Gặp Em Là Định Mệnh
Chương 15: Quá Khứ Của Hắn
Tiếng súng giòn giã vang lên và một người đã ngã xuống. Lúc này tôi thật sự hoản hốt, xuýt chút nữa thì đã phát ra tiếng động rồi.
Người đàn ông bị bắn tôi nghĩ có lẽ là tên cầm đầu băng nhóm hung tợn lúc nãy.
Đáng sợ, rất đáng sợ, viên đạn bay xuyên qua đầu thẳng vào não khiến ông ta chết tức tưởi mà không kịp trăng trối.
Tôi nhìn Khải, ánh mắt hắn ta vô cảm chẳng khác gì một sát thủ chuyên nghiệp. Lúc này tôi có cảm giác hắn không còn là Khải, không còn là người đàn ông ấm áp luôn tiếp thêm động lực cho tôi nữa. Hắn lúc hoàn toàn khác.
– Trinh! Em làm gì vậy?
– Hả….boonggggggg!!!
Tôi đang đứng rình thì chị bị nhân viên khác thấy nên hỏi. Bị gọi tên bất ngờ đâm ra giật mình nên tôi làm rớt cái mâm* đang cầm trên tay xuống làm phát ra tiếng động rất lớn.
Lúc này Khải liền cất súng vào rồi ngay lúc đó đám đàn em của họ cũng từ phòng kế bên đồng loại xông ra tóm lấy tôi.
– Trinh, em làm gì ở đây vậy? _ Khải bước ra nhìn tôi đầy ngạc nhiên, hỏi
– Tôi…. tôi…. tôi….
– Cô…là gián điệp của bọn cốm** cài vào à?
Trung đại ca thấy tôi ấp a ấp úng liền hỏi.
Anh ta đúng là có tật giật mình mà.
– Tôi không phải.
– Thật chứ?
– Anh tin hay không thì là quyền của anh. Đừng quên tôi là người do anh Kh…ải, à không anh Ken giới thiệu vào.
Tôi ngập ngừng vì lúc này tôi thật sự thấy sợ hắn ta. Sợ đến mức không dám dùng cái tên thân mật mình thường gọi nữa ( Ken là tên mọi người trong Bar hay gọi ).
– anh nghĩ là chuyện này em có thể xử lý và cho anh lời giải thích được đấy Ken ạ!
– Dạ Đại Ca.
– Được rồi, rút thôi anh em!
Nói rồi anh ta cùng đám đàn em của mình rời khỏi bar.
Hắn lạnh lùng nói:
– Về nhà, tôi muốn nghe lời giải thích của em!
Rồi quay đi, tôi thật sự hụt hẫng, hắn thay đổi cả cách xưng hô với tôi. Hắn chỉ nói như ra lệnh rồi đi luôn mà không nắm tay tôi kéo về như mọi khi.
Có lẽ tôi chưa hề hiểu hắn, trước đây và bây giờ cũng vậy.
Suốt trên đường về, tôi chỉ biết nhìn ra cửa sổ để trách nhìn mặt hắn. Trách nhớ lại ánh mắt lúc hắn giết người mà không hề chớp.
– Giờ chỉ còn hai chúng ta, em nói đi, thật ra em có phải là gián điệp của cảnh sát không?
Về nhà, hắn khóa cửa lại để đảm bảo không có ai nghe lén, rồi hỏi tôi.
Nhận được câu hỏi đó nước mắt tôi bỗng cay sè rồi tuôn ra thứ nước mặn đắng đó.
– Anh….nghi ngờ em!? Chẳng lẽ những gì anh biết về em chưa đủ để anh tin tưởng ư?
– Anh không có ý đó, chỉ là…. anh muốn biết thật sự em là ai thôi!
– Người hỏi câu đó phải là em! Rốt cuộc thì có phải chỉ đơn thuần là quản lý của một quán bar không? Nói đi….
Bị tôi hỏi bất ngờ, hắn có vẻ lúng túng rồi đột nhiên nói:
– Anh….là một thằng xã hội đen giết người không chớp mắt. Là một thằng mồ côi bị cha mẹ vức bỏ từ lúc mới lọt lòng. Trước giờ anh không nói cho em biết là vì sợ em sẽ rời xa anh như cô ấy. Anh đã nói dối em vì chuyện cô ấy rời xa anh chỉ vì anh chưa có sự nghiệp nhưng sự thật là cô ấy sợ ở bên cạnh anh sẽ liên lụy đến bản thân…..
Khải nói với giọng nhẹ như không, tôi cảm nhận được sự đau khổ của anh phải chịu.
Tôi trong vô thức bước đến, chủ động ôm hắn, ban đầu có hơi rụt rè vì hình ảnh hắn cầm súng giết người lúc nãy vẫn còn vươn vấn tâm trí tôi. Nhưng cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đó tôi như an tân hơn phần nào mà càng siết chặt vòng tay hơn.
– Em đi đi, anh không cần sự thương hại đó!
– Không! Em không tin Minh Khải anh giám làm gì em!
– Chẳng lẽ em không sợ anh sẽ làm gì em hả?
– Không!
Khải vòng tay đáp trả cái ôm của tôi, được hắn ôm trọn trong lòng tôi có thể cảm nhận được nụ cười hạnh phúc của hắn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cuối cùng thì tôi cũng có thể cười được rồi vì ít nhất bây giờ tôi đã không còn sống dưới cái bóng của cô ấy nữa. Ngược lại tôi có thể hãnh diện vì tình yêu của mình giành cho hắn là một tình yêu thực sự chứ không như cô ấy.
Trước giờ tôi cứ thắc mắc không hiểu tại sao hắn lại phục tùng anh như vậy. Anh nói A hắn cũng không dám nghe B. Hóa ra là vì một đại ca như anh ngoài việc có tiền có quyền ra thì cái cần thiết nhất chính là Nghĩa Khí.
Khải kể tôi nghe tất cả những gì hắn biết về anh. Thật ra anh cũng không là người khó ưa như tôi thường thấy, chỉ là do tính chất nghề nghiệp nên anh luôn phải tỏ vẻ lạnh lùng để anh em nể phục.
Sau chuyện này quan hệ của tôi và Khải đã rõ ràng. Nói chính xác hơn là tôi đã mạnh dạn thừa nhận tình cảm của mình rồi.
Tuy không biết số phận sau này của mình sẽ đi về đâu khi chấp nhận yêu một người trong giang hồ. Nhưng tôi có thể chắc chắn mình sẽ không phải khổ như những nhân vật trong truyện ngôn tình kia đâu vì người tôi yêu, không phải là đại ca giang hồ.
#Chú thích:
( * ): Cái Khay bưng rượu, tiếng miền nam gọi là mâm
( ** ): từ mà những băng nhóm xã hội đen thường dùng gọi thay cho cảnh sát/ công an.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!