Tình yêu bất đắt dỹ - Hung tin
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Tình yêu bất đắt dỹ


Hung tin



Tại thành phố hh , bệnh viện thế kỷ , phòng bệnh vip.

Thiên hoàng choàng tỉnh dậy sau giấc ngủ, anh lại gần cửa sổ nhìn về hướng ngoại ô. Tối qua anh đã mơ thấy 1 cơn ác mộng , trong mơ là cảnh ly biệt giữa anh và lạc vẫn. Cô đã đi đến 1 nơi nào đó rất xa và bỏ anh 1 mình nơi đây.

Cảm giác lo lắng tràn ngập cả không gian , anh mang tâm trạng bất an cầm điện thoại lên gọi cho tiểu từ nhưng không liên lạc được. Điều này làm anh còn lo lắng hơn trước , đây là mối tình đầu của anh , là mối tình vất vả lắm sau 22 năm làm người anh mới có thể có được. Anh không muốn mất đi nó , anh quyết định rằng sau hôm nay sẽ nói tất cả với 3 để 2 người có thể ở bên nhau.

Chợt của phòng bệnh mở ra , anh nhìn ra cửa thì thấy được bóng dáng của tiểu từ , nhưng trên gương mặt lại mang theo 1 nỗi buồn trong thấy.

-em ấy sao rồi? Chắc không phải đã có chuyện gì xảy ra chứ?

Sau hồi lâu tiểu từ mới mạnh dạng trở lời

-anh phỉa bình tĩnh khi em nói chuyện này, em không định nói ra nhưng anh có quyền được biết.

-uk anh sẽ giữ bình tĩnh mà, nhanh nói đi.

-lạc vẫn tiểu thư đã xảy ra chuyện rồi , đêm qua ở ngoại ô xảy ra 1 vụ cướp của giết người , cô ấy bây giờ không thấy đâu cả!

-sao ,làm sao có thể như thế được…

Nói xong thiên hoàng dùng tay ôm lấy lồng ngực của mình , nằm nhoài trên giường bệnh. Tiểu từ thấy vậy không suy nghĩ gì đã lại đỡ anh ấy nằm lại ngay ngắn

-anh có sao không, anh đừng xúc động quá em sẽ gọi bác sĩ tới ngay.

Vừa nói tiểu từ vừa bấm chuông ở đầu giường để báo cho bác sĩ tới.

Sau 1 loạt kiểm tra tim thuốc cho thiên hoàng thì tình hình của anh ấy cũng đã ổn định. Bên ngoài phòng bệnh chủ tich thiên sơn- cha của anh, cũng đã tới nơi mang theo vẻ mặt lo lắng

-trợ lý từ nó làm sao vây?

Nhìn thấy ánh mắt của chủ tịch , tiểu từ biết rằng lúc này mình không nên giấu diếm điều gì nữa, anh đã tường thuật lại tất cả cho chủ tịch nghe.

-như vậy là qua xúc động rồi , đáng lẽ con không nên báo cho nó nư vậy mà phải lựa lời từ từ mà nói.

-dạ con biết lỗi rồi ạ.

Vừa nói tiểu từ vừa đỡ chủ tịch ngồi ở băng ghế chờ trước phòng bệnh. Hai người trầm mặt 1 hồi lâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN