Lão công của ta là nữ nhân
Chương 9
Sau khi tắm sạch sẽ, Bạch Hy mặc bộ quần áo ngủ màu đen dài thoải mái nhưng vẫn không làm mất đi khí chất của cô.
Tắm xong, vừa lau tóc vừa đi đến bên giường xem quản gia đã xem bệnh cho An Nhiên như thế nào, lúc này, cậu nằm trên giường vẫn chưa tỉnh, cánh tay trái thì bị kim đâm vào da thịt chỉ để truyền nước biển.
Bạch Hy đứng đằng sau lưng quản gia quan sát sắc mặt An Nhiên, quan sát vị quản gia làm việc, thấy ông cất đồ nghề trở lại trong cái hòm gỗ nhỏ, Bạch Hy lúc này mới lên tiếng hỏi.
” Cậu ta bị gì thế, bác Cao ? ” – Ánh mắt của Bạch Hy vẫn đặt trên người An Nhiên nhưng miệng thì lại nói chuyện với vị quản gia.
” Thưa cô chủ! Hiện tại, cậu ấy đã ổn. Cậu ấy, bất tỉnh là do kiệt sức nhưng một phần cũng do thể trạng yếu hơn so với những người nam nhân bình thường nên mới vậy, kèm theo đó, cậu ấy dường như ăn uống không đủ chất, không điều độ nên bị đau bao tử nhẹ. Tôi đã tiêm thuốc cho cậu ấy rồi, cứ để cậu ấy nằm nghỉ ngơi, lát nữa cậu ấy sẽ tỉnh. ” – Quản gia vừa cất đồ nghề vừa nói.
Nghe quản gia nói vậy nhưng Bạch Hy chỉ im lặng không nói tiếng nào, thấy Bạch Hy không trả lời nên quản gia nói thêm rồi đột nhiên như cô nhớ ra gì đó liền quay sang hỏi:
” À! Cháu quên mất chi tiết này chưa nói với bác, cậu ấy còn bị chảy máu mũi nữa ạ! Cậu ấy bị như thế là do sao ạ? “
” Thưa cô chủ! Cậu ấy bị như vậy là do nóng trong người chứ không hề có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Nhưng tôi có đều thắc mắc là người nam nhân trẻ tuổi là gì của cô chủ mà cô lại đưa cậu ấy về nhà? Từ trước đến nay chẳng phải cô chủ không thích đưa người lạ về nhà sao ? Và nhất là nam nhân! ” – Ông nhìn thẳng vào mắt cô nói.
” Chẳng qua là do tôi cảm thấy có lỗi với cậu ta, bản thân lại từng gây rắc rối cho cậu ấy nên giờ xem như tạ lỗi vậy. ” – Bạch Hy mỉm cười đáp lại sự nghiêm túc của vị quản gia.
Sau khi, quản gia rời khỏi phòng, Bạch Hy cũng quay trở lại bàn làm việc xem sơ qua những hợp đồng cần kí kết sắp đến. Lúc cô đang làm việc trên phòng, ở dưới trước cổng có người nhấn chuông cửa, kết nối với bộ đàm trước cổng liền có tiếng nói cất lên:
” Ai vậy? Tìm ai? “
” Tôi đây! Tôi đến tìm Bạch Hy, có chị ấy ở nhà không? “
” À ra là tiểu thư. Mời cô vào! “
Kết thúc cuộc đối thoại thông qua thiết bị được lắp đặt sẵn trước cổng lớn thì cánh cổng tự mở ra rồi người đó lái xe vào trong, tiến vào gara rồi cánh cửa lớn mở ra lần nữa, vừa thấy cô hầu mở cửa người đó liền hỏi:
” Bạch Hy đang ở đâu? “
” Dạ thưa tiểu thư ! Chủ nhân đang ở trên phòng ạ! ” – Cô hầu lễ phép nói rồi đưa tay hướng về phía trên lầu.
Nghe cô hầu nói vậy, người đó không chút từ tốn mà nhanh chóng chạy thẳng lên lầu, đứng trước cửa phòng Bạch Hy, người đó hít thở sâu rồi đẩy cửa bước vào mà chẳng thèm gõ cửa.
Đẩy cửa bước vào phòng, đập vào mắt người ấy là người nam nhân xinh đẹp như nữ nhân đang nằm trên chiếc giường rộng lớn của chủ nhân căn phòng này.
Thấy cảnh đó, không hiểu sao trong lòng người đó cảm thấy có chút không được vui.
Mặc kệ, người nằm trên giường là ai, người đứng trước cửa phòng đưa mắt nhìn xung quanh, vừa xác định được Bạch Hy đang ngồi ở bàn làm việc thì lập tức chạy đến phía sau lưng Bạch Hy lấy hai tay bịch mắt cô lại rồi nói thì thầm bên tai cô với giọng nói ngọt lịm chứa đầy tình ý cùng với sự tinh nghịch :
” Đoán xem là ai? ”
” Tiểu Mai! Em đừng nghịch nữa! ” – Bạch Hy gỡ tay người phía sau ra rồi quay đầu lại nhìn.
Bạch Hy vừa quay ghế lại đối diện người đằng sau thì liền bị người phía sau nhào vào lòng ôm chặt. Trước mắt cô, là một thiếu nữ tầm 20 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt đáng yêu, đang nhìn cô cười hề hề. Cô nàng ấy làm vẻ mặt nũng nịu với Bạch Hy rồi nói lời như trách móc:
” Hy làm gì mà dạo này không thèm quan tâm đến người ta gì hết vậy? “
“Do dạo này công việc nhiều nên khá bận nên không thể đến tìm em. ” – Bạch Hy xoa đầu cô nàng nói.
” Thật vậy sao? Vậy Hy nói đi cậu ta là ai? ” – Cô nàng được gọi là “Mai” chỉ tay về phía An Nhiên đang nằm.
” Cậu ta là nhân viên ở công ty, vì đột nhiên cậu ta ngất xỉu nên mới đưa về đây” – Bạch Hy nhìn về phía An Nhiên đang nằm rồi bình thản cười đáp như không có gì.
” Vậy sao không đưa cậu ta đến bệnh viện mà lại đưa cậu ta về đây? Không phải Hy không thích đưa người lạ về nhà sao? Hy thích cậu ta đúng không? Hức…hức..! ” – Chất vấn được một lúc thì cô nàng bổng dưng rưng rưng nước mắt như sắp khóc.
” Không có ! Tôi với cậu ta không có gì với nhau cả, mà tại sao giờ này em lại đến đây mà không về nhà, nếu đã đến đây thì em về phòng dành cho khách ngủ đi, tôi còn phải làm việc. Ngoan đi! ” – Bạch Hy xoa đầu cô nàng bất lực nói rồi lại quay về bàn để tiếp tục làm việc.
” Em muốn ngủ trên giường của Hy cơ! ” – Mắt cô nàng ẩn đỏ như sắp khóc nhìn chằm chằm Bạch Hy.
” Ayyy, nhưng cậu ta vẫn còn chưa tỉnh a. Ngoan, đừng nháo nữa, em sang phòng cho khách ngủ tạm đêm nay đi, khi khác tôi sẽ cho em ngủ lại phòng tôi. ” – Bạch Hy đang lật tài liệu xem đành phải dừng lại quay sang dịu dàng dỗ ngọt cô nàng
Nghe Bạch Hy nói vậy, gương mặt nhỏ của cô nàng càng lúc càng mếu máo, hai mắt bắt đầu rơi lệ.
” Không! Em không muốn, em muốn ngay bây giờ cơ. Nếu không thì….. em ghét Hy! ” – Nói rồi cô nàng cắn môi nói lí nhí rồi đột nhiên hét lên liền bỏ chạy ra ngoài để lại Bạch Hy ngồi trong phòng thở dài.
Thấy Mai chạy ra khỏi phòng, Bạch Hy thở dài một đường chưa kịp yên ổn thì đột nhiên điện thoại lại vang lên :
” Bạch Mai có ở chỗ cô không? ” – Giọng của một người phụ nữ trung niên vang lên.
” Có! Con bé vừa mới rời đi rồi. ” – Bạch Hy đáp lại.
” Vậy à? Dù gì cũng khuya lắm rồi, nhờ cô đưa con bé về giúp tôi. Mà cha cô…. ” – Người phụ nữ nhờ vả nhưng chưa kịp nói hết câu thì Bạch Hy đã dập máy.
Bạch Hy lại thêm một lần thở dài rồi đành rời khỏi bàn làm việc để đuổi theo cô nàng.
Mai vừa khóc vừa chạy ra ngoài khuôn viên, mặc kệ, Bạch Hy phía sau đuổi theo kêu gọi tên cô. Thấy Mai cứ chạy mãi không chịu dừng lại, Bạch Hy phải tăng tốc đuổi theo, nắm được cánh tay cô nàng kéo lại thì cô nàng vừa khóc vừa tránh mặt Bạch Hy.
” Em không muốn nhìn thấy Hy. Hy đi đi, đừng quan tâm tới em. Hy đi mà quan tâm nam nhân kia đi. ” – Cô nàng cố đẩy Bạch Hy ra vừa khóc.
Thấy Mai cứ giận dỗi, Bạch Hy ôm chầm lấy cô nàng.
” Ngoan đừng khóc nữa. Em còn khóc nữa thì tôi sẽ đau lòng lắm. ” – Bạch Hy ôm Mai vào lòng xoa đầu vỗ về cô bé.
” Hy tránh ra đi, em ghét Hy. ” – Mai trong lòng Bạch Hy cứ khóc mãi lấy tay đánh thùm thụp vào ngực cô.
Mặc kệ, Bạch Mai cố đẩy mình ra, Bạch Hy vẫn kiên nhẫn ôm lấy cô nàng mà dỗ dành. Sau một hồi dỗ dành, rốt cuộc cô nàng Bạch Mai cũng chịu nín khóc. Bạch Mai ngước mặt lên đưa đôi đã bị đỏ lên vì khóc nhìn Bạch Hy bằng ánh mắt mèo con, cô nàng nũng nịu nói với giọng nghẹn ngào :
” Hy nói đi, giữa em và người nam nhân đó ai quan trọng hơn? “
” Chẳng phải đã nói với em là không có gì với cậu ta rồi sao? ” – Bạch Hy thoáng cười khổ rồi lập tức lấy lại vẻ tươi cười hết sức ôn nhu mà nói.
” Vậy Hy trả lời câu hỏi của em đi ” – Bạch Mai phùng má làm nũng nói.
” Tất nhiên là em rồi! Em là cô em gái bé bỏng đáng yêu của Bạch Hy này thì làm sao không quan trọng được, còn cậu ta, chẳng qua từng gây rắc rối cho cậu ta nên chỉ muốn đền bù ít nhiều thôi mà. ” – Bạch Hy bất lực trước sự cứng đầu của Mai nên đành hạ giọng giải thích rồi đặt môi lên trán cô nàng.
Thoả mãn trước câu trả lời của Bạch Hy, cuối cùng Bạch Mai cũng ngoan ngoãn nín khóc, cô nàng lúc này đưa tay ôm lấy Bạch Hy đáp trả lại cái ôm dịu dàng đầy ấm áp ấy.
Dỗ dành được cô bé cứng đầu thích làm nũng kia, Bạch Hy dẫn Mai trở vào trong nhà lấy áo khoác ấm cho cô nàng rồi đưa cô nàng ra gara lấy xe.
” Để tôi đưa em về ” – Bạch Hy mở cửa xe rồi dịu dàng quay sang nhìn Bạch Mai nói.
” Không! Em không muốn về! Em muốn ở lại với Hy. ” – Cô nàng nhăn nhó dặm chân nói.
” Lúc nãy, mẹ em có gọi đến tìm em đấy, ngoan về nhà đi. Khi nào có thời gian tôi sẽ sang đấy tìm em có được không ? ” – Bạch Hy ôn nhu vuốt nhẹ lọn tóc hai bên mái của Bạch Mai nói.
Bị thuyết phục bởi sự ôn nhu, dịu dàng của cô nên Bạch Mai cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn để cô đưa trở về nhà chính, nơi mà người có quyền lực nhất Bạch gia cùng với cái gia đình trên danh nghĩa của cô đều ở đấy.
Lái xe đưa Bạch Mai đến trước cổng lớn, đợi cô nàng bước qua cổng đi vào khuôn viên rồi Bạch Hy mới lái xe rời đi.
Mỗi lần cô trở về nhà chính, những cảm xúc tiêu cực được chôn vùi sâu trong tim cô đều dần dần lại trỗi dậy. Nhưng vì quá mệt mỏi nên cô đành tạm gạt những điều ấy sang .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!