600 năm 1 kiếp chờ
Mở đầu: Viên nguyệt rẽ đôi, ước hẹn song hành hòa vào một chén canh
Con người y vốn lãnh khốc vô tình, vốn chẳng màng điều gì trong thiên địa, nhưng giờ trong mắt y lại là hình hài một nữ tử nhỏ bé.
Vậy là y một lần nữa không còn lẻ bóng.
Y quay lại hôn nàng, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy dấu tích.
Có vị mặn của lệ cay, chua của sự xa cách, đắng của sự không cam tâm.
Y nhìn nàng, đặt một nụ hôn lên bờ tóc mềm, có thể là tạm biệt, cũng có thể là vĩnh biệt.
Y dứt bỏ vòng tay của nàng, nhảy xuống Đổng Trụ. Y thầm nghĩ: kẻ bày ra trò này cũng thật tàn độc, nhảy từ đây xuống cửa hoàng tuyền, không bị hồn bay phách tán cũng trở thành âm hồn khiếm khuyết.
Nhắm mắt lại, hồi tưởng việc đã qua, ngỡ như giấc mộng nhưng chẳng còn gì chân thực hơn.
Giọt lệ nóng hổi tử khóe mi chàng tuôn rơi.
Nàng toan nhảy theo nhưng bị kẻ cầm xích giật lại, đành nén đau đớn, lê đôi chân nặng trịch theo hắn xuống âm ti.
“Ngươi ở một mình có chán không?”
“Ở một mình là niềm vui của ta.”
Liệu bây giờ đó còn là niềm vui của chàng không?
Dẫu gì là vậy cũng tốt.
Cùng chung thế giới nhưng chẳng thể gặp gỡ tựa soi gương chẳng thấy chính mình.
“Ra khỏi đây, ngươi còn cho ta đi theo không?”
“Là ta đi cùng ngươi.”
Bao ảo giác về khoảng thời gian hạnh phúc chiếm lấy thần trí nàng, nàng muốn điên, kẻ điên có thể làm bất cứ điều gì. Nàng thực sự muốn điên!
—–
Trên đường đi, nàng cười cây ngốc một mình khiến tên áp tải tức lộn ruột.
Trăng rằm in bóng hồ xanh, chú vịt ngây ngô rẽ nước đi qua, xé đôi mảnh trăng tròn.
Mắt nàng nhòa lệ. Nàng không muốn thấy gì, cũng không muốn nghe, không muốn làm gì nữa.
—–
Nàng bước tới mạn bắc chân cầu Nại Hà, từ đây, âm dương sẽ tách biệt.
Chàng bước tới bờ nam chân cầu Nại Hà, từ đây, sẽ chẳng còn chi.
Ta và nàng đã chẳng thể bước chung đường chi bằng buông bỏ, tự kiếm tìm tân tri kỷ.
Ta cùng chàng hẳn kém duyên, chi bằng để kiếp sau của hai ta thực hiện tâm nguyện còn dang dở.
Vậy là, lời hẹn ước của hai ta hòa vào chén canh này.
Khổ đau, hạnh phúc cùng tan biến vào chén canh này.
Một chén canh, quên đi tất cả. Một chén canh, xóa mọi ưu tư, rồi sẽ chẳng còn vấn vương gì nữa.
Trăng lúc tròn lúc khuyết, người lúc yêu lúc hận, hoa lúc nở lúc tàn. Quả không có gì đẹp mãi mãi.
—————-
(1) bội linh tử: những tiên tử nhỏ nhắn có lục quang, hình tròn, chọn một vật thể rồi nhập vào, trở thành nội công cho bản thểm tùy bội linh lớn hay nhỏ mà nội lực mạnh hay yếu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!