thiên thần bóng rổ, em thích anh mất rồi
chương 2 : bất ngờ liên tiếp bất ngờ
CHƯƠNG 2
Con người quả thật là sớm nắng, chiều mưa…..chẳng biết đâu mà lường…..haizz…..
Tại nhà của Mạc Hy
– về rồi à! Vào rửa chân tay mặt mũi đi rồi ăn cơm_ nghe là đã biết là giọng của ai rồi, hôm nay nhìn tâm trạng Mạc Hy có vẻ khá là vui , không biết sẽ có bất ngờ gì nữa đây……
– vâng ~_ nhưng trái lại với tâm trạng của cô thì Thiên Nhất có vẻ khá là buồn, không biết là đã có chuyện gì xảy ra với cậu ấy nữa….
10 phút sau…
– Thiên Nhất còn muốn đi xem trận bóng rổ ngày mai không ??_ Mạc Hy ngây thơ hỏi.
– chị đừng chạm tới nỗi đau của em có được không ???_ cậu rất buồn vì hôm nay cậu tính chốn học đi mua vé để mai xem nhưng ai ngờ lại hết nhanh như vậy.
– nỗi đau ???….có phải em giấu chị chuyện gì không ??? khai thật thì tha cò không thì biết rồi ha !!!!_ ( biết rồi còn giả bộ)
– chị tha thứ cho em thật sao ???
– ưm~_ Mạc Hy bình thản trả lời
– thật sao chị??_ Thiên Nhất không thể tin nổi chị minh lại có thể tha thứ nhanh như vậy, đúng là bất ngờ mà.
– thế cậu có định khai không ???_ Mạc Hy có vẻ chuẩn bị tức rồi.( cô ghét nhất những ai hỏi nhiều)
– em khai, em khai !!!…….thật ra thì, hôm nay em đã bỏ học để đi mua vé xem trận bóng rổ ngày mai, nhưng khổ nỗi vừa tới nơi thì học báo là hết vé….
Quả thật rất đau đó, thần tượng của mình mà cũng không được gặp….. Thiên Nhất thật đáng thương..
– thế cậu lấy tiền đâu ra mà mua??? _ Mạc Hy tò mò hỏi.
– ưm thì….em vay bạn, nhưng không mua được nên em trả rồi!!!_ Thiên Nhất ấp úng trả lời.
Ngồi một lúc bỗng nhiên Mạc Hy thốt ra một câu mà không ai thể ngờ.
– sorry nha!!
– what!!!!sao chị lại xin lỗi em??_ Mạc Hy liên tục tạo bất ngờ cho Thiên Nhất, khiến cậu xén chút nữa là không nhận ra người chị của mình nữa.
– thật ra thì chị cảm thấy mình hơi ích kỉ, chị luôn nghĩ là nêu em đam mê quá mà quên đi việc học của mình, quên đi mọi thứ xung quanh mình và có khi…có khi quên luôn cả người chị này của mình….
Hoá ra đây mới là lý do thật sự của Mạc Hy. Có một lần Thiên Nhất có hỏi cô là “ nếu em đam mê bóng rổ thì chị có cho em theo đam mê đó không” từ lúc Thiên Nhất hỏi cô câu đó là cô đã luôn lo sợ nếu có một ngày cậu em của mình vì một đam mê mà từ bỏ mọi thứ, từ bỏ luôn cô…..thì cô thà ích kỉ còn hơn là đánh mất đi em trai của mình…
– chị nghĩ có quá không vậy ?? chỉ là đi xem thôi mà !!!_ cậu biết là chị chỉ muốn tốt cho mình nhưng Mạc Hy nghĩ như thế có quá không chứ?? _ cậu thấy chị mình lo hơ quá rồi.
– chị không hề làm quá, em có nhớ có lần em hỏi chị “ nếu em đam mê bóng rổ thì chị có cho em theo đam mê đó không” lúc đó chị không dám trả lời vì chị sợ , chị sợ sẽ mất em, mất đi người thân duy nhất của chị…. Nếu em nghĩ chị làm quá thì chị sẽ kể cho em một câu chuyện, rồi em sẽ hiểu vì sao chị lại trở nên lo nghĩ như vậy.
*****
Năm Mạc Hy 5t
Chủ nhật tại sân bóng rổ thành phố
– lớn lên em muốn trở thành gì??_ đó là giọng của một cậu bé 7t tên là phan thiên mãn ( bạn thân của Mạc Hy…và cậu bé này sẽ là bất ngờ cho tất cả các bạn )
– lớn lên em muốn trở thành một nhà văn nổi tiếng!!! vậy còn anh???_ và giọng nói này thì mọi người cũng biết là ai rồi ha..
– lớn lên anh muốn trở thành một thiên tài bóng rổ, tới khi đó không còn ai có thể khinh thường mẹ con anh nữa. _ những suy nghĩ này có lẽ bắt nguồn từ sự tức giận của một đứa bé khi phải chứng kiến má mình bị mọi người xua đuổi, chê bai và khinh thường.
– vậy tới lúc đó anh có quên em không ??_ câu hỏi ngây thơ của một đứa trẻ mới 5t.
– tất nhiên là anh không thể quên em rồi!! con bé ngốc này !!_ sao cậu có thể quên được cô bé ngây thơ này của mình được.
Những lời hứa mãi chỉ là lời hứa mà thôi….
Sau 11 năm tập luyện và thi đấu miết mài thì cậu trở thành một cầu thủ bóng rổ tài ba, nhưng điều đáng buồn là trong 11 năm qua cậu đã không còn liên lạc gì với cô thậm chí là cậu cũng không liên lạc gì với mẹ của mình ( người mẹ của cậu chính là dì mai người đã nhận nuôi hai chị em cô đó). Kể từ đó cô cũng dần quên đi người tên là phan thiên mãn, mỗi khi ai nhắc tới tên cậu ta là y như rằng có biến xảy ra ngay… ( nhưng sẽ có những trường hợp ngoại lệ nha!!!)
**** trời về hiện tại nha****
– kể từ đó chị không gặp anh ấy sao ???_ cậu khá tò mò về câu chuyện của chị mình, một câu chuyện khá là lí thú.
– không !! kể từ ngày anh ta được nhận vào đội là chị đã không thể liên lạc được với anh ta nữa…thôi nói tóm lại thì cậu đã biết lí do vì sao chị lại lo xa như vậy chưa ??
– em biết rồi!! mà chị cứ yên tâm, dù thế nào đi chăng nữa thì người đầu tiên em nhớ tới chính là chị…nhưng…em luôn cảm thấy anh ấy chắc chắn nỗi khổ không thể nói ra _ linh cảm của cậu cho biết chắc chắn người có nỗi khổ không thể nói ra…nhưng đó cũng chỉ là linh cả, nó không thể nói lên điều gì cả.
– thôi bỏ đi chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đừng nhắc lại nữa!!….à..chị có bất ngờ cho em nè_ nói một hồi Mạc Hy mới nhớ ra là còn một thứ vô cùng vô cùng quan trọng chưa cho Thiên Nhất biết.
– là gì vậy chị ??_ cậu khá là tò mò về bất ngờ của bà chị mình.
– đợi chị xíu_ vừa ngắt câu nói xong cô liền lấy chiếc điện thoại cổ hũ của mình ra, nhấn một dòng số dài hàng 100 km ( nói quá tí nha) và không quên nhấn nút nghe nha.
……..Một hôm nhận ra tớ thích ánh mắt,
Thích gương mặt lạnh lùng tỉnh bơ
Thích từ bờ môi, thích chiếc má lúm, thích luôn nụ cười cậu nữa cơ
Tớ thích cậu dù thế giới chế giễu tớ cũng không màng
Nhìn xem, tớ vẫn cố đến khi nào cậu sẵn sàng……..
…………………………………………………….
( bài tớ thích cậu biết nhường nào, rồi cậu sẽ hiểu thôi)
– Alo! Mạc Hy à !!_ giọng nói này chắc chỉ có thể âu Mã Hy thôi ha !!
– ừ !! cậu tới nơi chưa !!!
– dạ, em đang tới
– vậy nhanh nha !!!
Cuộc nói chuyện kết thúc một cách nhanh chóng bằng tiếng tút…tút…tút
15 phút sau…..
Kính coong….kính coong….
– ai vậy chị ??_ Thiên Nhất tò mò không biết đang giờ ăn cơm mà ai lại tới nha mình.
– em nhắm mắt vào trước đã, khi nào chị bảo mở thì mới được mở !!! ok??
– nhưng sao em phải nhắm mắt????
– đã bảo nhắm mắt lại là nhắm mắt lại, hỏi nhiều!!!!!!
Quả thật thiên nhất rất tò mò, cậu không thể chịu nổi liền đứng lên ngó ngang ngó dọc nhưng bị bà chị quát cho không dám nhúc nhí mà chỉ đứng đó nghe theo và nhắm mắt lại.
Còn Mạc Hy thì, sau khi thấy cậu em trai ngoan ngoãn nghe lời, liền vui vẻ chạy ra và từ từ mở cửa mời khách vào…..cô bắt đầu đếm…
-1…
Mới 1 thôi mà tim Thiên Nhất đã đập thình thịch rồi không biết 2,3 thì sẽ thế nào đây…
– 2………..
– chị đếm nhanh lên, em tò mò lắm rồi đó_ cậu không thể kiềm mình mà hối thúc bà chị mình đếm nhanh, nhưng càng hối thì bà chị lại càng chần trừ…..
– 2,5………….(nhếch mét cười ) …cậu mà còn hối chị thì đừng hòng được mở mắt……
– thôi em không hối nữa chị đếm đi_ phục bà chị này cơ.
– …………..3…
Số 3 vừa được phát ra cậu nhanh chóng mở mắt liền. nhưng vừa mở mắt ra cậu lại cảm thấy tụt hứng khi chẳng thấy bất ngờ ở đâu cả…cau nghĩ ‘ hay là bà chị này lại lừa mình’ cậu bực bội quát:
– chị chơi em à, bất ngờ ở đâu ở đâu????
Nhìn vẻ tức giận của Thiên Nhất khiến cô không khỏi mắc cười, lần đầu tiên cô thấy Thiên Nhất tức giận, đúng là quá mắc cười, một gương mặt cau có khó ta, không nhưng vậy nó còn méo sèo sẹo….trời ơi ai nhìn chắc cũng cười lăn ra đất mất….nhưng nói gì thì nói trêu thế là đủ rồi, ra hiệu cho vị khách ra mặt.
– cậu ra đi!!!
Câu nói vừa kết thúc thì ngay lập tức một chàng trai cao to, khôi ngô tuấn tú xuất hiện trước mặt Thiên Nhất. người này nhìn sao quen vậy nhỉ?? Hình như mình gặp ở đâu rồi nhỉ??? Từng câu hỏi léo ra trong đầu Thiên Nhất….1phút…2phút…rồi 3phút….
– A… ANH MÃ HY………_ cậu hét toáng lên khiến cho ai cũng phải rất mình
– sao anh lại ở đây??? Em tưởng giờ này anh phải ở phòng tập luyện chứ ???
– thì có người vô cùng vô cùng đáng yêu nhờ anh là tao bất ngờ cho em nên anh không còn cách nào khác là bỏ buổi tập mà giúp người đó_ anh vừa nói vừa đánh mắt nhìn Mạc Hy, nhưng thật không may là bị người đó phát hiện.
– cậu đó !!! đừng để em chị nói hiểu lầm nha!!!_ một cái đánh nhẹ vào lưng cũng có thể làm cho ai đó đủ hiểu rồi ha
– chị yên tâm em không có ý như chị nghĩ đâu???_ anh nhanh chóng biện mình.
– vậy thì tốt !!!
– À..đúng rồi…anh vẫn còn một bất ngờ cho em đây???_ mải nói chuyện cậu mới nhớ tới một thứ muốn cho Thiên Nhất.
– là gì vậy anh???
– tèng téng teng…._ anh nhanh chóng lấy hai tấm vé trận bóng rổ từ trong túi ra đưa cho Thiên Nhất.
– ơ!!! Em tưởng hết rồi mà???_ cậu bé không thể tin vào mắt mình, cậu luôn nghĩ là sẽ không được xem trận ngay mai nữa. nhưng ai ngờ…
– hai tấm này là do anh đặt từ trước
– vậy thì em cảm ơn anh nhiều….hihi…
Sau cuộc nói chuyện đầy thú vị đó thì cả ba người bắt đâu vào tiệc…cả một buổi tối kết thúc bằng những tiếng cười , bằng những câu chuyện vui và những câu chuyện buồn cũng không ngoại lệ nha….
Thế các bạn biết điều bất ngờ mà Mạc Hy muốn dành cho Thiên Nhất là gì rồi chứ….đúng đó chính là Mã Hy- một người trong nhóm bóng rổ mà Thiên Nhất thần tượng.
Sau khi nghe âu Mã Hy kể thì cô mới biết là trong quãng thời gian quen biết cô thì anh có hoạt động trong nhóm bóng rổ của hàn quốc và lần này trở về là để tham dự trận bóng rổ của của các thành phố và còn vì một lí do đó là về từ chối việc nhật trức của công ty…vậy lên cô mới quyết định nhờ Mã Hy giúp cô tạo một bất ngờ cho Thiên Nhất.
Tóm lại chuyện hôm nay tới đây là dừng nha!!!! mong các bạn biết tục ủng hộ chuyện của mình nha!!! và đừng quyên #comment ở dưới nha, chúc các bạn có một buổi tối vi vẻ bên ra đình……….
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!