Đại Việt Sử Ký Toàn Truyện
Ngọc giác kim ngưu
“Chíu… chíu…phập phập…” Từ hai phía tả hữu hai bên đồi, tên phóng tới tới tấp như mưa.
-Kim, Hỏa, cẩn thận, bảo vệ vương gia.
“Người ta vẫn thường bảo “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa” à không đúng, đó chính phải là “final destination” gặp thằng Vũ Huy nó đánh cho chưa chết, chắc hẳn ông trời sắp xếp cho họ Nhất ta chết ở đây.”- Nhất Khâm Trọng thầm tắc lưỡi
Lý tướng quân và hai thuộc hạ liên tiếp gạt đỡ mưa tên. Phần tùy tùng mang tráp của Vân Viễn lớp thì trúng tên ngấp ngoải, lớp thì tháo chạy tán loạn tìm chỗ nấp. Duy chỉ xe ngựa của hắn và Vân cô nương là vẫn yên lặng. Xe ngựa này được làm bằng gỗ sồi, khá dày, tên bắn chưa thể xuyên thủng được, xem ra nó vẫn được coi là một loại lô cốt an toàn trong thời điểm này.
Tên ngừng bắn, một tiếng hô “lên”, một toán tầm hai mươi tên hắc bào tay cầm đao sáng loáng lao xuống truy sát phần tàn dư. Lý tướng quân tay cầm trường kiếm ra sức chống đỡ. Thật không hổ danh mãnh tướng của triều đình, trong tích tắc ba tên hắc bào đã bị chém rách đôi cả người. Hai thuộc hạ của ngài cũng không kém cạnh, liên tục đâm chém, xem chừng đám hắc bào này nộp mạng vô ích.
Khâm Trọng hé mở màn kiệu:-Xong rồi à? Lý tướng quân, ngài thật giỏi đó đa.
-Hừ, chưa xong đâu, ta cảm thấy hắc khí ở quanh đây. Cẩn thận. – Vân Viễn nói một cách lạnh tanh.
Từ không trung, một khúc sáo vang lên, xen lẫn vào không khí là một làn hương nhè nhẹ. Đám hắc bào lẫn đám gia đinh tùy tùng tử nạn lồm cồm bò dậy.
-Cương thi thuật. Cả mê hồn hương.
Cương thi thuật là hắc vu thuật đã bị cấm vì quá vô nhân tính. Người sử dụng cương thi thuật trước tiên về quy tắc phải chuốc thuốc làm từ chin loại độc dược cho con rối trong vòng bảy bảy bốn mươi chin ngày. Sau đó, cho dù con rối chết hay sống, người dùng thuật đều có thể điều khiển. Ở đây, chắc hẳn là bậc cao thủ, vì ngay cả đám gia nhân tùy tùng khi chết rồi không bị dùng thuốc mà vẫn có thể điều khiển. Có thể đạt đến trình độ này, ắt hẳn là bậc cao thủ của Hắc tộc. Hắc tộc là một bộ tộc cũng lâu đời như Lạc Điểu tộc, chuyên ngấm ngầm gây băng hoại triều đình và các thế lực liên quan. Đó cũng chính là tộc đứng đầu trong chuỗi liên minh hắc ám gồm các độc tộc nhỏ. Mục tiêu của chúng luôn là nhất thống tất cả, tôn thờ hắc ám.
Hai thuộc hạ Kim, Hỏa hít phải mê hồn hương lập tức choáng váng, khụy xuống. Lý tướng quân lập tức niệm chú, toàn thân được bao bọc trong một lớp chân khí màu vàng đậm. Khâm Trọng nhìn thấy liền nhớ đến trước khi xuyên đến đây, hắn cũng được bao trong lớp khí màu vàng lam. “Có liên quan đến chăng?”-Khâm Trọng tự hỏi.
-La hán hộ thân, Lý tướng quân này đã đạt đến trình độ này rồi ư
Vân Viễn khẽ cười rồi vận khí kết ấn, hàn khí tỏa ra nghi ngút, mắt nàng chuyển lam nhạt thấu tận mây xanh.
-Ngươi, ngươi không bị gì sao?- Vân Viễn ngạc nhiên nhìn qua Khâm Trọng
-Ta không sao, cơ mà có chút lạnh đó đa.
Mê hồn hương này không phải là mê hồn hương như mấy tên dâm tặc dùng để đánh mê các cô nương ở ngoài chợ mà giở trò đồi bại. Mê hồn hương này được hắc luyện từ vài chục loại dược liệu và tuyến hương của các loại độc trùng. Chỉ cần một giọt thôi là đủ lan mùi đánh ngã cả một diện tích quá trăm người. Đương nhiên, trừ những ai tu luyện linh khí, đạo thuật cảnh giới cao có thể triệu hồi ra linh khí hộ thuẫn, thì chỉ có thể là long mạch đế vương thuần chủng thì mới có thể không bị phơi nhiễm. Có điều gì không đúng ở đây chăng?
Lý tướng quân, tụ khí vào trường kiếm, chém ngang một chiêu hoành tảo thiên quân, uy lực vô song, lập tức mười tên cương thi ngã xuống. Vân Viễn tiếp tục vận khí, đẩy vọt lên khỏi trần kiệu, khí thế ngút trời, vỗ nhẹ một cái cánh gia đinh đằng sau bị thổi ngược về sau. Tiếng sáo trúc vẫn vang lên không dứt, một bảng trường hận ca làm những tên mới vừa bị đánh bay lại đứng dậy tiếp tục chiến đấu. Đây chính là sự đáng sợ của thuật cương thi. Không bao giờ chết, sẽ đánh đến khi đối phương sức cùng lực kiệt mà đồng quy vu tận. Khâm Trọng trong kiệu nhìn ra cũng thấy rõ tình thế nguy hiểm hiện tại. Lúc này, Vân Viễn đang đứng chốt thủ trước cửa kiệu, nàng liên tục tung chưởng lực đánh ngã những tên cương thi lao tới.
“Xoẹt” “Coi chừng bên này”… Một tên chếch phía sau bên trái men theo kiệu toang chém Vân Viễn nhưng đã bị Khâm Trọng chặn lại. Hắn đẩy vào vai Vân Viên một cái, ăn thay một nhát đao từ tên cương thi hắc bào, ngay lập tức, Vân Viễn xoay người tung ngay một cước làm tên hắc bào văng ra cả chục mét. Vết đao trúng cánh tay Khâm Trọng khoảng mười phân, máu đỏ tuôn chảy ướt đẫm cả chuỗi tràng hạt đeo trên cổ tay. Lạ thay, viên ngọc có khắc hình trâu đẫm máu vào trong rồi sáng lên. Từ viên ngọc bỗng xuất ra tàn ảnh của một con trâu vàng.
“Ngọc giác kim ngưu” – Lý tướng quân bất ngờ.
“Ngọc giác kim ngưu chẳng phải là trâu vàng sừng ngọc sao? Nhìn như ảo ảnh 3D ấy nhỉ, thật thần kỳ”- Khâm Trọng quên hẳn đi cánh tay đang đau nhói đầy máu của mình mà vẫn chăm chăm vào ngắm nhìn quang cảnh có một không hai này.
Kim Ngưu bước từng bước rầm rập làm rung chuyển cả kiệu ngựa. Nó rống lên một tiếng thật dài vang xa tới vạn dặm, linh lực lan tỏa khắp cả tứ phương. Đám cương thi bị ánh kim ấy rã ra thành bụi rồi tan biến ngay lập tức. Cả bộ ba người Khâm Trọng, Lý tướng quân và Vân Viễn phải gắng gượng lắm mới không ngã quỵ xuống. Lát sau, trời yên biển lặng, tiếng sáo trúc cũng không còn, kim ngưu quay lại nhìn Khâm Trọng rồi lại hóa vào chuỗi tràng hạt trên tay.
-Vương gia ngài không sao chứ?- Lý tướng quân vội đỡ tay Khâm Trọng.
-Linh Nhi, Linh Nhi? – Vân Viễn loay hoay tìm kiếm
Linh Nhi từ hốc đá phía sau chạy ra, cả nhóm bị một phen hoảng sợ a.
Phía bên kia đồi, một thân ảnh thiếu nữ khoác trên người một bộ cánh màu lục, tay cầm ống sáo trúc hừ một tiếng rồi quay đi
-Ngọc giác kim ngưu, thập nhị thần thú. Hay lắm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!