Họa thanh xuân - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Họa thanh xuân


Chương 1


” Cộc cộc… “
Những tiếng gõ cửa liên hồi vang vọng khắp căn nhà tôi vào sáng sớm, ồn ào vô cùng. Tôi mắt nhắm mắt mở, liu diu, bộ dạng ngái ngủ, quần áo xộc xệch bước ra mở cửa.
– Mẹ nó, ông đây đang ngủ, thằng nào gõ vậy. Sáng sớm ra mà không cho ông mày ngủ à. _ Tôi vừa gãi đầu vừa la lớn.
Chậc, ra là Trịnh Tùng – thằng bạn thân từ bé của tôi. Chắc nó biết tôi vừa về nên đến gặp tôi. Nhưng mà, thằng cha nó, phá mẹ cái giấc ngủ đẹp đẽ của tôi. Ngủ một giấc mà không yên, tôi rủa thầm “con mẹ nó”. Hắn thấy tôi ngơ người, quát to rồi bá cổ, thụi tay vào tóc tôi:
– Cái đkm, mày biết giờ đã gần trưa rồi không vậy? Anh mày có ý tốt mời mày đi quẩy bar, mừng mày về nước và mày đối xử vậy… Thằng trọng sắc khinh bạn.
– Ơ đệt,muộn vậy à? Mà mày nháy máy cho tao thì thằng cha mày chết hay sao. Gõ cửa như đánh trống thế định phá nhà ông mày à. _Tôi gằn giọng,nói lớn.
– Tao khổ lắm mới lấy được địa chỉ nhà mày, giờ mới gặp, biết thế dell nào được.
– Số cũ.
Hắn rời tay ra khỏi cổ tôi, giọng hắn trầm hơn, ánh mắt như đồng cảm với tôi. Hắn nói nhẹ:
– Mày… vẫn không quên được à.
– Ừ.. _ Tôi đáp nhỏ.
Giữa chúng tôi là vậy đấy, dù xa cách bao lâu thì cái tình anh em vẫn thế, vĩnh viễn không có sự kiêng kị gì giữa chúng tôi. Hắn hiểu tôi, có thể biết được tôi đang nghĩ gì và ngược lại. Không khí trở nên tĩnh lặng. Tôi ghét nhất chính là cái sự im lặng. Tôi bắt chuyện, mời hắn vào ngồi, pha tách trà rồi ngồi hỏi hắn vài chuyện.
– Mày dạo này sống tốt không? Công việc có ổn định không? Vẫn là một con chó FA hả? Cần tao giới thiệu vài em cho mày không?_ Tôi đùa khích hắn
Có lẽ là vì lúng túng cái bầu không khí im lặng nên tôi hỏi một loạt khiến hắn đơ cả người. Sau khi hoàn hồn, hắn cười lớn:
– Từ khi nào mà mày thích nghiêm túc vậy. Há há. Nhìn mày như chú già trung niên. Mày hỏi thế thì bố mày nghe thôi đã đủ chết rồi. _ Hắn một tay ôm bụng cười nghiêng ngả, một tay chỉ vào mặt tôi.
– Mày nói ai chú già trung niên? _ Tôi tức giận, gằn giọng lên hỏi hắn.
– Thôi không đùa mày nữa. Tao dạo này sống tốt lắm. công việc thì may mắn, tao lên làm giám đốc rồi. Thế nên. đương nhiên nhiều em gái xinh đẹ muốn làm bạn gái tao. Tao không đến nỗi “ông cụ non” nhát gái như mày. Hahaa!
Tên Trịnh Tùng này, từ nhỏ đã vậy, luôn xoáy hắn 1 lần, hắn trẻ tôi gấp 10. Chẳng hiểu sao, tôi đấu khẩu không bào giờ thắng hắn mà toàn bị hắn chọc cho tới tức điên. Không ngờ, sau bào nhiêu năm,hắn vẫn như vậy, cái tính vẫn bẩn bựa, nhìn là muốn đánh chết như vậy. Em nào làm bạn gái hắn chắc phải “Tích đức” muôn đời.
Tôi và hắn, cứ thế, nói chuyện phiếm cho tới trưa. Hắn ra về, hẹn tôi đến quán bar Tưởng Dục “hưởng thụ”. Tôi từ chối, hắn cứ mời mãi, kết cục, tôi vẫn phải đồng ý.
Tôi vào phòng để thay đồ. Tôi mở tủ, lấy đại 1 bộ quần áo bình dân khoác lên người. Tôi là người tùy tiện, tùy tiện trong ăn uống, tùy tiện trong ăn mặc,… Thói quen “tùy tiện” đó của tôi mới có từ 1,2 năm nay, kể từ sau “vụ việc” đó.
Đến giờ hẹn, tôi lái con xe BMW của mình đến điểm hẹn. Tôi phóng nhanh trên đường, để mở mui xe, gió thổi làm những lọn tóc ngắn phấp phới, rối tung hết cả. Tôi dừng lại trước bar, mở cửa xe rồi nhẹ nhàng bước xuống. Tôi ngẩng đầu, nhìn một hồi lâu cảnh tượng trước mắt. Thật hoài niệm. Nơi đây vẫn y như trước, không hề đổi thay nhưng, cảnh còn, người mất. Môi bạc tôi nhếch lên, hiện ý cười. Tôi chậm rãi bước vào quán. Bên trong, tiếng nhạc mạnh mẽ vang đến chói tai. Nam nam, nữ nữ nhảy như điên cuồng. Những bàn, quầy rượu động nghịt khách, mùi Vodka, Whisky, Cocktail,.. trộn lẫn nôn đậm đến mê hoặc trong không gian. Nhìn bên quầy rượu, tôi thấy những nam,nữ sinh sơ trung,cao trung,… uống đến say mèm. Tôi đứng hình, trong đầu nghĩ luẩn quẩn : ” Bọn trẻ thời nay có tư tưởng phóng khoáng thế sao? Bar cũng cho thiếu niên vào sao? Mấy năm không về nước không ngờ mình lạc hậu rồi, cứ tưởng chỉ phương Tây người ta mới có tư tưởng phóng khoáng vậy.” Bỗng, có một vào bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve nhẹ khuôn mặt tôi. Một giọng nói quyến rũ sát bên vành tai tôi:
– Quý khách có hài lòng về nơi này của chúng tôi không?
Tôi giật mình quay lại. Một người phụ nữ trẻ trung. Ăn mặc hở hang, cổ áo khoét sâu, lộ ra bộ ngực to,hồng. Chân váy xẻ dài lên trên, khoe đôi chân trắng nõn của cô ta. Tôi bất giác đỏ mặt rồi trấn tĩnh lại, đúng lúc cũng đang không biết phòng liền nói địa chỉ và hỏi cô ta. Cô ta cười nhẹ, dẫn tôi lên lầu đưa tôi đúng vào phòng 142. Tôi mở cửa, Trịnh Tùng thấy tôi liền vẫy vẫy tay. Mấy đứa đệ thân lâu năm thấy tôi, không hề bất ngờ mà lại mỉm cười chào đón tôi. Hắn là Trịnh Tùng hắn lại tọch mạch cho bọn nó biết chuyện tôi về nước. Tôi bước vào, nhanh nhứ cắt Trịnh Tùng hắn lại bắt bẻ tôi:
– Đại ca à, anh đi mấy năm về gu thời trang thay đổi kinh vậy. Anh xỏ em à đại ca.
– Mày câm.
Hắn là vậy đấy. Gặp tôi là không trêu không được.
– Đại ca à, sao anh đến muộn vậy? Tụi em chờ anh mãi._ Lâm Duật cầm ly vang lắc lắc, giọng than thở với tôi.
– Anh mày lạc. _ Tôi trả lời cho có lệ.

– Đại ca đùa bọn em, nãy em thấy có 1 mỹ nữ đem anh đến,hay là…._ Trịnh Tùng nói xen vào
Mẹ nó, cái thằng này. Nó là gà hay sao mà cái quái gì cũng bới lên được. Sao tụi nó để ý lắm vậy chứ. Nội tâm tôi bây giờ đang gào thét, chìm trong lửa giận ngùn ngụt nhưng ngoài mặt vẫn phãi lãnh đạm, tự nhủ mình bình tĩnh, không nên gấy án mạng; cho dù tôi muốn xé toạc mồm thằng Trịnh Tùng ra vô cùng. Tôi lấy chai Vodka trên bàn, rót ra ly rồi cầm lên uống một hơi:
– Người dẫn đường. _ Tôi cố kìm nén, nói càng ít càng tốt
Bọn nó thấy tôi vậy thì cũng không gặng hỏi gì nữa, chỉ vài đứa to gan ngồi che miệng cười nhỏ. Bọn nó gọi thêm mấy mỹ nữ ra phục vụ và đồ ăn. Tôi chẳng để ý, ngòi xem bọn nó quậy. Bọn nó cũng biết tính tôi nên cũng không mấy quan tâm đến việc tôi như vậy, vẫn cứ cười cười,đùa đùa bình thường. Thỉnh thoảng, bọn nó bảo 1 vài mỹ nữ đến chỗ tôi bồi, tôi tức giận đuổi hết, chúng nó cười, rồi ngồi trêu vui tôi, tất cả đều bị tôi làm cho cứng họng. Trinh Tùng thì hắn cứ ngồi ngoài cuộc, vừa xem kịch vừa cười. Mẹ nó, tôi có anh em y như bọn bả chó vậy. Thật là.
___________________________________________
Lần đầu viết truyện,sai sót là xin mọi người thông cảm cho. Sẽ cố gắng sửa chữa và phát huy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN