Đánh Mất Trái Tim
Chương 10: Tiếng Súng.
“Cút.” Cô gái nhíu mày lại, kinh tởm nhìn tên côn đồ, lạnh lùng nói.
Cô gái này chính là Lục Thanh Thanh.
“Ai nha, cô em à, sắp chết đến nơi rồi mà còn lớn tiếng với anh à?” Tên côn đồ hung tợn nói, đưa tay bóp lấy cổ của cô gái.
“Tao nói mày buông tao ra, và cút! Nếu không người chết chính là tụi bây.” Cô gái lớn tiếng nói.
“Hừ! Đại ca, đừng nói nhiều với cô ta, Tô Hiểu Vu con nhóc kia muốn làm nhục con đĩ này trước sau đó giết, chúng ta nên nhanh chóng hoàn thành đi thôi, nếu không sẽ có người đến đấy.” Tên đàn em lên tiếng nói.
“Bọn bây là người do Tô Hiểu Vu phái đến? Tô Hiểu Vu con kia vậy mà nó dám???” Lục Thanh Thanh tức giận nói, cô không phải chỉ là vô tình đổ rượu lên người cô ta trong quán bar thôi sao? Hơn nữa không phải cô đã đến cho cô ta cái áo khác rồi sao?
“Ha ha, đắc tội ai không đắc tội, lại dám đi đắc tội tình nhân của lão đại tao, Hinh Như Nguyệt, mày đúng là đứa xui xẻo, ha ha.” Tên côn đồ nói, sau đó đè Lục Thanh Thanh lên tường, tay từ trên cổ của Lục Thanh Thanh trượt xuống.
“Mẹ tụi bây, tao không phải là Hinh Như Nguyệt!” Lục Thanh Thanh tức giận hét lên, sau đó bắt đầu phản kích, một cước đạp ngã tên côn đồ, từ trong túi lấy ra một khẩu súng trắng đen, có in ký hiệu đặc thù của Lục gia.
“S… súng! Súng!” Tên đại ca mặt mày trắng mét từ khi thấy Lục Thanh Thanh lấy súng ra, mấy tên đàn em cũng vậy, có tên sợ quá tè ra quần luôn. (Rose: tỷ viết sạch ghê)
“Cầu nguyện đi.” Lục Thanh Thanh cười lạnh nói, sau đó bóp còi súng.
Pằng!!!
Tiếng súng vang lên, không có giảm thanh, tiếng súng vang vọng không ngừng trong không gian.
Ủa??? Cô lấy ra là súng giả mà???
Lục Thanh Thanh cũng ngu người luôn, cô định dọa mấy tên côn đồ này thôi mà? Sao thành ra súng thật thế này???
Lục Thanh Thanh chớp chớp mắt nhìn tên côn đồ sợ quá đã ngất đi, miệng còn sùi bọt mép. Ơ… tên côn đồ vẫn còn sống, vậy tiếng súng lúc nãy là sao?
Đồng dạng mấy tên đàn em cũng một mặt ngu ngơ.
“Hừ, bọn bây ăn cơm tù hết đi, các ngươi đã bị cảnh sát bao vây.” Lục Thanh Thanh lạnh lùng nói từ trong túi lấy ra cái mũ cảnh sát đội lên.
“…” Đám đàn em càng ngày càng ngu người, cảnh sát cũng có dạng này nữa à? (Rose: có chứ bé)
OOO
Cách đó không xa.
“Khục khục khục…” Hinh Như Nguyệt không ngừng ho ra máu, trên tay là khẩu súng nhiễm đầy máu, không biết là máu của cô hay là máu của tên sát thủ lúc nãy, trên người của cô máu không ngừng chảy ra từ các vết thương.
“Mẹ nó!” Hinh Như Nguyệt tựa người vào tường chửi một câu, ánh mắt căm phẫn nhìm đám người áo đen trước mặt.
Mặt dù cô đã giết được tên sát thủ lúc nãy trong nhà vệ sinh công cộng, nhưng đồng thời cô cũng nổ ra một phát súng, khiến đám người này phát hiện mà tìm tới, bây giờ thì chết thật rồi.
Cô còn chưa có báo thù cho con của cô mà! Sao cô có thể chết được chứ???
“Hinh Như Nguyệt tiểu thư, tìm được cô rồi, bọn tôi tìm cô đã được 5 năm rồi đó, cô trốn thật là kỹ càng.” Tên áo đen dẫn đầu có đầu tóc màu đỏ chót, khuôn mặt tuấn tú tà mị, đôi mắt biến dị một xám một đen không cảm xúc, khóe môi cười khoáng đãng, làm bộ rất vui vẻ nói.
“Hừ! Là ai phái bọn bây đến? Tao còn cái gì để cho tụi bây lợi dụng nữa đâu? Một thân tu vi bị tụi bây phế đi, nội đan thì bị tui bây móc ra, bây giờ tao chỉ còn cái mạng, chẳng lẽ tụi bây muốn lấy nó?” Hinh Như Nguyệt lạnh lùng nói, ánh mắt hận ý không ngừng dâng lên.
“Không không, người vẫn còn thực dụng đấy, không phải vô dụng đâu, thiên phú khi ngài đạt đến cấp Vân Hoàng, thiên phú là riêng, đâu có liên quan gì đến tu vi hay là nội đan đâu.” Tà Lâm nói.
Tà Lâm là tên dẫn đầu đám người áo đen.
“Bọn khốn! Sao bọn mày biết? Là hắn nói cho bọn mày biết???” Hinh Như Nguyệt ánh mắt tối lại, cả người lâm vào điên cuồng nói.
Thiên phú đó của cô, chỉ có một người biết, là hắn! Là tên đã ruồng bỏ cô, rồi lại gào lên là hận cô, và cũng là mối tình đầu của cô. Lãnh Hàn!
Thiên phú – Nghịch chuyển thời không.
Cho đến bây giờ, cô cũng không biết cách sử dụng nó, huống chi là bọn chó này?
“Không sai! Sau 5 năm cô vẫn thông minh đến vậy.” Tà Lâm cười nói.
“Hắn trả bọn mày bao nhiêu? Tao trả gấp 10 lần! Tao không cần bọn mày thả tao đi, nhưng mà bọn mày cho tao một chút thời gian được không? Tao muốn tự tay giết một người.” Hinh Như Nguyệt cắn chặt răng nói.
“Giết người là phạm pháp đấy Như Nguyệt tiểu thư.” Tà Lâm nói.
“Vậy bọn mày muốn cái gì?” Hinh Như Nguyệt nói.
“Thứ tôi muốn… chính là đôi mắt của cô, được không?” Tà Lâm nói, đôi mắt của Hinh Như Nguyệt rất đặc biết, có thể thay thế đôi mắt quỷ dị của hắn.
“Cái này… không được.” Hinh Như Nguyệt lắc đầu nói.
“Thế thì thôi, người đâu, bắt cô ta, phải sống!” Tà Lâm lạnh giọng ra lệnh sau đó bắt đầu động thủ, trên tay hắn hiện ra hàng loạt sợi tơ kim loại sắc bén, tỏa ra hàn khí.
Những sợi tơ dưới sự điều khiển tỉ mỉ của Tà Lâm, nhanh chóng đâm tới người Hinh Như Nguyệt, cứ như thế đâm xuyên bụng của Hinh Như Nguyệt.
“Khục!” Hinh Như Nguyệt nôn ra một búng máu, bụng bị những sợi tơ kim loại đâm vào ghim thân thể vào tường, máu không người sói mòn khiến cô chẳng còn sức mà chóng cự.
“Hinh Như Nguyệt tiểu thư, sao ngài không sử dụng thiên phú của mình mà thoát thân a?” Tà Lâm tò mò hỏi.
Nếu là người bình thường có được năng lực thiên phú như vậy, chắc chắn sẽ sử dụng ra và trong tích tắc, trốn đi hoặc là phản công.
“Tà Lâm, cô ta chết rồi.” Có tên lên tiếng nhắc nhở.
Hinh Như Nguyệt đã không còn hô hấp.
“Cái gì? Làm sao có thể? Ta có dùng lực đâu?” Tà Lâm bất ngờ nói.
Tà Lâm mặc dù không dùng lực, nhưng hắn đã quên rằng, Hinh Như Nguyệt bây giờ chỉ là người thường, hơn nữa cô đang bị trọng thương, máu đã xói mòn gần hết, làm gì mà còn sức chịu đựng hàng nghìn mũi tơ đâm xuyên bụng cơ chứ?
Tà Lâm thu lại dây tơ, chạy đến trước mặt Hinh Như Nguyệt, đưa tay bắt mạch cho cô, kết quả, tim đã ngừng đập. Hinh Như Nguyệt đã chết.
“Đùa chứ?! Thế là 5 năm nay đi công cốc à? Mẹ nó!!!” Tà Lâm tức giận hét lên, nâng thân thể của Hinh Như Nguyệt lên, ném vào trong góc, sau đó rời đi.
Đám người mặc áo đen đồng thời cũng rời đi theo Tà Lâm.
Lúc đám người Tà Lâm đã rời đi một thời gian dài, thân thể của Hinh Như Nguyệt sáng lên, như lần trước, một ngọn lửa xanh thiêu đốt cơ thể cô, vốn đã ngừng hô hấp, Hinh Như Nguyệt đã có thể hô hấp lại, nhưng cực kỳ yếu ớt.
Cô chống người ngồi dậy, dựa người vào tường, nhìn thân thể mình đang bị ngọn lửa màu xanh thiêu đốt.
Đây là thiên phú của cô, nó chỉ có thể tác dụng trên thân thể của cô, thời gian nghịch chuyển, nhưng nó chỉ là bề ngoài, có thể giúp cô kéo một hơi tàn mà thôi, mà… cái giá phải trả chính là, cô chỉ còn sống được 1 ngày nữa thôi, vốn là 1 tuần, bây giờ chỉ còn 1 ngày.
Hinh Nguyệt chóng người dậy, chuẩn bị rời đi. Nhưng vào lúc này lại có một tốp người côn đồ đi đến, trên tay chúng có đầy đủ vũ khí nào là dao, côn, ống thép…
“Hôm nay nhất định phải chết sao?” Hinh Như Nguyệt cười khổ nói.
Hết đám này đến đám khác, điều muốn đến giết cô.
“Ai bảo mày đắt tội nhiều người làm gì?” Tên côn đồ nói, hắn ta nhìn Hinh Như Nguyệt bằng ánh mắt thương hại.
“Mẹ nó! Đến đi! Bà đây liều mạng với tụi mày!” Hinh Như Nguyệt cắn chặt răng hô lên, trong tay cầm sẵn súng. Mặc dù súng nổ có thể dẫn đám Tà Lâm quay trở lại, nhưng mà trước chết sau cũng là chết, đã chết thì phải chết thống khoái! Mặc dù không cam tâm, nhưng cô có lựa chọn khác sao?
“Anh em lên!” Đám côn đồ cùng nhau hô lên.
Hinh Như Nguyệt cũng bắt đầu nổ súng, nhưng mà mới phục sinh lại, cô chẳng có chút lực nào, nổ súng cũng không nhắm trúng được mục tiêu, chỉ làm cho bọn hắn bị thương.
Hinh Như Nguyệt bị ăn một con dao gắm vào vai.
“Á!” Hinh Như Nguyệt đau đớn hét lên.
Đồng thời lúc này.
“Tiếng súng nổ! Mau tìm qua đó!” Lục Thanh Thanh nói với những đồng chí cảnh sát khác, sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ Hinh Như Nguyệt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!