Tu La Thất Tuyệt - Chương 14: Kiếm Lộ Thần Uy - Ma Vương Đền Mạng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Tu La Thất Tuyệt


Chương 14: Kiếm Lộ Thần Uy - Ma Vương Đền Mạng



Bộc Dương Duy rời khỏi hiện trường, tay buông lỏng dây cương cho ngựa đi thong thả, bụng nghĩ thầm :

– Từ khi mình hạ sơn, hầu như luôn gặp cừu gia. Khi mình tìm đến chúng, có lúc bị đối phương mai phục… May mà ân sư truyền cho võ nghệ hơn người nên đến nay vẫn được bình yên.

Tới đó lại nảy sinh ý nghĩ khác :

– Nhưng mà có đúng là mình luôn được bình yên không? Vừa rồi nếu không được Bình muội kịp thời cứu sống thì đâu còn mạng nữa…

Nhớ tới Bạch Thúy Bình, chàng thở dài tự nhủ :

– Bước giang hồ hung hiểm như thế, liệu mình còn có gặp được nàng không? Có giữ trọn lời hẹn ước với nàng không?

Trong lòng nặng nề với bao suy nghĩ, chàng cứ để mặc cho ngựa đưa đi.

Phương đông, bình minh lóe rạng.

Đến một khu rừng thì con tuấn mã tự động dừng lại, miệng sùi bọt thở phì phì, hiển nhiên nó đã mệt.

Bộc Dương Duy cũng đi thâu đêm, lại qua một cuộc kịch chiến nên mặc dù có nội lực thâm hậu vẫn thấy toàn thân rã rời.

Chàng xuống ngựa, mặc cho nó nghỉ ngơi gặm cỏ bên đường, lững thững bước vào rừng.

Khi ấy vầng dương vừa ló dạng, không khí mát lành làm cho Bộc Dương Duy cực kỳ sảng khoái.

Chàng định đặt lưng xuống cỏ ngủ một giấc, chợt cảm thấy có điều gì đó khác thường.

Lẽ ra lúc này chim chóc thức dậy hót ca mừng ánh bình minh mới đúng, làm sao lại vắng lặng một cách bất thường thế này?

Chàng đưa mắt nhìn quanh nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.

Mặc dù vậy, linh cảm thấy có sự bất thường, chàng rón rén bước tiếp, vừa đi vừa ngưng thần quan sát.

Đột nhiên chàng phát hiện từ lùm cây bên phía tả có một đôi mắt đang nhìn mình.

Ánh mắt lạnh lùng, có điều gì đó rất đáng sợ.

Bộc Dương Duy liền rẽ sang đi mấy bước, hướng vào lùm cây nói :

– Vị bằng hữu nào trong đó có thể hiện thân không?

Người kia không đáp, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chàng không rời.

Bộc Dương Duy cao giọng :

– Nếu các hạ vẫn cứ lén lút nấp trong đó nhìn trộm mà không chịu ra thì đừng trách tại hạ thất lễ!

Vẫn không phản ứng.

Bộc Dương Duy nổi giận quát :

– Tiếp chiêu!

Dứt lời xuất chỉ điểm ra.

Năm đạo chỉ phong vừa chợt phát thì chợt một nhân ảnh từ trong bụi cây lướt tới trước mặt Bộc Dương Duy.

Chàng là người nghệ cao đảm đại nhưng vừa thấy nhân ảnh kia xuất hiện, toàn thân bỗng nổi gai lùi lại hai bước.

Nên nói đó là một cỗ cương thi, mặc áo liệm trắng, đầu chỉ là vỏ sọ không da không tóc cho tới trán, hai hố mắt đen ngòm sâu hoắm phát ra hai luồng sáng xanh lè, còn bên dưới là một đám máu thịt bầy nhầy bán vào xương trắng trông không ra hình thù gì.

Gặp quái nhân đó, nếu gặp người bình thường thì tất đã sợ quá mà chết giấc đi.

Quái nhân duỗi thẳng hai tay ra phía trước, từng bước tiến thẳng tới Bộc Dương Duy.

Tuy trong lòng hết sức căng thẳng những chàng vẫn cố trấn tĩnh không lùi nữa, vận công lên song chưởng và toàn thân đề phòng và sẵn sàng xuất thủ.

Trong rừng vẫn tĩnh lặng như chết, ngay cả bước chân của quái nhân cũng không phát ra âm thanh nào.

Đột nhiên Bộc Dương Duy quát to một tiếng vung song chưởng đánh ra một chiêu Quái Ma Giáng Thế trong Thiên Ma thập nhị thức.

Quái nhân không tránh, hai bàn tay toàn xương trắng hếu một co một duỗi phát ra hai luồng khí âm hàn và những đám lân tinh lấp loáng như ánh ma trơi!

Hai luồng chưởng phong do Bộc Dương Duy đánh tới quái nhân chợt bị đánh ngược lại, kích vào ngực chàng, đồng thời chàng lại ngửi thấy một mùi tanh đến buồn nôn.

Chàng đánh ra đã không hiệu quả lại phản kích chính mình, cùng với mùi tanh tưởi không biết đó là gì, Bộc Dương Duy không dám khinh thị vội vàng thi triển Tu La Bộ lướt ra ngoài năm trượng.

Nhưng chính gã quái nhân cũng ngã ngửa xuống.

Bộc Dương Duy quyết tâm xem đối phương là thứ ma quái gì, liền nhảy tới, song chưởng lại đánh xuống.

Quái nhân lãnh trọn hai chưởng với uy lực ngàn cân, nhưng chẳng những không chết mà còn bật người đứng lên, vung trảo chộp tới yết hầu Bộc Dương Duy.

Chàng vẫn chưa chịu thôi, xuất thủ thần tốc, đánh ra một lúc tám chưởng.

Quái nhân trông giống như cương thi như tỏ ra rất linh hoạt, hai đầu gối vẫn thẳng đờ nhưng lướt đi như gió, tránh khỏi tám đạo chưởng phong.

Bộc Dương Duy kinh dị nghĩ thầm :

– Quái vật này thân pháp thật tinh diệu, chỉ e không có loại khinh công nào trong võ lâm linh hoạt hơn!

Nghĩ đoạn lại thi xuất ba chiêu Cự Ma Hám Sơn, Ma Ảnh Trùng Trùng, và Yêu Ma Loạn Vũ với hơn ba chục biến hoá.

Lần này thì quái vật bị đánh trúng nhưng lại không bị tổn thương chút nào, vẫn bổ tới vung trảo chộp sang yết hầu đối phương.

