Em muốn trốn sao bảo bối
Chương 12
Sau khi Dạ Nguyệt đi khỏi thì bác sĩ nhẹ nhàng cầm điện thoại di động đã mở sẵn từ lúc nào lên nghe.
“Chắc cậu đã nghe hết, chỉ còn phải để cậu thuyết phục người kia thôi”.
“Chuyện còn lại tôi sẽ giải quyết, rất cảm ơn ông giáo sư Trịnh”. Một giọng đàn ông trầm ổn vang lên trong điện thoại.
“Người phải cảm ơn là tôi mới đúng, anh đã giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều, chuyện này chỉ là một chút chuyện nhỏ chẳng có gì đáng nói”. Bác sĩ trưởng khoa vẻ mặt nhu hòa vừa cười vừa nói.
Ở một nơi khác Dạ Nguyệt trở về phòng thì thấy Lăng Chi Hiên vẫn đang ngủ nằm quay mặt vào tường, cô nhón chân lên đi rón rén tránh làm người kia thức giấc. Tuyết Lang thấy cô thì chui ra từ trong chăn vui vẻ đung đưa đuôi “ngaooo” một tiếng.
“Suỵt!” Dạ Nguyệt để tay lên miệng ra hiệu cho Tuyết Lang im lặng. Nhưng lòng tốt của cô chỉ là công cốc vì người kia nghe động tĩnh bên này liền quay qua nhìn.
“Cô về rồi à”. Lăng Chi Hiên từ từ ngồi dậy dựa vào tường, Dạ Nguyệt thấy vậy liền chạy qua giúp đỡ anh dậy.
Hiện tại vết thương đã không còn gì nguy hiểm nhưng sinh hoạt vẫn còn khó khăn. Mặc dù vậy ba ngày sau anh có thể xuất viện, đương nhiên theo lẽ thường thì khi về nhà người bệnh sẽ tiếp tục nằm trên giường và được chăm sóc tốt hơn không cần phải chạy ra chạy vào ở bệnh viện. Cho nên nếu anh đồng ý xuất viện thì nhiệm vụ này người đảm nhiệm chỉ có thể là Dạ Nguyệt.
Khu chung cư Bonheur là khu chung cư có giá cả phải chăng cho tầng lớp xã hội bình dân. Học trong trường được một năm thì Dạ Nguyệt dọn ra chung cư ở vì đường đi về nhà khá xa, ở đây có thể giảm bớt chi phí đi lại với tiện cho việc học và sinh hoạt ở trường, hơn nữa chỗ này chưa có bất cứ một câu chuyện mờ ám nào hắc hắc…đây cũng là một phần lý do Dạ Nguyệt dọn vào đây.
Căn hộ 307,Tiêu Ngọc Dạ Nguyệt.
Sau khi từ bệnh viện về, Dạ Nguyệt đỡ Lăng Chi Hiên vào phòng ngủ, phòng ngủ của Dạ Nguyệt được cô lót một lớp chiếu tanami và ngủ bằng đệm trải theo kiểu Nhật. Vì lâu lâu bạn thân của cô hay ở lại chơi qua đêm nên Dạ Nguyệt mua sẵn thêm một bộ chăn đệm nữa, lúc này nó thật sự đã phát huy tốt đa tác dụng của mình sau mấy tháng bị bỏ xó.
“Cảm ơn cô” Lăng Chi Hiên nhìn Dạ Nguyệt đang trải chăn đệm thanh âm trầm thấp vang lên trong không khí yên tĩnh.
“Anh hãy cảm ơn bác sĩ trưởng khoa ấy, ông ấy đã thuyết phục tôi”. Dạ Nguyệt quay qua rồi lắc đầu sau đó nhìn anh cười. “Không ngờ thời buổi này vẫn còn một vị bác sĩ tận tâm với nghề như vậy”.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!