[Xuyên Thư] Không Có Nữ Chủ Bạch Liên Hoa! - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


[Xuyên Thư] Không Có Nữ Chủ Bạch Liên Hoa!


Chương 1



Vương Diệp – 17 cái xuân xanh, một nam thanh niên ưu tú của xã hội, hiền lành ngoan ngoãn chăm học yêu đời yêu thiên nhiên cây cối hoa hoè yêu động vật kính già yêu trẻ kính trên nhường dưới( ̄▽ ̄).

“Vương Diệp đi học về rồi à. Lên thay đồ tắm rửa đi con rồi xuống đây ăn cơm.” Âu Dương Tuyết – mẫu thân vĩ đại của Vương Diệp đang mặc tạp dề âu yếm nhẹ nhàng chạy ra nói với con trai rồi lại vào bếp cặm cụi nấu ăn.

Vương Diệp lên lầu tắm rửa, quần áo sạch sẽ rồi xuống bếp, đặt mông ngồi xuống bàn ăn.

Trước mặt y đây là Vương Tiến Hàn – phụ thân vĩ đại của y. Bên cạnh y đây là Vương Na – em gái của y.

Một nhà bốn người ngồi ăn cùng nhau, không khí ổn định, không có sát khí hay mùi thuốc súng. Thỉnh thoảng còn có tiếng cười.

“Con ăn no rồi, con lên phòng đây.” Vương Diệp bưng chén đĩa đã ăn xong bỏ vào bồn, sau lưng là Vương Na với nụ cười bí ẩn.

“Con cũng vậy.”

Vương Diệp lên lầu, đi về phòng. Một lát sau lại nghe tiếng gõ cửa.

“Anh, mở cửa, em cho anh xem cái này.”

Vương Diệp là một con người siêu cấp hiền lành, ai cũng yêu thích y. Không làm gì phiền lòng mọi người.

Bây giờ bạn học Vương Diệp đang làm bài tập, bất đắc dĩ vẫn phải đi ra mở cửa cho em gái. Vương Na được mở cửa, liền nhảy chân sáo vào, vẻ mặt hào hứng. Cô bé quơ quơ cuốn sách trên tay.

“Anh, đọc truyện với em đi.”

“Truyện gì? Đừng nói là kinh dị, anh sợ ma…”

“Không phải, là ngôn tình đó. Bạn em bảo truyện này đang nổi lắm, nó cho em mượn đọc thử. Anh đọc với em nhé. Nhé anh hai.” Vương Na ngồi trên giường, ngước đôi mắt cún con nhìn Vương Diệp. Nó biết anh nó rất hiền, nên mới giở chiêu này ra.

“Được rồi, nhưng mà em không nghĩ đọc ngôn tình với anh trai thì có hơi kì quái à?” Thật ra thì không phải kì quái khi đọc với em gái, nhưng một cái vấn đề là y không thích ngôn tình! Y không thích BG!

Cuối cùng Vương Diệp vẫn phải đặt mông xuống giờng ngồi đọc “ngôn tình” cùng em gái.

“Không kì không kì. Anh cứ đọc chung với em, không sao đâu hì hì.”

Cuốn truyện ngôn tình tên “Liễu yếu đào tơ”. Nghe cũng biết là tác giả đặt cho nữ chủ rồi. Mấy đứa con gái thật sự thích mấy thể loại này sao…

Chăm chú đọc một đoạn. Nơi đây là Sở Quốc. Nữ chủ tên Vương Hướng Lan, hiền lành thục nữ, đoan trang thuỳ mị, là một người vô cùng nhu nhược. Là con một trong nhà. Phụ thân là Tả hữu tướng trong triều, mẫu thân là biểu muội của Thái hậu nương nương. Cô cũng là một tiểu thư khuê các nhưng không hề ra vẻ ta đây.

Đúng như là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, Vương Hướng Lan bị phụ thân và mẫu thân bắt ép gả đến làm phi tần cho nam chủ Bạch Chi Viên – Cung chủ của Chi Ảnh Cung. Mà Chi Ảnh Cung gì gì đó là thế lực mạnh nhất Sở Quốc, Cung chủ của Chi Ảnh Cung còn hơn cả Vương bla bla. Nghe là biết bàn tay vàng huyền thoại đây rồi…

Mặc dù mẫu thân cô là biểu muội của Thái Hậu nương nương nhưng hai người không ưa nhau, nên thanh mai trúc mã của cô cũng là vị vương đương thời, Sở Thiên bị chia cắt với nhau. Vương Hướng Lan không thể làm phi tần của Sở Thiên, bị ép làm phi tần trong hậu cung vô vàn của Bạch Chi Viên.

Nói tới đây thì cũng biết là số của nữ chủ là số tốt, thanh mai trúc mã thì là vua, lại còn là phi tần, sau này là phu nhân chính thức của người mạnh nhất Sở Quốc.

Những chương cẩu huyết qua đi…

Khỏi phải bàn tiếp, kết cục chính là Sở Thiên không có được Vương Hướng Lan, còn Bạch Chi Viên thì tay ôm mỹ nữ. Happy Ending.

Một cuốn tiểu thuyết ngôn tình dày cộm mà hai người lại đọc trong một đêm. Vương Na thoả mãn rồi thì mới khép lại cuốn sách.

“Không hổ danh là tiểu thuyết đang nổi, hay thật anh nhỉ. Em cũng muốn lấy một người như Bạch Chi Viên vậy… Nhưng mà em lại thích kiểu ôn nhu như Sở Thiên…”

Xin lỗi em gái, anh chỉ thấy nó vi diệu chứ không thấy hay…

“Bây giờ cũng trễ rồi, về phòng ngủ đi.”

“Tuân lệnh!” Vương Na đưa tay lên đầu đứng nghiêm rồi mới hì hì chạy về phòng. Nhưng lại để quên cuốn sách bên phòng Vương Diệp.

Vương Diệp để cuốn sách lên đầu giường, tắt đèn rồi đi ngủ.

Vương Diệp khi tỉnh dậy vẫn chưa muốn mở mắt, y cảm thấy giấc ngủ hôm nay thật dài.

Rốt cuộc mở mắt ra, một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Rèm đỏ kim sa mỏng phủ xuống. Y vén rèm ra, một căn phòng mang đậm hơi hướng cổ trang. Vương Diệp bước xuống giường, đạp phải tấm chăn nên ngã xuống đất một cái “uỳnh”, người thân ái ôm trực tiếp mặt đất.

Cánh cửa mở ra. Hai nữ nha hoàn thấy cảnh tượng Vương Diệp nửa ngồi nửa nằm trên mặt đất, khuôn mặt kiều diễm đầy hoang mang cùng mái tóc đen nhánh rũ xuống liền thất thanh la “Tiểu thư!” rồi đi đến đỡ y dậy đến giường.

Vương Diệp nằm trên giường, đắp chăn như tình trạng ban đầu nhưng y lại ngồi dậy, tựa vào thành giường quay sang hỏi hai nha hoàn.

“Đây là ở đâu?”

“Thưa tiểu thư, đây là phòng của tiểu thư ạ.”

“Không không không, ta đang hỏi ta đang ở đất nước nào đây?”

“Thưa tiểu thư đây là Sở Quốc ạ.” – Hai nha hoàn nhìn nhau, đầu đầy hỏi chấm. Tiểu thư của họ hôm nay có vấn đề về đầu óc à.

Sở Quốc… Quát đờ hợi? Đây không phải là Sở Quốc trong cuốn “Liễu yếu đào tơ” chứ!?

“Còn ta? Ta là ai?”

“Tiểu thư không nhớ gì thật sao? Nè Tiểu Yến, mau đi bẩm với lão gia cùng phu nhân đến đây đi. Tiểu thư tỉnh rồi.”

Người nha hoàn tên Tiểu Yến liền đi, người còn lại vẫn đứng đó nhìn y với vẻ mặt bi thương.

“Ngươi tên gì?”

“Tiểu thư hỏi nô tì? Nô tì là Tiểu Hoàn.” Tiểu Hoàn giật mình trong lòng. Tiểu thư hôm nay lại hỏi tên nàng.

“Ngươi và Tiểu Yến là nha hoàn thân cận của ta?”

“Đúng vậy ạ. Nô tì và Tiểu Yến chăm sóc cho tiểu thư từ nhỏ.”

“Ta tên gì? Là ai, kể lại hết cho ta nghe được không? Tại sao lại… Ừm… Có vẻ trước đó đã bất tỉnh… Vậy tại sao lại bất tỉnh a?”

“Tiểu thư tên Vương Diệp, là con thứ hai của Vương Tả Hữu Thừa Tướng và Âu Dương Phu Nhân. Tỷ tỷ của tiểu thư là Vương Hướng Lan. Thật ra tiểu thư là nam nhân a, nhưng Lão gia cùng Phu nhân không muốn có con trai, nên tiểu thư phải giả nữ nhân từ nhỏ đến lớn, bắt ai cũng phải kêu là tiểu thư, không được kêu là công tử.” Nói đến đây Tiểu Hoàn liền thút thít mắt đỏ hoe, kề sát nói nhỏ với Vương Diệp. “Tiểu thư bất tỉnh là bị Đại tiểu thư đẩy xuống sông. Chính mắt nô tì thấy nhưng nô tì không dám nói với Lão gia, làm tiểu thư phải uỷ khuất nhận là trượt chân. Tiểu thư đã bất tỉnh hai tuần rồi.”

Phắc! Y chính là xuyên vào cái truyện ngôn tình “Liễu yếu đào tơ” thật rồi. Nhưng này y lại là em của nữ chủ, lại còn là nam giả nữ là nhân yêu! Nhưng hên là y vẫn là một nam nhân, vẫn còn tiểu huynh đệ gắn bó 17 năm, và tên vẫn là Vương Diệp a.

“Chắc là do ta ngã xuống sông nên mất trí nhớ rồi. Ta thật sự không nhớ gì cả. Ngươi có thể kể lại hết cho ta nghe được không?” Vương Diệp để khuôn mặt bi thương mà nhìn Tiểu Hoàn làm Tiểu Hoàn còn khóc lớn hơn, nước mắt đã rơi lã chả.

Vương Diệp không yêu con gái, nhưng không có nghĩa y không biết thương hoa tiếc ngọc nha. Y vươn tay lau nước mắt trên mặt Tiểu Hoàn.

“Tiểu thư ngày xưa có hơi xấu tính… Không xem ai ra gì… Tiểu thư, người đừng giận nô tì, là nô tì nói thật. Nô tì bên người cũng đã 10 năm rồi, người còn không biết đến tên của nô tì. Hôm nay tiểu thư hỏi tên nô tì, nô tì vui lắm. Tiểu thư hồi đó rất đanh đá, không vừa lòng chuyện gì là cứ đánh đập đồ đạc trong nhà.”

Phắc! Phải nói là người mà y xuyên vào quá xấu tính rồi!

Nhưng phải nói, Vương Diệp miệng lòng rất cay độc, nhưng không hề thể hiện ra bên ngoài, bởi vì y cũng không thích. Miệng lòng chỉ để phản bác cho vui, nhưng bên ngoài Vương Diệp thật sự là siêu cấp siêu cấp hiền lành!

“Vậy sao…” Vương Diệp chưa kịp hỏi tiếp, đã có một đống người ồ ạt tiến vào.

Hai người đầu tiên chắc chắc là Phụ thân và Mẫu thân y.

“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh. Ta nghe nói ngươi mất trí nhớ rồi?” Phụ thân của Vương Diệp lên tiếng hỏi. Còn Mẫu thân của y ngồi đến bên mép giường, nắm tay y đỏ hoe mắt. “Ta lo cho con lắm, trượt chân xuống sông, đã bất tỉnh hai tuần lại mất trí nhớ. Ta là nương của con đây, đừng có quên nhé.”

Y biết, Mẫu thân của thân thể này cũng là một người hiền lành, không ghét bỏ y. Nhưng chỉ là đối tốt với Vương Hướng Lan tốt hơn y một tí.

Vương Phụ thân đến ôm Âu Dương mẫu thân vào lòng, Âu Dương Mẫu thân nép vào ngực Vương Phụ thân khóc thút thít.

“Ta không sao. Chỉ là bây giờ không nhớ được gì thôi.”

“Không nhớ được gì làm sao tháng sau thành thân a…” Âu Dương Mẫu thân nói.

“Thành… Thành thân? Ai thành thân?” Vương Diệp mặt ngơ ngác.

“Ngươi, phải thành thân với Bạch Chi Viên Cung chủ.”

“…”

Cái tình tiết máo choá gì đây!! Không phải là Vương Hướng Lan mới phải thành thân với nam chủ Bạch Chi Viên sao???

Âu Dương Mẫu thân kêu thái y khám lại một lượt cho Vương Diệp rồi mới dặn dò mọi người ra ngoài hết, để một mình Vương Diệp và Âu Dương mẫu thân ở lại nói chuyện.

“Nương, không phải ta là nam nhân sao? Tại sao lại phải thành thân với Bạch Cung chủ? Còn tỷ tỷ thì sao?”

“Ngươi phải thành thân với Bạch Chi Viên thôi, vì tỷ tỷ của ngươi phải vào cung chuẩn bị làm Hoàng Hậu rồi. Sở Vương là thanh mai trúc mã của tỷ tỷ ngươi. Tổ tiên Vương gia đã mắc nợ Chi Ảnh lão tổ (người lập nên Chi Ảnh Cung) rất nhiều nên qua từng thế hệ phải có một người gả vào Chi Ảnh Cung. Bạch Cung Chủ mặc dù chưa biết ngươi là nam nhân nhưng cũng không phản đối việc phải lấy ai. Nên ta nghĩ đây là điều tốt nhất. Ngươi cũng đừng trách nhà ta.”

“…”

“Thôi ngoan, có mệt thì ngủ thêm một tí đi. Mẫu thân đi đây.”

“Vâng. Mẫu thân đi thong thả.”

Tiểu Hoàn cùng Tiểu Yến đi vào, trên tay cầm y phục cùng nước rửa mặt.

“Tiểu thư, để nô tì giúp tiểu thư rửa mặt.”

“Tiểu Yến, Tiểu Hoàn, từ nay khi nói chuyện chỉ có chúng ta, có thể kêu ta là công tử… Ta nghe tiểu thư không lọt tai…”

“Tỷ… Hoàn tỷ… Tiểu… Công tử vừa gọi tên ta…” Đến Tiểu Yến hai mắt lần lượt đỏ lên ầng ậng nước.

Vương Diệp được Tiểu Hoàn dìu đến, y lấy vạt áo lau nước mắt cho Tiểu Yến.

“Trước kia tính tình ta có xấu, các ngươi cũng không có ghét ta chứ?”

“Công tử… Hai chúng ta hằng ngày nhìn người lớn lên 10 năm qua, làm sao bọn nô tì như ta ghét người được.”

“Ta năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Sắp tròn 17 rồi ạ.”

“Còn hai ngươi?”

“Tiểu Yến 15, còn nô tì 16.”

“Nhỏ như vậy… Đừng xưng người với nô tì nữa. Cứ gọi công tử với ta là được.”

“Hoàn tỷ… Hình như tai của ta có nước… Tỷ nhìn xem có lọt gì vào không, chứ khi nãy hình như ta nghe nhầm.”

Vương Diệp phì cười, ngồi xuống bàn để bọn Tiểu Yến, Tiểu Hoàn giúp rửa mặt, chải tóc và thay y phục.

“Công tử, Lão gia và Phu nhân dặn đến sảnh dùng thiện, công tử có đi không?”

“Ừm.”

Vương Diệp được thay một bộ y phục màu trắng, chỉ bạc thêu hoa sen rất tỉ mỉ, tóc chải gọn gàng. Đáng lẽ sẽ có rất nhiều trang sức trên đầu y nhưng y bảo không cần. Một đầu tóc dài đã nặng, ghim lên một đống trang sức thì y có mà lết chứ không đi được. Cũng không có bôi phấn thoa son.

Tiểu Yến mở cửa, rồi cùng Tiểu Hoàn đi theo sau Vương Diệp để dẫn đường đến sảnh chính.

Y đang nhìn phong cảnh xung quanh. Ở đây cũng rất đẹp, hoa màu rất nhiều, không khí cũng trong lành, trong hồ xanh cũng có hai cái chân người… À khoan, có người!?

“Cái kia… Cái người kia…” Vương Diệp kêu Tiểu Yến và Tiểu Hoàn rồi chỉ vào hai cái chân đang nổi lềnh bềnh giữa hồ.

“Để ta nhìn kĩ… A! Là A Nhàn! Tỷ tỷ, A Nhàn kìa!”

Tiểu Yến và Tiểu Hoàn chạy qua phía cái hồ nước nhỏ kia, Vương Diệp cũng đi theo.

Yến, Hoàn mỗi người nắm một chân A Nhàn kéo lên. Sức nữ nhân mà khoẻ ghê a…

A Nhàn không bị sặc nước, kéo lên liền tỉnh ngơ ngác nhìn, cả người ướt nhẹp.

“A Nhàn, ngươi có sao không?” Tiểu Hoàn vẻ mặt lo lắng hỏi.

“Không sao không sao, chỉ trượt chân thôi haha…” A Nhàn nhìn một lượt rồi ánh nhìn dừng trên mặt Vương Diệp liền quỳ xuống. “Tiểu… Tiểu thư tha lỗi… Vừa té nên mắt ta hơi nhoè không thấy tiểu thư…”

“Đứng lên đi, thay bộ đồ khác, người ướt nhẹp một hồi thì bệnh đấy.” Vương Diệp nói.

“Tiểu…thư…” A Nhàn ngơ ngác nhìn Vương Tú rồi quay sang nhìn Tiểu Hoàn.

“Tiểu thư mất trí nhớ rồi.” Tiểu Hoàn nhìn A Nhàn, mặt khẽ đỏ ửng rồi cúi đầu nói.

“Tiểu thư à… A Nhàn với Hoàn tỷ là một cặp đó.” Tiểu Yến kéo ống tay áo Vương Diệp cười hì hì nói.

“Tiểu Yến!” Tiểu Hoàn hét lên, mặt lại đỏ thêm.

“A Nhàn, ta sắp phải thành thân, ta để Tiểu Hoàn với Tiểu Yến ở đây cho ngươi chăm sóc. Ta mà biết ngươi ăn hiếp hai muội ấy thì Vương Âu Dương Sơn trang này cũng không được bước vào.”

“Tiểu thư…” Ba người đồng loạt nhỏ nhẹ hướng Vương Diệp nhìn bằng ánh mắt tràn đầy xúc động.

“Nhanh lên, sắp trễ thiện rồi.”

“A Nhàn, huynh vào thay đồ nhanh đi kẻo ốm đấy.” Tiểu Hoàn lại nhắc nhở, Tiểu Yến vẫn đứng cười khúc khích không ngừng.

“Cảm ơn Tiểu thư và hai muội. Ba người đi thong thả.”

Hai nha hoàn chỉ đại sảnh cho Vương Diệp rồi cũng lui ra ngoài. Vương Diệp mở cửa ra, nhìn thấy bàn ăn có 4 người, thêm y nữa là 5.

“Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ, vị này… sớm.”

“Được rồi vào đây ngồi xuống đi.”

“Vâng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN