Đại Việt Sử Ký Toàn Truyện - Âm dương ấn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Đại Việt Sử Ký Toàn Truyện


Âm dương ấn



Cả nhóm hơn ba chục người lúc này chỉ còn lại Lý tướng quân, Vân Viễn, Khâm Trọng, Đại Kim, Đại Hỏa và nha đầu Linh Nhi. Kiệu thì bị tên đao phá hoại, mấy cặp tuấn mã thì cũng loạn tiễn xuyên chết. Đêm nay, ắt hẳn là phải cắm trại tại hẻm đồi này rồi. Linh nhi khéo léo băng bó lại vết thương ở tay cho Khâm Trọng, vóc người nha đầu này nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn, so với Vân tộc trưởng thì khí chất cũng chỉ kém hơn vài phần.Vóc hình này ở thời đại này cũng có thể xem là tiểu mỹ nhân.

-Xong rồi, nô tì đã bôi thuốc đặc chế từ Y lão, đảm bảo sẽ không có sẹo đâu ạ.

Khâm Trọng gật đầu, khẽ cười, trong lòng hắn lúc này có vẻ vẫn chưa hoàn hồn lại được những chuyện đang xảy ra. Nếu đây là quá khứ trước thời hiện đại thì đây ắt hẳn là Đại Việt thời Lê, nhưng mà hắn vừa thấy cái gì đây? Phép thuật? Đạo thuật? Khí công? Hắn nhớ lại thời hiện đại, cha hắn là Nhất đại tông sư luyện khí công cũng chưa bao giờ biểu diễn như vậy. Xem ra khí công của cha hắn luyện cả mấy chục năm chưa bằng một góc của Lý tướng quân và Vân Viễn a. Thế này có phải là quá khứ? Hay là quá khứ của một thế giới huyền huyễn từ lục địa thần bí song song nào đó?

-Vương gia, ngươi hoảng sợ lắm sao?-Vân Viễn vẫn đứng quay lưng bên đống lửa

-Ta, ta…

-Cũng may người đã hiệu triệu được Ngọc giác kim ngưu kịp thời.- Lý tướng quân cao giọng.

-Thần kì vậy sao? Ngọc giác kim ngưu là gì vậy?

-Người quên rồi sao, năm xưa Đại Hành tiên đế được Đinh tiên hoàng tiền triều trước lúc chết giao cho chuỗi tràng hạt này, trên đó có đính Sửu ngọc là một trong thập nhị thần thú trong truyền thuyết luôn theo hiệu triệu bảo vệ dòng dõi hoàng gia. Người đời kể lại, ngày loạn mười hai sứ quân, Đinh Tiên Hoàng sắc lãnh thần ngưu thiên ngọc, triệu hồi mao giác kim ngưu dũng mãnh dẫn đầu đại quân xông trận thống nhất giang sơn:

“Thần châu xuất thế

Hiệu triệu thần thú

Bình ổn giang san

Minh đế đăng cơ”

Màn đêm tĩnh mịch buông xuống, đống lửa vẫn bập bùng tỏa từng tia hơi ấm yếu ớt nhằm xoa dịu cái lạnh giá của trời khuya. Nhất Khâm Trọng nhìn vòa cánh tay bị thương vẫn băn khoăn thật nhiều câu hỏi.

-Ngươi rốt cục là ai? – Vân viễn đã ngồi phía sau từ lúc nào không hay

-Ta đã nói bao nhiều lần rồi, ta từ thế giới tương lai cách đây hơn ngàn năm xuyên không tới.

-Thế thì lạ thật, chỉ có dòng dõi hoàng gia mới phát động được thần ngọc. Chẳng lẽ ngươi là dòng dõi con cháu của hoàng gia?

-Ta cũng không biết, mà tới thời ta cũng lâu lắm rồi, khó quá nên bỏ qua thôi. Cô thật tài giỏi, võ công thật cao cường. Ở thời của ta, cha ta là đương kim đệ nhất trong giới võ thuật rồi, nếu ông gặp cô chắc hài lòng lắm.

Khâm Trọng tặc lưỡi một cái, hắn đang nói bậy bạ cái gì đây. Cái này chả phải là công khai thả thính kiểu “em ơi, về ra mắt cha anh đi” sao? Cũng nghệ thuật quá đi mà. Cũng may, Vân Viễn không cho hắn một chưởng chết ngay tại chỗ, khuôn mặt kiều diễm, chợt quắc mắt rồi lại dịu dàng:

-Dù gì cũng cám ơn ngươi đã đỡ hộ một đao, ân tình này ta sẽ nhớ. Đợi mọi việc ổn thỏa, ta sẽ nhờ các trưởng lão nghiên cứu giúp ngươi trở về. Trong thời gian này, chúng ta đã liên lụy người nhiều nguy hiểm rồi. Ngươi biết võ công chứ?

-Ta có được học một ít, nhưng tư chất kém cõi, đòn thế thì rõ nhưng mãi không thể tụ khí được.

“Ngồi yên”- Vân Viễn cầm chặt lấy tay Khâm Trọng. “A, con gái thời xưa sao bạo vậy ta, dù ta có đẹp trai thì cũng phải từ từ chứ”- Khâm Trọng cảm thấy bất ngờ. Chưa kịp trở mình, hắn cảm nhận một luồng linh khí chạy xuyên vào lòng bàn tay, chạy rần rật xuyên suốt cả cánh tay.

-Hừ, âm dương ấn ký. Nhưng lạ thật

-Là sao?

-Khi ta truyền linh khí vào kỳ kinh bát mạch của ngươi, quả thật là không có chút linh khí nào tu tập trong cơ thể ngươi. Nhưng khi khí đến huyệt đản trung liền bị hút vào mà tiêu tán hết, không thể lưu chuyển. Đây chính là âm dương ấn kí bí truyền của Hắc vương Vu Kỳ, một khi trúng ấn kí này, cơ thể sẽ không cách nào vận khí và theo thời gian nguyên khí hao mòn trở thành tàn phế, quái lạ ở đây là tại sao ngươi lại trúng ấn kí? Và tại sao ngươi chưa tàn phế?

Khâm Trọng như vỡ lẽ ra, thì ra đây chính là lý do mà hắn không cách nào lưu chuyển linh khí trong cơ thể theo lời huấn của cha hắn. Hầy, thế mà suốt ngày hắn vẫn tưởng hắn là phế vật vô dụng trong mảng luyện võ chứ. Hóa ra thì do đen thôi. “Hắc.. hắc” Khâm Trọng cười mãn nguyện: “Thì ra là thế nên ta dù có cố gắng cũng không thể luyện khí công được”

-Ngươi đừng lo, ở đây ta sẽ bảo hộ cho ngươi. – Vân Viễn nói với một vẻ cương quyết

Thanh niên Khâm Trọng sướng rơn như vớ được vàng. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa từng có ai bảo hộ hắn a, cả khi hắn bị ăn hiếp, cha hắn cũng mặc kệ mà. Thật không ngờ xuyên đến đây lại được một đại mỹ nhân hứa bảo hộ a. “Cũng hơi yếu đuối và mất mặt một xíu nhưng thôi cũng chẳng sao, dũng tướng luôn cần mưu sĩ, ta ở đây làm cố vấn quân sư cũng được, không nhất thiết phải biết võ công mới có đất sống”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN