Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc - Chương 9: Thu phục Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
247


Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc


Chương 9: Thu phục Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu


<!—->“Điên rồi, tên này đúng là điên rồi!”

Chu Thương khiếp sợ trong lòng, không thua gì lần đầu đi theo Trương
Giác khởi binh tạo phản, nhưng không thể không nói, lời Vương Xán quả
thật có lý, chỉ với một thân phận giặc Hoàng Cân mà muốn giành thiên hạ, cơ bản không có khả năng, bởi vậy muốn thoát khỏi danh phận người của
quân Hoàng Cân, thì chỉ còn cách đầu nhập quân triều đình, trở thành
người triều đình, chỉ như thế mới không bị các chư hầu tìm cớ thảo phạt.

Bùi Nguyên Thiệu trong lòng cũng chấn động, con mắt trợn tròn, đầy kinh
ngạc. Nhìn Vương Xán rồi lắc đầu, không hiểu trong đầu tên trẻ tuổi này
đang nghĩ cái gì, chỉ là một bách phu trưởng nho nhỏ, lại muốn xưng
vương, mưu đồ thiên hạ.

“To gan!”

“Thật là to gan!”

Lúc này chưa có mười tám lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, tuy các chư hầu Đại Hán ai cũng có tâm tư riêng, nhưng về ngoài vẫn là trung với triều
đình, hơn nữa trong lòng muốn xưng vương xưng đế thì chỉ có một hai
người.

Vương Xán trắng trợn biểu lộ dã tâm, mưu đồ thiên hạ.

Nhưng điều này lại phù hợp với tôn chỉ của quân Hoàng Cân, đả đảo triều đình, chỉnh đốn thiên hạ.

“Haizz~~” Chu Thương thở dài, bình tĩnh trở lại, nháy mắt trên mặt biểu
lộ vẻ khinh thường, châm chọc: “Ngươi chẳng qua là một bách phu trưởng,
dưới trướng chỉ có bảy mươi người, nếu bây giờ đầu nhập triều đình, chỉ
sợ người ta đến liếc cũng không thèm, hơn nữa, thành Nhữ Nam là thiên hạ của Cung Đô, Lưu Tích, không tới lượt một bách phu trưởng như ngươi làm chủ, nghĩ là một chuyện, việc muốn thành còn cần có thực lực.”

Vương Xán cười ha hả, khuôn mặt lộ ra sự vững vàng.

Ánh mắt của hắn nhìn về Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu, tự tin nói: “Chim
yến chim tước làm sao biết chí của thiên nga, những chuyện thế này thì
phải làm từ từ, không phải một lần là thành, hơn nữa ta đã có kế hoạch,
muốn chiếm Nhữ Nam chỉ sợ dễ như trở bàn tay, còn Lưu Tích, Cung Đô lần
này gặp Viên Thuật, Bảo Hồng công thành, Nhữ Nam ngàn cân treo sơi tóc,
hai người họ chỉ sợ…. Hắc hắc, chiến tranh mà, một kẻ thì có lợi, kẻ còn lại phải trả một cái giá cực lớn.”

Chu Thương lạnh lùng, nghĩ tới Vương Xán chủ động suất lĩnh binh lính,
cảm thấy có điều không rõ, hỏi: “Ngươi tính đầu nhập Viên Thuật, hay là
Bào Hồng?”

Vương Xán lắc đầu, nói: “Đầu nhập cho Viên Thuật hay Bào Hồng đều là bảo hổ lột da, không có chỗ tốt. Hơn nữa, dưới trướng của ta chỉ có bảy
mươi người, đi đến đầu quân Viên Thuật chỉ sợ tới liếc cũng không thèm
nhìn, với lại ta không muốn gia nhập các chư hầu một phương, mà là muốn
đến đầu quân cho Đổng Trác, Đổng đại ma vương.”

“Đổng Trác, ngươi muốn đến Đổng Trác?”

Chu Thương sững sờ lập tức cười nói: “Cái này có chút không hợp lý, ngươi không có thực lực, người ta làm sao mà để mắt đến.”

Vương Xán cười nói: “Thực lực, không phải là người ta cấp cho, mà là tự
mình tích luỹ, cho nên ta chủ động xin thỉnh chiến, suất linh hơn bảy
mươi binh lính đánh Viên Thuật, chính là đạo lý này.”

“Hơn bảy mươi người!”

Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu lại bị Vương Xán làm cho choáng váng, tên này không những lá gan rất to, mà còn là một kẻ liều mạng.

Chỉ có bảy mươi người, dám xuất binh, thì quả đúng là uy mãnh.

“Muốn chết thì cũng đừng chết ngu ngốc như thế!” Bùi Nguyên Thiệu bĩu môi, lầm bầm.

Vương Xán cười không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Chu Thương thì cảm
thấy Vương Xán chắc chắn có kế hoạch cả rồi, hắn kinh ngạc nhìn Vương
Xán, thấy hắn không nói gì, có thể nói Vương Xán đã lộ ra rất nhiều điểm hơn người. Giờ phút này, chính là quyết định việc sau này.

Rời đi, hay ở lại!

Chu Thương tin rằng nếu hắn và Bùi Nguyên Thiệu kiên quyết rời đi, Vương Xán muốn ngăn cũng không được.

Chỉ là rời đi, lại tiếp tục cuộc sống của người rừng ẩn cư nơi núi rừng hay sao?

Chu Thương nhinh Bùi Nguyên Thiệu, thấy bộ dạng không quan tâm của hắn,
thì hắn biết rằng mình mà lưu lại thì Bùi Nguyên Thiệu cũng sẽ như thế.
Lại nhìn Vương Xán, lúc này hắn tĩnh động như nước, như thể tất cả mọi
việc đã nằm trong tính toán của hắn.

Chu Thương cắn môi, muốn liều mạng một phen.

Chết, thì cũng không thể chết uất ức ở trong rừng, đã làm nam nhi, thì
phải kiến công lập nghiệp mà chấn hưng xã tắc. Chết ở nơi núi rừng, đó
đâu phải việc của một đại trượng phu, thông suốt, Chu Thương quỳ một
chân xuống đất, ôm quyền nói: “Chu Thương bái kiến chủ công!”

Bùi Nguyên Thiệu thấy vậy, cũng quỳ một chân xuống đất, ômg quyền nói: “Bùi Nguyên Thiệu bái kiến chủ công!”

Vương Xán thở dài, rốt cục cũng thu phục được hai tên hắc tử này rồi,
nhưng hắn biết hai người này chỉ tạm thời theo hắn, nhưng mà hắn không
quan tâm, nếu hai người này không thu phục nổi, thì còn nói gì đến mưu
đồ thiên hạ. Cười lớn nâng Chu Thương Bùi Nguyên Thiệu đang quỳ trên mặt đất, hắn cao hứng nói: “Được, được, có hai người trợ giúp, đại sự tất
thành!”

Chu Thương cười hắc hắc, thoải mái trong lòng.

Quy thuận Vương Xán, gánh nặng trong lòng hắn đã được giải toả, rốt cuộc không cần phải lo lắng cho kế sinh nhai của hai mươi người dưới trướng, đồng thời đối với tương lai cũng tràn đày mơ ước, được mưu đồ thiên hạ, lúc này Vương Xán chỉ là một bách phu trưởng, nhưng tương lai hắn và
Bui Nguyên Thiệu chính là công thần.

“Đám ranh con, còn không nhanh tới đây bái kiến chủ công!” Chu Thương ra lệnh, đám lâu la sau khi được ăn no, liền nhanh quỳ xuống đất, hô to:
“Bái kiến chủ công!”

Thanh âm vọng vang núi rừng, làm cho đám chim trong rừng bị cả kinh, liền giang đôi cánh mày bay vọt đi xa.

“Đứng lên đi!” Vương Xán nghiêm túc nói, lúc này trong mắt đám lính
Hoàng Cân đứng xa xa lộ vẻ kinh ngạc, nhất là Liễu Thành, trong mắt tràn đầy sự khí hiểu, cũng như là khâm phục, đám sơn tạc, chỉ trong chớp mắt đã bị thu phục rồi sao.

Vương Xán trong mắt lộ ra tia đắc ý, căn dặn Chu Thương: “Chu Thương,
hai mươi người theo ngươi chắc đã chinh chiến nhiều năm, có thể nói là
là tình như thủ túc, cho nên ta sẽ không chia rẻ ngươi với họ, đồng thời ngươi cũng không phải nghe mệnh lệnh của người khác, trực tiếp nghe
lệnh ta.”

“Dạ!” Chu Thương cảm kích, lớn tiếng đáp, thái độ cũng khiêm tón, thân
là cấp dưới. cũng không thể dùng thái độ như ban nãy mà nói chuyện.

“Tốt lắm, đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện đi.”

Vương Xán khoát tay nói: “Y phục, vũ khí của các ngươi đều cũ nát quá
rồi, nhìn không khác gì ăn mày, ta sẽ cho binh lính chuẩn bị cho các
ngươi áo quần, binh khí.”

Chu Thương cười nói: “Đa tạ chủ công!”

Vương Xán gật đầu, nói: “Các ngươi đi theo ta, có một ít việc cần phải
rõ, lúc này Viên Thuật, Bảo Hồng liên quân với nhau, cần phải thận
trọng, không thể để xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, nếu không một khi
chúng ta đối diện quan quân, thì muốn sống còn khó, bởi vậy Chu Thương,
Bùi Nguyên Thiệu hai ngươi nhất định phải quản lý người của mình cho
tốt, ai dám trái lệnh, giết không tha!”

Khi nói chuyện, trong giọng Vương Xán lạnh như băng.

Chu Thương cũng hiểu rõ, trái quân lệnh là như thế nào, lớn tiếng đáp:
“Chủ công yên tâm, nếu có việc đó, ty chức sẽ tự tay vặn đầu hắn.”

Vương Xán nhìn qua vẻ mặt trịnh trọng của Chu Thương, cười mỉm

Có hai người này làm tay chân, thật không tệ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN