Quốc Sư Là Thụ
Chương 8
“Hô… đợi lâu chứ?” Tống Thanh Thanh thở hồng hộc chạy đến trước mặt Phong Tiêu Dương.
Phong Tiêu Dương rút tai nghe ở lỗ tai, nhàn nhạt nói: “Không sao.”
Trương Tuyết Mạn đi theo Trần Hi đến công ty, Phong Tiêu Dương liền cầm chìa khóa nhà ở dưới lầu đợi Tống Thanh Thanh, nhưng mà Tống Thanh Thanh đúng là tới hơi chậm, để cho hắn đợi gần nửa tiếng đồng hồ.
Tống Thanh Thanh chần chờ hỏi: “À, chúng ta ngồi xe buýt đến đó sao?”
Phong Tiêu Dương căn bản chưa ngồi qua xe buýt, hắn móc ra mấy tờ mười nhân dân tệ ( 1 tờ 10 NDT = 34. 522. 24 đồng ), động tác thuần thục bắt một chiếc taxi, “Ngồi cái này.” Hắn mở cửa xe ngồi vào trước.
Tống Thanh Thanh le lưỡi vội vàng theo vào.
Bộ Phim cổ trang này bấm máy tương đối sớm, chỉ có lẻ tẻ mấy nhân vật đả tương du* vẫn chưa quyết định, có điều đối với người mới vừa bước vào giới giải trí mà nói, đả tương du* tốt xấu gì cũng là một nhân vật!
Ở điểm này Phong Tiêu Dương không biết cái gì cả, nhưng trái lại Tống Thanh Thanh so với hắn biết rất rõ.
Người đến thử vai lần này không nhiều, nên đạo diễn liền chọn nhà mình làm địa điểm quay.
“Tiêu Dương, trước kia cậu có diễn qua các thể loại kịch nào chưa?” Ngồi trên xe Tống Thanh Thanh bắt đầu dò hỏi quá khứ của Phong Tiêu Dương.
Kịch bản? Nó là cái gì?
Mặc dù một ngày trước đó Trương Tuyết Mạn đã bổ túc rất nhiều kiến thức cho hắn, nhưng vẫn có chỗ sơ sót, Phong Tiêu Dương suy tư mấy giầy liền dứt khoát lắc đầu.
Tống Thanh Thanh có chút thất vọng, “Vậy không phải nền tảng biểu diễn của cậu cũng không có sao?”
Phong Tiêu Dương không hiểu cái này có gì mà thất vọng, hỏi ngược lại: “Chẳng lẻ cô có kinh nghiệm làm trợ lí trước khi thực tập sao?”
Sắc mặt Tống Thanh Thanh lập tức trở nên đỏ ửng, là lúng túng.
Phong Tiêu Dương rất không thích phương thức nói chuyện của Tống Thanh Thanh, cùng cách làm việc của cô ta. Vì vậy đặt ba lô xuống, cầm ipad ra, chơi game!
Tống Thanh Thanh không nhịn được lên tiếng, “Cậu… Cậu không sốt ruột sao?”
“Sốt ruột làm gì?” Phong Tiêu Dương không ngẩng đầu, “Có người thay tôi sốt ruột rồi.” Hắn nói những lời này rất nghiêm túc hơn nữa còn rất khách quan. Nhưng vào trong tai Tống Thanh Thanh lại biến thành giễu cợt.
Sắc mặt Tống Thanh Thanh càng đỏ bừng hơn, lần này là tức giận.
“Một kỹ năng diễn cậu cũng không có, hay là muốn làm cái bình hoa? Đoàn phim nhất định sẽ không nhận cậu!” Do kích động Tống Thanh Thanh bật thốt lên, con gái vừa mới tốt nghiệp đại học tương đối dễ dàng xúc động, chờ sau khi cô ta nói xong ngược lại bản thân thấy hối hận, sắc mặt lúng túng, trong lòng lộp bộp không biết nói gì.
Trong Tai Phong Tiêu Dương, ‘Bình hoa’ là một từ khen ngợi, dùng để khen người có vẻ ngoài đẹp mắt. Tiết tấu đại sư, chém dưa hấu hắn không chơi nữa, mà hắn chơi game trinh thám, đặc biệt thách thức chỉ số thông minh, căn bản hắn không thừa tinh lực để chú ý đến lời nói của Tống Thanh Thanh.
Hắn qua loa gật đầu, tỏ vẻ tán thành, “Bình hoa là đại diện cho ưu thế của bản thân, đạo diễn hẳn sẽ thích, có thể làm đẹp bối cảnh.”
Lần này Tống Thanh Thanh thật sự cạn lời.
Một là sợ mình nói lời gì đó sau không thể vãn hồi, hai là cô ta biết rõ mình căn bản không nói lại Phong Tiêu Dương, bất kể là tức giận hay là giễu cợt, Phong Tiêu Dương đều ổn định đối lại, hơn nữa còn xem là khen ngợi, khẩu khí nói như đó là chuyện đương nhiên, trái lại tự làm bản thân tức chết.
Mặc dù Phong Tiêu Dương đang cúi đầu nhưng cũng cảm nhận được ánh mắt của cô ta bắn đến đỉnh đầu mình, chứa vài tia khinh thường.
Đạo diễn này là đạo diễn của bộ phim cổ trang Tân Tấn, đến bộ Khởi gia xuyên việt, là bộ phim thứ hai, bởi vì bộ thứ nhất vé phòng phim tương đối cao, nên lần bấm máy này đạo diễn đặc biệt thận trọng hơn, ngay cả một vai phụ nho nhỏ, đạo diễn cũng muốn đích thân xem xét.
Đạo diễn ở trong một tiểu khu hạng sang, lúc taxi đi vào, chỉ cần báo danh là được
Phong Tiêu Dương cảm thấy tiểu khu như vậy rất tốt, đem ipad ra bấm cách cách cách, “Tôi cũng muốn ở đây!”
Ở cửa ra vào của tiểu khu có đặt một hòn non bộ nhân tạo, trên hành lang dài có mấy cây giây leo quấn lấy, cùng với con đường trồng đầy trúc xanh. Rất hợp khẩu vị Phong Tiêu Dương.
Tống Thanh Thanh cuối cùngcũng tìm được cơ hội nói chuyện, nói: “Thời điểm cậu đi thử vai phải bỏ ra chút tâm tư! Nếu mà cậu thành danh, đừng nói ở nơi này, cho dù ở biệt thự cậu cũng có thể ở.”
Phong Tiêu Dương lắc thành thành thật thật lắc đầu, “Tôi không thích ở biệt thự.”
Tống Thanh Thanh: “…” Cô cảm thấy mình không thể nào câu thông Phong Tiêu Dương.
Phong Tiêu Dương cũng cho là như vậy. Ờ, Trương Tuyết Mạn cũng hay nói, nhất định mạch não của bọn họ không cùng nằm trên một tuyến, đã như vậy, thì đừng câu thông là được rồi!
Phong Tiêu Dương tới ngoài cửa đạo diễn, đạo diễn gọi là Phương Thạch Ngọc, theo như lời Trương Tuyết Mạn, hắn là một nương pháo*, nhưng mà nương pháo là ý gì?
(**Đổi xưng hô PTD tù hắn => cậu)
Cậu lễ phép gõ cửa, đến khi nghe bên trong truyền ra giọng nói người đàn ông trung niên, “Vào đi.”
Phong Tiêu Dương đẩy cửa, phát hiện cửa không khóa.
Do Tống Thanh Thanh đến trễ, nên so với thời gian hẹn trước Phong Tiêu Dương đến muộn hơn, lúc hai người bọn họ đi vào, trong phòng khách đã có mấy người.
“Chào Phương đạo, tôi là Phong Tiêu Dương.” Phong Tiêu Dương đi vào trước chào hỏi đúng mực.
Trương Tuyết Mạn nói, quan trọng nhất là thái độ.
Tống Thanh Thanh đi sau Phong Tiêu Dương, vội vàng chào hỏi người đàn ông trên sopha, chỉ có điều hơi bị gượng ép, rõ ràng Tống Thanh Thanh không muốn tiếp xúc nhiều lắm.
Phương Thạch Ngọc có chút nương, hắn đeo cặp kính gọng đen, để kiểu tóc phổ thông, tướng mạo bình thường nhưng hơi nữ tính, trong phòng hắn mặc áo sơ mi, hai tay đặt trên đầu gối chéo chân ngồi trên sopha. Tư thế này nhìn rất nương.
Hắn vốn không có nhiều hứng thú với hai người đến trễ này, nhưng trong lúc vô tình lướt nhanh qua Phong Tiêu Dương đứng nơi đó, tức khắc bị vẻ bề ngoài của cậu ta hấp dẫn.
“Đầu tiên đi tới đó xem qua kịch bản đã, cậu, chút nữa cậu diễn lượt thứ tám trong đó nhập vai một thiếu niên si tâm tuyệt đối với nữ chính.” Phương Thạch Ngọc chỉ tay đến một chiếc ghế nhỏ ở bên kia.
Tống Thanh Thanh đứng ở đó không biết phải làm gì.
Phong Tiêu Dương nghe vậy gật đầu, trực tiếp đi tới cầm kịch bản.
Ngoài ra ở đây còn có cả nam lẫn nữ đang cầm kịch bản, nói đúng hơn cầm kịch bản photo học thoại. Bọn họ đều là người mới đến thử vai, thấy Phong Tiêu Dương đến trễ mà không bị Phương Thạch Ngọc đuổi ra ngoài, liền cảm thấy có chút áp lực, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Phong Tiêu Dương không quan tâm đến những người đó, hắn cầm kịch bản lên sau đó mở ra nhanh chóng nhìn.
“Mấy người, bắt đầu đi.” Phương Thạch Ngọc tiên tay chỉ hai người, để bọn họ làm đối thủ.
Phong Tiêu Dương tự động ngăn chặn động tĩnh xung quanh, rất nhanh chóng đã học thuộc lời thoại. Nhớ lời thoại cũng là một phần của hình thức kiểm tra, trước đó Trương Tuyết Mạn có nói với cậu, Phong Tiêu Dương cảm thấy vui vì đây hoàn toàn không là vấn đề. Trí nhớ của cậu tốt vô cùng.
Cậu vào vai một tiểu công tử nhà giàu, thầm mến nữ chính xuyên việt, nhưng mà nữ chính lại nhập cung, ở trong cung khắp nơi đều bị chèn ép, sau khi tiểu công tử nhận được tin không chút suy nghĩ tiến vào hoàng cung, làm thái giám. Chỉ vì có thể được ở bên cạnh nữ chính, trợ giúp những lúc nàng cần.
Phong Tiêu Dương khép kịch bản lại, bỉu môi, “Lại là một nhân loại ngu xuẩn.”
Yêu người khác yêu đến mù quáng, thật sự có người như vậy sao? Tình yêu thật đáng sợ, may cậu là đạo sĩ, không thể yêu.
Phần lớn người mới đều mắc bệnh khẩn trương, cặp diễn đầu tiên bị Phương Thạch Ngọc mắng đôi câu, số còn lại càng thêm khẩn trương hơn, tay cầm kịch bản run lẩy bẩy, nửa ngày cũng không có người tiến lên thử vai.
Phương Thạch Ngọc không nhịn được, trực tiếp học: “Có ai đã chuẩn bị xong chưa, bản thân tới diễn một đoạn!” Yêu cầu đó xem ra đã rất phóng khoáng.
Một lúc một người diễn thì dễ dàng nhập vai, nhưng hai người cùng diễn thì rất khó, hoặc là bị đối phương làm cho rối loạn, hoặc là hai người ai cũng không diễn nổi. Nhưng mà diễn xuất không phải là đối diễn với nhau sao? Nào có một người tự thuyết tự thoại*?
Phong Tiêu Dương giơ tay lên, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Đây là trước khi ra cửa Tương Tuyết Mạn giúp cậu sửa thành chế độ rung.
” A lô.” Phong Tiêu Dương cảm thấy ở chỗ này nghe điện thoại cứ là lạ sao ấy, cậu ở trước ánh mắt không dám tin của Phương Thạch Ngọc nhận điện thoại.
“Ở đó sao rồi? Bắt đầu thử vai chưa? Bằng không tôi đến xem một chút, tôi không yên tâm…” Âm thanh Trương Tuyết Mạn từ đầu kia truyền tới.
Phong Tiêu Dương khẽ mỉm cười, “vẫn chưa bắt đầu, cô đến đây đi.”
” Được.” Trương Tuyết Mạn hùng hùng hổ hổ cúp điện thoại.
Phong Tiêu Dương cất điện thoại thấy Phương Thạch Ngọc nhìn thẳng (trừng) mình, cậu ngượng ngùng cười cười, nói: “Tôi có thể đợi một người bạn đến xem thử vai được không?”
Phương Thạch Ngọc bất mãn, cảm thấy thiếu niên này dáng vẻ mặc dù tốt, nhưng không có một chút tôn trọng mình, “Cậu cho rằng a miêu a cẩu muốn đến thì đến sao?”
Phong Tiêu Dương lắc đầu, rất đứng đắn nói: “Cô ấy không phải a miêu a cẩu, cô ấy là Trương Tuyết Mạn.”
Phương Thạch Ngọc im lặng, trực tiếp quay đầu tiếp tục hỏi những người thử vai còn lại, “Chuẩn bị nhanh lên một chút bắt đầu! Thời gian không nhiều!” Hắn không thấy Phong Tiêu Dương cử động, xem ra Phong Tiêu Dương đã thầm chấp nhận.
Qua một hồi do dự cũng có người tiến lên.
Phong Tiêu Dương nhàm chán lấy ipad ra bắt đầu chơi, cách đó không xa Tống Thanh Thanh thấy hành động của cậu, con ngươi sắp rơi ra ngoài. Đại gia ngài quên là lúc này đang làm gì sao! Còn chơi game!
“Tốt, cậu đi đăng ký, hai người được vào đoàn.” Phương Thạch Ngọc cuối cùng chọn được người.
Hai người kia kích động nạm tay chạy đến trợ lí của Phương Thạch Ngọc để ghi danh.
Những người còn lại nhất thời nhao nhao muốn thử nhưng lại chần chừ không tiến lên.
Phong Tiêu Dương cất ipad, giơ tay, “Để tôi.” Giọng hắn thật ra rất dễ nghe, nhưng đột nhiên vang lên lúc này, nên có chút khàn khàn của thiếu niên vỡ giọng, không những không khó nghe, ngược lại còn có một loại sức quyến rũ vô hình.
Phương Thạch Ngọc liếc cặp mắt, “Tới đi.”
Phong Tiêu Dương đặt kịch bản xuống đứng lên, bước đến hỏi: “ Sẽ có người cùng diễn với tôi sao?” Hắn vừa thấy những người đó đều thành một đôi diễn.
Bây giờ Phương Thạch Ngọc nhìn hắn không vừa mắt, vì vậy vung tay lên, “Không có!”
Phong Tiêu Dương giống như không phát hiện hắn hiện có chút không kiên nhẫn, “À” một tiếng, bắt đầu diễn…
Cảnh này, chính là lúc nữ chính tiến cung, phú gia tiểu công tử biểu hiện chân tâm, thâm tình tỏ tình cùng với nội tâm rối loạn.
“Châu nhi, nàng không thích ta sao. Tại sao nàng muốn vào cung.” Phong Tiêu Dương vừa mở miệng đã kinh động đến tất cả mọi người.
Phương Thạch Ngọc sắc mặt tối sầm chỉ muốn hô ngừng.
Gương mặt Phong Tiêu Dương tiếp tục tê liệt, khô cằn đọc thoại, “Châu nhi, chúng ta trốn đi. Thoát khỏi cái nơi ăn thịt người này. Chỉ cần cùng nàng chung một chỗ, thì nơi nào cũng là nhà.”
“Châu nhi, ta biết, nàng chỉ vì người nhà nên tạm thời ủy khuất cầu toàn đúng không. Được rồi, nàng đi đi, ta sẽ ở ngoài cung chờ nàng. Đến lúc nàng cần ta, ta sẽ đến gặp nàng.”
“Châu nhi, nàng phải biết, ta nguyện ý chết vì nàng.”
“Tốt lắm!” Phương Thạch Ngọc hô to một tiếng, cắt phần diễn của Phong Tiêu Dương.
Phong Tiêu Dương từ từ nhíu mày, quay đầu liền thấy khuôn mặt đen sì của Phương Thạch Ngọc, nhưng cậu không sợ, hơn nữa còn không vui nói: “Ngài cắt lời của tôi, rất không tôn trọng tôi.”
Gân xanh trên trán Phương Thạch Ngọc không ngừng nổi lên, tức giận chỉ Phong Tiêu Dương, “ Từ lúc nào Ly Dương ảnh thị ngay cả loại hóa sắc này cũng ký*? Đọc thoại mà như học thuộc lòng! Trên mặt không có nửa điểm biểu tình, ngay cả động tác tay chân cũng không! Cho dù dáng vẻ của cậu có đẹp hơn thiên tiên đi nữa thì tôi cũng sẽ không chọn cậu!”
Phong Tiêu Dương lặng lẽ cúi đầu, trong lòng mặc niệm, thì ra diễn xuất của mình tệ hại như vậy…
“Tốt tốt, đa tạ Phương đạo diễn chỉ điểm, Tiêu Dương mới vào nghề, cái gì cũng không hiểu, Phương đạo diễn thông cảm!” Trương Tuyết Mạn không biết đến từ lúc nào, cô đột nhiên sáp lên, trực tiếp chặn trước mặt Phong Tiêu Dương, bởi vì Phương Thạch Ngọc quá kích động nên nước miếng nhất thời bay ra ngoài phun đầy mặt Trương Tuyết Mạn.
Trương Tuyết Mạn: “…” Thảo nê mã!*
Đột nhiên Phong Tiêu Dương đứng sau lưng ló đầu ra dò xét, vô cùng nghiêm túc nhìn bãi nước bọt của Phương Thạch Ngọc, “Tôi cảm thấy ấn đường của ngài biến thành màu đen, báo hiệu cho đường đại hung nha.”
“Cậu dùng hắn để tạo scandal với mình?” Phong Thần nhả khói thuốc, gõ gõ xuống cái gạt tàn thuốc, Đoạn Kích Âm nhanh tay lẹ mắt lấy đi cái gạt, tàn thuốc phút chốc rơi xuống bàn làm việc.
Sắc mặt Đoạn Kích Âm đen xì, “Đúng, chẳng qua chỉ tạo scandal, không thật sự để cậu thượng hắn! Thượng vị thành niên không chừng đến lúc đó công ty còn bị kiện! ồn ồn ào ào rồi sẽ nhiều người hỏi cậu có phải là lão tổng ( =chủ tịch) hay không? Sảng khoái một chút thôi!” Hắn đổi giọng.
Phong Thần chần chờ mấy giây, nói: “Mình là một người có nguyên tắc.”
“…” Đừng để lão tử bắt được mày cái đồ thiếu niên ánh trăng đáng ghét! Đem nó lột hết ném lên giường cậu xem cậu còn nói nguyên với tắc hay không!
Phong Thần đi sau, Đoạn Kích Âm bắt đầu hoài nghi nghiêm trọng năng lực làm việc của Phong Tiêu Dương, dáng vẻ tú sắc khả xan* như vậy (Sắc đẹp nhìn thôi cũng đã no), làm sao mà không hạ được Phông Thần chứ? Hơn nữa thằng nhóc này rất thành thật nha, rất dễ dàng bị lừa bán!
Đọan Kích Âm sậm mặt đi tìm tư liệu của Phong Tiêu Dương, dựa theo số điện thoại được lưu lại trên tư liệu bấm.
‘Tút tút tút…’
‘Tút tút…’
“Tút…”
Không bắt máy, không bắt máy, gọi bao nhiêu lần cũng không bắt may!
Vật Đoạn Kích Âm nắm trong tay rơi xuống, cái gạt thuốc rơi trên bàn, tàn thuốc lá bám đầy mặt hắn.
Đoạn Kích Âm:……
Chú thích:
* Đả tương du: lấy xì dầu. Ở TQ trước đây, khi muốn mua xì dầu ngta phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này phát sinh trong một trường hợp như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn 1 số người dân, khi MC đó gọi 1 người qua đường và phỏng vấn thì nhận đc câu trả lời là “Đả tương du” rồi người này liền đi mất, ý nói là người đó chỉ đi mua xì dầu mà thôi, ko quan tâm đến việc khác.
Sau này từ này thường đc dùng trong các trường hợp có 1 người đi ngang qua nhưng ko để tâm đến những gì diễn ra bên cạnh => Ý câu trên là nhân vật không quan trọng.
* Nương Pháo: người đàn ông với ngoại hình và tính cách giống con gái
* tự thuyết tự thoại: diễn phần của mình kiễn diễn luôn phần của đối phương
* Hóa sắc: chỉ có vẻ bề ngoài đẹp mắt
* Thảo nê mã 草泥马 [cǎonímǎ]: Đồng âm với từ mắng chửi “Thao nhĩ mụ”, tiếng Việt là [ĐMM] ấy bà con ^^. Ngoài ra nó còn có nghĩa khác: Thảo nê mã là tên tiếng Trung của con Dương Đà [Một loài lạc đà không bướu ở phương Tây] được cư dân mạng tôn xưng là “Thần thú” (Mọi người có thể tên “Dương Đà” để xem hình ảnh), bởi vì vẻ mặt của loài động vật này rất chi là khó tả, cho nên nó còn được sử dụng để miêu tả tâm trạng “Không biết nói sao”, “Bó tay toàn tập”… các loại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!