Sắc Đẹp Thay Cơm - Chương 21 - 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Sắc Đẹp Thay Cơm


Chương 21 - 24


Ngày hôm sau, Lục Phồn đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô xoa xoa mí mắt, lấy điện thoại trên tủ đầu giường nhìn xem, rồi đặt bên tai: “Alo”.

Hứa Nghi Nhã sắp nổ tung đầu dây: “Lục Tiểu Phồn, cậu có cấu kết gì với Giản Ngộ Châu đó hả? Gian tình à?”

Lục Phồn tỉnh táo hơn một nửa: “Gì đấy? Không có mà”.

“Thối lắm, tin tức bát quái lan truyền khắp nơi, mặc dù không lộ mặt câu ra nhưng sao tớ không nhận ra đây hả?”

Bởi vì trước đó một ngày, Tiểu Trương đã làm công tác dự phòng trước cho cô, cho nên lúc này đây Lục Phồn không hề căng thẳng thất thố chút nào, cô nói mấy câu với Hứa Nghi Nhã rồi tắt máy, bỏ mặc ai kia đang gào thét ầm ĩ, mở di động lên mạng, quả nhiên, một dãy têu đề hot chính là – Trường quay Thanh Thiên Bích bất ngờ fan bị giẫm đạp, cô gái mặc váy dài bị nghi là người yêu của Giản Ngộ Châu?

Mẹ nó vớ vẩn.

Lục Phồn mở video kia ra, chỉ khoảng năm giây ngắn ngủi, hơn nữa cảnh quay cũng không ngừng rung lắc, thế nhưng nó lại ghi lại trọn cảnh Giản Ngộ Châu phủ áo lên đầu cô rồi ôm ngang cô lên.

Chất phim không rõ, Lục Phồn zoom gần cũng không thấy được mặt mình, thật không biết Hứa Nghi Nhã làm sao mà nhìn được.

Cô xoa xoa khóe mắt, sau khi nhìn rõ ràng lại mở blog ra, vào acc chính, may mà hình như không có fan nào nhận ra cô, cô thở phàm một hơi, nhưng ngược lại, khi vào blog của Giản Ngộ Châu, khu bình luận đã sắp nổ tung rồi.

Phần lớn fan đều không tin nếu thần tượng của mình chưa công khai thừa nhận, cũng có không ít fan tuyên bố, nếu như Giản Ngộ Châu có người yêu mình sẽ không hâm mộ nữa. Lục Phồn đọc bình luận suốt buổi trưa, tự dưng lại nghĩ, làm minh tinh cũng chẳng dễ dàng gì, nói chuyện yêu đương cũng bị nhiều người nhìn ngó như thế, may mà cô là fan mẹ ruột, để cho Xuyên Xuyên được tự do yêu đương.

Buổi trưa, Tiểu Trương tới nhà lấy cơm thì có nhắc tới chuyện này: “Có ai quấy rầy cô không?”

“Không có, tôi có xem video kia rồi, đến tôi còn không nhận ra chính mình mà”.

“Vậy thì tốt quá”.

Tiểu Trương xoa đầu: “Chân đã ổn chưa?”

“Ổn rồi, có thể bước đi được”.

“Cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng lộn xộn, nếu không sẽ để lại di chứng”. Tiểu Trương cười hì hì, “Nguyên văn của anh Giản, anh ấy không tiện đến, còn dặn là không được bảo là do anh ấy nói”.

Lục Phồn hơn run, rồi vội vã mỉm cười: “Thay tôi cảm ơn anh ấy”. Sau khi Tiểu Trương đi rồi, Lục Thời cũng ra khỏi phòng, tò mò hỏi: “Mới rồi là ai vậy?”

Vừa nghĩ tới tính tình hi hi ha ha của em mình, Lục Phồn nghĩ đừng để cho nó biết nhiều chuyện quá thì hơn: “Một người bạn của chị bị ốm, chị làm cho ít đồ rồi nhờ người mang đi”.

Quả nhiên Lục Thời không hứng thú hỏi tiếp, ồ một tiếng rồi tiếp tục huơ huơ tay. Bởi vì văn phòng quan hệ xã hội của Giản Ngộ Châu có năng lực rất cao, những tin đồn này nhanh chóng được áp xuống, không có tờ báo chính thức nào đưa tin, chỉ có điều mọi người trên mạng lại thảo luận càng lúc càng kịch liệt, qua mấy ngày cũng không chịu ngừng lại.

Trong mấy ngày này, trưa tối Tiểu Trương vẫn tới nhà cô lấy cơm, Lục Phồn hoạt động không tiện, hầu như không ra ngoài được, ngoài thỉnh thoảng xem lại mấy video nấu ăn ra, bất cứ lúc nào cô cũng load blog để kiểm tra động thái.

Thời gian ở không cũng nhiều, cho nên các món ăn bữa tối cô cũng chú tâm hơn, không chỉ là các món ăn ngon, mà còn thay đổi các trình bày cho đẹp mắt. Ngày hôm nay cô làm gà dưa hấu, sủi cảo tôm Tứ Hỉ, mấy món ăn đều có sắc màu rực rỡ và bắt mắt, Lục Phồn ngồi trên ghế salon múc dưa hấu ra tô, sau đó cho vào máy ép làm nước trái cây, vỏ dưa thì dùng để trưng bày.

Cả quả chỉ được hai ly nước dưa hấu, cô cho một ly vào tủ lạnh, giữ lại lát nữa đưa Tiểu Trương mang đi cho Giản Ngộ Châu, ly còn lại thì tự mình uống, vừa uống non nửa chén đã có tin nhắn thông báo trên blog. Dù đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cô cũng phải liếc nhìn, nào ngờ, thông báo hòm thư của mình đang náo loạn, một cảm giác bất an dâng lên, cô vất miếng cá trong tay xuống, nhìn cẩn thận.

Top đầu danh sách bình luận đã chứng minh cho sự bất an của mình. Phiền Phiền, sao tôi thấy tình nhân giấu mặt mấy hôm trước của Giản Ngộ Châu giống cô thế nhỉ (khiếp sợ) chưa gì đã được năm ngàn like, ngoài ra còn có không ít fan cũng bắt đầu nghi ngờ, rất nhanh sau đó, tin tức này được lan truyền đi, không ít fan của Giản Ngộ Châu nghe tiếng chạy lại.

Fan của minh tinh có sức chiến đấu cực kì kinh người, hơn nữa thần tượng của mình có đối tượng, đa số các fan sẽ không còn lí trí, lúc Lục Phồn nhìn một đống người la hét đòi làm thịt chính mình, trong lòng cô mồ hôi xối xả, các đồng chí à, mấy người là anti fan cố ý tới đây bôi xấu Giản Ngộ Châu đó hả?

Quả nhiên, không bao lâu sau, fan của cô và fan của Giản Ngộ Châu đã tạo thành một màn mưa máu gió tanh trong khu bình luận. Để tránh mọi người châm lửa đốt nhau, Lục Phồn vội vàng viết status ngay trước khi tin này càng lan rộng, cố gắng chứng tỏ mình chỉ là người ngoài.

LX Lục Phiền Phiền v: Tuần trước tôi và bạn tốt là Xuyên Xuyên Xuyên meme da hẹn nhau ra ngoài chơi, người con gái trong video cũng không phải tôi, xin hai fan yên tĩnh một chút, đừng bịa đặt.

Tống Minh không bán đứng cô lần nữa, thậm chí còn chọn một đoạn hai người định ngày giờ gặp mặt chụp lại đăng lên blog, có Tống Minh trợ giúp, Lục Phồn nghĩ có lẽ việc này sẽ đè nén được thôi. Thế là thở ra một hơi, fan não tàn thật quá đáng sợ, cô không muốn bị làm thịt vậy đâu _(: 3ゝ∠)_

Cô đặt điện thoại xuống cầm miếng cá lúc nãy lên, nhưng chuông cửa lại có người bấm vang, Lục Phồn vội rửa tay ra ngoài, liếc nhìn đồng hồ treo trên phòng khách, lẩm bẩm nói: “Không lẽ sớm như vậy mà Tiểu Trương đã tới rồi à? Mở cửa ra, Lục Phồn giật mình đứng sứng: “Hai người…” Tiểu Trương giơ hai túi lớn lên, cười nói: “Hôm nay xong việc sớm, anh Giản nói muốn ăn lẩu, nên chúng tôi tới siêu thị mua thức ăn, tới nhà cô nấu”.

Giản Ngộ Châu trang bị kín kẽ ừ một tiếng, đôi kính râm bản to che kín mắt, nhưng không hiểu sao Lục Phồn lại có trực giác, anh đang nhìn mình.

Cô vô thức sờ sờ mặt, không biết có phải có dính gì hay không, rồi lại vội vàng nghiêng người để cho họ đi vào: “Sao nắng to thế này lại muốn ăn lẩu vậy”.

Tiểu Trương khệnh khạng hai túi lớn nghênh ngang đi vào: “Hỏi anh Giản ấy”.

Giản Ngộ Châu ra vẻ cực kì bất mãn với kiểu ngựa quen đường cũ của Tiểu Trương, anh trừng mắt nhìn Tiểu Trương một lúc, sau đó cởi giàu, Lục Phồn lấy một đôi dép trên kệ tử cho anh, “Cởi giày để ở đây là được”.

Giản Ngộ Châu thấp giọng nói cảm ơn, cởi mũi và khăn quàng cổ, kính râm xuống. Hôm nay nhiệt độ tăng cao, bên ngoài đã hơn ba mươi độ, anh còn phải bịt kín như thế, Lục Phồn liếc mắt đã nhìn thấy trán anh ướt đẫm mồ hôi, thế là cô nói: “Hay tôi mở điều hòa nhé?”

Giản Ngộ Châu hơi lắc đầu: “Không nóng”. Lục Phồn âm thầm oán hận, đầu đầy mồ hôi rồi mà còn từ chối cái nỗi gì.

“Lát ăn lẩu thì nóng thôi”. Cô xoay người bật điều hòa trong phòng khách lên, Tiểu Trương ngồi trên thảm hưởng chút gió lành, quay đầu lại thấy Giản Ngộ Châu đang ngồi nghiêm chỉnh đàng loàng trên băng ghế sô pha, mắt không nhìn quanh, đầu không quay loạn, tự dưng anh lại thấy mình đúng chẳng ra sao cả, dù sao cũng là nhà của một cô gái mà. Thế là họ khụ một tiếng, cũng leo lên sô pha ngồi.

Giản Ngộ Châu lạnh lùng liếc người kia một cái, Tiểu Trương ngại ngùng cười lại. Lục Phồn bưng ly nước dưa hấu trong tủ lạnh ra cho Giản Ngộ Châu, Tiểu Trương háo hức chờ cô, đột nhiên Lục Phồn mới nhớ ra mình chỉ chuẩn bị cho Giản Ngộ Châu một li, đành phải cười ngại: “Trong nhà không có nhiều dưa hấu, chỉ còn hai ly thôi, một ly tôi vừa uống rồi”.

Giản Ngộ Châu chen lời: “Không cần để ý tới cậu ta đâu”. Rồi lại nói với Tiểu Trương: “Trong nhà người khác đừng đòi hỏi như thế, nhịn đi”.

Tiểu Trương: “…”

Lục Phồn bật cười: “Không sao đâu, đừng khách sáo”.

Cô rót thêm một li nước lạnh ra: “Uống tạm nhé”. Ánh mắt Giản Ngộ Châu lướt qua mắt cá chân cô: “Em ngồi nhiều một chút, để Tiểu Trương tự làm là được rồi”.

Lục Phồn nhớ tới còn cá Giáp và dưa hấu trong phòng bếp vẫn chưa làm xong: “Hôm nay tôi có chuẩn bị đồ ăn rồi, không nên lãng phí. Tiểu Trương, cậu giúp tôi rửa nồi lẩu và nguyên liệu nấu ăn nhé”.

Tiểu Trương vén tay áo lên, “Được rồi”.

Lục Phồn bưng bếp điện trong phòng đếp đi ra: “Trên ban công có chỗ thoát nước, rửa ở đó cũng được”. Lục Phồn và Tiểu Trương đều có việc, Giản Ngộ Châu chỉ có thể ngồi trên sa lon ngước mắt nhìn. Một lát sau, Tiểu Trương từ ban công chạy vào, đang định vào bếp thì Giản Ngộ Châu bực mình ngăn lại: “Cậu định làm gì? Đi rửa rau đi”.

“Em định lấy chai nước rửa chén mà”. Giản Ngộ Châu không nhịn được phất tay: “Đi đi, ra ban công đợi, tôi đi lấy cho”. Tiểu Trương ngơ ngác bị Giản Ngộ Châu đuổi đi, cậu cực kì oan ức, cậu có làm gì đâu, nếu không phải cậu thấy Giản Ngộ Châu ngày ngày khổ sở vì tình, nên mới tốt bụng đề nghị tới đây ăn lẩu, nếu không còn chưa biết tới lúc nào Giản Ngộ Châu mới gặp Lục Phồn được đâu đấy.

Đàn ông yêu đơn phương đúng là không thể nói lí. Giản Ngộ Châu kéo cửa phòng bếp ra, Lục Phồn quay đầu nhìn lại: “Tiểu Trương cần nước rửa chén à?”

“Ừm”. Giản Ngộ Châu cầm chai nước rửa, nhưng lại không chịu đi, mà đứng đó lẳng lặng nhìn những ngón tay linh hoạt của cô nặn sủi cảo tôm.

“…Rất đẹp”.

Không biết anh đang khen cái gì, Lục Phồn thì nghĩ là anh đang nói sủi cảo tôm, cho nên cô cười đáp: “Ăn cũng ngon nữa, hợp với người khẩu vị nhạt giống anh”.

Bầu không khí hơi lạnh đi, không biết có phải là do ảo giác của Lục Phồn không, một tuần trước khi xảy ra sự cố ở trường quay, lúc cô gặp Giản Ngộ Châu hình như cũng xảy ra những thay đổi kì lạ nào đó. Một tuần này hai người chưa từng gặp mặt, cảm giác này không quá rõ ràng, nhưng hôm nay, cảm giác khác thường ấy lại lồ lộ cả ra, làm Lục Phồn cũng không nói rõ được nó lạ ở chỗ nào.

Cuối cùng vẫn là Giản Ngộ Châu phá vỡ yên lặng trước: “Mấy ngày này có số điện thoại lạ nào quấy rầy em không?”

“Không có”. Lục Phồn lấy lồng hấp trong ngăn kéo ra, cho từng chiếc sủi cảo tôm vào lồng, “Nhưng mà trên mạng có người nhận ra tôi, tôi nói giống như Trần Tiêu dặn vậy, phủ nhật hết, chắc là không có gì đáng ngại”.

Giản Ngộ Châu trả lời: “Vậy thì tốt, nếu có chuyện gì không xử lí được thì nhớ nói cho Trần Tiêu”.

“Tôi biết rồi”.

Lục Phồn đặt sủi cảo vào lồng hấp xong thì đưa tay vuốt tóc mái lên, bột mì dính trên ngón tay cũng bôi luôn lên mặt, Giản Ngộ Châu thấy thế, bàn tay theo bản năng muốn lau giúp cho cô.

Lục Phồn liếc mắt nhìn thấy tay anh, chẳng biết vì sao trong lòng hơi siết lại, mặt cũng bất giác nghiêng đi, Giản Ngộ Châu dừng một chút, giải thích: “Trên mặt có bột mì”.

“Ồ”. Lục Phồn muốn đưa tay áo lên lau, nhưng Giản Ngộ Châu đã nhanh chóng thay cô lau sạch. Lòng bàn tay anh có hơi thô sáp, lướt qua da cô nhưng dẫn theo cả điện, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh. Lau sạch bột mì, ngón tay anh vẫn dừng lại trên khuôn mặt của cô. Lục Phồn vô thức nhìn sang, bốn mắt giao nhau. Đôi mắt của Giản Ngộ Châu chăm chú mà thâm thúy, như có nét ý vị gì đấy không rõ ràng ánh lên, bầu không khí trầm đi trong nháy mắt.

Một giây sau, tiếng mở cửa phá tan sự mập mờ kì lạ giữa hai người, Tiểu Trương ló đầu vào, dè dặt hỏi: “Anh Giản, nước rửa chén…”

Giản Ngộ Châu: “…”
——- 21 end———
Nếu không phải có Lục Phồn ở đây, Giản Ngộ Châu thực lòng rất muốn phát điên mà hét lên với Tiểu Trương: Cút!!! Nhưng mà cuối cùng anh chỉ có thể cố gắng đè nén cơn tức này xuống, xanh mặt, cầm chai nước rửa chén đi ra ngoài, nhét thẳng vào ngực Tiểu Trương: “Cầm!”

Tiểu Trương cũng đoán được có lẽ mình đã phá hỏng chuyện tốt của Giản Ngộ Châu rồi, cậu cười hì hì, nhân lúc Giản Ngộ Châu chưa kịp phát tác thì vội vàng chạy trốn, để lại ai kia đứng một mình phiền muộn.

Đến khi Tiểu Trương rửa sạch nồi và nguyên liệu nấu ăn dọn ra bàn, Lục Phồn cũng làm xong mấy món kia, cùng lúc bưng lên. Hơi nóng từ nước lẩu ngùn ngụt tỏa ra, Lục Phồn phẩy phẩy làn hơn trắng ngửi thử, sau đó cô vào nhà bếp lấy thêm hành, gừng và nấm đông cô, cho vào hết.

Tiểu Trương cũng thả thêm mấy thứ vừa nãy chuẩn bị vào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nồi lẩu, như kiểu nước dãi cũng sắp chảy cả ra. Giản Ngộ Châu làm như rất ghét bỏ người kia, anh đứng lên ngồi sang ghế bên cạnh Lục Phồn.

“Muốn uống gì?” Giản Ngộ Châu hỏi, “Có cái gì?”

“Có gì uống đó sao?” Giản Ngộ Châu gật đầu, nước gì nuốt xuống họng rồi mà chẳng giống nhau.

Lục Phồn lấy trong ngăn kéo một chai rượu thuốc rắn Laoshan, “Trong nhà chỉ có loại này tôi, bình thường tôi toàn uống nước”.

Khuôn mặt Giản Ngộ Châu cứng đờ cả ra, “…Nếu không thì em uống đi”.

“Tôi không thích mùi vị này, không phải anh thích lắm mà? Đừng khách sáo”.

Tiểu Trương nhịn cười, vì để tránh bị Giản Ngộ Châu giận chó đánh mèo, cậu chỉ có thể hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, vờ cúi đầu nghịch điện thoại.

Lúc này, Trần Tiêu đột nhiên gọi lại đây, Tiểu Trương liếc mắt nhìn hai người đang thảo luận về vấn đề rượu thuốc rắn thì ôm điện thoại chạy đi ngay, tránh bị tai bay vạ gió giữa chiến trường khốc liệt: “Alo, anh Trần à”.

“Tiểu Trương, cậu với lão Giản đi đâu thế?”

Tiểu Trương ra đến ban công: “À, em với anh Giản ra ngoài ăn lẩu, sắp về khách sạn rồi”.

“Ăn ở đâu? Sao không gọi anh, ăn một mình thôi à”.

“Ăn ở quán nhỏ bên ngoài thôi, sắp xong rồi, anh Trần không cần tới đâu”.

Trần Tiêu nhận ra ngay: “Cậu nói thật đi, hai người đi đâu? Không lẽ là tới nhà Lục Phồn ăn lẩu?”

Tiểu Trương: “..”

“Mẹ nó thật à? Cậu đưa điện thoại cho lão Giản ngay, dám gặp mặt riêng nữa à, đồ não tàn ngu ngốc kia, scandal mới ép xuống được mấy ngày lại dám chạy tới nhà con gái người ta, không sợ paparazi chụp được phải không?”

Trần Tiêu lửa giận ngập trời, Tiểu Trương đành phải thấp giọng khúm núm nói: “Anh Giản muốn ăn đồ Lục Phồn làm, cho nên em mới…”

“Lẩu mà còn phải ai làm nữa à? Cậu tưởng tôi ngốc chắc?”

Tiểu Trương đành im lặng.

“Không nói nữa, tôi tới đây”. Đúng một cái tắt máy. Tiểu Trương bất đắc dĩ thở dài, lần nào cũng trở thành cái thớt cho mọi người xả giân. Lúc quay lại bàn, nhìn chai rượu thuốc rắn trong tay Giản Ngộ Châu, ngón tay ai kia nắm lấy bình còn có phần run rẩy.

Tiểu Trương không nhịn được cười, Giản Ngộ Châu quét mắt nhìn qua, cậu đành phải cúi thấp đầu gắp thịt bò ăn.

Nấm hương, ngô, huyết vịt, khoai lang, tôm được cho hết vào nồi lẩu, hương thơm mê người phảng phất, Lục Phồn lấy ba cái đĩa nhỏ ra, lấy thêm một chai tiêu, bình dấm, tương nấm và tỏi phối hợp lại thành một thứ nước dùng, ngửi thôi cũng khiến người ta thèm thuồng, Tiểu Trương vội vàng chấm thử tương, chỉ có Giản Ngộ Châu dạ dày không tốt nên không ăn được cay, đnàh phải giương mắt nhìn hai người kia ăn uống sảng khoái.

Hơn nữa, Tiểu Trương ngồi đối diện với Lục Phồn, anh ngồi bên cạnh, đối diện là cái bàn trống không, thế là cả quá trình phải ngồi nghe hai người này hứng khởi nói về cách nấu lẩu vân vân. Mặt anh càng lúc càng tối, ánh mắt nhìn Tiểu Trương như thể không thể ném luôn ra ngoài, cái tên không có mắt này lại càng nói càng hăng, mặt mày hớn hở, làm Giản Ngộ Châu tức đến nghiến răng.

Không lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên, dưới gầm bàn Giản Ngộ Châu đá chân Tiểu Trương một cái đau, mắt hất lên, sai bảo: “Đi mở cửa đi”. Tiểu Trương cam chịu số phận đứng lên đi. Lục Phồn gắp một miếng cá trong nồi lên xem thử, “Tiểu Trương cũng tốt tính lắm mà, anh dữ với cậu ấy như thế, không sợ cậu ấy từ chức à?” Vừa nói hết câu cô đã thấy có gì không ổn lắm, tuy giờ hai người họ cũng tạm xem như bạn bè, nhưng cũng không tới mức phải nói chuyện này đâu.

Giản Ngộ Châu rất tự nhiên đáp lời: “Tính tình không tệ lắm, nhưng nhiều lúc rất thích ăn đòn, không dữ không được”. Lục Phồn ngẩn ra, cô cười nói: “Có lẽ không phải cậu ấy thích ăn đòn đâu”.

“Vậy thì sao?” Là vì Trực Nam nhà anh quá khó hầu hạ đó. cô không nói gì, nhưng ý cười nơi đáy mắt đã đong đầy cả lên.

Nói lại nói nửa câu, làm Giản Ngộ Châu cảm thấy vô cùng khó chịu, anh cảm giác hình như Lục Phồn rất chú ý tới Tiểu Trương, mấy ngày nay toàn là cậu ta tới nhà Lục Phồn một ngày hai chuyến, quen thuộc chẳng khác nào nhà mình, trong lòng anh chợt nảy sinh cảnh giác: “Tiểu Trương đối xử tệ với bạn gái cậu ta lắm, ai làm người yêu cậu ấy đúng là quá xui xẻo rồi”.

Lục Phồn nhíu mày: “Cậu ấy có người yêu à?” Cô cứ tưởng công việc đặc thù như Tiểu Trương thì sẽ khó có thời gian làm quen bạn gái mới phải.

Giản Ngộ Châu nghiêm mặt nói: “Đúng đấy, hơn nữa tình cảm khăng khít, tốt vô cùng”.

“Ồ, thế à, còn tốt vô cùng nữa sao. Nhưng không phải vừa rồi anh mới nói ai làm bạn gái của cậu ấy thì xui xẻo lắm à?”

“…” Giản Ngộ Châu lập tức khôi phục lại vẻ mặt bình thường: “Anh có nói sao?”

Lục Phồn nín cười đáp lại: “Chắc tôi nghe nhầm thôi”.

Giản Ngộ Châu thấy vẻ mặt của cô vẫn bình thường, không có gì khác lạ, tảng đá trong lòng mới dần rơi xuống. Nghĩ lại nghĩ, không biết từ lúc nào tên Tiểu Trương này lại trở thành tình địch ẩn hình của mình vậy… thật là muốn đòi mạng anh mà.

Đang lúc nói chuyện, Trần Tiêu và Tiểu Trương cũng bước vào, vừa cời giày vừa ồn ào nói: “Lục Phồn, quấy rầy cô rồi, tôi đến bắt hai người này đây… Ơ mấy người ăn lẩu thật à?”

Tiểu Trương ngoắc tay với anh: “Đúng thế, anh Trần cũng tới ăn đi”. Trần Tiêu nhìn món ngon trước mặt, mục đích tới đây cũng bị ném luôn sau đầu: “Được”.

Lục Phồn muốn đứng lên cầm chén đũa cho anh, Giản Ngộ Châu đã đá Tiểu Trương một cái: “Đi lấy bát đũa”.

Tiểu Trương: “…”

Trần Tiêu ngồi xuống, nhìn nổi lẩu nghi ngút nóng cả người: “Trời nắng to lại mở điều hòa ăn lẩu cũng là một kiểu hưởng thụ đó, tôi tới đúng lúc ghê, nào nào, lão Giản, gắp cho tôi mấy miếng ngô”. Anh đưa chén cho Giản Ngộ Châu, mình vừa cúi đầu chấm tương ăn thử.

Giản Ngộ Châu yên lặng trợn trắng mắt lên, không muốn động, Lục Phồn thấy thế liền định cầm bát đũa: “Để tôi”.

Giản Ngộ Châu đột nhiên nhỉnh dậy: “Anh gắp được, em ngồi đi”.

Nói xong thì tìm tìm mấy miếng ngô trong nồi lẩu, cho vào bát, sau đó đưa sang cho Trần Tiêu, híp mắt: “Ăn”.

Trần Tiêu vội vàng ăn, không buồn so đo với người nọ, Tiểu Trương cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cái gì cũng không thấy hết. Sau khi Trần Tiêu hết, anh trở thành người nói chuyện long trời lở đất trên bàn ăn, với Tiểu Trương và Lục Phồn, còn Giản Ngộ Châu thì ivnh quang trở thành đối tượng bị lạnh nhạt không được ai chú ý. Mặt anh càng lúc càng dài ra, có khác nào đứa con không được bố mẹ quan tâm, cứ cầm đũa chọt chọt khoai tây trong chén, âm thầm phiền muộn.

Đột nhiên, Lục Phồn múc một muỗng lòng heo cho vào bát của anh: “Ăn nhiều cái này vào, ăn cơm tối xong dạ dày sẽ không đau”.

Giản Ngộ Châu nhìn chằm chằm miếng lòng heo tản mùi thơm trong chén, hồi lâu sau mới miễn cưỡng đè nén nụ cười đắc ý, ừ một tiếng. Hai người đối diện hai mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời ngước lên trời hừ một tiếng, xem thường cái tên Giản Vũ Trực ngốc nghếch không biết yêu đương này.

Trong lúc ăn, Tiểu Trương vào phòng rửa tay một chuyến, sau khi quay lại vẻ mặt có nét rất lạ kì, ánh mắt nhìn Lục Phồn cũng có vẻ ý vị không rõ. Lục Phồn phát hiện ra nên hỏi: “Sao thế?”

Tiểu Trương họ khu một tiếng: “Cái đó, Lục Phồn, cô sống một mình à?”

“Đúng thế”.

Tiểu Trương nhìn Giản Ngộ Châu một lúc rồi do dự nói: “Thế dao cạo râu trong phòng rửa tay… là của bạn trai à?”

Lời vừa thốt ra, trên bàn ăn cơm, ngoài Lục Phồn thì tất cả mọi người đều ngơ ngẩn. Lúc này Trần Tiêu mới phản ứng lại được, đúng là họ chưa từng hỏi xem Lục Phồn đã có bạn trai chưa nữa! Thôi xong thôi xong, giờ ở chung với nhau rồi thì lão Giản biết làm sao? Anh liếc mắt nhìn sang Giản Ngộ Châu, vẻ mặt ai kia đang thâm trầm đáng sợ, khóe miệng thì mím chặt thành đường, hai người đã làm bạn với nhau được nhiều năm, Trần Tiêu hiểu rất rõ, chỉ những lúc cáu kính và mất mát, Giản Ngộ Châu mới có dáng vẻ này.

Trần Tiêu bất giác lại cảm thấy đau lòng thay cho Tử Trực Nam, khó lắm mới xuân tâm thầm động, nhưng đối phương lại là hoa đã có chủ, giờ biết trách ai đâu? Lục Phồn cũng không hiểu tại sao vẻ mặt ba người họ lại kì lạ như vậy, “Dao cạo râu à? Của em trai tôi, cuối tuần nó sẽ về nhà”.

Em trai? Giản Ngộ Châu đang bị bao phủ giữa mây đen âm u mù mịt đột nhiên lại giật mình nhớ lại, đúng rồi, Lục Phồn có em trai, lần đầu tiên gặp nhau ở phòng truyền dịch, không phải cô ấy tới chăm em trai à?

Ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, “Hóa ra là em à, tôi còn tưởng bạn trai đó”. Lục Phồn thấy có hơi kì lạ, Trần Tiêu vội vàng chuyển hướng câu chuyện đi, cô mới không hỏi nữa.

Ăn xong nồi lẩu, Trần Tiêu và Tiểu Trương chịu trách nhiệm thu dọn tàn cục, Lục Phồn rót một ly sữa mật ong, quay một vòng cũng không nhìn thấy Giản Ngộ Châu đâu, ra sân thượng mới thấy anh đang đứng đó ngắm cảnh đêm.

“Hôm nay ăn cơm tối xong dạ dày không thoải mái à?” Lục Phồn cũng tựa vào lan can, quay đầu nhìn anh. Giản Ngộ Châu lắc đầu một cái: “Không có”.

Lục Phồn đưa li cho anh: “Vậy thì tốt, chắc rượu thuốc rắn có hiệu quả đấy”. Giản Ngộ Châu không lên tiếng, yên lặng nhấp một ngụm sữa bò.

Thời tiết đầu hạ, gió đêm mát mẻ động lòng người, từ trên cao nhìn xuống, thành phố đèn đuốc sáng trưng được bao phủ trong vòm trời sẫm tối vô biên, vầng sáng khum tròn thành một mảng, như một dòng lũ chảy miết về phương xa vô định.

Bầu không khí này thích hợp với yên tĩnh trầm mặc, giữa hai người bây giờ đang cách nhau một khoảng cách thích hợp, nhìn có vẻ như hoài niệm đăm chiêu, lại giống như vô tâm thoải mái nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Giản Ngộ Châu cũng hạ được quyết tâm, gọi cô, “Lục Phồn”. Giọng nói đó tan vỡ giữa gió đêm, như thể bừng tỉnh giữa giấc mộng luyến lưu dịu nhẹ, Lục Phồn cứ ngỡ là ảo giác của mình. Dù sao hình dung đó cũng có vẻ khá buồn cười. Một Giản Ngộ Châu trầm mặc ít nói, xa lánh với người ngoài, lúc nào cũng nghiêm mặt, không hiểu phong tình, đột nhiên lại trở nên dịu dàng khi gọi cô như thế.

“Hả?” Lục Phồn nghiêng đầu, mấy ngôi sao sáng lấp lánh cuối chân trời đều rơi hết vào đôi mắt sáng ngời của người đó lúc này.

Giữa lúc hoảng hốt, Giản Ngộ Châu nghe được giọng nói của mình.

“Em thấy anh thế nào?”
—-22 end—————-
Lục Phồn sững sờ, cứ tưởng là mình nghe nhầm mất, nhưng mà, nhìn dáng vẻ Giản Ngộ Châu đang nghiêm túc thế kia, có lẽ hẳn không sai. Cô không biết vì sao đột nhiên anh lại hỏi một vấn đề như thế, nhưng chắc chắn rằng, những thời điểm như vậy, nếu cô nói thẳng là “đồ ngốc nhiều tiền”, Lục Phồn cô cũng quá kém cỏi rồi. Thế là cô nói đại: “Rất tốt mà”.

Giản Ngộ Châu bất mãn với thái độ qua loa lấy lệ của người kia, bướng bỉnh hỏi: “Không thể cụ thể hơn à?”

Bầu không khí lúc này hơi kì lạ, trong lòng Lục Phồn nhủ thầm, đại minh tinh như anh còn thiếu người khen chắc? May mà Trần Tiêu cũng vừa lúc bước ra sân thượng, phá vỡ không gian lúng túng này: “Hai người đang trò chuyện gì thế, lén lút đứng đây làm gì?”

Mặt Giản Ngộ Châu tối sầm, bực bội quay đầu đi. Lục Phồn thấy thế thì định rút lui trước: “Hai anh trò chuyện đi, tôi vào nhà bếp phụ”.

“Này Lục Phồn, khoan đã, có chuyện muốn bàn bạc với cô đây”.

“Chuyện gì thế?”

Trần Tiêu liếc mắt nhìn Giản Ngộ Châu đang nghiêm mặt, lặng lẽ xì xì mấy tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười khanh khách: “Mấy ngày nữa đoàn làm phim phải đi khe Đại Thanh lấy cảnh, chắc cũng phải ở đó tám đến mười ngày, hay cô đi cùng đi, nghe nói ở Đại Thanh có nhiều nơi thăm thú, thám hiểm rừng rậm, leo vách núi, dã ngoại này nọ nữa, chơi vui lắm”.

Lục Phồn ngẩn ra: “Cái này không ổn lắm đâu, tôi không phải nhân viên đoàn làm phim mà”.

“Không sao, thêm một người cũng không bị phát hiện, nếu có ai hỏi tới đi nữa thì cô cũng là đầu bếp riêng mà chúng tôi mời tới thật mà, họ nói gì được đây?”

Trần Tiêu đưa cùi chỏ đánh Giản Ngộ Châu một cái: “Lão Giản thấy đúng không?”

Lục Phồn nhìn về phía anh, Giản Ngộ Châu cũng nghiêm túc gật đầu: “Mấy ngày qua cô ở nhà mãi chắc cũng buồn lắm, ra ngoài thì tốt hơn”.

Trong lòng Trần Tiêu lặng lẽ giơ ngón cái về phía Giản Ngộ Châu, đồ Tử Trực Nam này, phối hợp cũng mau lẹ gớm. Với đề nghị của họ, Lục Phồn cũng thấy hơi xiêu lòng. Cô làm việc liên tục đã nhiều năm, từ ngày bắt đầu tới Hàng Châu, số lần đi chơi một bàn tay cũng không đếm hết. Giờ hiếm khi không có công việc gì mới, tại sao lại không nắm lấy cơ hội này ra ngoài giải sầu đây?

“Được, vậy cảm ơn hai người”.

Trần Tiêu khoát tay: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo, chân còn đau mà ngày nào cũng phải làm cơm cho lão Giản, cô cũng nhọc lòng lắm rồi, sau này còn phải phiền cô thêm nữa tháng nữa”.

“Được mà, không phiền đâu”. Lục Phồn nhìn Giản Ngộ Châu: “Anh ấy cũng dễ sống chung mà”.

Lục Phồn đi vào nhà bếp, vẻ mặt Trần Tiêu như thể hận không thể cứng đờ trước gương mặt tươi cười nhộn nhạo của Giản Ngộ Châu: “Lão Giản à, cậu có cốt khí chút được không?”

Giản Ngộ Châu không cười nữa, đẩy cánh tay Trần Tiêu đang khoác trên vai mình, sâu xa nói: “Nhân gian bất sách”.

Trần Tiêu sững một lúc rồi không nhịn được bật cười. Lục Phồn nghỉ ở nhà hơn một tuần, cổ chân bị trật khớp cũng không quá đáng lo, vừa lúc có ngày Trần Dịch hẹn cô ra ngoài ăn hải sản, thế là ai kia phấn khởi bò đi luôn.

Đứng trước cửa quán, Lục Phồn mới phát hiện ra Trần Dịch không chỉ tới một mình.

“Lục Phồn, tới ngồi, nhanh nhanh”.

Lục Phồn ngồi đối diện với Trần Dịch, anh vui vẻ chỉ sang người đàn ông ăn mặc T shirt đơn giản gọn gàng bên cạnh rồi nói: “Đây là người bạn trước kia của tôi, giờ làm ở Vạn Hoa TV, sau này hai người sẽ là đồng nghiệp đó, nhân cơ hội này làm quen trước luôn đi”.

Lục Phồn cũng đoán được ý định của Trần Dịch rồi, cô đá anh một phát dưới chân bàn, Trần Dịch lại giả bộ như không có gì xảy ra, cười hì hì bỏ qua. Anh trai T shirt đưa tay ra, lịch sự chào hỏi: “Xin chào, tôi là Phương Duệ”.

Lục Phồn lén giẫm giẫm chân Trần Dịch vài cái nữa, trên mặt cũng không tiện thể hiện tâm tình gì, bắt tay với anh ta xong cũng khéo léo trả lời: “Tôi là Lục Phồn, sau này mong anh quan tâm hơn”.

Phương Duệ vỗ vai Trần Dịch cười nói: “Bạn của Trần Dịch thì cũng là bạn của tôi, sau này ở đài truyền hình có gì không hiểu cô có thể tới hỏi tôi, nếu biết nhất định tôi sẽ trả lời”.

Bữa cơm này ngoài phần mở đầu lúng túng mất tự nhiên ra, thời gian còn lại ba người cũng thong dong hơn nhiều, mặc dù Trần Dịch sắp xếp bữa cơm này là để làm quen, nhưng trong lòng ai cũng hiểu nó chẳng khác gì xem mắt, vì thế anh ta cũng dựa vào khả năng hài hước của mình để xoa dịu bầu không khí. Đến lúc này Lục Phồn mới biết vị trí của Phương Duệ ở đài truyền hình là đạo diễn chỉ đạo chương trình, cô nghĩ thầm, khó trách anh ta lại ung dung bình thản điều tiết tốt như vậy, người làm nghề này thường xuyên gặp phải một số đại minh tinh tính tình khó chịu, nếu không có năng lực thì không thể nào an vị ở vị trí đó khi còn trẻ như thế. Nghĩ vậy, cô càng đánh giá cao Phương Duệ hơn, một người đàn ông có thực lực và sở trường đương nhiên sẽ được mọi người ưu ái.

Giữa buổi, Phương Duệ vào phòng vệ sinh một lần, Lục Phồn lại đạp chân Trần Dịch một cái, trừng mắt: “Anh làm cái gì thế? Không phải nói chỉ ăn một bữa cơm thôi à?”

Trần Dịch cười theo: “Thì ăn cơm chứ mấy, nhân biệt làm quen với đồng nghiệp tương lai…”

Lục Phồn không kìm được lườm anh: “Tôi nói với anh nhé, đừng phí sức nữa, cũng đừng đùa”.

“Vì sao?” Trần Dịch hỏi: “Phương Duệ có gì không tốt à?”

“Tốt lắm, nhưng mà không phải kiểu tôi thích, hiểu không?”

Trần Dịch lẩm bẩm: “Thì có thấy cô thích ai đâu…”

“Thế cũng không nhọc ngài phí tâm mà”. Lục Phồn không cười nữa: “Nói chung với tư cách là đồng nghiệp hay bạn bè, tôi rất hân hạnh được biết Phương Duệ, nhưng khó có thể bước thêm bước nữa, không được đâu, anh hiểu không?”

“Hiểu hiểu”. Trần Dịch cười khan: “Coi như tôi sai, tại thấy hai người thích hợp mà.. Bữa này tôi mời, cô cứ ăn thả ga nhé”.

“Được rồi, ăn cũng ăn no rồi, hiếm khi tôi ra ngoài được một lần, muốn đi xem phim, hai người cứ ăn tiếp nhé”.

“Đừng mà, cô thế là trách tôi đấy hả, hay tôi mời cô đi xem phim luôn?”

Đúng lúc này Phương Duệ cũng quay lại, nghe hai người họ đang nói tới chuyện xem phim thì thuận miệng nói: “Hai người muốn xem phim à? Tôi nhớ Thẩm Uẩn Xuyên có một bộ phim mới ra, bình luận tốt lắm, có muốn cùng xem không?”

Trần Dịch vỗ đùi: “Hay lắm, Lục Phồn, không phải cô thích Thẩm Uẩn Xuyên nhất mà, ba người chúng ta đi chung đi”.

Lục Phồn: “…”

Sao cứ có cảm giác mắc bẫy thế này…

Không ngăn nổi lời mời nhiệt tình của Trần Dịch, hơn nữa ngồi xem phim một mình cô cũng thấy buồn buồn, vì thế Lục Phồn đi cùng hai người họ. Bộ phim mới của Thẩm Uẩn Xuyên khá nổi tiếng, chỉ trong vòng một tuần công chiếu đã thu được hơn trăm triệu, Lục Phồn ra ngoài lần này nhất định phải vào rạp chiếu phim ngắm nhìn chân ái của mình cho thỏa thích.

Xem phim xong, Lục Phồn hài lòng ra khỏi rạp, mãi đến tận khi lên xe vẫn còn thảo luận về nội dung và hành động trên phim với Phương Duệ. Trước giờ Trần Dịch xem phim điện ảnh chỉ để cho vui thôi, không chen lọt vào đề tài của họ, đành phải cam chịu số phận ngồi lái xe, mà ở chủ đề này Phương Duệ cũng có nhiều suy nghĩ hợp với Lục Phồn, hai người càng nói càng hăng, hoàn toàn không để mắt tới Trần Dịch nữa. Lục Phồn mở blog phụ ra, đăng hai tấm hình chụp trong rạp chiếu phim lên, sau đó ngẩng đầu tò mò hỏi Phương Duệ: “Anh cũng thích Xuyên Xuyên à?”

Phương Duệ cười cười: “Không thể nói là rất thích, nhưng mà thưởng thức thì đúng hơn. Có lần chúng tôi tới thăm một thầy giáo từng hợp tác Thẩm Uẩn Xuyên, thầy đó nói ông rất tán thưởng Thẩm Uẩn Xuyên, nói anh ta là người thứ hai trong số các diễn viên trẻ tuổi có thể phân tích được nhân vật trong kịch bản chính xác như thế. Những điều đó không hề có trong kịch bản, vì thế tôi thấy rất ấn tượng. Sau đó có tìm hiểu một số tác phẩm của anh ta, đúng là ngoài dự đoán của mình”.

Lục Phồn thuận miệng hỏi: “Thế người thứ nhất là ai?”

Rốt cục Trần Dịch cũng chen vào được: “Còn ai nữa, thần tượng của Phương Duệ đó, Giản Ngộ Châu chứ ai”.

Lục Phồn: “…”

Phương Duệ cười cười: “Không sai, đúng là anh ta, tôi theo dõi cả chặng đường của anh ấy, cực kì sùng bái”.

Lòng Lục Phồn như có 10 ngàn con fuck your mother sung sướng chạy qua, cái gì mà theo dõi cả chặng đường, tuy Tử Trực Nam rất già nhưng cũng chỉ hơn anh bốn, năm tuổi chứ mấy, tự bôi đen thần tượng của mình như vậy anh thấy có được không?

…Nhưng mà lúc cô học trung học cũng từng xem các tác phẩm của Giản Ngộ Châu, cái này có tính là theo dõi chặng đường không nhỉ…? Ý nghĩ này quá ma mị, Lục Phồn không dám nghĩ gì thêm. Phương Duệ chuyển hướng hỏi cô: “Còn cô, cô thấy Giản Ngộ Châu thế nào?”

Lục Phồn: “…”

Tuy rằng câu hỏi này của Phương Duệ không có ý gì khác, nhưng cô lại liên tưởng tới câu hỏi tương tự mà Giản Ngộ Châu từng hỏi ở ban công mấy ngày trước. Lúc ấy chỉ trốn tránh cho qua, giờ nhớ lại hình như có gì đó rất lạ lùng.

Lúc đó, vì sao cô phải tránh né vấn đề này nhỉ? Là do gấp quá cô không kịp suy nghĩ, hay là vì Giản Ngộ Châu cứ nhìn cô, khiến cô áp lực.

Giờ mới có đủ tư duy và không gian để nghiền ngẫm vấn đề trên. Tuy cô được xưng là antifan của Giản Ngộ Châu, nhưng cũng không đến mức tự lừa mình dối người như vậy. Hồi lâu sau cô mới đưa ra câu trả lời: “Là một diễn viên đáng tôn trọng, nhưng mà vì chênh lệch khoảng cách quá xa, dù anh ta có đứng trước mặt có lẽ tôi vẫn sẽ thấy không chân thực”.

Giống như một bầu trời lấp lánh đầy sao, dù có thích đi nữa, có đẹp hơn nữa, cũng không thể nào chạm tới. Nếu không được thì nên đập chết nó đi. Cô không muốn suy nghĩ nhiều, có lẽ cũng là vì trong tiềm thức mình đã xác định được – điều đó là không thể.

Trở lại khu nhà, bảo vệ không cho xe đi vào, Trần Dịch đành phải dừng xe lại ven đường, sau đó nói Phương Duệ đưa Lục Phồn về nhà.

Gần đây trên TV hay internet vẫn thương đưa tin về các vụ lừa bán, thêm vào đó các khu chung cư hạng thường như vậy cũng không an toàn lắm, thế nên Lục Phồn cũng không từ chối.

Phương Duệ đưa cô tới cửa thang máy lầu một, Lục Phồn bảo: “Tôi lên là được rồi, làm phiền anh quá”.

“Không sao, con gái đi một mình ban đêm không an toàn. Tôi nhìn cô vào thang máy rồi đi”.

Thang máy vẫn tiếp tục đi xuống. Bên ngoài cửa, Phương Duệ tiếp tục trò chuyện về đài truyền hình, còn lấy mấy câu chuyện hài ở đó kể cho Lục Phồn nghe, khóe mắt của cô cũng cong hết lên cười, đúng lúc có, cửa thang máy rẹt rẹt mở ra, nét cười trên mặt Lục Phồn cũng đông cứng lại, nhìn chằm chằm người đứng trong tháng máy.
—-23 end—–
Người nọ có vóc người rất cao, mặc chiếc áo khoác màu đen ngắn, phối cùng quần jean sẫm màu, hơn nữa khuôn mặt được che kín trong khẩu trang và mũ lưỡi trai, dù đứng giữa đường lớn cũng khó có người có thể nhận ra được. Nhưng mà chỉ trong một chớp mắt ấy, Lục Phồn lại biết được đối phương.

Sao Giản Ngộ Châu lại ở đây? Anh ấy đến đây từ lúc nào? Giờ đã qua giờ cơm hai tiếng rồi. Rất nhiều ý nghĩ mơ hồ lóe qua, rất nhanh sau đó, cô vội vàng giải quyết Phương Duệ trước rồi lát nữa sẽ hỏi lại Giản Ngộ Châu: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi đi lên là được rồi, tạm biệt”.

Nghe vậy, cuối cùng Giản Ngộ Châu cũng dời mắt khỏi người cô, chuyển sang đánh giá người bên cạnh Lục Phồn, Phương Duệ. Tên này là ai vậy? Là bạn của Lục Phồn à? Phương Duệ cũng thấy người đàn ông bịt mặt trong thang máy cứ yên lặng nhìn bọn họ, anh lại thấy không yên lòng, không suy nghĩ nhiều cũng cất bước vào theo: “Tôi đưa cô lên đến cửa nhà”.

Lục Phồn bất đắc dĩ nhắm mắt vào trong. Thang máy từ từ đi lên. Bầu không khí kì lạ không sao tả xiết.

Giản Ngộ Châu nhét một tay vào túi, mắt hơi liếc sang ngang, theo dõi người kia không kiêng dè gì cả, như thể muốn liều chết với hắn ta. Phương Duệ bị nhìn càng thấy bất an hơn, không nhịn được nữa, anh đưa tay kéo Lục Phồn về phía mình.

Tất nhiên Giản Ngộ Châu cũng nhìn thấy hành động tiểu tiết này, đôi mắt ai kia càng trầm hơn, còn lóe lên mấy phần bất mãn. Ngón tay anh giật giật, như bản năng muốn kéo người kia quay lại, nhưng rồi vẫn phải gắng nhịn đi. Trong thang máy nhỏ hẹp, thời gian trôi qua càng chậm hơn, vất vả lắm mới tới được tầng nhà mình, Lục Phồn vừa bước ra khỏi thang máy là phải hít thở một hơi. Cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giản Ngộ Châu, trang bị kín mít thế này bị Phương Duệ hiểu nhầm là đồ vô lại cũng không phải không có đạo lý đâu.

Phương Duệ nhìn hai người kia một trước một sau cùng đi ra, mình cũng ra theo, nhất định phải nhìn thấy Lục Phồn vào nhà thì mới chịu rời đi.

Lục Phồn không biết nên giải thích thế nào, dù sao thân phận của Giản Ngộ Châu cũng khá là nhạy cảm, bị người khác nhận ra thì kết cục nát tan luôn. Cô mở cửa, nghiêng người cho Giản Ngộ Châu vào trước, sau đó xoay người nói với Phương Duệ đang sững sờ ngạc nhiên: “Cảm ơn, tôi về tới nhà rồi, gặp lại sau nhé”.

Phương Duệ còn chưa phản ứng kịp: “Vừa rồi…”

Anh dừng lại một chút, thăm dò hỏi: “Làm bạn trai của cô sao?”

Lục Phồn vốn chỉ định nói là bạn thôi, nhưng nghĩ quanh một vòng cô lại gật gật đầu. Dù sao mình và Phương Duệ cũng khó có thể phát triển hơn nữa, không biết Phương Duệ có cảm tình với mình không, nhưng trước tiên cứ chặn hết đã rồi tính. Thế cũng tốt hơn cho cả hai người.

Phương Duệ có hơi thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó, anh mỉm cười đáp lại: “Hóa ra là vậy, bạn trai của cô… bạo quá”.

Lục Phồn có phần dở khóc dở cười, cô nghĩ, cái dáng vẻ vừa rồi của Giản Ngộ Châu, đâu phải chỉ có bạo thôi đâu. Cô cười cười xin lỗi, thấp giọng giải thích: “Tôi… mới cãi nhau với anh ấy, nên…”

Phương Duệ vung tay: “Không sao, cô về nhà rồi thì tôi đi trước nhé”.

“Ừm, tạm biệt”.

Nhìn Phương Duệ bước vào thang máy rồi, Lục Phồn mới thở hắt một hơi, đóng cửa lại. Vừa quay đầu đã đôi mặt với đôi mắt nhìn chằm chằm của Giản Ngộ Châu đang khoanh tay ngồi trên ghế sô pha, cô không muốn tìm hiểu ánh mắt kia nhiều quá, cởi túi ra rồi hỏi: “Sao anh không nói gì đã tới vậy? Mà sao chỉ có mình anh, Tiểu Trương đâu, hôm nay yên tâm vậy à, không đi theo hộ tống?”

“…Vừa lúc đi qua, thấy đói nên tới tìm cô”. Giản Ngộ Châu im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Mà không gọi điện thoại cho cô được”.

Lục Phồn lấy điện thoại trong túi ra xem: “A, hết pin rồi, ngại quá, anh… đến đây từ lúc nào?”

Giản Ngộ Châu hơi ngiêng đầu: “… Vừa tới không lâu, không thấy ai nên định quay về”.

Vậy thì may, Lục Phồn không thể tưởng tượng được nếu Giản Ngộ Châu đứng chờ trước cửa nhà mình thì sẽ thế nào đây. “Anh ngồi xem tivi trước đi”.

Lục Phồn mang dép rồi đi vào phòng bếp kiểm tra các nguyên liệu có thể sử dụng, sau đó thò đầu ra hỏi Giản Ngộ Châu đang ngồi trên ghế sa lon: “Làm một bát canh bí đỏ được không?”

“Không cần đâu”. Anh cường điệu thêm lần nữa: “Muộn quá rồi, cô nghỉ sớm đi, tôi đi đây”.

“Ơ?” Lục Phồn sững sờ: “Không phải anh đói à?”

“Không sao, không phải đói lắm”. Một giây sau, như thể muốn tát vào mặt anh, Lục Phồn nghe tiếng ùng ục ọc ọc đang phát ra từ cái bụng ai kia. Mặt Giản Ngộ Châu dài ra trong nháy mắt, Lục Phồn nín cười: “Được rồi, đừng khách sáo, làm canh bí đỏ nhanh thôi”.

Giờ thì Giản Ngộ Châu còn biết nói gì đây, anh ngồi xuống ghế sa lon, nhìn TV chằm chằm nhưng thực ra tâm hồn đã phiêu lãng nơi nao.

Hôm nay xong việc sớm, lén lút vất bỏ Trần Tiêu và Tiểu Trương, một mình chạy ra ngoài. Thực ra năm giờ chiều anh đã đến nhà Lục Phồn rồi, nhưng mà cô lại không có ở đây. Mấy ngày này Lục Phồn không ra khỏi nhà, Giản Ngộ Châu cứ tưởng cô đi dạo loanh quanh, nên đứng dựa vào tường chờ một lúc. Chờ mãi đến bảy giờ rưỡi, anh mới thấy lo cầm điện thoại gọi thử thì không ai bắt máy, khi ấy anh hốt hoảng xuống lầu, định đi quanh khu này xem sao. Ai ngờ vừa xuống tầng một đã gặp được. Lại còn đi cùng một người đàn ông khác. Giản Ngộ Châu thoáng nhíu mày, đủ thứ suy đoán tràn ngập trong đầu lại bị anh vội vàng xóa đi. Cuối cùng, không chịu nổi sự giày vò không yên này nữa, Giản Ngộ Châu đứng lên, đi tới cửa phòng bếp, đắn đo một lúc mới giả vờ bình tĩnh nói: “Người vừa rồi là bạn cô à?”

Lục Phồn quay đầu nhìn anh, rồi lại quay lại ngay tiếp tục quấy canh bí đỏ: “Đồng nghiệp sắp tới, là bạn của người dàn dựng chương trình trước đây của tôi”.

Nghe vậy, viên pha lê lăn lui lăn tới trong lòng Giản Ngộ Châu rốt cuộc cũng mò ra, anh thấp giọng lặp lại: “… đồng nghiệp à”.

“Sao thế? Anh gặp rồi à? Anh ấy làm đạo diễn phỏng vấn ở Vạn Hoa TV, có khi anh gặp rồi cũng nên”. Giản Ngộ Châu lục lại kí ức trong đầu mình một lúc, “Chưa”.

“Thế à”. Lục Phồn thuận miệng đáp: “Người cũng tốt lắm”.

Trong lòng ai kìa xì khẽ, lại âm thầm dè bỉu, ai mà Lục Phồn chẳng khen tốt chứ? Cô ấy cũng nói mình vậy à…

“Hơn nữa anh ta nói anh là thần tượng của mình đó, được đứng chung với thần tượng trong thang máy mà không biết, quả là tiếc mà”.

Giản Ngộ Châu ngừng một lúc rồi nói: “Vậy còn em?”
“Hả?”
“Thần tượng của em”. Đừng là Thẩm Uẩn Xuyên, đừng là Thẩm Uẩn Xuyên, đừng là Thẩm Uẩn Xuyên…
“Thẩm Uẩn Xuyên chứ ai, tôi thích anh ấy hai năm rồi”.
Giản Ngộ Châu: “…”
Có lẽ câu chuyện hôm nay khiến bầu không khí quá dịu nhẹ, Lục Phồn cũng cởi mở hơn, “Nhưng mà tôi cũng ….anh mà, phim điện ảnh hay truyền hình của anh tôi đều xem hết đấy”.
Lời vừa dứt, Lục Phồn cảm giác khuôn mặt mình cũng cứng đờ cả đi. Không biết vì sao, cũng là thần tượng cả, nhưng từ thích dùng được với Thẩm Uẩn Xuyên, cô nói rất thuận miệng, nhưng đổi sang một đối tượng khác, cô lại không mở được lời.
Giản Ngộ Châu bắt được từ ấm ớ cô ngậm trong miệng không phát ra kia: “Tôi nghe không rõ, cô vừa nói gì thế?” Lục Phồn vội đổi sang từ khác: “Trước đây tôi sùng bái anh lắm, thật”.
Hai mắt Giản Ngộ Châu sáng ngời.
“Lúc học trung học ấy”.
“…”
Lúc học trung học…
Giản Ngộ Châu xoa xoa viên pha lê vỡ nát trong lòng, bước chân nặng nề quay trở lại ghế sa lon, bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh.

Haizzz, già rồi.
———24 end–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN