Võ Đạo Bá Chủ
Chương 20: Hổ phách đao
“Nhược Lam, vừa rồi đạ tạ cô thay ta giải vây.” – Rời khỏi quảng trường học viện, La Phong cảm tạ Băng Nhược Lam.
Băng Nhược Lam có thể không để ý thân phận của Đoan Mộc Ngọc, đứng ra vì hắn giải vây, hết sức hiếm thấy.
“Chẳng qua là ta thấy bọn họ thật quá đáng!” Băng Nhược Lam đôi mắt đẹp chớp chớp, gương mặt đỏ au, đi nhanh về phía trước, tóc ngắn màu lam dưới ánh bình minh lóe lên lộng lẫy mê người, quay đầu thúc giục: “Đi nhanh đi, nếu không trước trời tối, chúng ta sẽ không về học viện kịp.”
“Được.” – La Phong nhìn bóng người Băng Nhược Lam, cười một tiếng, đi theo.
—————
Thanh Phong trấn, Đoàn Binh phường.
“Hai vị khách quan, đây là đao tốt nhất trong tiệm chúng ta, toàn dùng thép ròng chế tạo, thêm vào lửa lân nham (*), nặng năm trăm bốn mươi cân, tuyệt đối là đao tốt! Chỉ cần hai mươi bốn ngàn lượng bạc.” – Trên quầy hàng bên trong Đoàn Binh phường, để một cái phác đao sáng trong như tuyết, chưởng quỹ giơ hai ngón tay lên, đang cực lực giới thiệu cho hai vị khách trong điếm.
Trong tiệm, một thiếu niên cùng một thiếu nữ đang đứng, chính là La Phong cùng Băng Nhược Lam.
Băng Nhược Lam tiến lên một bước, đem đao cầm lên, ngón tay nhỏ nhắn trên thân đao nhẹ nhàng phủi.
“Vù vù…”
Một tiếng chấn động vang lên trong tiệm, Băng Nhược Lam chân mày nhíu một cái.
Đem đao buông xuống, Băng Nhược Lam nhìn chưởng quỹ, hé miệng cười khẽ, giọng nhẹ nhàng ở trong tiệm vang lên:
“Âm thanh khi thân đao chấn động chìm mà không tan, thời điểm chế tạo hỏa hầu (*) rõ ràng không khống chế tốt, hơn nữa thêm vào lửa lân nham cũng cực ít. Giá trị của cây đao này không vượt quá năm ngàn lượng.”
Chưởng quỹ phía sau quầy giật mình nhìn Băng Nhược Lam, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Cuối cùng hắn bất đắc dĩ thở dài, chắp tay cười nói:
“Không nghĩ tới cô nương lại là người trong nghề, ta ngược lại múa rìu qua mắt thợ rồi. Như vậy đi, thanh Hỏa Nham đao, ta bán cho các ngươi giá bốn ngàn lượng.”
Hai mươi bốn ngàn lượng trực tiếp biến thành bốn ngàn lượng…
La Phong lắc đầu cười khổ.
Qua nửa ngày, chuyện như vậy phát sinh hơn mười mấy lần, hắn cũng thành thói quen.
Vốn dĩ La Phong cho là Băng Nhược Lam đối với binh khí có chút nghiên cứu, chẳng qua là mượn cớ, không nghĩ tới đối phương đối với binh khí nhận xét căn bản không phải có chút nghiên cứu đơn giản như vậy.
Hơi quan sát một chút, Băng Nhược Lam có thể đoán được vật liệu binh khí cùng giá trị.
Đem Hỏa Nham đao nắm trong tay, La Phong tùy ý vung lên.
“Soạt”
Ánh đao lóe lên, tiếng xé gió sắc nhọn vang lên theo, phong áp nặng nề lay động vũ khí bên trong Đoàn Binh phường, vang thành một vùng “đinh đinh đương đương”.
“Quá nhẹ…” – La Phong lắc đầu, mặt đầy thất vọng đem đao buông xuống.
Băng Nhược Lam khẽ nhíu mày một cái, nhìn về phía chưởng quỹ:
“Không có đao nặng hơn một chút sao?”
Chưởng quỹ mới vừa rồi bị Băng Nhược Lam vạch trần, giờ phút này trong tiệm binh khí lại bị nghi ngờ, trong lòng có chút nổi nóng, lạnh lùng nói: “Thật ra là có, nhưng chỉ sợ không thích hợp cho vị thiếu hiệp kia sử dụng.”
“Vì sao?” – La Phong hứng thú.
“Lấy tu vi Mạch Luân tứ trọng trung kỳ của thiếu hiệp, sợ rằng không cách nào sử dụng đao này.” – Chưởng quỹ nói thẳng.
“Cứ lấy tới. Nếu ta không sử dụng được, ngân lượng ta sẽ trả.” – La Phong có chút mong đợi.
Mắt chưởng quỹ lộ ra vui mừng, vỗ tay một cái, bốn tên hán tử cường tráng chạy vào:
“Chưởng quỹ có gì phân phó.”
“Đi đem đại gia hỏa trong kho hàng lấy ra, vị thiếu hiệp kia muốn nhìn một chút.”
“Thanh Đoạn Sơn đao kia?”
Bốn tên hán tử cường tráng kinh hãi, ánh mắt quét về phía La Phong, trên mặt đều lộ một nụ cười hàm ý.
“Lại tới thêm một người không biết tự lượng sức mình, lần trước “Xích Hổ” Trần Cương của ngoại viện học viện Vạn La, mệnh danh là một thân hổ lực, cũng muốn có thanh Đoạn Sơn đao này, kết quả mới vung vẩy được ba đao liền thở hồng hộc, mệt như chó vậy, ta nhìn tiểu tử này ba đao cũng vung không được.”
“Tam Đao? Nhị ca ngươi nhãn lực thật kém, ta nhìn tay, chân nhỏ của hắn, một đao chính là cực hạn!”
Bốn tên hán tử cường tráng vừa thấp giọng thầm thì vừa đi về phòng kho phía sau.
Chỉ chốc lát sau, bốn bóng người xuất hiện lần nữa, chẳng qua là ở giữa bốn người họ lúc này nhiều thêm một hộp gỗ to lớn.
Bốn tên hán tử cường tráng mang hộp gỗ ra, sắc mặt đỏ lên, mỗi bước chân rơi xuống, Đoan Binh phường khẽ run hơi.
“Ầm ầm”
Đem hộp gỗ đặt bên chân La Phong, bụi đất nổi lên bốn phía, gạch nham thạch cứng rắn cũng nứt nẻ mấy khối.
Cái hộp mở ra, không khí cửa tiệm bỗng lạnh lẽo khó hiểu.
Một thanh dài sáu thước, chiều rộng một bàn tay, toàn thân đen thui to lớn xuất hiện trước mắt La Phong.
“Đây chính là bổn điếm trung chi vương đao – Đoạn Sơn đao, toàn thân dùng huyền trọng thiết chế tạo!” – Chưởng quỹ nhìn La Phong, hai tay bỏ trong tay áo, khóe miệng chứa một tia trào phúng, chậm rãi giải thích.
Thanh Đoạn Sơn đao này nặng ba ngàn năm trăm cân, cơ hồ đã đến gần cực hạn của võ giả tứ trọng Cương Nhu Cảnh trung kỳ, chưởng quỹ không tin La Phong có thể sử dụng.
Bốn tên hán tử cường tráng kia cũng đứng bên cạnh, thần sắc xem kịch vui nhìn chằm chằm La Phong, muốn xem La Phong bị mất mặt như thế nào.
La Phong nhìn dưới chuôi Đoạn Sơn đao, ánh mắt lộ ra một tia nhàn nhạt vui mừng, nói với chưởng quỹ:
“Có thể thử đao không?”
“Dĩ nhiên có thể, nếu như ngươi cầm nổi…” – Chưởng quỹ khẽ cười một tiếng, chỉ chỉ bên cạnh, nơi đó có một khối thiết châm (*) dài rộng một mét, phía trên rải rác các loại vết thương.
La Phong hơi hít khí, đưa tay cầm cán đao, trong ánh mắt kinh hãi của chưởng quỹ mấy người, ung dung cầm lên.
“Mặc dù vẫn còn có chút nhẹ, nhưng so với trước đó tốt hơn không ít, ta sẽ thử chút.” – La Phong đi về phía thiết châm, hăng hái dùng sáu phần sức mạnh, khẽ quát một tiếng, một đao chém xuống.
“Két oàng”
Đoạn Sơn đao mang ác phong ù ù chém trên cột sắt, toàn bộ Đoàn Binh phường run rẩy kịch liệt, Đoạn Sơn đao chém vào thiết châm một thước, đột nhiên từ chính giữa đứt đoạn.
“Roạt”
Mũi đao gãy vụn, cắm vào mặt đất thật sâu.
“Xem ra vẫn là không được.” La Phong tiện tay đem đoạn đao ném một bên, nói với Băng Nhược Lam: “Đi thôi.”
“Vèo vèo…”
Mấy tên tráng hán giờ phút này mới hít một hơi lãnh khí, hoảng sợ nhìn La Phong. Một đao đem Đoạn Sơn đao đánh gảy, sức mạnh phải lớn bao nhiêu!
Chưởng quỹ nhìn lướt qua một đường nứt sâu gần một thước trên thiết châm, đột nhiên chắp tay hô với La Phong:
“Dám hỏi danh tính thiếu hiệp?”
Thanh âm tôn kính vô cùng.
“Hỏi tên họ ta làm gì?” – La Phong dừng bước lại.
Chưởng quỹ chỉ vào vết đao sâu một thước trên cột sắt, đối với La Phong nói:
“Sau này nếu có người hỏi chủ nhân của vết đao này, ta cũng có thể giải thích một chút.”
La Phong do dự một chút, ôm quyền nói:
“Ngoại viện của học viện Tử Dương – La Phong.”
“La Phong…” Chưởng quỹ nhìn bóng lưng La Phong, thất thần lắp bắp nói: “Không nghĩ tới học viện Tử Dương xuất hiện một nhân vật như vậy, tu vi tứ trọng Cương Nhu Cảnh, sức mạnh lại kinh khủng như vậy, sợ rằng vượt hơn ngàn cân, người này thành tựu sau này chỉ sợ sẽ không ở dưới Lục Tiêu Vân!”
Mấy tên hán tử cường tráng bên cạnh tỉnh hồn lại, ánh mắt khiếp sợ:
“Lục Tiêu Vân! Đó không phải là thiên tài siêu cấp của học viện Tử Dương trước kia, hôm nay đã là một trong các cao thủ trẻ tuổi hàng đầu trong Thập Đại Tân Long của Lưu Vân Lĩnh sao? La Phong này có thể so với hắn?”
“Chẳng qua là một loại trực giác, ánh mắt của tên La Phong này khiến cho ta nghĩ tới Lục Tiêu Vân trước đây.” – Chưởng quỹ nhớ lại, tựa như đang hồi tưởng chuyện cũ.
—————
“La Phong, sức mạnh của ngươi sao lớn như vậy? Mới vừa rồi ngay cả ta cũng giật nảy mình.” – Từ trong Đoàn Binh phường đi ra, Băng Nhược Lam vỗ ngực nói.
La Phong cười một tiếng. Linh hồn lực của hắn cường hãn, người mang mười tám đạo mạch luân, thân thể tố chất vượt xa người thường, lúc ở Cương Nhu Cảnh sơ kỳ, sức mạnh đã đến gần mười lăm ngàn cân!
Hôm nay bước vào Cương Nhu Cảnh trung kỳ, sức mạnh khẳng định lại có tăng trưởng cực lớn, La Phong tin rằng cao thủ Thiết Cốt Cảnh sức mạnh cũng không bằng hắn.
“Cửa hàng binh khí của Thanh Phong trấn này, chúng ta đã tìm hơn phân nửa, mà lại không có một thanh vũ khí vừa tay.” – La Phong nhìn hai bên đường phố, có chút thất vọng nói.
“Thanh Phong trấn vốn dĩ hẻo lánh, hơn nữa gần đây võ giả dùng kiếm chiếm đa số, loại dùng đao hơi ít.” Băng Nhược Lam xoay chuyển ánh mắt, chắp hai tay sau lưng, con ngươi xanh thẳm nhìn La Phong, bước từng bước nhỏ đề nghị: “La Phong, không bằng ngươi cũng dùng kiếm, như thế nào?”
La Phong lắc đầu.
“Kiếm pháp mưu lợi, cần phiêu dật linh động, giống như dáng vẻ nữ nhi, ta càng thích đao pháp bá đạo trực tiếp. Lấy lực phá đúng dịp, một đao ra, trừ vạn quỷ, như vậy mới là vũ khí nam nhân nên dùng!”
“Bá đạo trực tiếp, đây cũng là phong cách phù hợp với ngươi.” – Băng Nhược Lam giống như nhớ tới cái gì, gương mặt ửng đỏ, le lưỡi một cái, vẻ nhu mì động lòng người nói không lên lời.
“Ồ, trước mặt sao nhiều người như vậy. La Phong, chúng ta đi xem một chút.” – Băng Nhược Lam ngẩng đầu, thấy phía trước có không ít người vây quanh, thúc giục La Phong qua đó.
Hôm nay Băng Nhược Lam giống như rất vui, tỏ ra rất hoạt bát, dọc theo đường đi đều lưu lại tiếng cười nhẹ nhàng của thiếu nữ.
La Phong mặc dù cần vũ khí gấp, thấy Băng Nhược Lam hứng thú như vậy, cũng không tiện cự tuyệt, hai người chen vào đám người.
Đám người hò hét một vùng, làm thành một vòng tròn.
Giữa đám người là một võ đài dài tầm mười mét, trên võ đài bày một khối thiết châm to lớn, bên cạnh để một cái bàn vuông, trải tấm vải đỏ, nhìn vật trên tấm vải đỏ, La Phong ánh mắt ngưng lại một chút.
Đó là một cây đao!
Đao dài hơn năm thước, chuôi gần một thước, sống đao dầy một tấc, thân đao đỏ nhạt, chiều rộng hơn một bàn tay, hình dáng phong cách cổ xưa mà có độ cong lưu loát, phía trên có một tầng hoa văn màu đỏ, từ xa nhìn lại giống như một con mãnh hổ vồ mồi, cho dù cách xa như vậy, một cổ khí xơ xác tiêu điều cũng đập vào mặt, khiến cho lỗ chân lông La Phong phát rét.
“Đao tốt!” – La Phong chỉ nhìn một cái, tầm mắt liền không thể rời khỏi trường đao trên tấm vải đỏ.
“Ha ha ha… Ta đi thử một chút Hổ Phách đao này!” – Lúc này, kèm theo một trận tiếng cười cởi mở, một tên thiếu niên tung người nhảy vào võ đài.
La Phong giương mắt nhìn một cái, thiếu niên mày rậm mặt vuông, hết sức khỏe mạnh, toàn thân bắp thịt như nham thạch nhô lên, cả người khí huyết hùng hậu, là cao thủ Mạch Luân ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh sơ kỳ! Chẳng qua là khí tức phù phiếm, hiển nhiên mới vừa đột phá không lâu, cảnh giới còn chưa vững chắc.
“Là Phương Lập, học viên nội viện của học viện Phương Gia! Mười ngày trước hắn mở ra đạo mạch luân thứ năm!” Xung quanh vang lên một trận kinh hô.
Phương Lập mục quang đắc ý, đi thẳng tới bàn trước, hít sâu một hơi, một nắm chặt Hổ Phách đao trên tấm vải đỏ, từ từ nâng lên.
“Hay!” – Xung quanh vang lên tiếng ủng hộ.
La Phong nghi ngờ trong lòng, tiến đến bên cạnh một thiếu niên võ giả đeo đao, hỏi: “Vị sư huynh này, xin hỏi đây là xảy ra chuyện gì?”
Thiếu niên đeo đao thấy La Phong kêu mình sư huynh, trong lòng sung sướng, giải thích:
“Hôm nay là cửa hàng vũ khí lớn nhất Thanh Phong trấn – Thiên Đỉnh Các tròn năm mươi năm, vì việc mở ra võ đài dĩ binh hội hữu. Tuổi tác võ giả từ mười tám trở xuống, chỉ cần dùng thanh Hổ Phách đao lưu lại vết đao sâu một thước trên thiết châm, là có thể được thanh Hổ Phách đao này!”
“Lưu lại vết đao sâu một thước, đơn giản như vậy?” – La Phong hơi sững sờ.
“Đơn giản?” Thiếu niên đeo đao cười nhạo một tiếng, hí mắt cười nói: “Võ đài này đã cử hành nửa ngày, người khiêu chiến không dưới năm mươi, trong đó không thiếu cao thủ Mạch Luân ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh, nhưng đao này vẫn còn ở đây, ngươi nói đơn giản hay không đơn giản?”
“La Phong, thanh Hổ Phách đao này không tầm thường, phẩm chất gần đạt linh binh.” – Bên cạnh Băng Nhược Lam từ trên Hổ Phách đao thu hồi tầm mắt, thận trọng nói.
Thiếu niên đeo đao nhìn thấy Băng Nhược Lam, ánh mắt sáng lên, phô trương nói:
“Sư tỷ thật tinh mắt! Thanh Hổ Phách đao này sử dụng vật liệu là một khối thiên ngoại vẫn thạch. Nghe nói khối thiên ngoại vẫn thạch này từ trên trời rơi xuống, đập chết một con yêu thú Huyết Vân hổ cấp ba, đem máu tươi hút hết, sau khi bị chế tạo thành đao, tiếng hổ gầm ba ngày không dứt, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào nhất phẩm linh binh! Là bảo đao chân chính!”
Nói xong lời cuối cùng, thiếu niên đeo đao nhìn lên Hổ Phách đao trên võ đài, không nhịn được liếm môi một cái.
“Mau nhìn, Phương Lập sắp chém rồi!” – Hắn kinh hô, chỉ trên võ đài.
***
(*) Lửa lân nham: lửa nham thạch của kỳ lân.
(*) Hỏa hầu: độ lửa.
(*) Thiết châm: miếng thép.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!