Có chàng trai chờ dưới khung cửa sổ - Chương 1: Ninh Hạ, xuống đây
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Có chàng trai chờ dưới khung cửa sổ


Chương 1: Ninh Hạ, xuống đây


Hà Nội, một buổi sáng đầu đông 2018
Ninh Hạ vẫn ngồi trầm ngâm bên ô cửa sổ quen thuộc trong căn phòng có đôi chút cổ kính. Trên tay mân mê cốc cafe thơm lừng còn vương vài gợn khói bốc lên.
Hà Nội, sáng đầu đông năm 2014
“Ninh Hạ, xuống đây một chút”
Có giọng nói vọng lên
Ninh Hạ llười biếng nhìn ra cửa sổ, cái dáng vẻ quen thuộc dưới kia chính là Tịnh Dương, người sống cùng nhà với cô. Khoan đã, sao lại có cùng nhà?
Thật ra Tịnh Dương chuyển đến nhà Ninh Hạ từ năm đầu trung học, khi bố anh ấy phải nam công tác và gửi anh ấy ở đây. Và rồi cứ như thế, 1 năm, 2 năm, đến bây giờ đã là năm thứ 5 Tịnh Dương sống cùng gia đình Ninh Hạ. Tịnh Dương tuyệt nhiên không phải loại người dễ gần gũi, càng không thể là kiểu đàn ông ấm áp, dịu dàng. Anh ta chính là hình mẫu hắc ám siêu lạnh lùng mà các cô gái rất thích. Nhưng với Ninh Hạ mà nói, thật sự là có hoa mà không biết thưởng.
“Kêu tôi có chuyện gì?” – Ninh Hạ đáp lời bằng bộ điệu uể oải.
“Còn không mau xuống, bạch mã hoàng tử của cô đi mất thì cũng đừng trách tôi không có ý tốt” – Tịnh Dương đáp lời
Bạch mã hoàng tử? Bốn chữ này hiện qua mấy lượt trong đầu Ninh Hạ, cô hoảng hốt chạy ra ban công. Là Thiên, cô cuối cùng lại có thể thấy Thiên ở ngay trước mắt mình? Thần tượng cao quý của cô, tâm hồn Ninh Hạ bây giờ chỉ có thể diễn tả bằng mấy chữ bay tận mây xanh này mà thôi.
Lật đật chạy xuống trước nhà, khoảnh khắc đó Ninh Hạ chỉ hận không thể đem Thiên về làm của cho riêng mình. Khuôn mặt hoàn mỹ kia, sao có thể đẹp đến động lòng người như vậy.
Tịnh Dương quay sang nhéo vào mặt Ninh Hạ một cái
– “Mau khép miệng lại, không khéo nơi đây biến thành biển mất”
Ninh Hạ tay xoa xoa má bị nhéo ửng đỏ, cặp mắt to tròn nhìn Thiên bây giờ lại biến thành mũi dao sắc lẹm liếc sang Tịnh Dương giọng bực tức:
– “Anh bị sao thế? Đôi má này là tôi dành cho Thiên, cả người tôi đều dành cho Thiên, anh không được phép đụng vào tài sản của Thiên”
Tịnh Dương khẽ cười một cái:
– “Cô gái này thật sự ngây thơ quá mức rồi, cô có cho thì chắc gì anh ta đã lấy, bằng không cho tôi, sau này ít ra một ngày 3 bữa tôi nuôi không sợ đói”
– “Không tranh luận cùng anh nữa, tôi phải đi khoe chuyện nhìn thấy Thiên với chị em tốt của tôi” – Ninh Hạ vừa nói dứt câu liền xoay lưng một cái chạy vào phòng.
Tháng sau, Tịnh Dương sẽ đi khỏi nơi đây. Anh sang Pháp để tiếp tục theo đuổi lý tưởng của bản thân. Hít một hơi thật sâu, anh lúc này chỉ muốn đem Ninh Hạ ôm vào lòng mình mà nói rằng anh yêu cô, anh yêu từ lần đầu tiên anh thấy cô. Đối với anh, thời gian chuyển đến nhà Ninh Hạ là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời. Là nơi anh thấy mình không phải là đứa trẻ bị gia đình bỏ mặc. Nơi có cô gái nhìn anh từ khung cửa sổ.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN