thành tới nói muốn mang ngươi đi tra hỏi.”

Diệp Âm Trúc trong mắt tinh quang chợt lóe, “Là bởi vì ta uy hiếp tới bọn họ?” Một tháng này hắn đọc sách cũng không vô ích, đối với chuyện bên ngoài đã hiểu được rất nhiều. Phí Tư Thiết Lạp gật đầu, nói: “Đúng vậy, thay đổi ta là long tộc, sợ rằng cũng rất kiêng kỵ đối với ngươi. Ngươi bây giờ mới là hoàng cấp là có thể làm cho tuần long tự bạo. Nếu ngươi lợi hại hơn nữa, sau này chẳng phải có thể tùy tiện giết hại cự long? Mau cùng ta đi thôi, Ngân Long thành là không thể trêu chọc đâu, phụ hoàng ta đang nghĩ biện pháp vẹn toàn, ta trước tiên mang ngươi giấu đi, chờ bọn họ nghĩ biện pháp tiếp.”

“Còn muốn chạy sao? Người mà Ngân Long thành muốn, không ai có thể che giấu được.” Thanh âm lanh lảnh đột nhiên vang lên, dọa Phí Tư Thiết Lạp nhảy dựng lên. Diệp Âm Trúc ánh mắt cũng nhát thời trở nên ngưng đọng.

Trong phút chốc, hai người đều sinh ra một loại ảo giác, ma pháp nguyên tố trong phòng đột nhiên sống động, chính thức sống động lên. Mỗi một nguyên tố ma pháp tựa hồ đều có tính mạng thuộc về chính mình, mừng vui nhảy múa. Chỉ là trong nháy mắt, cường độ ma pháp nguyên tố trong thư viện hoàng gia tăng lên gấp đôi có dư, thậm chí mang đến cho người ta ảo giác như là đặc sệt.

Là cái dạng năng lượng gì để cho ma pháp nguyên tố trong không khí đều phát sinh biến hóa? Tình huống tương tự Diệp Âm Trúc gặp qua một lần, chính là khi An Nhã tỷ muội đối chiến. Không khí ngưng trọng phảng phất làm cho thân thể hoàn toàn tập trung, thậm chí ngay cả cử động một chút đều trở nên khó khăn.

Lục mang tinh màu bạc, đột nhiên xuất hiện trong thư viện hoàng gia, ngân quang chợt lóe, một đạo thân ảnh trống rỗng xuất hiện.

Một trong những ma pháp cao nhất không gian hệ, dịch chuyển không gian (thuấn di)

Đó là một người trẻ tuổi, ước chừng hai mươi tuổi, một đầu tóc dài màu bạc bay sau lưng, khuôn mặt anh tuấn quả thực không có khả năng giống với loài người, trường bào màu bạc bao trùm toàn thân. Mặc dù vóc người hắn không cao lớn, nhưng có thể làm cho người ta có một loại cảm giác nguy nga, rất hấp dẫn sự chú ý của người khác.Cặp mắt của hắn là màu tím, đúng vậy, chính là màu tím thẫm.

Ánh sáng trong đôi mắt tím lóe lên, trong nháy mắt tập trung lên thân thể Diệp Âm Trúc, “Ngươi chính là Diệp Âm Trúc?”

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói: “Đúng vậy.”

Người tuổi trẻ mắt tím gật đầu, nói: “Vậy là tốt, theo ta đi một chuyến.”

Diệp Âm Trúc nhíu mày nói: “Tại sao?”

Người tuổi trẻ mắt tím ngạo nghễ nói: “Bởi vì là ta nói.”

Diệp Âm Trúc đột nhiên nở nụ cười, “Ngân Long thành có gì vui không?” Người tuổi trẻ mắt tím sửng sốt, “Ngươi không sợ?”

Diệp Âm Trúc thản nhiên nói: “Ta tại sao phải sợ? Chẳng lẽ Ngân Long chính là vô địch sao?”

Người tuổi trẻ mắt tím giận dữ, “Ngân Long tại đại lục chính là vô địch.”

Diệp Âm Trúc khinh thường hừ một tiếng, “Nếu các ngươi là vô địch, trên thế giới đã không có Hắc Long thành.” Mấy ngày trước hắn có đọc qua một quyển sách, bên trong giới thiệu chính là các lãnh địa long tộc long thành trên Long Khi Nỗ Tư đại lục.

Tại Long Khi Nỗ Tư đại lục, tổng cộng có bảy đại long thành. Phân biệt là Ngân Long thành, Hắc Long thành, Kim Long thành và Hồng, Lam, Hoàng, Lục bốn tòa long thành. Trong đó, Ngân Long, Hắc Long và Kim long là ba thượng vị long tộc, cự long trưởng thành đều có thể đạt tới cửu giai. Hắc Long mặc dù không giống Ngân Long có năng lực toàn hệ ma pháp cường đại, nhưng bọn chúng thân thể lại cường tráng hơn Ngân Long. Mà Kim Long lại càng được xưng là thân thể cường tráng nhất – kim chúc long tộc. Về phần Hồng, Lam, Hoàng, Lục tứ long thành, tất nhiên thuộc về hạ vị long tộc, phân biệt đại biểu cự long sử dụng bốn chủng loại ma pháp nguyên tố tự nhiên. Màu đỏ là Hỏa Long tộc, màu lam là Thủy Long tộc, màu vàng là Thổ Long tộc và màu lục là Phong Long tộc.

Bảy đại long thành này phân biệt ở các vị trí khác nhau trên đại lục, tựa giống như Pháp Lam, có địa vị siêu nhiên. Bất kỳ một quốc gia nào cũng không muốn đi đắc tội với chính thức cự long này. Ngoại trừ A Tạp Địch Á ra, bảy quốc gia phân biệt cùng kết liên minh với một long thành. Như Mễ Lan đệ nhất đại đế quốc, tự nhiên là cùng với Ngân Long cường đại kết minh. Chỉ bất quá có thể được Ngân Long chấp nhận trở thành Ngân Long long kỵ sĩ chỉ có một người Tây Đa Phu mà thôi.

Long thành trong đó quan hệ tựa như quốc gia loài người áp chế lẫn nhau cũng không đoàn kết. Chỉ bất quá bọn họ tranh đấu thì loài người cũng không có khả năng chứng kiến thôi. Hắc Long thành cùng Ngân Long thành là tử địch, Ngân Long thành minh hữu phân biệt là Phong Long thành, Hỏa Long thành và Thổ Long thành. Hai long thành còn lại cùng Hắc Long thành là minh hữu. Mặc dù Hắc Long và Kim Long đều là thượng vị long tộc, nhưng Ngân Long tộc một phe là bốn tòa long thành cho nên song phương coi như tương đương, ai cũng không làm gì được ai. Lúc này Diệp Âm Trúc nói, chính thức xúc động đến sự kiêng kỵ trong lòng vị ngân long trưởng thành hóa thân hình người trước mặt.

“Ngươi muốn tìm cái chết sao?” Vô số màu tím phong nhận, không cần chú ngữ, bỗng xuất hiện chung quanh thân thể Diệp Âm Trúc, chỉ cần người tuổi trẻ mắt tím ý niệm vừa động, lập tức sẽ hướng hắn toàn thể bắn tới.

“Ly Sát, hạ thủ lưu tình.” Lại là một cái lục mang tinh màu bạc xuất hiện trong thư viện hoàng gia, chỉ bất quá lúc này là ba người.

Người cầm đầu khuôn mặt cương ngạnh, đồng dạng là ngân pháp ngân bào mắt tím lóe lên. Vóc người hắn so với người tuổi trẻ mắt tím kia cao lớn hơn rất nhiều, phong nhận màu tím trong không khí phảng phất nhận biết hắn tự động tản ra chung quanh. Phía sau hắn, đúng là Mễ Lan đế quốc hoàng đế Tây Nhĩ Duy áo và đế quốc Nguyên soái Tây Đa Phu.

“Á Tu Tư, ngươi tại sao bắt ta dừng lại? Ngươi biết hắn vừa rồi nói cái gì không?” Sát khí trong mắt Ly Sát cực kỳ cường thịnh, tùy thời đều có thể bộc phát.

Ngân phát nam tử được xưng là Á Tu Tư hừ lạnh một tiếng, “đừng quên, chúng ta Ngân Long thành và Mễ Lan đễ quốc là quan hệ hợp tác, mà người tuổi trẻ này lại là nhân tài của Mễ Lan đế quốc. Lần này trưởng lão cho ngươi mang hắn trở về mà không phải thương tổn đến hắn.”

Nghe được hai chữ trưởng lão, trên mặt Ly Sát thần sắc rõ ràng xuất hiện một chút biến hóa, giận dữ hừ một tiếng. Màu tím phong nhận trong không khí khiến người khác hít thở không thông lúc này mới biến mất. Tây Nhĩ Duy Áo có chút khó khăn nhìn Diệp Âm Trúc, “Âm Trúc, lần này ngươi sợ rằng phải tới Ngân Long thành một chuyến, bất quá ngươi yên tâm, ngươi là vì đế quốc mới đàn cầm khúc như vậy, thúc thúc sẽ vì ngươi mà giải thích.”

Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói: “không quan hệ, Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc, ta đi. Bất quá không phải là bây giờ.”

Ly Sát tức giận quát lên: “Ngươi muốn trì hoãn thời gian sao?”

Diệp Âm Trúc nói: “Bởi vì ta còn có chuyện phải làm, làm xong chuyện này ta sẽ cùng ngươi đi.”

Ly Sát nở nụ cười, tiếng cười tàn khốc lạnh như băng tràn ngập một cảm giác khinh thường, “chuyện gì có thể trọng yếu hơn sự triệu tập của Ngân Long thành? Diệp Âm Trúc, ngươi muốn xúc phạm tôn nghiêm của Ngân Long thành, vậy cho dù chúng ta cùng Mễ Lan đế quốc là quan hệ hợp tác ta tùy thời có thể đánh chết ngươi.”

Tây Nhĩ Duy Áo đánh mắt về phía Diệp Âm Trúc, ý bảo hắn không nên chọc giận Ly Sát nữa.

Diệp Âm Trúc tựa hồ không thấy ánh mắt của Tây Nhĩ Duy Áo, ngược lại chuyển hướng Tây Đa Phu than nhẹ một tiếng, nói: “Mười ngày thời gian này cũng không phải là cho ta, mà là một vị học tỷ * của ta. Mười ngày sau, ta hoàn thành cho nàng lần trị liệu cuối cùng, nếu ta đi khuôn mặt nàng vĩnh viễn không thể trị liệu.”

* Học tả (Học tỷ): nữ bạn học lớp trên.

Tây Đa Phu nhìn ánh mắt thâm ý của Diệp Âm Trúc, trong lòng vừa động, “Vị học tỷ của ngươi tên là gì.”

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười, nói: “Nàng gọi là Hải Dương.”

Nghe được hai chữ Hải Dương, Tây Đa Phu nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt, “Ngươi, ngươi nói ngươi có thể chữa trị cho khuôn mặt của Hải Dương?”

Diệp Âm Trúc chỉ là mỉm cười không nói.

Đứng bên cạnh Ly Sát cũng không có nhìn ra sự khác thường của Tây Đa Phu. Đến từ Ngân Long thành, sự kiêu ngạo của hắn ngoại trừ trong tộc thì đối với bên ngoài tất cả đều không để trong mắt, “cái gì hải dương, lục địa. Ngươi bây giờ phải theo ta đi, nếu không đừng trách ta khách khí.”

Tây Đa Phu và Á Tu Tư sắc mặt đồng thời biến đổi, Á Tu Tư khẽ quát một tiếng, “Ly Sát, không nên nói lung tung.”

Ly Sát ngạo nghễ nói: “chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Á Tu Tư. Ngươi có đúng không là ở thế giới loài người thời gian quá lâu, ngay cả tôn nghiêm của Ngân Long nhất tộc chúng ta đều đã quên.” Đột nhiên, tử quang chợt lóe, một màn kỳ dị xuất hiện, trong không khí ma pháp nguyên tố nồng nặc vốn giống như chất nhầy dĩ nhiên giống như là bị lưỡi dao sắc bén tách ra hai bên. Một thân ảnh hư ảo trong giây phút lắc mình từ bên ngoài ma pháp nguyên tố xuyên qua, một thanh trường kiếm lóe ra tử quang mãnh liệt, trực tiếp gác trên cổ Ly Sát.

Ly Sát chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hắn hoảng sợ phát hiện, chính mình cùng ma pháp nguyên tố liên lạc trong phút chốc hoàn toàn bị phong kín, trên cổ hàn khí khiến cho da thịt một trận run run. Mênh mông sát khí phảng phất như tử thần kêu gọi bao phủ linh hồn nàng.

Trong mắt Tây Đa Phu chỉ có sự băng lạnh, thanh kiếm của ông ta không lớn nhưng là thanh Thủy thần trường kiếm – chính thức là thần khí.

Ngân Long dĩ nhiên là cường đại, nhưng chủ yếu là ỷ vào ma pháp năng lực. Dưới tình huống hóa thân là hình người, bị một gã tử cấp lục giai cường giả trong nháy mắt gần người, cho dù là ngân long cũng không thể ngăn cản.

Tây Đa Phu khoảng cách rất gần Ly Sát, ánh mắt lạnh như băng khiến cho lần đầu tiên rời Ngân Long thành của Ly Sát cảm giác mãnh liệt sự sợ hãi, “Mễ Lan đế quốc nguyện ý cùng Ngân Long thành hợp tác cũng không phải sợ hãi Ngân Long thành. Hôm nay ngươi đến cửa tìm người, trước mặt quốc vương đã cực kỳ vô lễ. Đừng tưởng rằng ngân long là sinh vật cường đại nhất thế gian. Ta nói cho ngươi Hải Dương là ai, nàng là cháu gái duy nhất của ta, cháu gái mà ta thương yêu nhất.” Là Mễ Lan đế quốc đệ nhất cường giả, Tây Đa Phu tính tình so với Mã Nhĩ Đế Ni chậm chí còn tệ hơn. Hôm nay trước khi tới thư viện, ngân long tên Ly Sát này đã kiêu ngạo quá nhiều, ông ta sớm đã không nhịn được.

Á Tu Tư thân hình chợt lóe, đi tới bên người Tây Đa Phu, nói gấp: “Lão tiểu nhị, đừng nóng giận, ta thay thế hắn xin lỗi ngươi.”

Tây Đa Phu ánh mắt sắc bén lóe lên, trầm giọng nói với Ly Sát: “Năm đó, chúng ta cả nhà đều tham dự trận đánh giữa Ngân Long thành và Hắc Long thành. Con trai và con dâu ta trong trận chiến ấy đều bỏ mình, ngay cả cháu gái bảo bối của ta cũng bị ma pháp của Hắc Long ăn mòn, trên mặt lưu lại vết thương nguyền rủa hủ thực. Ngươi nếu muốn mang Diệp Âm Trúc về Ngân Long thành, mười ngày sau.”

Lời nói vừa dứt, trường kiếm trong tay Tây Đa Phu thần kỳ biến mất, đấu khí màu tím phát ra, mạnh mẽ đánh bay thân thể Ly Sát.

Ly Sát lăn một vòng trên mặt đất rồi mới đứng lên, ngân bào vốn sạch sẽ nhất thời trở nên rối loạn. Hắn ngơ ngác nhìn Tây Đa Phu, đột nhiên, oa một tiếng khóc lên. Làm kẻ khác kinh ngạc nhất tiếng khóc của hắn là nữ âm, ngân quang lóe lên thân ảnh nàng trống rỗng biến mất trong thư viện.

Tây Nhĩ Duy Áo bất đắc dĩ lắc đầu. “Nguyên lai là một mẫu long, khó trách tính tình kỳ quái như vậy.”

Á Tu Tư thở dài một tiếng. Nói: “Đều là bị ông nội nàng nuông chiều quá. Ly Sát hài tử này tại ngân long tộc chúng ta là một đứa con cưng. Ông nội nàng chính là Ngân Long thành chủ, Đại trưởng lão của ngân long nhất tộc. Thật không biết tại sao Đại trưởng lão lần này lại phái nàng đi.”

Tây Đa Phu chợt nói: “Ta nói, các ngươi ngân long tộc mặc dù kiêu ngạo, nhưng cũng là có đạo lý, tiểu long nữ này nguyên lai là Ngân Long công chúa, khó trách được.” Nói đến đây, ông ta đột nhiên chuyển hướng sang Diệp Âm Trúc, “Ngươi thật sự có thể trị liệu tốt cho khuôn mặt Hải Dương?”

Diệp Âm Trúc nói: “Ta chỉ có bảy thành nắm chắc, bây giờ còn thiếu một lần trị liệu cuối cùng. Lần này hoàn thành sau này còn phải xem học tỷ khôi phục như thế nào, nếu may mắn chắc có thể khỏi hẳn.”

Lời vừa nói ra, không chỉ có Tây Đa Phu giật mình, ngân long Á Tu Tư đứng cạnh ông cũng kinh ngạc miệng há to, “điều này sao có thể? Lúc đầu ta phát động tử cấp quang minh trị liệu ma páhp đều không thể làm được, ngươi làm như thế nào?”

Diệp Âm Trúc nói: “Quang minh hệ ma pháp chỉ có thể tịnh hóa (tẩy sạch), nhưng không cách nào trị dứt nguồn gốc lời nguyền rủa hắc ám. Muốn chữa trị tốt cho học tỷ, phải cần sinh mệnh khí tức khổng lồ trợ giúp sinh cơ của chính nàng, đưa lời nguyền rủa và hủ thực hoàn toàn diệt trừ.”

Á Tu Tư trong mắt toát ra ánh mắt có vẻ đã hiểu, Tây Đa Phu thì lại lẩm bẩm: “nha đầu kia, như thế nào không nói qua với ta.”

Tây Nhĩ Duy Áo hoàng đế mỉm cười nói: “Ngươi mỗi ngày đều giúp ta quân quốc đại sự, có thời gian nào lo lắng cho cháu gái. Âm Trúc, ngươi yên tâm, thúc thúc nhất định có thể che chở cho ngươi. Ngân Long thành kỳ thật cũng chỉ là hướng tới ngươi hỏi mà thôi, cầm khúc của ngươi có thể dẫn phát long bạo mặc dù đối với long tộc tạo nên uy hiếp, nhưng cũng không phải chỉ là đối với ngân long, phải không?”

Đoàn người Tây Nhĩ Duy Áo rời đi. Trong thư viện chỉ còn lại có một mình Diệp Âm Trúc, lúc này Diệp Âm Trúc lại tự hỏi vừa rồi trước khi đi Tây Nhĩ Duy Áo nói cái gì, ông ta muốn nhắc nhở ta cái gì? Diệp Âm Trúc trong mắt sáng ngời, hắn đột nhiên hiểu được. Bảy đại long thành quan hệ cũng không hài hòa, đó chính là Tây Nhĩ Duy Áo nhắc nhở mình. Cho dù Ngân Long thành chứng minh cầm khúc của mình đối với long tộc có sát thương, chỉ cần mình biểu lộ sử dụng cầm khúc này đối với phía Hắc Long thành, bọn họ sợ rằng che chở mình còn không kịp. Cũng quả nhiên là sống lâu lên lão làng, Tây Nhĩ Duy Áo chỉ một chút đã nhắc nhở cho mình chỗ mấu chốt.

Thở dài một hơi, Diệp Âm Trúc một lần nữa ngồi trên mặt đất, vừa rồi Ly Sát chuẩn bị hướng tới hắn phát động công kích, hắn đã chuẩn bị triệu hồi Tử cho nên mới có thể không sợ cùng Ly Sát giằng co. Mặc dù Tử chưa chắc là đối thủ của Ly Sát, nhưng bằng vào thực lực của Tử có thể sai khiến hoàng kim bỉ mông, nói không chừng có thể gọi về hoàng kim bỉ mông tác chiến. Chỉ là bỉ mông nhất tộc dù sao cũng là địch nhân của loài người, không tới lúc vạn bất đắc dĩ, Diệp Âm Trúc tuyệt không muốn bại lộ quan hệ của Tử và bỉ mông cự thú.

Đặt quyển sách sang một bên, Diệp Âm Trúc tìm một tư thế thoải mái nằm trên mặt đất. Những ngày này, hắn học được nhiều tri thức, đối với tâm tính của hắn có ảnh hưởng không nhỏ. Hơn nữa mấy tháng lịch lãm tại Mễ Lan tới nay, hiện giờ hắn đã không còn là một người không hiểu thế sự như lúc vừa rời đi Bích Không Hải nữa. Ngoại trừ đọc sách, hắn vẫn đều cố gắng tu luyện, nhưng đấu khí tiến bộ tốc độ rất chậm, không biết có đúng là bởi vì lúc tiếp nhận lực lượng của Tử tăng lên rất nhanh. Hoàng trúc ngũ giai tựa hồ đã thành một cảnh giới mà hắn rất khó đột phá. Cầm ma pháp thì tốc độ tiến bộ lại rất nhanh, nhất là một khúc “Long tường thao” tại Cầm thành, tinh thần chi hải đã phát triển tới một trình độ rất lớn, trải qua một tháng tu luyện này, tinh thần lực của hắn có mức tiến bộ rất dài, đã có dấu hiệu đột phá Kiếm đảm cầm tâm tam giai.

Tiện tay từ trên giá sách lấy ra một quyển sách, chuẩn bị dùng để gối đầu cho thoải mái một chút. Đột nhiên, Diệp Âm Trúc phát hiện quyển sách mình vừa lấy ra là một quyển “Âm nhạc cơ sở lý luận”, không khỏi có chút cảm giác không biết nên cười hay khóc. Xem ra mình quả thật là thiên tài học cầm, nếu không tại sao tiện tay lấy sách cũng có liên quan tới âm nhạc?

Nghĩ xong, hắn mở trang đầu của quyển sách, trang đầu chỉ có một dòng chữ đơn giản.

Tổng cương: âm nhạc, là một môn học vấn đặc thù, dựa vào vật thể sinh ra chấn động tần suất bất đồng, phát ra giai điệu tuyệt vời hình thành nhạc khúc mà có tên tuổi.

Cái gì là thiên tài? Có thể xuất từ địa phương nhỏ nhất, bình thường nhất nắm chặt kỳ ngộ, là thiên tài tất nhiên có năng lực của chính mình. Mà Diệp Âm Trúc không thể nghi ngờ là người như vậy.

Đối với cầm khúc diễn tấu làm được không giống bất kỳ ai như Diệp Âm Trúc mà nói, “Âm nhạc cơ sở lý luận” đối với hắn căn bản không có ý nghĩa gì, nhưng chính là từ một câu nói trên tổng cương này, lại làm hắn trong đầu phảng phất một tiếng nổ kịch liệt, một ý niệm đặc thù trong đầu trong nháy mắt chui sâu vào trong đại não.

“Chấn động có tần suất bất đồng, chấn động có tần suất bất đồng. Đúng vậy! Cái này mới là căn nguyên của âm nhạc. Nếu là như thế, vậy……” nghĩ tới đây, hắn đột nhiên reo vang một tiếng từ trên mặt đất đứng lên, trong mắt tràn ngập ánh mắt hưng phấn và mừng rỡ. Tay trái vung lên, Xuân Lôi cầm trống rỗng xuất hiện trên hay chân, nhắm lại hai mắt, tay phải nhẹ khảy chấn động một dây đàn.

Ông –, tiếng đàn trầm thấp vang lên quanh quẩn trong thư viện hoàng gia, dây đàn rất nhanh rung lên, thanh âm vang lên thông qua cây đàn, hình thành nên âm phù tuyệt vời.

Diệp Âm Trúc không có tiếp tục, chỉ dụng tâm lắng nghe, cảm thụ chấn động của dây đàn từ từ trở nên nhỏ dần. Tự nhủ: “nhạc khí gì, đều là thông qua những chỗ rất nhỏ khiến không khí theo nó chấn động mà sinh ra thanh âm không giống nhau. Chấn động càng mãnh liệt, thanh âm càng lớn, âm nhận của ta không làm cho đấu khí và dây đàn bảo trì đồng dạng tần suất chấn động sau khi phát ra. Nếu có thể làm cho âm nhận sau khi phát ra, thủy chung duy trì được tần suất chấn động cao, vậy tốc độ yếu đi của nó sẽ giảm bớt, khoảng cách công kích tự nhiên được tăng lên mạnh, mà lực cắt cũng tự nhiên gia tăng.” Nói đến nơi đây, hắn hai mắt mở lớn, trong mắt tinh hoa lộ ra ngoài, Xuân Lôi cầm trước ngực dùng tốc độ nhanh nhất hướng ra ngoài chạy đi. Thư viện hiển nhiên không phải là nơi để luyện tập âm nhận, hắn bây giờ phải tới một không gian rộng lớn để thử ý nghĩ trong lòng mình. Bởi vì là buổi chiều, trên ngã tư đường Mễ Lan thành người đi rất nhiều, chờ Diệp Âm Trúc ra khỏi thành đã là hơn một giờ đồng hồ. Cái này là hắn tận lực tìm chỗ rất ít người dựa vào đấu khí tăng tốc chạy, dù sao Mễ Lan thành quá lớn.

Bầu trời âm u trầm trầm, đám mây dầy đặc hoàn toàn che phủ ánh mặt trời, nhưng bầu trời âm u lại không thể ảnh hưởng đến tâm tình đang rất tốt của Diệp Âm Trúc trên mặt đất. Hắn thậm chí đã mang sự việc đi Ngân Long thành hoàn toàn ra khỏi đầu, chỉ là hắn không có phát hiện, đằng sau cách đó không xa một đạo thân ảnh màu bạc đi theo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN