Giá như...Anh yêu em
Chia tay trong hạnh phúc( Du học )-P1
“Phương Nhã Uyên!Cậu có nghe tớ nói gì không đấy?”
Bỏ ngoài tai lời của An Thi,Phương Nhã Uyên mặc sức bỏ chạy. Nhớ lại những kí ức kinh khủng ấy,cô lại sợ. Phương Nhã Uyên,quả thật chỉ có hai từ để miêu tả:’Hoàn hảo’. Nhà giàu, xinh đẹp lại học giỏi, hiền lành, ngoan ngoãn. Nhưng không giống Nhã Uyên, cô bạn thân An Thi có vẻ nghịch ngợm, ma mị hơn. Từ nhỏ, Nhã Uyên đã luôn chăm chỉ, thông minh và rất hiểu chuyện còn An Thi cũng là tiểu thư đài các giống cô nhưng lại vô cùng nghịch ngợm và lười nhác. Giống 2 người, bố của họ cũng rất thân. Vậy nên Thiên An tập đoàn và An thị rất hay hợp tác cùng nhau. Ngày thất tịch, An Thi lại than vãn:
“Haizz…Sao bao năm nay mình vẫn 1 mình nhỉ T_T”
“Là do cậu chọn ý chứ! Tớ thấy cậu có khối anh dòm ngó đấy thôi” Nhã Uyên nói với vẻ mặt đầy châm chọc
“Tớ chả quan tâm cái mớ ấy!Cậu thì sướng rồi!Tần Hạo quan tâm thế còn gì!!!”
Quả thật thì Tần Hạo và Nhã Uyên đúng là trời sinh một cặp,trai tài gái sắc.Tình yêu còn rất sâu đậm nữa.Thế mà hôm nay cô đã phải nhìn thấy cảnh tượng đau lòng ấy.Tần Hạo ôm hôn Liễu Thiên Thanh.Một người là người yêu cô,một người là vị học tỷ cô vô cùng kính nể.Vậy mà sao lại ôm hôn nhau trước mặt cô thế này.Nhã Uyên dường như bất động,lắp bắp:
“Thiên…Thiên Thanh học tỷ”
“Tiểu Uyên?!Sao em lại ở đây?”-Tần Hạo hỏi
“Là Thiên Thanh học tỷ gọi em đến.Quan trọng là hai người đang làm gì vậy?”-Nhã Uyên bàng hoàng
“Như em thấy đấy tiểu Uyên.Đúng!Anh và Thiên Thanh yêu nhau.Trước đó gia đình anh không đồng ý nên anh phải mượn em làm lá chắn.Bây giờ họ đồng ý rồi nên anh không cần đến em nữa.Chúng ta chính thức CHIA TAY ĐI!!!”
Nhã Uyên nửa khóc nửa cười:
“Ha!Hóa ra trước giờ anh vẫn lừa em sao?Tình cảm của em dành cho anh cũng vô nghĩa sao?Có biết bao nhiêu người thích anh nhưng em nghĩ em khác họ.Hóa ra em hiểu lầm rồi…”
“…”
“Đều là ngu si tin tưởng vào tình yêu đến mức điên dại mặc dù không được đáp trả lại tình cảm”Lúc ấy,cô đã kiệt lời
“Tiểu Uyên,anh không có ý đó!”
“Im đi!Anh không có tư cách gọi tôi như vậy!”Cô buông tay,buông đi hạnh phúc mà cô luôn ôm ấp
“Tiểu Uyên…”-Bốp!!!
“Vô sỉ”
Nói rồi cô bỏ đi.Cô đã tát anh.Cô yêu anh,yêu nhiều lắm,vì thế cô không nỡ buông bỏ anh.Cô không muốn nghe anh gọi tên mình vì như thế,cô sẽ yêu anh nhiều hơn.Kể cả có nghĩ thoáng hơn thì cô hiểu cho anh,ai sẽ hiểu cho cô đây?Bên cô lúc này chỉ có nỗi buồn.Lời An Thi vang vọng bên tai:
“Cậu không cần nghĩ đến hắn!Đừng buồn nữa!!!”
Nghĩ tới những chuyện đó là Nhã Uyên lại buồn,nước mắt cứ trực trào ra.Cùng lúc đó,Thiên Thanh và Tần Hạo ở cạnh nhau.Nhìn theo bóng Nhã Uyên khuất dần,Tần Hạo hỏi:
“Sao em lại gọi tiểu Uyên tới?”
“Anh nghĩ vì sao?”
“Nhưng tiểu Uyên rất yếu đuối?”
“Nhưng em muốn có vị trí đúng trong lòng anh!”
“Đúng?Em nghĩ thế nào là đúng?”
“…”
“Thôi…Bỏ đi!”
“Chuyện này sớm muộn cũng phải làm,em chỉ đẩy nhanh tiến độ thôi mà.Với lại ở cạnh anh càng lâu cô ấy sẽ càng thích anh.Giang sơn dễ đổi,bản tính khó rời”
“…”
“A Hạo!Liêu có thật sự là anh không thích Nhã Uyên không?”
“…”
“Tốt nhất là đừng như vậy”
Nhã Uyên chơi vơi,lạc lõng.Lần đầu tiên cô có cảm giác như vậy.Nó giống như là một ngàn mũi dao đâm vào trái tim cô,nó đau đớn đến nỗi không thể dùng từ nào tả được.Mọi khi cô che dấu cảm xúc rất giỏi nhưng sao bây giờ cảm xúc cứ thế tuôn ra,nước mắt không thể ngừng lại được.Cô chỉ là tấm lá chắn sao?Chỉ để tránh thị phi sao?Cô nghĩ rằng mình đặc biệt trong mắt anh nhưng cô sai rồi,cô chỉ là một con ngốc.Ước gì đây chỉ là một giấc mơ.Ai đó làm ơn gọi tôi dậy đi T_T.
Tần Hạo đã thích…không,thậm chí đã yêu Nhã Uyên rồi.Nhưng giờ anh phải làm gì đây?Thiên Thanh đã chờ anh rất lâu rồi.Nếu anh tiếp tục ở bên Nhã Uyên thì không công bằng cho Thiên Thanh.Nhưng nếu ở bên Thiên Thanh cũng không công bằng cho Nhã Uyên.Rốt cuộc anh phải làm sao đây?
“Anh đang nghĩ gì vậy?”Câu nói của Thiên Thanh làm anh bừng tỉnh
“Thanh Thanh?!”
“Em chỉ muốn nghe câu trả lời của Nhã Uyên thôi!Cô ấy gọi cho anh chưa?”
“…”
“Chưa à?Thế thì thôi vậy!Em đi trước đây!”
Nhã Uyên chắc còn sốc lắm.Làm sao cô ấy có đủ dũng khí gọi cho anh chứ?Anh cũng đau lòng lắm!Vì sao?Đâu phải khi chia tay cứ người nghe câu nói ấy mới buồn?Người nói ra cũng rất buồn đó chứ!Buồn không phải vì thương hại mà là vì yêu,vì đã trót đánh mất.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!