Bộc Dương Duy lùi lại, thi xuất một chiêu Mãn Thiên Phi Ma là chiêu uy mãnh nhất trong Thiên Ma thập nhị thức với mười hai thành công lực phản kích.

– Bình!

Quái nhân bị trúng chưởng bắn đi xa tới hai trượng đập vào một gốc cây bật ngược trở lại, hai mắt đã tắt hết thần quang, tất đã bị thương rất nặng hoặc chết rồi cũng nên.

Bộc Dương Duy định bỏ đi, chợt thấy quái nhân lăn đi một vòng rồi không biết bằng cách nào đứng lên được lao vút vào rừng.

Chàng nghĩ nhanh :

– Quái vật này rất đáng sợ, không thể để cho nó chạy thoát làm hại chúng sinh được.

Nghĩ đoạn lao mình đuổi theo.

Quái vật động tác nhìn thì chậm nhưng kỳ thực lại lướt đi với tốc độ rất nhanh.

Qua bốn năm khúc ngoặt, nó ra khỏi khu rừng hướng sang một ngọn núi đá trơ trọi.

Bộc Dương Duy nhất định đuổi theo chứ không bỏ.

Dưới chân ngọn núi đá có một động khe. Quái vật cứ thế nhảy ùm xuống khe, vẫn không đổi hướng lao thẳng tới vách đá đối diện.

Bộc Dương Duy ngạc nhiên nghĩ thầm :

– Làm sao lại thế chứ? Nó định lao mình vào vách đá hay sao?

Chàng dừng lại bên này khe nhìn xem, thấy quái vật vừa chạy vừa kêu lên những tiếng khàn khàn, sau đó chợt nghe vách đá vang lên một chuỗi âm thanh sôi động, mở ra một động khẩu.

Quái vật không vào ngay mà dừng lại.

Bộc Dương Duy chưa kịp có phản ứng gì thì trong khẩu động hiện ra một quái nhân mặc áo vải gai, vóc người rất cao lớn tướng mạo hung dữ.

Quái nhân vừa ra khỏi động đã quát lên :

– Hắc Thi! Chủ nhân ra lệnh cho ngươi phải lấy cho được hai mươi quả tim người, sao trở về sớm thế? Muốn để chủ nhân lột da ngươi sao?

Lúc đó hắn mới nhận ra mấy chỗ xương trên mình quái vật bị Bộc Dương Duy đánh gãy, kinh dị hỏi :

– Thế nào? Ngươi gặp nhân vật lợi hại thế nào mà bị đánh thảm hại như thế?

Nói xong thò tay vào trong chiếc áo liệm của Hắc Thi lấy ra một cái túi nhìn vào, chợt vung tay tát vào mặt quái vật rít lên :

– Súc sinh! Hàng ngày cho ngươi uống máu người chỉ uổng phí mà thôi! Đi cả đêm mà chỉ đem về được có năm quả tim người thì đúng là đồ ăn hại! Rồi xem chủ nhân có cho ngươi vào cối giã thành thịt băm không?

Hắc Thi bị mắng chửi vẫn không có phản ứng gì.

Quái nhân cao lớn lại quát to :

– Sao lại đứng đờ ra như thế? Nói đi! Ai làm ngươi ra nông nỗi đó?

Bấy giờ Hắc Thi mới phát ra những âm thanh rin rít không giống tiếng người.

Quái nhân cao lớn nghe xong đưa mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai cả, lại nổi giận quát :

– Có thấy ai đâu? Thật to gan! Ngươi vốn là một thây ma mà cũng biết nói dối sao? Nào! Đi vào gặp chủ nhân rồi sẽ biết!

Hắn vừa nói xong thì chợt thấy trước mặt lóe lên rồi xuất hiện một bạch y thư sinh.

Đó chính là Bộc Dương Duy!

Vừa rồi chàng nép mình sau một tảng đá bên kia suối, nghe biết quái vật bị người thao túng, bắt ra ngoài giết người lấy tim, trong lòng cực kỳ phẫn nộ liền nhảy ra ngoài.

Vừa thấy chàng, Hắc Thi lao tới định xuất thủ nhưng Bộc Dương Duy đã nghiến răng vung hữu chưởng đánh ra.

Hắc Thi xương cốt đã bị gãy, không chịu nổi một chưởng, bị bắn xa tới tận bên kia suối, đập vào một tảng đá nát nhừ.

Quái nhân cao lớn thấy vậy mặt biến sắc.

Bộc Dương Duy nhìn hắn nói :

– Không ngờ có kẻ bất lương ẩn trốn trong này, thao túng cương thi tàn hại giang hồ. Bây giờ ta đánh ngươi trước rồi sau đó sẽ tìm chủ nhân của ngươi nói chuyện!

Quái nhân trấn tĩnh lại, tức giận quát :

– Tiểu tử! Ngươi ở đâu dám tới đây gây sự, đánh chết Hắc Thi mà chủ nhân ta tốn bao nhiêu công sức đào tạo nên? Mau quỳ xuống nhận tội mà chịu chết! Hôm nay Thiên Khôi Sứ ta sẽ bắt ngươi trả giá đắt gấp trăm lần!

Tuy nói thế nhưng chưa dám động thủ.

Bộc Dương Duy nhận ra đối phương đang hoang mang, cốt la lên để đánh động cho đồng bọn liền vung chưởng đánh ra.

Quái nhân tự xưng là Thiên Khôi Sứ không kịp đưa chưởng lên đỡ, bị chưởng lực đánh bật đi xa ba trượng, rơi tòm xuống khe!

Chàng ngạc nhiên nghĩ thầm :

– Cương thi võ công rất cao, đâu ngờ tên tự xưng là Thiên Khôi Sứ này lại tầm thường đến thế? Võ công của hắn chỉ đáng vào hàng tam lưu thôi.

Không cần bận tâm đến tên này nữa, chàng đưa mắt nhìn vào động khẩu.

Thạch động chỉ rộng chừng năm sáu thước, khúc khuỷu gập ghềnh, bên trong lập loè ánh lân tinh và toát ra quỷ khí.

Bộc Dương Duy vận công phòng bị rồi thận trọng tiến vào.

Vượt qua ba khúc ngoặt, thạch động bị chặn lại bằng hai cánh cửa đá.

Điều đáng sợ là trên hai cánh cửa treo bốn cái đầu lâu rủ tóc dài, há miệng trợn mắt rất gớm ghiếc.

Bộc Dương Duy không khỏi lạnh xương sống, một lúc sau mới trấn tĩnh lại, tiến đến gần nhìn kỹ, thấy bốn đầu lâu kia vừa được treo lên chưa lâu vì vẫn còn dính máu bê bết.

Trên thạch môn viết bốn chữ màu đỏ như máu :

Ai Vào Tất Chết!

Bộc Dương Duy hừ một tiếng vận thần công vào hữu chưởng đánh thẳng vào thạch môn.

Ầm một tiếng, cánh cửa đá bật mở vào bên trong để lộ gian thạch thất khá rộng.

Mới nhìn vào, Bộc Dương Duy căm hận đến nỗi tưởng chừng như máu trong người sôi lên.

Trong thạch thất la liệt tử thi, có người bị treo lủng lẳng, có người bị binh khí đâm thủng ngực, có người bị bóp cổ lè lưỡi ra, trong đó có thi thể máu từ vết thương vẫn còn chảy.

Dưới đất, giòi bọ bò nhung nhúc, mùi hôi thối bốc ra không sao chịu nổi.

Cuối thạch thất, có một cánh cửa nhỏ, Bộc Dương Duy định xông vào thì chợt thấy cánh cửa mở ra, từ trong cửa hai nhân ảnh lao ra.

Thấy hai người kia, Bộc Dương Duy bất giác lùi lại hai bước.

Hai người kia cũng dừng lại bên ngoài thạch môn.

Người đi trước mặt trắng bệch, giống như người chết, còn người đi sau cũng là một bộ cương thi nhưng cao lớn hơn Hắc Thi nhiều.

Bộc Dương Duy tự nhủ :

– Không biết ở đây sao toàn thứ người chẳng giống người, quỷ không giống quỷ thế này?

Hắc y nhân đứng trước chợt lên tiếng :

– Tiểu tử! Ngươi từ đâu tới? Bất cứ ai xông vào động phủ này đều bị mổ bụng lấy tim rồi biến thành cương thi. Đương nhiên ngươi cũng không ngoại lệ.

Vừa nói, từ người hắn toát ra luồng âm khí lạnh ngắt.

Bộc Dương Duy vội vận Lục Di khí công hộ thân xong rút kiếm ra nói :

– Các hạ nói thế là đủ. Đối với hạng ma đầu ăn thịt người mất hết nhân tính như ngươi thì nói nhiều vô ích. Muốn moi lấy tim của ta cũng được, nhưng trước tiên phải thắng được thanh kiếm này.

Hắc y nhân quay lại cương thi nói :

– Xích Linh! Thịt tên tiểu tử kia đi! Tên này căn cơ rất tốt, sẽ trở thành chất liệu lý tưởng cho chúng ta luyện thi. Đồng thời, một quả tim hắn đáng bằng một trăm quả tim khác đấy.

Lúc này Bộc Dương Duy đã nổi sát cơ, quyết vì giang hồ mà trừ hại không chút nhân nhượng, vừa nghe nói đã xuất kiếm tấn công ngay.

Cương thi Xích Linh như một bóng ma tới chặn trước mặt chủ nhân, hứng lấy lưỡi kiếm.

Từ trước đến nay cương thi không sợ đao kiếm nhưng không ngờ Tu La kiếm lại là thần vật.

Xích Linh vừa lao ra thì vừa tầm lưỡi kiếm quét ra, lập tức đứt thành hai đoạn đổ sập xuống.

Hắc y quái nhân rúng động, lùi lại một bước, hấp háy mắt nhìn thanh Tu La kiếm trên tay Bộc Dương Duy hoi :

– Tiểu tử! Thanh kiếm trên tay ngươi gọi là gì?

Chàng bình tĩnh đáp :

– Trảm Ma kiếm!

Hắc y quái nhân lắc đầu nói :

– Lão phu chưa nghe nói đến…

– Ngươi chỉ cần biết rằng đó là loại kiếm giết loài yêu nghiệt các ngươi là được.

Lão ma nổi giận rít lên :

– Tiểu tử! Lão phu đã đánh giá lầm ngươi! Vừa rồi ngươi đã thi triển một chiêu trong Tu La Thất Tuyệt, chỉ có Tu La kiếm mới giết được cương thi của ta. Vậy hãy nói xem, ngươi có quan hệ thế nào với Độc Thủ Ma Quân?

Bộc Dương Duy bình tĩnh đáp :

– Ma đầu! Trước khi chết ngươi hãy nghe cho rõ đây! Tại hạ là Bộc Dương Duy, còn Độc Thủ Ma Quân là ân sư thụ nghệ.

Quái nhân lại hỏi :

– Như vậy là ngươi đã học thành tuyệt nghệ trong Điêu Long bảo lục rồi?

Bộc Dương Duy cười nhạt nói :

– Thế thì sao? Lão quỷ ngươi sợ rồi chứ gì?

Hắc y quái nhân không đáp chỉ hừ một tiếng.

Bộc Dương Duy quét mắt nhìn số tử thi nằm ngổn ngang trong thạch thất nói :

– Không cần nói nhiều vô ích. Những người trong phòng tất đều bị ngươi làm hại. Bàn tay tội ác đó hôm nay phải chấm dứt.

Hắc y quái nhân gằn giọng :

– Thật là hạng ngông cuống không biết sống chết! Đừng nói tiểu tử ngươi mà cho dù Độc Thủ Ma Quân Quan lão quái có đến đây thì cũng đừng hòng sống mà ra khỏi Độc Thi động này. Lão phu đã định giết ngươi từ lâu. Nhưng nếu ngươi để Điêu Long bảo lục và Tu La kiếm lại thì lão phu sẽ dành cho ngươi một sinh lộ.

Bộc Dương Duy cười đáp :

– Tốt quá! Tại hạ rất cảm kích trước ân điển của ngươi!

Dứt lời vung tả chưởng đánh ra.

Với hạng ma đầu này, Bộc Dương Duy không chút lưu tình, vừa xuất thủ đã thi triển Thiên Ma thập nhị thức, phát liền ba chiêu vào các huyệt Đan Điền, Duy Hộ và Cư Đình của đối phương.

Độc Thi Ma thấy kình lực quá mạnh, lướt sang tả tránh chưởng đồng thời thi triển Cửu Thi Hoàn Hồn công đánh trả lại ba chưởng.

Bộc Dương Duy biến chiêu, trực diện nghênh tiếp.

Song phương lập tức triển khai một cuộc kịch chiến.

Bộc Dương Duy quyết không để tên ma đầu này chạy thoát tiếp tục tàn hại võ lâm nên bịt chặt lối ra, tay chưởng tay kiếm tấn công như vũ bão.

Độc Thi Ma võ công cũng rất cao cường, đặc biệt Cửu Thi Hoàn Hồn công của hắn phát ra âm khí lạnh ngắt làm Bộc Dương Duy không dám tiếp cận.

Đấu nhau bảy tám mươi chiêu mà vẫn không làm gì được lão ma, Bộc Dương Duy bắt đầu sốt ruột thi triển Tu La Bộ lướt tới gần địch nhân, tay chưởng tay kiếm cùng đánh ra ba chiêu.

Đột nhiên Độc Thi Ma thu Cửu Thi Hoàn Hồn công, vung tay phát ra một chùm ám khí…

Chỉ thấy hàng trăm mũi kim nhỏ li ti bay ra bao trùm cả khu vực rộng lớn tới hai trượng.

Bộc Dương Duy hốt hoảng nhảy lùi lại, hai ống tay áo phất ra liên tục đẩy lùi ám khi, quy tụ về một chỗ.

Lợi dụng đối phương lo đối phó với ám khí, Độc Thi Ma lao tới đánh ra hai chưởng, đồng thời bồi thêm bốn cước.

Bộc Dương Duy phản ứng rất nhanh, thi triển Tu La Bộ tránh sang tả rồi bất thần lướt tới, tả chưởng hữu kiếm đánh trả lại bốn chiêu.

Thân pháp Độc Thi Ma cũng hết sức mau lẹ, lướt nhanh sang tả, vung trảo chộp tới vai Bộc Dương Duy.

Chàng kinh hãi lùi lại, nghĩ thầm :

– Lôi Phong Quỷ Trảo!

Đồng thời xuất tả chưởng với thập thành công lực đánh lui địch nhân, trầm giọng hỏi :

– Lão ma! Ngươi là Tam Diện đạo nhân Viên Hóa?

Độc Thi Ma sững người ra chốc lát rồi cười hắc hắc đáp :

– Tiểu tử! Ngươi quả là nhân vật lợi hại. Không sai, lão phu chính là Viên Hóa.

Lửa hận bốc cao ngàn trượng, Bộc Dương Duy nghiến răng nói :

– Viên Hóa! Ngươi không thuộc số những tên bị ân sư giết chết tại chỗ, nhưng ba chục năm qua bặt tích giang hồ, những tưởng đã chết trong xó xỉnh nào đó, không ngờ tới sống chui sống lủi trong thạch động này trở thành một tên ma đầu nửa người nửa quỷ tiếp tục tàn hại võ lâm! Hô hô, đi vẹt gót thiết hài tìm muôn nẻo, đến nay gặp được chẳng uổng công! Viên Hóa! Nạp mạng đi!

Dứt lời vung kiếm phát liền hai chiêu trong tuyệt học Tu La Thất Tuyệt.

Tam Diện đạo nhân Viên Hóa thấy thế kiếm cực kỳ hung hiểm, biết đây chính là võ công cái thế ký tải trong Điêu Long bảo lục, tự lượng sức không đủ khả năng đối phó liền nhảy vào cuối động tung ra một chùm ám khí.

Bộc Dương Duy đành phải lùi lại phát chưởng đối phó.

Viên Hóa thừa cơ lao ra động khẩu.

Bộc Dương Duy há để cừu nhân trốn thoát?

Chàng lập tức lao theo, Xích Long lăng ứng thủ phát ra.

Xích Long lăng là binh khí lừng danh của Độc Thủ Ma Quân năm xưa, có thể thu phát tùy tâm, ngay con chim đang bay trên trời cũng không tránh được, nói gì đến người?

Viên Hóa vừa chạy được ba bước thì bị Xích Long lăng cắm vào hậu tâm ngã sấp xuống.

Bộc Dương Duy thu Xích Long lăng, lướt tới gần Viên Hóa, đang cúi xuống xem đối phương đã chết chưa thì chợt nghe sau lưng có tiếng người nói :

– Mẹ nó! Sư phụ các ngươi dùng Ngũ Hương Mê Dược đầu độc ta định bắt lão gia chế thuốc giúp hắn. Nếu đại gia thoát ra khỏi thạch động này thì việc trước tiên phải làm là đánh sập thạch động chôn sống tất cả các người.

Bộc Dương Duy nghĩ thầm :

– Chẳng lẽ trong thạch động này có người còn sống?

Nghĩ xong quay lại, thấy một lão nhân cao lớn chừng năm mươi tuổi, mặt đầy râu quai nón, tay bưng chén thuốc, miệng tiếp tục chửi rủa :

– Tiểu bối! Ngươi nếu đáng mặt chính nhân quân tử thì hãy cút cho nhanh, nếu không đại gia sẽ chửi tổ tông bát đại nhà ngươi lên đấy!

Lão chưa nói xong chợt thấy Tam Diện đạo nhân Viên Hóa nằm sấp giữa thạch động, dáng xem chừng đã chết, liền hỏi :

– Tiểu tử! Sư phụ ngươi sao thế? Chẳng lẽ trúng thử hay sao?

Bộc Dương Duy hừ một tiếng nói :

– Ai là sư phụ ta?

Lão nhân cao lớn nhướng mày nhìn chàng một lúc rồi hỏi :

– Vậy ngươi là ai? Từ đâu đến? Vì sao lọt vào đây được?

Bộc Dương Duy không trả lời mà hỏi lại :

– Tại hạ là Bộc Dương Duy, theo tích một quái vật tới đây thì phát hiện ra lão ma này…

Lão nhân cao lớn nhìn kỹ chàng lần nữa, thấy trước mặt mình là một thiếu niên mới hăm mốt hăm hai tuổi, mắt sao mày kiếm, khí độ phi phàm liền hỏi :

– Chẳng lẽ ngươi vừa đả thương hắn?

Bộc Dương Duy đáp :

– Không phải đả thương mà hắn đã chết!

Lão nhân chợt nói :

– Thiếu hiệp có thể tìm trên người lão ma xem có bình giải dược không?

Bộc Dương Duy nghe ngữ khí của lão nhân, tin rằng không phải là thủ hạ của Tam Diện đạo nhân Viên Hóa, đoán được rằng lão bị tên ma đầu khống chế phục vụ ình nên theo lời tìm trong túi Viên Hóa lấy ra hai bình sành nhỏ đưa cho hán tử.

Người này vội vàng vứt chén thuốc đi, tiếp lấy hai bình thuốc, xem qua rồi ném đi một bình, dốc bình kia lấy ra một viên thuốc màu vàng nuốt chửng vào miệng.

Bộc Dương Duy hỏi :

– Tiền bối bị lão ma dùng độc dược ám hại hay sao?

Hán tử đáp :

– Tại hạ bị hắn bắt được, lại bắt uống Tán Công hoàn làm tiêu tán công lực tại hạ, bắt phục dịch cho hắn, dưới sự giám sát của tên Thiên Khôi Sứ…

Y vận công kiểm tra, thấy công lực bắt đầu khôi phục lại liền chắp tay hướng sang Bộc Dương Duy nói :

– Huynh đệ là Song Liên Chưởng Tống Phi. Hôm nay được thiếu hiệp dốc đỉnh lực cứu thoát khỏi kiếp nạn, trong lòng cảm kích vô cùng! Đại ân đó không dám nói một chữ tạ, xin ghi khắc trong tim trọn đời.

Bộc Dương Duy vội ôm quyền hoàn lễ đáp :

– Xin tiền bối đừng khách sáo! Tên ma đầu này táng tận lương tâm, tàn hại võ lâm, tội đáng chết. Huống chi hắn còn là cừu nhân của tại hạ, đối với tiền bối đâu có công trạng gì?

Song Liên Chưởng Tống Phi hỏi :

– Lão ma này với Bộc Dương thiếu hiệp có cừu hận gì?

Bộc Dương Duy đáp :

– Tên này là Tam Diện đạo nhân Viên Hóa, ba mươi năm trước cùng với một bọn bại hoại võ lâm khác đến Quỷ Sầu cốc vây công ân sư…

Song Liên Chưởng Tống Phi kinh dị hỏi :

– Chẳng lẽ lệnh sư là Độc Thủ Ma Quân Quan lão tiền bối?

Bộc Dương Duy gật đầu :

– Không sai!

Song Liên Chưởng Tống Phi lộ vẻ mừng rỡ nói :

– Thì ra thiếu hiệp và truyền nhân của Quan lão bá! Hơn ba mươi năm trước, huynh đệ có theo gia sư đến Quỷ Sầu cốc bái yết lão nhân gia. Trong tiềm thức, vị quái kiệt đó tuy hơi khắc nghiệt một chút nhưng rất hào sảng, hơn hẳn những bậc đức cao vọng trọng, tự xưng mình là danh môn chính phái…

Bộc Dương Duy hỏi :

– Lệnh sư là…

– Tiên sư là Mang Sơn Độc Hùng Hạ Hầu Đương.

Bộc Dương Duy à lên một tiếng nói :

– Thì ra Tống huynh là truyền nhân của Hạ Hầu tiền bối.

Tống Phi nói :

– Tiên sư mất đã mười mấy năm nay. Quan bá bá có nhắc tới lão nhân gia hay sao?

Bộc Dương Duy gật đầu :

– Có! Tiên sư rất ngưỡng mộ sự hào sảng của Hạ Hầu tiền bối…

Tống Phi hỏi :

– Vậy lệnh sư cũng đã…

– Gia sư mới tạ thế đầu năm nay.

Hai người nói chuyện thêm một lúc rồi cùng nhau rời khỏi Độc Thi động.

Bộc Dương Duy hỏi biêt Song Liên Chưởng Tống Phi đồng hành nên mời lên ngựa mình cùng đi.

Tống Phi vui vẻ nhận lời.

Dọc đường, y chợt nói :

– Lão ca mạo muội gọi ngươi một tiếng Bộc Dương lão đệ…

Bộc Dương Duy thấy đối phương đã ngoài năm mươi tuổi mà gọi mình là lão đệ, liền nói :

– Tiền bối, điều này…

Tống Phi ngắt lời :

– Ta hơn ngươi vài ba chục tuổi, gọi như thế thì sao chứ? Hơn nữa lệnh sư với gia sư là bằng hữu, còn xưng hô thế nào khác được chứ?

Bộc Dương Duy nghe đối phương nói thế, nghĩ rằng nghĩa huynh Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu cũng không ít tuổi hơn lão nhân bộc trực hào sảng này nên không phải đối nữa.

Tống Phi hỏi :

– Quan lão tiền bối đã quy tiên, như vậy Lãnh Vân bang ắt phải do lão đệ đảm nhận?

Bộc Dương Duy gật đầu :

– Vâng!

Tống Phi chợt thở dài nói :

– Không ngờ Tống Hồ Tử này từng một thời lừng danh suốt vùng Giang Bắc mà nay…

Bộc Dương Duy vội ngắt lời :

– Chẳng lẽ lão ca là Tống Hồ Tử năm xưa…

Tống Phi cười hỏi :

– Chắc lão đệ băn khoăn vì sao ngày xưa huynh đệ không chịu làm Minh chủ lục lâm mà lại túc ẩn võ lâm phải không?

Bộc Dương Duy đáp :

– Chính thế! Tiểu đệ có nghe nói rằng lão ca từng tranh chấp chức vị Minh chủ lục lâm với Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ. Tuy lúc ấy lão ca chiến thắng, nhưng đột nhiên lại bỏ đi mất tích, không hiểu vì sao lại như thế?

Tống Phi gật đầu phẫn hận nói :

– Không sai! Món nợ đó sau này ra nhất định sẽ đòi lại.

Bộc Dương Duy hỏi :

– Nguyên do thế nào, lão ca nói xem?

Song Liên Chưởng Tống Phi trầm giọng kể :

– Trong trận đó, huynh đệ đấu với Công Tôn Vô Kỵ ngoài năm trăm chiêu mới đả thương được hắn, nhưng lại bị tên phản bội Thiên Lôi Tẩu Mã Lượng thừa cơ huynh đệ sức cùng lực kiệt dùng Thiên Lôi thần công đả thương…

Bộc Dương Duy lại hỏi :

– Vì sao lại bảo Thiên Lôi Tẩu Mã Lượng là tên phản bội?

Tống Phi căm tức nói :

– Lúc đó Mã Lượng là một tên Đà chủ dưới trướng ta, bị Công Tôn Vô Kỵ mua chuộc. Lão ca không cảnh giác để hắn cùng một số tên khác bội phản, liên kết với Công Tôn Vô Kỵ. Thừa lúc lão ca sức cùng lực kiệt, tên Mã tặc cùng mấy tên khác vây công. Giao chiến chừng một canh giờ, lão ca giết đựơc mấy tên nhưng bị nhiều vết thương, may mà mấy tên thủ hạ liều chết cứu đi…

Lão dừng lại một lúc, lại tiếp :

– Nhìn đám thủ hạ trung thành không còn bao nhiêu, lão ca đưa chúng ra Quan ngoại trốn tránh đi một thời gian… Nào ngờ đi chuyến đó đến mười mấy năm sau mới trở lại thì thấy giang hồ bị bọn tặc nhân thao túng, đi đâu cũng xảy ra những vụ hành hung bạo ngược, vô thiên vô pháp, bằng hữu ngày xưa tán lạc đâu mất cả chẳng còn lại bao nhiêu…

Tới đó thở dài một tiếng.

Bộc Dương Duy buông lời an ủi :

– Lão ca chớ vội bi quan! Chỉ cần tiểu đệ còn sống, nhất định lão ca sẽ rửa được huyết hải thâm cừu!

Song Liên Chưởng Tống Phi nghe nói cả mừng.

Y là người bộc trực, buồn vui hờn giận đều không che giấu được, liền cất giọng oang oang nói :

– Rất tốt! Bộc Dương lão đệ! Được một nhân tài như ngươi trợ lực, lo gì không trị được lão tặc đó? Hô hô! Đến lúc đó lão ca sẽ ra tay đại khai sát giới một phen.

Tới đó sực nhớ ra một việc, lại tiếp :

– Lão đệ! Vừa rồi ta tham lam quá, kể chuyện mình mà quên hỏi trong thời gian vừa rồi lão đệ đã làm được những sự việc gì? Tình hình Lãnh Vân bang ra sao? Nhất định với thân thủ của mình, đến cả Tam Diện đạo nhân Viên Hóa và bọn cương thi còn bị tiêu diệt, nhất định võ lâm giang hồ đã khuynh đảo lên rồi.

Bộc Dương Duy vốn không thích khoa trương nhưng không muốn giấu diếm người bằng hữu chân tình này nên kể rõ mọi chuyện, từ khi mới hạ sơn tiêu diệt cừu nhân đầu tiên là Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang cho tới nay, còn bây giờ thì đến Tu Vũ để trả gia cừu…

Tống Phi nghe xong, gật đầu tỏ ra vô cùng cao hứng :

– Hay quá! Hay quá! Không ngờ nhiều nhân vật thành danh trong võ lâm bị bại dưới tay lão đệ đến thế! Lão ca ta xưa nay rất tự phụ, hôn nay thành thật nhận thua ngươi một cái đầu.

Giữa lúc ấy, từ phía sau chợt truyền lại tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe lăn lạo xạo trên đường…

Chỉ lát sau đã hiện rõ một chiếc xe kiệu song mã rất sang trong, ngoài ra còn có tám kỵ sĩ tùy hành.

Song Liên Chưởng Tống Phi ngoái lại nhìn. Vừa trông thấy chiếc xe, mặt liền biến sắc nói :

– Lão đệ! Theo ký hiệu thì người đi trên này là Minh chủ Lục lâm Giang Bắc đấy!

Bộc Dương Duy chưa kịp trả lời thì tám tên kỵ sĩ đã phóng tới như bay, tên nào tên nấy mặt mũi hung ác, đánh mắt nhìn sang Bộc Dương Duy và Tống Phi một cách khiêu khích đầy ác ý.

Song Liên Chưởng Tống Phi định giáo huấn thì chợt nghe Bộc Dương Duy hừ một tiếng, quay sang thấy một vật màu lục từ chiếc xe bắn sang…

Bộc Dương Duy đưa tay trảo chộp vào hư không. Vật bay tới lọt ngay vào tay chàng.

Song Liên Chưởng Tống Phi khâm phục nói :

– Bản lĩnh Cách Không Nhiếp Vật của lão đệ thật siêu phàm!

Bộc Dương Duy nhìn xuống, thấy vật mà mình vừa bắt được là một chiếc khăn của nữ nhân, trên khắc hai chữ Phương Uyển.

Chàng rúng động nghĩ thầm :

– Thì ra là cô ấy!

Vừa lúc đó chiếc xe kiệu lướt qua rất nhanh.

Song Liên Chưởng Tống Phi ngạc nhiên hỏi :

– Cô ta là ai?

Bộc Dương Duy không đáp, nói nhanh :

– Lão ca! Mau đuổi theo!

Dứt lời rời khỏi lưng ngựa tung mình lướt theo đoàn xa mã.

Tống Phi còn lại một mình một ngựa, quất ngựa đuổi theo mà không sao kịp Bộc Dương Duy phía trước.

Bộc Dương Duy thi triển tuyệt định khinh công Ưng Hồi Cửu Chuyển, chỉ ba cú chao mình đã đuổi kịp chiếc xe.

Bốn tên kỵ sĩ chạy sau xe quát vang, vung đao nhằm chàng chém xuống.

Bộc Dương Duy vung chưởng đánh bật hai tên khỏi lưng ngụa, tung mình nhảy lên nóc xe.

Tên xà ích hoảng sợ ghì cương dừng ngựa lại, miệng la lên inh ỏi.

Sáu tên kỵ sĩ vây lấy chiếc xe quát :

– Tiểu tử! Ngươi là ai mà dám phạm tới xa giá của Minh chủ lục lâm Giang Bắc.

Vừa quát vừa vung đao chém lia lịa.

Bộc Dương Duy hừ một tiếng đánh cả sáu tên văng đi.

Tên xà ích thấy vậy nhảy khỏi xe chạy trốn.

Bộc Dương Duy giật tung cửa xe nhày vào, thấy Lục Y Nương Phương Uyển bị xích sắt trói chặt vào thùng xe, kinh hãi nói :

– Phương cô nương!

Song Liên Chưởng Tống Phi phi ngựa đến nói :

– Lão đệ! Chuyện gì thế? Sao không nói cho lão ca biết?

Bộc Dương Duy không đáp, mắt không rời lục y thiếu nữ bị xích vào xe, thậm chí quên cả giải thoát cho nàng.

Phương Uyển chỉ kịp kêu lên hai tiếng :

– Duy ca!

Rồi khóc nấc lên.

Song Liên Chưởng Tống Phi đến gần, nhìn qua tình cảnh trong xe, ngạc nhiên nói :

– Lão đệ! Sao đứng ngẩn ra như tượng thế? Tháo xích cho cô ta chứ? Chuyện gì sẽ nói sau.

Bộc Dương Duy sực tỉnh, lấy kiếm chém vào sợi xích.

Tu La kiếm chém sắt như bùn, chỉ chớp mắt sợi xích sắt trói chân Phương Uyển đã bị chém đứt tung.

Nàng vừa được giải thoát đã bổ ngay vào lòng Bộc Dương Duy khóc lên tấm tức.

Song Liên Chưởng Tống Phi không hiểu chuyện gì, vừa định tránh đi thì Bộc Dương Duy đẩy nhẹ Phương Uyển ra quay lại giới thiệu :

– Tống ca! Vị này là Lục Y Nương Phương Uyển, Phương cô nương là người của Thiên Sơn phái.

Lại nhìn sang Phương Uyển :

– Còn vị này là Song Liên Chưởng Tống Phi Tống lão ca.

Tống Phi cười hô hô nói :

– Cô nương xinh đẹp như thế, quả là một đôi giai nhân tài tử! Cô nương gặp được một người như Bộc Dương lão đệ, như thế là phúc khí không nhỏ đâu. Người như thế, có thắp đuốc đi tìm khắc giang hồ cũng không gặp được…

Song Liên Chưởng Tống Phi là người bộc trực, thấy gì nói nấy, không những làm cho Phương Uyển đỏ mặt tía tai mà cả Bộc Dương Duy cũng ngượng ngùng chống chế :

– Lão ca chớ hiểu lầm! Phương cô nương đối với tại hạ chỉ là… chỉ là…

Chỉ là gì? Chàng không sao nói được nên càng bối rối.

Phương Uyển cũng nhảy xuống xe, chắp tay hướng sang Tống Phi nói :

– Tiểu nữ xin yết kiến Tống đại hiệp! Hôm nay được hai vị cứu thoát khỏi đại nạn, đại ân đó xin ghi lòng tạc dạ!

Tống Phi vội hoàn lễ nói :

– Cô nương đừng khách khí! Đã là người quen của Bộc Dương lão đệ, như vậy chúng ta không phải là người ngoài. Cả tính mạng của Tống Phi này cũng được lão đệ cứu về, nếu không thì đã thành quỷ cô hồn còn đâu mà tới cứu cô nương nữa?

Bộc Dương Duy hỏi :

– Cô nương vì sao mà bị nguời của lục lâm Giang Bắc bắt đi? Chỉ do một tên sư điệt của Thiên Lôi Tẩu Mã Lượng bị cô nương chém mất mấy ngón tay mà chúng ra sức truy bắt cho được hay sao?

Phương Uyển trầm giọng nói :

– Duy ca có biết tên đó là ai không?

Bộc Dương Duy đáp :

– Tại hạ chỉ nghe nói là sư điệt của Thiên Lôi Tẩu…

Phương Uyển nói :

– Không sai! Nhưng hắn lại là đồ đệ của Minh chủ lục lâm Giang Bắc, Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ…

Bộc Dương Duy à một tiếng.

Cả Song Liên Chưởng Tống Phi cũng chăm chú lắng nghe.

Phương Uyển nói tiếp :

– Tên này danh hiệu là Tiểu Tu La, một lần tiểu muội thấy hành hành hung bạo ngược vô thiên vô pháp đã giáo huấn hắn một trận, chặt đứt hai ngón tay của hắn để răn đe, không ngờ hắn về mách với sư phụ và sư thúc khiến cả lục lâm Giang Bắc hưng sư động chúng báo thù như thế…

Bộc Dương Duy trao lại chiếc khăn cho Phương Uyển nói :

– Cô nương! Bây giờ tai nạn đã qua, xin hãy nhận lấy. Nhưng Công Tôn Vô Kỵ và Mã Lượng nhất định sẽ còn cho người tìm cô nương gây sự, chúng ta sẽ nghĩ cách đối phó sau…

Phương Uyển nhận lấy tấm khăn nói :

– Bọn này võ công rất cao, một mình tiểu muội không đối phó nổi, bị xích vào xe. Chúng sợ muội kêu nên dùng tấm khăn này nhét vào miệng. Khi ngựa chạy ngang qua, muội trông thấy Duy ca nên mừng rơn, dùng hết sức nhổ chiếc khăn sang, may mà Duy ca bắt được…

Tống Phi tức giận quát :

– Hai tên cẩu tặc đó thật đáng chết! Không chịu quản giáo đồ đệ, bị trừng trị như thế là còn quá nhẹ lại rắp tâm báo thù…

Y nhìn Phương Uyển, dịu giọng :

– Phương cô nương! Hôm nay mỗ đã kết giao với Bộc Dương lão đệ, nhất định sẽ không bỏ qua cho hai tên cẩu tặc Công Tôn Vô Kỵ và Mã Lượng đâu.

Y quét mắt nhìn quanh, nhưng lúc đó bọn tặc nhân thừa cơ họ nói chuyện đã chuồn hết vào rừng.

Tống Phi nói :

– Xem ra bọn Công Tôn Vô Kỵ còn chưa buông tha đâu. Nếu cô nương không có việc gì cấp bách thì hãy đi với huynh đệ chúng tôi, sau đó chúng ta hãy tìm Công Tôn Vô Kỵ và Mã Lượng hỏi tội, cô nương thấy thế nào?

Phương Uyển được đi cùng người tình trong mộng, có lý nào từ chối?

Liền gật đầu ngượng ngùng đáp :

– Tiểu nữ xin tuân lệnh!

Bộc Dương Duy chọn lấy thêm hai con tuấn mã, ba người tiếp tục lên đường.

Nhưng mới đi được mấy dặm, tới một khu rừng, chợt thấy có một bọn hán tử tới gần ba chục tên, tay cầm binh khí đứng chặn đường.

Mới nhìn qua cũng biết đó là bọn lục lâm.

Song Liên Chưởng Tống Phi hừ một tiếng nói :

– Không biết là bọn cô hồn nào nữa đây?

Nói xong tế ngựa tiến lên phía trước.

Bộc Dương Duy và Phương Uyển bình tĩnh tiến lên.

Một tên trong bọn lục lâm bước ra lướt mắt nhìn ba người rồi cười hắc hắc nói :

– Tưởng rằng nhân vật ba đầu sáu tay nào mà dám chặn đường cướp người, thì ra…

Tống Phi chặng họng :

– Ngươi là ai?

Tên lục lâm nhíu mày nhìn đối phương, quát lên :

– Ngươi nghe cho rõ để còn biết mà về báo với Diêm Vương lão ngũ, bổn nhân là Lam Ưng Bốc Thanh Nguyên!

Song Liên Chưởng Tống Phi đưa chưởng lên định đánh thì Bộc Dương Duy giục ngựa lên hỏi :

– Các ngươi là môn hạ dưới trướng Công Tôn Vô Kỵ?

Lam Ưng Bốc Thanh Nguyên tức giận quát :

– Tiểu tử vô tri kia thật không biết sống chết! Dám ăn nói hỗn hào trước mặt bổn Đường chủ…

Tới đó quay lại bọn thuộc hạ đứng sau lưng quát :

– Hai vị Đà chủ đệ lục, đệ thất đà Hoàng Minh Hiền, Trần Thủ Đạo nghe lệnh!

Hai tên hán tử từ phía sau tay cầm đao nhảy ra cúi mình đáp :

– Ty chức có mặt!

Bộc Dương Duy nghĩ thầm :

– Trong số này có ít nhất hai tên Đà chủ, một tên Đường chủ, đều là những nhân vật cso thân phận khá cao trong lục lâm Giang Bắc. May mà không để Phương cô nương đi một mình, nếu không làm sao mà đối phó nổi bọn này?

Chàng đang nghĩ thì nghe Lam Ưng Bốc Thanh Nguyên vung tay ra lệnh :

– Thịt hai tên tiểu tử kia đi!

Hai tên Đà chủ đáp :

– Ty chức tuân lệnh!

Dứt lời nhìn Tống Phi và Bộc Dương Duy quát to :

– Cuồng đồ nộp mạng!

Lời chưa dứt đã múa đao phi thân lao tới.

Song Liên Chưởng Tống Phi hừ một tiếng, phát ra hai chưởng.

Chỉ nghe vang lên hai tiếng bịch bịch khô khan, hai tên Đà chủ rú lên, bị bắn lên không, miệng phun máu thành vòi, rơi ngược lại sau hai trượng, giật lên mấy cái rồi nằm bất động.

Trong lúc đó Tống Phi, Bộc Dương Duy và Phương Uyển vẫn tỏ ra hoàn toàn bình thản.

Lam Ưng Bốc Thanh Nguyên không khỏi rúng động nhìn Song Liên Chưởng Tống Phi nói :

– Không ngờ các hạ có bản lĩnh phi phàm như thế! Xin cho biết quý danh, vì sao lại can thiệp vào công việc của lục lâm Giang Bắc?

Tống Phi đáp :

– Ta chỉ là kẻ trốn chạy chẳng ra gì, nhưng tiểu tử ngươi không xứng hỏi tính danh của ta đâu!

Bốc Thanh Nguyên cố nén giận nói :

– Được! Bốc mỗ là Đường chủ Hồng Kỳ đường dưới trướng Minh chủ lục lâm Giang Bắc, hôm nay sẽ thỉnh giáo cao chiêu của hạng cuồng đồ ngươi.

Dứt lời nhảy vào công xuất một lúc năm chưởng.

Tống Phi cười nhạt nói :

– Thứ ngươi mà cũng xứng!

Dứt lời lại đánh ra hai chưởng.

Bốc Thanh Nguyênn bị đánh bật lại ba bốn bước.

Bộc Dương Duy cười thầm tự nhủ :

– Tống lão ca nội lực thật thâm hậu! Cứ mỗi lần đánh ra hai chưởng, chẳng trách gì gọi là Song Liên Chưởng.

Bốc Thanh Nguyên hăm hở xông vào nhưng chỉ mới một chiêu đã bị đẩy lui, bừng bừng tức giận lại lao vào lần nữa.

Song Liên Chưởng Tống Phi lại đánh ra hai chưởng, gọi là Song Kình Xuất Hải.

Hai cỗ kình khí đẩy mạnh ra, lần này còn uy mãnh hơn lần trước rất nhiều.

Không ngờ lần này Bốc Thanh Nguyên phát chỉ là hư chiêu, thấy đối phương phát chưởng vội tung người sang tả, tay trái phóng ra một chùm ám khí.

Tống Phi vừa phát chưởng không kịp đề phòng, vội vàng nhảy khỏi lưng ngựa, lùi xa hai trượng.

Chính lúc ấy một nhân ảnh lao sang, một tay phất lên chấn lùi tất cả ám khí của Bốc Thanh Nguyên vừa phát ra, tay kia giáng một chưởng vào ngực hắn.

Người đó chính là Bộc Dương Duy.

Tên Hồng Kỳ Đường chủ bị đánh bật lui hai trượng, miệng mũi đều ộc máu, không đứng vững ngã phệt đít xuống đất.

Thấy Đường chủ bị đánh ngã, hơn hai chục tên hán tử phía sau hùng hổ vung đao xông vào, cậy thế đông người đánh bại đối phương.

Trong số này còn một tên Phó đường chủ và hai tên Đà chủ tin rằng với người đông thế mạnh, nhất định sẽ trả được thù cho Bốc Thanh Nguyên và bắt lại Phương Uyển.

Tên Phó đường chủ và mười hai tên xông tới Tống Phi, còn một tên Đà chủ cùng bảy tám tên khác lao tới Bộc Dương Duy.

Tên Đà chủ còn lại xông về phía Phương Uyển.

Song Liên Chưởng Tống Phi phát ra sáu chưởng.

Bộc Dương Duy cũng đánh ra bốn năm chưởng liên hoàn.

Trong tiếng rú kinh hoàng, cả hai mươi mấy tên lục lâm đều bị đánh bật lùi, hơn mười tên ngã gục xuống đất, có lẽ đã chết.

Tên bổ tới Phương Uyển bị Bộc Dương Duy đánh bay lên cao tới ba trượng, máu phun đầy trời, chưa rơi xuống đất thì hồn đã lìa khỏi xác.

Tên Phó đường chủ và tên Đà chủ còn lại đều bị thương.

Song Liên Chưởng Tống Phi lên ngựa, chỉ Lam Ưng Bốc Thanh Nguyên nói :

– Tiểu tử! Ngươi về nói với Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ rằng sớm muộn gì ta cũng đến gặp hắn đòi lại món nợ mười mấy năm về trước!

Lam Ưng Bốc Thanh Nguyên cố sức đứng lên, nhìn đối phương một lúc, rúng động nghĩ thầm :

– Chẳng lẽ người này lại là Tống Hồ Tử, mười ba năm trước từng đánh bại Công Tôn minh chủ?

Liền hỏi :

– Chẳng lẽ các hạ là…

Tống Phi ngắt lời :

– Câm miệng! Ngươi chỉ cần biết thế là đủ! Khôn hồn thì tu tâm tích đức, cứ theo Công Tôn Vô Kỵ và Mã Lượng rồi sẽ nhận được kết cục như hắn thôi!

Bốc Thanh Nguyên nhìn Bộc Dương Duy hỏi :

– Còn các hạ có thể cho biết…

– Tại hạ là Bộc Dương Duy.

Tên Đường chủ nghe xong lại ộc ra một bãi máu, ngã xuống ngất đi.

Phương Uyển nói :

– Đại hiệp, Duy ca! Trời đã sắp tối rồi, chúng ta đi thôi.

Ba người giục ngựa lên đường bỏ mặc bọn lục lâm ngơ ngác nhìn theo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN