Đế Tôn - Chương 2898: Hố. (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Đế Tôn


Chương 2898: Hố. (2)



Mưu đồ của Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn quá rõ ràng, muốn bắt hết hai nhà. Đặc biệt Luân Hồi Đạo Tôn kiềm chế Thần Mẫu Đạo Quân, Nữ Sửu Đạo Tôn thì đáp xuống cạnh Thiên Phi Đạo Tôn trong huyền quan.

Nữ Sửu Đạo Tôn, Luân Hồi Đạo Tôn là tồn tại gần với Thiên Tôn nhất trong Đạo Quân điện, gần bằng Vạn Vật Đạo Tổ, Thiên Phi Đạo Tôn nên có nhiệm vụ giết hai người này.

Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn giáng lâm Đại La Thiên, cười to nói với Giang Nam, Nguyên Mẫu Thiên Tôn:

– Hai vị đạo hữu, chúng ta không nuốt lời đúng không? Vô Cực thánh địa ta đã liên minh với Đại La Thiên là tình nghĩa như huynh đệ, liều mạng đến trợ giúp.

Mặt Nguyên Mẫu Thiên Tôn xanh mét nhìn Giang Nam, tức giận nói:

– Họ Giang, ngươi có ra tay không? Nếu ngươi không làm thì lão nương làm, cứu Thiên phi xong sẽ phủi mông đi, mặc kệ cả gia đình ngươi tiêu đời!

Vẻ mặt Giang Nam bình thản:

– Tẩu tẩu hãy bình tĩnh, đừng nói.

Giang Nam kiên nhẫn khuyên:

– Nhóm thứ nhất đã đến rồi đây.

Vô Cực Thiên Tôn cười tủm tỉm:

– Nguyên Mẫu đạo hữu, viện quân chúng ta đã đến đây, ngươi cần gì la lối om xòm vậy? Nhìn Nguyên Thủy đạo hữu đi, bình tĩnh biết bao.

Nguyên Mẫu Thiên Tôn bực bội nói:

– Bình tĩnh cái con khỉ! Họ Giang, nếu lão nương không hợp tác với ngươi thì đã rút kiếm giết kẻ không lạnh không nóng nhà ngươi lâu rồi! Theo ta thấy cứ lao ra ngoài, liều mạng với Vô Cực, Đạo Không, Đế và Tôn đi, oanh liệt một trận, chết thì chết!

Giang Nam lắc đầu, tháo vỏ kiếm bên hông xuống, nói:

– Viện quân đợt đầu của ta đã đến, không cần Đại La Thiên liều mạng.

Vỏ kiếm rút ra, Đại La Thiên chuyển động ầm ầm. Đại La Thiên vặn vẹo, chui vào vỏ kiếm. Chúng sinh tam giới, quần hùng Đại La Thiên chiến đấu không dứt, bốn hùng quan, tất cả cường giả phe Đại La Thiên ở trong ngoài ải đều bị Nguyên Thủy Đại La Thiên hút đi. Đám người Vạn Vật Đạo Tổ, Thiên Phi Đạo Tôn, hết thảy thân bất do kỷ cùng Nguyên Thủy Đại La Thiên rơi vào vỏ kiếm của Giang Nam.

Keng!

Kiếm ngân lên, trong vỏ kiếm có một thanh Nguyên Thủy Đại La bảo kiếm. Bảo kiếm nhẹ rung thật lâu mới bình lặng.

Đại La Thiên mênh mông, ba mươi ba trọng thiên, bốn hùng quan, chiến trường chémgiết đều biến mất. Chỉ còn lại Thiên Quân, Đạo Quân Đạo Tôn dẫn dắt đại quân phe Đế và Tôn, cường giả Vô Cực thánh địa có người mất đối thủ, có người còn đánh nhau túi bụi.

Cường giả phe Đại La Thiên và Nguyên Thủy Đại La Thiên biến mất. Giang Nam thu Đại La Thiên đi giấu vào Nguyên Thủy Đại La bảo kiếm, chỉ còn lại những kẻ thù không đội trời chung.

Mọi người ngây ngẩn, tiếp theo ác chiến hoàn toàn bùng nổ.

Trung tâm Nguyên Thủy Đại La Thiên ban đầu, Nguyên Mẫu Thiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn, Giang Nam giờ ngồi trong không trung.

Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn giận điên, đứng bật dậy trừng Giang Nam, quát to:

– Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi…!

– Ngươi và ta đã giao ước là Thiên Tôn không được ra tay, sao ngươi dám…

Giang Nam giắt Nguyên Thủy Đại La bảo kiếm bên hông, lạnh nhạt nói:

– Hai vị đạo hữu đừng nóng, ta có ra tay sao?

Đạo Không Thiên Tôn buồn bực quát:

– Ngươi…!

Giang Nam thản nhiên nói:

– Nếu hai vị đạo hữu trở mặt với ta ngay bây giờ thì hãy nếm thử kiếm phong của ta đây!

Bên trên Nguyên Thủy Đại La Thiên ban đầu, phe Vô Cực thánh địa huyết chiến với phe Đế và Tôn là kết cục chắc chắn, không chết không ngừng.

Giang Nam mặc kệ Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn, hắn nói với Nguyên Mẫu Thiên Tôn:

– Tẩu tẩu, ta đi Đại La Thiên nghỉ ngơi lấy sức, chờ bọn họ giết đến kiệt sức là có thể diệt hai nhà đúng không?

Nguyên Mẫu Thiên Tôn trợn mắt há hốc mồm, chợt nhớ đến một chuyện, truyền âm hỏi dồn:

– Còn viện quân thứ hai? Đợt thứ hai là gì?

– Chờ thi thể Đế Giang xuất hiện là tẩu tẩu biết ngay. Bây giờ chúng ta cứ ngồi xem hổ đấu nhau đi.

Giang Nam đứng lên:

– Nguyên Mẫu, nơi này không còn chuyện của chúng ta, hãy đi quan sát cuộc chiến từ xa đi.

Nguyên Mẫu Thiên Tôn đứng lên, nhìn Càn Nguyên Thiên Quân. Tất cả Đạo Quân Đạo Tôn phe Vô Cực thánh địa, Đế và Tôn đánh túi bụi, thế như nước với lửa. Thực lực hai nhà vốn ghét nhau không chết không ngừng. Đế và Tôn trách Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn gây ra tịch diệt kiếp cuối cùng, vùi thời đại tiên đạo vào tịch diệt. Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn trách Thanh Liên Tiên Tôn ra tay dẫn đến tịch diệt kiếp. Vô Cực Thiên Tôn cần diệt tuyệt tiên đạo để tiến vào tận cùng đại đạo.

Ân oán quá sâu, cộng thêm tịch diệt kiếp cuối cùng đến ngày càng gần, cần vô lượng sát kiếp chém hết đối thủ, giành cơ hội sống cho mình. Vì vậy không cần Giang Nam, Nguyên Mẫu Thiên Tôn làm gì, đám người tự động giết nhau đến chết.

Huống chi Thiên Quân, Đạo Quân Vô Cực thánh địa vốn là viện quân giúp Đại La Thiên. Giang Nam rút Đại La Thiên đi, không còn kẻ thù Đại La Thiên mà chỉ có cường giả Vô Cực thánh địa, thù mới hận cũ lửa cháy đổ thêm dầu vào phe Đế và Tôn.

Vô Cực Thiên Tôn nhìn chiến trường, thấy Đạo Quân, Đạo Tôn, Thiên Quân Vô Cực thánh địa đã thay vị trí cường giả Đại La Thiên huyết chiến cùng phe Đế và Tôn.

Dù Vô Cực Thiên Tôn muốn rút đám người khỏi chiến cục cũng không thể được.

Giang Nam thu nhiều người vào Đại La Thiên, rút khỏi chiến cuộc được là vì mọi người ở trong Đại La Thiên. Nguyên Thủy Đại La Thiên là pháp bảo của Giang Nam, cộng thêm hắn ban nhiều pháp bảo cho quân chủ lực Đại La Thiên. Những pháp bảo này là một phần linh kiện trong Đại La Thiên, thu chúng nó về đương nhiên kèm theo người nắm giữ.

Khi Giang Nam giơ vỏ kiếm ra, Nguyên Thủy Đại La Thiên tự động biến thành Nguyên Thủy Đại La bảo kiếm mang mọi người đến. Bảo kiếm đâm vào vỏ, mọi người cũng vào trong kiếm.

Vô Cực Thiên Tôn không có pháp bảo kỳ lạ Nguyên Thủy Đại La Thiên, không thể thu cường giả Vô Cực thánh địa về.

Đừng nói Vô Cực Thiên Tôn, dù là Đế và Tôn, nếu không ra tay thì không ai làm được như Giang Nam.

Thu hết mọi người dưới tay mình thì phải ra tay, hoặc dùng Vô Cực đạo trác, Thế Giới thụ, hồng mông thanh liên, vậy thì làm trái giao ước sáu Thiên Tôn đặt ra.

Huống chi mục đích vô lượng sát kiếpc là cố gắng suy yếu, giết nhiều đối thủ trước khi tịch diệt kiếp đến. Dù là Thiên Tôn cũng phải có vài người chết để những người khác có hy vọng độ qua kiếp số.

Mặt Vô Cực Thiên Tôn xanh mét:

– Nguyên Thủy Thiên Tôn, qua trận chiến này nhân quả thời đại tiên đạo đã diệt bảy, tám phần. Mỗi khi nhân quả diệt một cái là đại đạo nhân quả của ta viên mãn một phần. Hiện tại thực lực của ta tiến bộ nhiều, rất gần với tận cùng đại đạo, mạnh hơn lần trước sáu Thiên Tôn chúng ta gặp mặt nhiều.

Sắc mặt Vô Cực Thiên Tôn Càn Nguyên Đạo Tôn bình tĩnh, thản nhiên nói:

– Ta rất muốn biết bây giờ thực lực của ta và Đạo Không có thể tiêu diệt Thiên Tôn không?

Giang Nam dừng bước lại, xoay người trả lời:

– Vô Cực đạo hữu, ngươi không thể chém Đế Lân, Thanh Liên Tiên Tôn, cũng không giết ta được, nên đã định trước ngươi vô duyên vào tận cùng đại đạo, tối đa là rất gần với nó. Ta cho ngươi sống đến bây giờ là muốn nhìn xem ngươi rất gần với tận cùng đại đạo có khả năng độ qua tịch diệt kiếp không

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN