600 năm 1 kiếp chờ - Tiền truyện: Tử sinh khiết thoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão*
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


600 năm 1 kiếp chờ


Tiền truyện: Tử sinh khiết thoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão*


*Tên chương được lấy từ bài Kích cổ 4 (Kinh thi)
Dịch nghĩa:
Chết sống hay xa cách,
Đã cùng nàng thành lời thề ước.
Ta nắm tay nàng,
Hẹn ước sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.

—————

Thiên hạ từng có thời loạn lạc.
Chúng dân kiêu ngạo, phỉ báng thần linh.
Quỷ ma hoành hành, bách gia cơ cực.
Tiên nhân hiếu thắng, lấy chiến làm vui.
Chiến sự xảy ra liên miên, máu chảy đầu rơi không khó gặp, thây xếp đầy đường, tiên ma khuấy đảo vòng luân hồi, người chết không được cải sinh, khóc than ai oán.
Ấy là do sự tranh chấp giữa tam đại minh chủ tam giới mà kẻ châm ngòi là Chu Y Dạ- minh chủ ma giới.
Sau hai trăm năm loạn thế, tam đại minh chủ đã cùng đàm đạo tại Viên Ngưng điện- nội phủ của Mộng Phạn- minh chủ dương giới.
Ba vị thượng thần cùng kí khế ước máu, xác lập những luật lệ chung cho cư dân tam giới.
Xích Diệm- minh chủ thiên giới, theo điều lệ trong khế ước, giáng một trận đại hồng thủy xuống hạ giới, làm kình lôi xuống âm ti, gọi cuồng phong thổi tung thiên giới.
Thủy, phong, lôi không chỉ nhấn chìm tất thảy sự sống mà còn chôn vùi mọi dấu vết cuộc chiến suốt hai trăm năm cùng huyền cơ ẩn bên trong.

600 năm sau,
Từ nội thành đến ngoài thành Đông Kinh đồn rằng: nhị tiểu thư của phủ thừa tướng, dung mạo tuyệt thế, tư chất bất phàm, từ nhỏ đã có hôn ước với tam hoàng tử, hiện phủ thừa tướng và hoàng cung đang rậm rịch chuẩn bị cho hôn sự này.
Cư dân Đông kinh đều mong chờ đại hỉ của Lãnh phủ, ngay cả hoàng thất cũng chờ mong lễ đại hôn này không kém.
Riêng Lãnh gia, mấy ngày này, đều ăn không ngon, ngủ không yên.
Nhân là do năm Lãnh nhị tiểu thư tròn 9 tuổi, lúc đi dạo trong thành Đông kinh, có vị đạo sĩ thấy nàng ngũ quan đẹp lạ thường, khí chất thoát tục tao nhã nên ngỏ ý muốn xem vận cho nàng.
Đạo sĩ nọ phán: Hồng nhan bất tri lụy, thọ thập ngũ niên ( Người đẹp không biết buồn, 15 tuổi phận đã hết).
Đợt đó, phủ thừa tướng được một phen bấn loạn, gia nhân chạy đôn chạy đáo khắp nơi, truy tìm những vị cao tăng, đạo sĩ có tiếng trong nhân gian, không tiếc tiền bạc mời họ về nhằm kéo dài vận mệnh cho Lãnh nhị tiểu thư.
Các vị cao nhân nhận được lời thỉnh cầu của Lãnh lão gia đều khéo léo chối từ, lắc đầu mà bảo: Đã là thiên mệnh thì nên chấp nhận đi thôi.
Ai nấy đều bảo Lãnh lão gia hồ đồ rồi mới đi tin lời một tên đạo sĩ vô danh. Lãnh thừa tướng nghe thấy có lí, chắc gì đã đúng như lời tên thầy bói kia nói nên an tâm hơn phần nào.
Lâu dần, việc này bị lãng quên.
Trong lúc bàn chuyện hôn sự sắp tới của nhị muội cùng phụ thân, Lãnh đại thiếu gia đã vô tình nhắc đến chuyện năm xưa khiến Lãnh lão gia không thể không lo lắng.
Lãnh nhị tiểu thư- lãnh Nhược Dung, còn 7 ngày nữa là tròn 15 tuổi, 18 ngày nữa là xuất giá.

Ngày sanh thần Nhược Dung, vào đúng thời điểm nhật nguyện giao thoa, nàng đương trên thuyền dự tiệc mừng, không rõ cơ sự nào, ngã xuống Hằng giang sâu ngàn trượng.
Đám tùy tùng đi theo đều kinh hồn bạt vía, đổ xô đi tìm, hết tốp này đến tốp khác thay phiên nhau lặn xuống lại trồi lên khuấy động mặt nước.
Sau ba ngày, tìm kiếm không có kết quả, một mảnh y phục cũng không thấy.

Phủ thừa tướng phát tang, ai nấy đều ngậm ngùi tiếc thương cho hồng nhan bạc mệnh.

Nhược Dung tỉnh dậy mà toàn thân nhức mỏi như vừa trải qua một hành trình dài, đám nô bộc không thấy ai, thuyền hoa cũng biến mất, bản thân lại nằm bên một con suối lạ, xung quanh là những cây đại thụ cao chọc trời. Nàng thoáng kinh hãi nhưng rồi tự trấn an, nghĩ một hồi rồi đi về phía hạ lưu dòng nước nhỏ.
Mặt đất bằng phẳng, đưa nàng đến một thảo nguyên rộng mênh mông, thu vào tầm mắt chỉ có cỏ xanh khuất tận chân trời, quay đầu lại, cánh rừng sau lưng đã biến mất.
Mất phương hướng, nàng đành nhờ cả vào sự thiên, rẽ cỏ dò dẫm từng bước.
Lần này không thuận lợi cho lắm, đôi hài thêu hoa bị đá nhọn chọc thủng, bàn chân rỉ máu đầy đau đớn.
Gió lạnh cứa vào mặt tê buốt, bộ hồng y trông tả tơi vô cùng, mái tóc rối khẽ bay, ngọn cỏ lướt qua da thịt ngư ngứa.
Trờ cao không một gợn mây, xung quanh vẫn sáng rỡ như ban ngày dẫu không có mặt trời.
Không rõ đi được bao lâu, nàng thấm mệt, toàn thân bổ nhào về phía một thảm cỏ rậm.
——————
Lãnh Nhược Dung mở mắt, ho khan mấy tiếng. Trời vẫn sáng, chỉ là nàng đã ra khỏi thảo nguyên kia một cách thần không biết quỷ không hay.
Nàng ngồi trên một gò đất cao, nhìn quanh quất, chỉ có đất đá, cát sỏi và vài cây bụi xơ xác.
Còn có những trụ đá cao lớn, thân trụ khắc hán tự rồng bay phượng múa.
Thoạt trông, chúng có vẻ lộn xộn nhưng khi nhìn từ trên cao sẽ thấy có 8 cột xếp thành chữ thiên (天).
Nàng tiến về phía cột đá cao nhất, đặt tay lên, lẩm nhẩm cổ thi được chạm trổ cầu kì bên trên. Lần lượt cho tới cột cuối cùng.
“Ầm” một tiếng, đất trời rung chuyển dữ dội, cuồng phong kéo đến thổi tung tầng cát dày, để lộ pháp ấn hình lục giác được khắc trên nền đá.
Nàng dùng hết sức bấu thật chặt vào một tảng đá lớn. Vài hòn đá nhỏ phi như tên tới chỗ nàng, khói bụi mù mịt, tứ chi nàng bắt đầu rỉ máu tươi.
Từng trụ đá sụp đổ. Cát bụi xoay vần theo hình trôn ốc, vô hình trung tạo thành một con xoáy cát cuồng bạo.
Pháp ấn kia tỏa sắc tím nhạt, mây mù kéo đến, sấm sét nổi liền ba hồi, giáng thẳng xuống lục giác ấn. Mặt đất bị tách làm đôi. Từ trong vết nứt, một con bạch long bay lên mang theo kim quang chói lọ, tiếng gầm rú vang vọng khắp không gian.
Rung chấn qua đi, kim quang biến mất, nàng mới dám ló mặt, đưa mắt nhìn quanh. Trán nàng rịn mồ hôi, tóc tai như một mới bòng bong, toàn thân lem luốc cát bụi, lập tức bị thu hút bởi một nam nhân lạ mặt đứng gần bên.
Y mặc áo bào màu trắng, đeo đai lưng nạm ngọc, tóc bạch kim buông xõa. Vóc người cao lớn, ngũ quan hài hòa, dung mạo tuấn tú, da trắng tựa sứ. Đôi đồng tử đen láy sâu thẳm như nước tỏa ra khí chất cao ngạo, thần bí, con ngươi ấy tựa hồ có thể nhìn thấu tâm can bất cứ ai.
Y vân vê chuỗi ngọc phỉ thúy trong tay, hỏi nàng:
“Ngươi là ai? Do đâu đến đây?”
Nang cào cào mái tóc rối, cười nói:
“Ta bị ngươi kéo đến!”
Y chỉ hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
Ở phủ thừa tướng, dù nàng không thuộc nữ tắc hay hành sự lỗ mãng, cũng không ai dám tỏ thái độ bất kính với nàng, ngay cả phụ thân cũng ậm ờ cho qua. Còn tên nam nhân kia, đối với nàng mà nói, hàng động vừa rồi thực chẳng khác nào tỏ ý khinh thường.
Nén lại cục tức, Lãnh Nhược Dung vội đuổi theo gã nam tử nọ. Ở đây duy chỉ có hắn là người có khả năng giúp nàng hồi phủ, hay nói đúng hơn, hắn là người duy nhất ở cái nơi kì lạ này. Về nhà so với thể diện của Lãnh nhị tiểu thư, âu vẫn quan trọng hơn.
Nàng túm lấy chân y, ghì chặt:
“Ngươi đã đưa ta tới thì phải chịu trách nhiệm với ta!”
Y hơi cau mày, không nể tình nàng phận nữ nhi, tung cho nàng một đạp vào bả vai.
Nàng xoa nắn xương cốt, đỡ cái lưng đau nhức ngồi dậy.
Ngồi chưa ấm chỗ, đã thấy y khuỵu một bên gối xuống đất.
Nàng vội đứng dậy, chạy lại đỡ y, bàn tay vừa chạm vào tà áo liền bị hất ra. Y lạnh lùng đứng dậy, tay trái ôm tay phải đi tiếp.
Lãnh Nhược Dung vuốt cổ, hít thở sâu, nuốt bực bội vào lòng. Nếu hắn kia không phải là tia hy vọng duy nhất, nàng ắt đã để hắn tự sinh tự diệt, quyết không chịu sỉ nhục như thế!
Y vừa đi được hai bước đã ngã, lông mày hơi nhăn lại, cánh mũi phập phồng. Lần này, nàng không đỡ y nữa, khoanh gối chống cằm ngồi một bên châm chọc:
“Vị huynh đài này, không biết quý danh của huynh là gì? Nếu đã đi không nổi, chi bằng để bổn cô nương giúp một tay, sau này báo đáp cũng chưa muộn.”
Y bặm môi, cố đứng dậy nhưng sức lực không đủ, đành nằm rạp xuống đất.
Nàng vỗ lưng y thở than:
“Ai gia, ai bảo ngươi kiêu căng quá làm chi, từ đầu để ta giúp, có phải đã bớt khó khăn rồi không?…”
Y nằm im, nàng hoảng sợ lắc vai y:
“Này, đừng có chết, ngươi chết thì ai đưa ta về phủ đây?”
YRồi nước mắt nước mũi tèm nhem:
“Này! Đừng có chết…ta chỉ vừa mới cứu ngươi…hức…ít ra …ít ra thì báo đáp ta…báo đáp xong rồi…hãy đi chứ…!”
Gương mặt nàng vốn đã lấm lem cát bụi, nước mắt khiến nàng càng thêm lem luốc.
Lúc này y mới thở dài đầy mệt nhọc:
“Suốt hai vạn năm bị nhốt trong Vô Địa Chí, hít khí độc khí suốt hai vạn năm, không phải vì pháp lực cao, e là ta giờ chỉ còn nắm xương tàn.”

Hắn nằm dưới đất, một phần vì hết sạch tiên lực, một phần vì muốn cảm nhận khí tức của nàng.
Hắn muốn đến gần hơn, muốn chạm vào luồng sinh khí ấy, thân quen lạ kì.
Nhưng hắn cũng ngờ vực: một kẻ sinh sau tới 18 vạn năm lại có khí tức gần như tương đồng với bậc đại thượng thần như hắn.

Nghe y nói, nàng vội lau nước mắt, ngồi sáp lại, ngây ngô nhìn y: “Ta không tin, làm gì có kẻ sống tới hai vạn năm, bộ ngươi là quái vật chắc? Sao lại không ăn thịt ta?”
Y chỉ lạnh nhạt: ” Từ khi nào ta cần lòng tin của phàm nhân như-“
Chưa nói hết câu, y đã ôm lấy ngực đầy đau đớn, miệng nôn ra một búng máu máu đen.
Y thở dốc, thần sắc có chút nhợt nhạt, nàng mặc kệ, lật người y lại, ngồi lên trên, tay túm vạt áo y, mặt đối mặt, mắng sa sả cho thỏa cơn tức:
“Ta không biết ngươi là thần thánh phương nào hay quỷ ma tận đẩu đâu. Ta chỉ biết, ngươi là một kẻ không biết phép tắc. Ta có lòng giúp, ngươi lại khinh bỉ ta, tránh ta như trốn dịch. Cái mạng của ngươi là do ta cứu, ngươi còn chưa cảm tạ đã tặng cho ta một cú đạp đau thấu xương tủy. Ngươi xem, giờ trông ta thảm hại vô cùng, không đụng phải tên ôn tử nhà ngươi, chắc chắn bổn cô nương giờ này đang nhàn tàn thưởng ngoạn Hằng giang rồi…”

Lúc nàng chạm vào hắn, một cảm giác thân thuộc khó tả trỗi lên trong lòng. Tưởng như từng lời nói, từng hành động, từng hơi thở của nàng đã từng thuộc về hắn.
Hắn muốn cảm nhận nguồn sinh khí trong hơi thở của nàng, thân quen lạ kì.

Y đối diện với gương mặt nàng, luồng hơi nàng phả ra y cảm nhận rất rõ. Luồng hơi ấy có linh lực, còn chứa tiên khí dồi dào, ngay cả những vị tiên quân trên thiên giới cũng không có được khí lực như thế.
Y tự hỏi lòng mình: nếu bây giờ xin kẻ kia một luồng hơi liệu có sao không?
Y chẳng còn sức mà nghĩ nữa, xung độc đang dần xâm chiếm cơ thể y.
Chỉ cần một luồng hơi để lấy lại sức lực, ép độc ra ngoài, tu tiên khí rồi đưa nữ nhân kia trở về nơi nàng ta thuộc về, chắc không sao.
Y hơi rướn người lên, ngậm lấy đôi môi đang giảng giải luân thường đạo lí kia.
Lãnh Nhược Dung trừng mắt nhìn tên kẻ trước mặt, hành động này là sao? Nàng gồng mình, ra sức đạp tên nam nhân kia.
Y vươn tay ra ôm lấy nàng, ghì chặt, để toàn thân nàng dựa vào lồng ngực rắn chắc.
Một nụ hôn nồng cháy đổi lấy một luồng sinh khí.
Y điên cuồng tấn công bờ môi mềm, hút lấy hút để hơi thở nàng.
Đến khi nàng sắp nghẹt thở, y mới buông tay, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, điềm nhiên bước tới một tạng đá ngồi thiền, xem như chưa có việc gì xảy ra. Tiên khí y lấy được đủ để ép một phần độc tố ra ngoài.
Y lau khóe miệng, kẻ tu luyện gần mười lăm vạn năm như y, xem ra đã lần đầu được nếm vị hồng trần rồi, dù có đôi chút không quen.
Còn nàng không chịu được hành động vô lại kia. Mặc kệ biết rõ rằng không nên làm phiền những người tu tâm, vừa đánh, vừa mắng y:
“Đồ vô lại! Tên tiệt chủng! Thứ vô sỉ! Đồ bất nhân…”
Nàng liên tục đánh đấm, y vẫn ngồi yên lặng.
Nửa tuần hương sau, có một luồng khí màu đen tỏa ra từ người y, nàng vội lùi lại, nhìn luồng khí ấy tỏa ra rồi biến mất vào không trung.
Trong lúc y đang thở dốc lấy lại sức, nàng vỗ tay ra rả:
“Hay lắm! Này! Vô lại! Biểu diễn lần nữa đi!”
Y lãnh đạm nói:
“Gọi ta là Họa Long”
“Họa Long, Họa Long…tên ngươi cũng hay nhỉ?”
“Đó không phải tên ta nhưng người ta thường gọi ta như vậy.”
“Thế ngươi tên là gì?”
“Ngươi không nên biết”
“Keo kiệt! Chỉ là cái tên thôi cũng thần bí!”

Nàng lăn đi lăn lại trên mặt đất, lấy ngọn cỏ cọ vào gò má y, y điềm tĩnh vận công bài độc.
Nàng chạy nhảy loanh quanh, y điềm tĩnh vận công bài độc.
Nàng duỗi người, rên la đòi ăn, y điềm tĩnh vận công bài độc.
Nàng ăn ngấu nghiến, y điềm tĩnh ngồi thiền.
Nàng dựa đầu đùi y, ngủ say sưa, y điềm tĩnh vận công bài độc…

Khi y ép được quá nửa xung độc ra ngoài, mới bắt đầu để ý tới nàng.
Nàng lạc vào sa mạc, y cứu nàng.
Nàng rơi vào mê cung, y phá vách đưa nàng về.

Họa Thiên Tử Địa Long.
Ai mà ngờ rằng, con bạch long thường xuất hiện trong những câu chuyện dọa nạt trẻ con lại có những lúc “mềm như nước”

Khi hoàn toàn bài trừ xung độc, y dần hùa theo nàng.
Nàng chạy khắp thảo nguyên, y nối gót theo sau.
Nàng nghỉ chân mỏi mệt, y ngồi bên trêu đùa.
Nàng bấm bụng kêu đói, y biến ra hoa quả.
Nàng ngái ngủ gật gù, y thổi tiêu trầm bổng.
Nàng kể chuyện ca hát, y bình lặng lắng nghe.

Mê Hồn châu chỉ có ban ngày không tồn tại màn đêm.
Tựa như hoài niệm được lưu giữ, thời gian mãi không trôi đi.

—-

Xung độc bị trừ khử, tiên khí Họa Long ngày một gia tăng, sức lực cũng sung mãn trở lại.
Y muốn ở lại nơi đây cùng nàng hưởng vui thú miền sơn dã nhưng nơi này lại quá nhỏ bé, không thể kìm hãm một thánh thượng đã được giải phong ấn như y.
Chẳng mấy chốc, kết giới của Mê Hồn châu bị khí lực của y đả phá. Một vết nứt lớn hiện ra trên nền trời trong veo.
Âm thanh như sứ vỡ, hàng ngàn mảnh vụn từ trên cao rơi xuống.
Y ôm chặt lấy nàng, lấy vạt áo che chắn, di chuyển điêu luyện trong làn mưa mảnh vỡ sắc nhọn.
Vết nứt ngày càng mở rộng, y phi thân về phía khe hở. Dùng hết tốc lực bay ra ngoài trước khi mọi thứ trong Mê Hồn châu sụp đổ.

Y bế nàng, từ từ hạ cánh.
Xung quanh có mấy hòn giả sơn, hòn to hòn nhỏ, khói sương dày đặc giăng mắc khắp mặt đất, hàn khí len lỏi qua vạt áo.
Mê Hồn châu bấy lâu giam hãm hai người giờ chỉ còn là nắm cát khô.
Chân còn chưa tiếp đất, một đội chiến binh cùng khí giới sáng loáng đã ập đến, bủa vây xung quanh, tạo thành thế trận kết tơ (dàn trận giống tơ nhện), kìm hãm con mồi ở trung tâm.
Rồi, đồng loạt hướng mũi nhọn về phía Họa Long.
Từ trong bầu không tịch mịch, ba tiếng vỗ tay vọng tới.
“Khá khen cho ngươi thoát được Vô Địa Chí, ra khỏi Mê Hồn châu!”
Y lạnh nhạt: “Khá khen cho ngươi lợi hại hơn trước.”
Một tràng cười man rợ vang lên: “Ngươi đã ở đây, không thể không tiếp đón. Ta sẽ mở sẵn yến tiệc đợi ngươi ở đại điện. Còn việc uống được rượu mừng hay không phải tùy vào ngươi rồi.”
Âm cười vừa dứt, quân binh tứ phía nhất tề xông lên tấn công người tay không tấc sắt.
Trong một khắc, y bọc nàng vào lớp khiên tựa vỏ trứng, triển chiêu, “quả trứng” lao vút đi, mang theo cuồng phong, bỏ lại hỗn cảnh đằng sau.
Y phất tay áo, mỗi lần tà áo nâng lên hạ xuống lại có hàng chục người bị tung xa trăm thước.
Vừa thoát khỏi đám quân binh, y vận công, đương trên đường xuống hạ giới thì bị mấy kẻ y phục hoa mĩ đón đầu.
Chúng dồn y quay lại nơi cũ.
Đôi bền nhìn nhau rồi khai chiến.

Trận đấu kéo dài 3000 hiệp vẫn chưa ngã ngũ.
Y uyển chuyển điều khiển gân cốt, giao đấu mà như đang múa một khúc tỳ bà cầm.
Bỗng, có người áp tải một cô nương sụt sùi nước mắt đến trước mặt y.
Bần thần một nhịp, thế sự lập tức xoay chuyển.
Những kẻ kia lấy nữ nhân vừa được áp tải ra đe dọa, cuối cùng, y nhận làm kẻ thua cuộc.
——-

“Họa Thiên Tử Địa Long, chấp mê bất ngộ, càn quấy thiên cung khiến hơn 500 nhuệ binh của thiên đình trọng thương, nay, đày xuống âm ti chịu nhục hình 2000 năm, đầu thai thành phàm nhân.”
“Nữ tử Lãnh Nhược Dung, ngu muội, nghe theo quỷ kế của tà linh, nay, chịu khổ hình 1500 năm, niệm tình khi sống có tu nhân tích đức, kiếp sau ngươi sẽ có sự sống vĩnh hằng nhưng nếm trải một đời cô độc”
“Thi lệnh!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN