Em muốn trốn sao bảo bối - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Em muốn trốn sao bảo bối


Chương 31


Bên này mọi người cũng đã nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi. Có vẻ bên nam rất yên tĩnh, không ai nói với ai lời nào. Dương Hoàng Trí thì chăm chú nghe bên kia nói chuyện, có vẻ cuộc trò chuyện của ba người đã thu hút được anh. Anh rất vui vẻ khi Lý Vân Nhi và Dương Ngọc Linh hòa thuận như thế. Dù cho Dương Ngọc Linh chỉ là chị họ, nhưng đối với anh em họ hàng trong nhà thì Dương Ngọc Linh là người khiến anh kính nể nhất.

Lăng Chi Hiên đang nhắm mắt dưỡng thần, đã lâu rồi anh không có ngâm mình trong suối nước nóng. Anh để ý cuộc trò chuyện vừa rồi thấy Dạ Nguyệt cũng rất thích nơi này, sau này anh nhất định sẽ thường xuyên dẫn cô gái nhỏ này đi suối nước nóng, dĩ nhiên địa điểm chính là ở Nhật – nơi cô ấy thích nhất. Và anh không nhận ra hiện tại bản thân anh đang suy nghĩ về tương lai, và trong cái tương lai đó có sự hiện hữu của cô ở đó.

“Anh nghĩ thế nào về Dạ Nguyệt?”
Lăng Chi Hiên nhếch khóe môi lên vui vẻ suy nghĩ thì một giọng nói trầm ổn vọng đến từ bên cạnh anh, không cần phải mở mắt ra anh cũng biết người đó là ai. Tề Mạc Thông đi lại ngồi tựa vào gò đá bên cạnh anh. Lăng Chi Hiên vẫn nhắm mắt, không có trả lời câu hỏi của cậu ta, chuyện của anh và Dạ Nguyệt không liên quan đến người thứ ba.
“Anh nên nhớ anh chỉ là anh họ của cô ấy. Tôi sẽ cho cô ấy tất cả và nhất định mang lại hạnh phúc cho cô ấy”. Tề Mạc Thông tức giận tuyên bố, anh cảm thấy chướng mắt vì thái độ coi thường người khác của Lăng Chi Hiên. Nhưng anh lại không biết rằng, ngoại trừ những đồng đội thân cận của mình ra thì trước giờ Lăng Chi Hiên chưa bao giờ để ai vào mắt. Mà một cậu chủ còn dùng tiền của gia đình như Tề Mạc Thông lại càng không.
“Suy nghĩ kĩ trước khi mở miệng, hiện tại bản thân cậu có được thứ gì?” Lăng Chi Hiên lạnh nhạt đứng dậy đi lên bờ, nhiệt độ xung quanh giảm đi vài phần. Khi chưa làm được gì thì tốt nhất đừng ở trước mặt anh mà to mồm nói sẽ cho cô ấy tất cả rồi mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Như vậy từ giờ ngoại trừ ba của Dạ Nguyệt thì còn một người đàn ông nữa, nếu ai muốn có được Dạ Nguyệt thì phải bước qua xác của anh trước.
“Rốt cuộc anh ta là một người như thế nào?” Dương Hoàng Trí đi lại kế bên Tề Mạc Thông.
“Hoàng Trí, nói thật với mình, anh ta có phải là anh họ của Dạ Nguyệt không?” Tề Mạc Thông trầm mặc hỏi.
“Hzzz đúng là không thể giấu được cậu” Dương Hoàng Trí thở dài. “Mình đã hứa với chị ấy là không được nói với ai nhưng nếu cậu đã cảm giác được thì mình cũng không giấu nữa, đó là người đã được cứu cùng lúc với chị ấy. Chị ấy đã vô tình cứu được anh ta và hiện tại anh ta đang mất trí nhớ, không ai biết rõ thân thế của anh ta cũng không ai biết tại sao anh ta lại bị nhiều vết thương như vậy và tại sao lại ở trong khu rừng đó”.

Tề Mạc Thông ngạc nhiên “Vậy tại sao Dạ Nguyệt còn để anh ta sống chung trong nhà? Theo cậu nói mình cảm thấy anh ta có dính dáng đến bên thế lực hắc đạo, như vậy vô cùng nguy hiểm đối với Dạ Nguyệt”.
“Mình cũng không biết, cậu biết tính tình của chị ấy kì lạ thế nào mà, chị ấy nghĩ gì không ai biết được”. Dương Hoàng Trí lắc đầu ra vẻ bó tay khó hiểu.
“Không được, không thể để như vậy được, mình sẽ điều tra thân thế của anh ta” Tề Mạc Thông tức giận nắm chặt nắm đấm. “Nếu anh ta là người của hắc đạo mình nhất định cho Dạ Nguyệt biết để cô ấy tranh xa anh ta ra”.
Dương Hoàng Trí nhìn bạn mình mà lắc đầu thở dài.

Lăng Chi Hiên vừa bước ra khỏi phòng thay đồ thì thấy Dạ Nguyệt cũng vừa bước ra.
“Hơ, mọi người đâu? Sao chỉ có mình anh vậy?” Dạ Nguyệt nhìn ngó xung quanh.
“Tôi ra trước” Lăng Chi Hiên nhìn thấy cô gái nhỏ thì trong lòng mềm mại hẳn.
Dạ Nguyệt đang cầm khăn lau đầu, tóc vẫn còn ướt và rối “Tôi cũng lên trước, cùng về nha” Dạ Nguyệt cười cười nhìn Lăng Chi Hiên.
“Được” Lăng Chi Hiên gật nhẹ đầu, đáy mắt ẩn hiện ý cười. Hình ảnh thoải mái này của Dạ Nguyệt anh nhìn cũng rất nhiều lần rồi và giờ cảm thấy đó là điều vô cùng hiển nhiên.

Lăng Chi Hiên vừa đi vừa như có như không nhìn Dạ Nguyệt. Qua cuộc nói chuyện vừa rồi anh cũng hiểu Dạ Nguyệt rất yêu tự do, đối với một nơi đầy nguyên tắc như những nhà giàu sang quý tộc thật sự không thích hợp với cô ấy và cũng là nơi mà cô ấy không thuộc về.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN