Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân


Chương 7



Chủ nhiệm lớp Sơ Chi họ Hạ, có lẽ vì ngày thường chăm chỉ tập thể dục nên tướng mạo của ông trẻ hơn so với tuổi một tuổi, khi cười ánh mắt cong cong, hiền lành.

Nhưng ông lại là một Tiếu Diện Hổ[1].

[1] Tiếu Diện Hổ: chỉ người nham hiểm, khẩu Phật tâm Xà.

Chủ nhiệm lớp Doãn Minh Thạc là một người mặt đơ diendan , mái tóc của ông thầy được chải cẩn thận tỉ mỉ, dáng vẻ nghiêm túc giống như một vị tinh anh trong bộ giáo dục, xem ra người này cũng không dễ nói chuyện.

Quả nhiên, hai thầy vừa chạm mặt, ánh mắt vừa giao nhau trên không trung liền phát ra những đốm lửa cháy bừng bừng.

Thầy mặt đơ chiến đấu trước, ông ta liếc nhìn gương mặt học sinh mình dính đầy hỗn hợp cháo và sữa đậu nành, không chịu nổi nhìn sang Thẩm Lục Gia khoát tay: “Trước tiên dẫn họ trở về rửa sạch sẽ đi.”

Lục Gia Hành đứng bên cạnh Sơ Chi, anh đút tay vào túi áo uể oải nói: “Nghe thấy không? Nghe thấy thì tự mình đi đi, còn phải để đàn anh dạy các cậu cách thay quần áo sao?”

Giọng điệu của anh lười nhác, miệng cười cười, dáng vẻ đầy trắng trợn “Tôi chính là đến xem náo nhiệt”, coi lời nói của thầy chủ nhiệm như gió thoảng bên tai, không có một tý gì gọi là tôn trọng.

Mặt đơ ho khan hai tiếng, không nói gì.

Lâm Đồng quay đầu, len lén liếc nhìn gò má chàng trai kia, dùng cùi chỏ chọc chọc Sơ Chi đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Đây không phải là người lần trước sao?”

Cố Hàm: “Người kia không phải là…”

Chủ nợ của mình.

Sơ Chi nghĩ thầm.

Mặt Tiết Niệm Nam không cảm xúc: “Người uống hết nước của cậu, còn lấy luôn bình nước, anh ta còn có cái gì không thể lấy được.”

Sơ Chi: “…”

Hình như có chỗ nào không đúng lắm.

“Bình nước” đứng cách cô rất gần, không biết anh có nghe thấy các cô ấy nói không, anh quay đầu lại, cười như không cười liếc nhìn cô.

Sơ Chi vẫn duy trì vẻ mặt ngoan ngoãn chờ bị mắng, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn thầy mặt đơ đang nói chuyện với thầy Tiết Diện Hổ, lại nghiêng đầu đến gần người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi anh: “Hôm nay anh cũng tới đây tắm nắng sao?”

Mái tóc của tiểu cô nương hơi rối, mấy sợi tóc nhỏ như lông tơ theo động tác của cô rủ xuống.

Ngón tay Lục Gia Hành ngưa ngứa, đầu ngón tay giấu ở trong túi áo hơi nhấc lên, anh nhìn chằm chằm mấy sợi tóc mềm mại bên cạnh lỗ tai cô hơi xuất thần, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Sơ Chi chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn trời, lại nhìn anh: “Nhưng hôm nay trời đầy mây.”

Lục Gia Hành: “…”

“Dự báo thời tiết nói hôm nay trời đẹp.”

Sơ Chi “A” một tiếng, gật gù, cô vừa định nói gì, thầy chủ nhiệm đã nghiêm túc đi tới, cô nhanh chóng ngậm miệng lại, ngoan ngoãn cúi đầu.

Không biết tại sao Thẩm Lục Gia có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện đánh nhau này nói lớn cũng không lớn, bảo nhỏ cũng không nhỏ, mọi người đều là ngựa non háu đá, theo lời nói của thầy chủ nhiệm lớp Sơ Chi là tuổi trẻ mà, nhất thời nông nổi cũng là chuyện rất bình thường, tuyệt đối không nên bóp chết cảm xúc nhiệt huyết của bọn trẻ.

Sơ Chi nghĩ thầy chủ nhiệm mình nên ở

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN